Cửa đột nhiên bị mở, Trần Hạo từ từ đi tới cạnh cô. Người này trong lúc cô tuyệt vọng nhất đưa tay kéo cô lên, giúp cô vượt qua bóng ma trong lòng, nhưng thực sự chính cô cũng không biết đến khi nào mới có thể quên đi. Anh đặt bát thuốc xuống rồi đến cạnh Triệu Hoài An.
"Gặp ác mộng sao?"
Cô chỉ mỉm cười khẽ đáp muốn trấn an anh.
"Cũng không phải ngày một ngày hai, đã sớm quen rồi."
Anh hiểu ngày đó cô không quên, cũng bắt bản thân nhớ kỹ, nếu không thì đến hôm nay đã có thể buông xuống.
"Nếu trong lòng em có thể nhẹ nhàng thì..."
"Thì thế nào? Em không bỏ mặc bản thân đâu. Đừng lo."
Cô muốn quên, chỉ là quên không nổi. Tự cô hiểu rõ, khúc mắc trong lòng một ngày chưa có đáp án thì sẽ chẳng quên được.
Trần Hạo ngồi xuống cạnh cô thở dài. Triệu Hoài An quay đầu nhìn anh, ánh mắt đã sớm không còn nước mắt.
Anh nhìn cô như vậy thực không khỏi đau lòng, cô ấy vốn nên vui vẻ hoạt bát mới đúng. Hiện giờ cho dù cô cười, cũng không thể lan tỏa được tới ánh mắt.
"Hoài An, em khác rồi."
Nói xong anh đứng dậy rời khỏi. Cô nắm chặt tay, thất thần nhìn bát thuốc nụ cười trên môi trở nên cứng đờ rồi dần tắt. Không giống, phải, Triệu Hoài An nếu còn như ngày trước, chỉ e cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn. Cho nên, nếu muốn quay lại nơi đó thì nhất định phải thay đổi.
Tuy mơ mơ hồ hồ, nhưng câu nói cuối cùng của ông lão đó cô vẫn nhớ, ông ta nói: "Nếu lần này người thoát được, hãy thử tìm xem người xung quanh ngươi che giấu những gì. Mà thôi, cứ sống được đi rồi tính."
Triệu Hoài An cầm bát thuốc lên từng hụm uống, nó đắng đến mức mùi làm ai ngửi thấy cũng khó chịu. Càng đắng càng tốt, chỉ cần chữa khỏi bệnh, cái gì cũng được. Trước khi mất hết trí nhớ, cô nhất định phải tìm ra sự thực, rốt cuộc ai mới là Tô Minh Tuấn, còn người tên Tô Minh Phong rốt cuộc là ai. Anh trai cô có liên quan gì tới hai người này. Mọi thứ, cô nhất định tìm ra.