Giây phút anh dẫn em đến nơi anh gọi là căn cứ bí mật của riêng anh, em đã cảm thấy thật sự hạnh phúc, cảm thấy rằng anh thực sự rất yêu thương em. Trần Hạo, cả tuổi thơ em có anh cảm giác này rất tốt. Nếu như có thể quay lại năm tháng vô lo vô nghĩ ấy thì tuyệt vời biết bao.
Khoảng thời gian bên anh là tươi đẹp nhất nhưng hạnh phúc đó lại giống như một mớ bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ một cái là tan vỡ.
Mọi cảm xúc của cô đã khép lại bắt đầu từ anh đi Mỹ.
Anh đi liền bảy năm trời không để lại một tin nhắn.
Dù cô muốn biết anh sống tốt hay không cũng chẳng làm gì được ngoài việc chờ đợi.
Hóa ra, ngay cả tư cách hỏi anh cũng không có.