• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu, Cố Tích Triều cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngày đã sắp qua, còn y thì vẫn còn nằm trên mặt đất, duy trì tư thế như khi ngất đi.

Đau đớn trên người tuy đã giảm đi rất nhiều nhưng trên ngực vẫn còn đau âm ỉ, đôi lúc lại nhói lên đến mức hít thở không thông.

Tựa người vào cánh cửa chậm rãi đứng dậy, quan sát đứa bé đang ôm trong ngực, đôi mày xinh đẹp của Cố Tích Triều khẽ chau lại.

Đứa bé kia vẫn chưa tỉnh, tối hôm qua không nhìn rõ ràng, hiện tại mới phát hiện sắc mặt nó xanh xao tái nhợt đến dọa người. Y nhớ đêm qua trong ngôi miếu đổ nát những người đó đã nói đứa trẻ này đã bị cho uống một loại thuốc gì đó nên mới ngủ li bì không hề động đậy, có thể là thuốc ngủ hay một loại thuốc gì đó thường dùng để gây mê.

Vươn cánh tay thon dài trắng nõn đặt lên tâm mạch của đứa bé xem xét, Cố Tích Triều kinh hãi thốt lên: “Diệt hồn!”

Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, Triệu Thành cùng nó có thâm thù đại hận gì mà lại cho nó uống “Diệt hồn”?!

Gọi tiểu nhị tới, thế mới biết thì ra y đã hôn mê ba ngày.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Tích Triều nhờ tiểu nhị mua thêm vài bộ quần áo mới, thuận tiện thay đổi xiêm y cho hài tử kia.

Ăn cơm xong, Cố Tích Triều ôm đứa nhỏ đi ra ngoài. Nơi này vốn không nên ở lâu!

Mới vừa đi xuống dưới lầu, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

“Đại đương gia, nếu để cho ta biết là ai bắt tiểu Phi Vân đi, ta sẽ đem hắn nghiền nát không chừa một mẩu xương.”

“Hồng Lệ, nàng không cần lo lắng, hung thủ không trực tiếp giết tiểu Phi Vân mà lại mang nó đi nên chắc chắn tiểu Phi Vân tạm thời không có nguy hiểm.”

“Nhưng đã qua nhiều ngày như thế, nếu hung thủ muốn dùng Vân nhi để áp chế chúng ta thì tại sao một chút tin tức cũng không có? Vân nhi có thể thật sự đã xảy ra chuyện….”. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tức Hồng Lệ, Thích Thiếu Thương trong lòng cũng cảm thấy không yên. Vừa định tiếp tục khuyên Tức Hồng Lệ bình tĩnh lại một chút thì lại nghe Mục Cưu Bình hét lớn một tiếng:

“Cố Tích Triều!”

Đột nhiên nghe được cái tên này, Thích Thiếu Thương giật mình, lập tức xoay người. Vẫn là thanh sam như trước, nhưng y lại quá gầy, bất quá ánh mắt đã trở nên sáng hơn, thoạt nhìn lại giống như một Cố Tích Triều ngày xưa đã thiên lý truy sát hắn.

Y phải chăng đã hoàn toàn khôi phục?

“Cố Tích Triều, đền mạng cho Hồng Bào tỷ!” Vừa nhìn thấy Cố Tích Triều, Mục Cưu Bình sửng sốt một chút, tiếp theo liền dùng thương hung hăng đâm tới.

“Lão Bát, dừng tay!” Dùng Nghịch Thủy Hàn chặn trường thương của Mục Cưu Bình lại, Thích Thiếu Thương bước đến chắn trước người của Cố Tích Triều.

“Đại đương gia, ngươi tránh ra, ba năm trước ta đã buông tha y một lần, hôm nay ta nhất định phải giết y.”

“Lão Bát…”

“Vân nhi! Cố Tích Triều, trả con lại cho ta!”

Theo ánh mắt của Tức Hồng Lệ, Thích Thiếu Thương nhìn đến trên tay Cố Tích Triều quả nhiên đang ôm một đứa bé, vừa rồi do chỉ chuyên chú nhìn y nên hắn không hề phát hiện ra.

“Cố Tích Triều, thì ra là ngươi bắt tiểu Phi Vân.”

Cố Tích Triều nhìn cũng chưa hề nhìn đến Mục Cưu Bình đang nổi trận lôi đình cùng Tức Hồng Lệ đang thương tâm muốn nhanh chóng đòi lại đứa trẻ, ngay từ đầu, ánh mắt của y vẫn chỉ đặt ở trên người Thích Thiếu Thương.

Hắn vẫn không có gì thay đổi.

“Đại đương gia, đã lâu không gặp.”

Thì ra đứa nhỏ này là hài tử của Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Tiểu Yêu. Hai năm trước khi Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Tiểu Yêu thành thân thì Triệu Thành cũng có uống qua rượu mừng, nghe nói khi đó Thích Thiếu Thương uống đến say mèm, phải nhờ người dìu về Kim Phong Tế Vũ Lâu. Tất cả mọi người đều nói Thích Thiếu Thương rạng rỡ sự nghiệp, đứt đoạn tình trường, hai năm nay, uy danh của hắn ở trên giang hồ càng ngày càng cao.

“Cố Tích Triều, có chuyện gì cứ tìm bọn ta, làm khó một đứa nhỏ chưa biết gì sao có thể coi là anh hùng hảo hán?”

“Thích đại hiệp, ngươi đừng quên, Cố Tích Triều ta chưa bao giờ là một anh hùng hảo hán.”

Hắn như thế nào lại quên, năm đó Cố Tích Triều thiên lý truy sát hắn, không ít oan hồn đã phải chết dưới tay Cố Tích Triều. Cho dù là gia quyến của Lôi Gia Bảo cũng suýt bị hạ sát không chút lưu tình, nếu không phải có Vãn Tình cầu xin, những người kia sớm đã bị y hạ lệnh giết sạch. Huống chi là chỉ là một đứa nhỏ như tiểu Phi Vân.

“Cố Tích Triều, bỏ đứa bé xuống đi. Nếu Vãn Tình cô nương còn sống, nàng nhất định sẽ không muốn ngươi làm như thế.”

“Không cần đem Vãn Tình ra nói với ta! Năm đó nhiều cao thủ như các ngươi đứng ngay tại đó mà lại trơ mắt đứng nhìn một nữ nhân vô tội phải tự sát, ngươi không có tư cách nhắc đến tên nàng ấy!”

“Cố Tích Triều, ngươi như thế nào có thể trách tội Đại đương gia? Ngươi đến bây giờ còn không rõ, Vãn Tình cô nương chính là bị ngươi hại chết!”

“Lão Bát!” Thích Thiếu Thương khẽ quát một tiếng. Vãn Tình là tử huyệt của Cố Tích Triều, tuyệt đối không nên chạm vào.

“Ngươi…” Quả nhiên, nghe được Mục Cưu Bình nói như thế, sắc mặt Cố Tích Triều trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể cũng dường như lung lay không cách nào đứng vững…

Vãn Tình, ta thực xin lỗi nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK