Mấy trận tiếp theo của vòng loại, Bách Thảo đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, cô đánh rất linh hoạt và sáng tạo, hầu như trận nào cũng thắng với tỷ số cao. Sau đó, tâm điểm chú ý của khán giả toàn sân bị Kim Mẫn Châu của Hàn Quốc chia ser vài phần.
“Cô gái Hàn Quốc này rất nổi bật.”
Ở khhu vực giành cho phóng viên, phóng viên thể thao của tờ Tiên Phong thán phục nhìn hướng Hàn Quốc Kim Mẫn Châu trên võ đài, đang sử dụng mười tám cú đá liên hoàn dồn dập quyết liệt giống hệt Thích Bách Thảo ở trận vừa rồi, khiến tuyển thủ Thái Lan không còn sức phản kích.
“Nhưng cách đánh này…”, phóng viên Lưu của tờ Thể thao Hoa Nam lắc đầu, “… hình như bắt chước cách đánh của Thích Bách Thảo đối với Katou”.
“Cũng phải”, nghĩ một lát, phóng viên Dương xen vào, “Trận so tài của Bách Thảo và Katou quả là một trận đầy kịch tính, cuối cùng, chr còn không đầy mười giây, Bách Thảo lại có thể KO Katou, chuyển bại thành thắng một cách thần kỳ!”.
“Đúng, cô bé Bách Thảo đúng là rất tiềm năng”, tay vẫn gõ bàn phím mô atr những pha gay cấn của trận đấu Bách Thảo chiến thắng người Mỹ vừa kết thúc, phóng viên Đới cảm thán, “Mặc dù lúc đầu có hơi căng thẳng, nhưng càng đánh càng linh hoạt, chỉ cần thắng trận nữa là có thể vào bán kết và chung kết buổi chiều”.
“Cánh phóng viên nước chủ nhà có vẻ buồn”, liếc trộm các phóng viên Nhật Bản xung quanh, phóng viên Dương hào hứng nói, “Nhiều phóng viên và khán giả đến cổ vũ trực tiếp như vậy, kết quả Katou lại thua ngay trận đầu”.
“Kết quả thi đấu đâu phải có thể dự đoán được”, phóng viên Đới nói, “Có lẽ bây giờ giới truênf thông và khán giả Nhật Bản hhi vọng Bách Thảo có thể vào trận chung kết thì Katou có cơ hội tham gia tranh huy chương đồng”.
“Hây…!”
Trên võ đài, cùng với tiếng hét đầy sát khí của Kim Mẫn Châu, tuyển thủ Thái Lan bị cú cuối cùng của mười tám cú liên hoàn đá bay ra ngoài đường biên như một con điều đứt dây bay theo gió.
Sát khí kiêu ngạo đó.
Bá khí ngút trời đó.
“Ha…! Ha…!”
Sau khi trọng tài tuyên bố phía áo đỏ chiến thắng, Kim Mẫn Châu mang áo bảo vệ giơ cao hai cánh tay, mắt sáng rực nhìn khán giả xung quanh, hô to, toàn thân hừng hực khí thế.
“Xì, chẳng qua là bại tướng mà thôi.”
Trước màn hình trực tuyến, Hiểu Huỳnh bĩu môi, “Rõ ràng Bách Thảo đánh bại Katou, phải là tuyển thủ được chú ý nhất sân. Thế mà bây giờ Kim Mẫn Châu vừa lên sàn đã ngạo mạn cười, hét như điên, ra chân vừa hung bạo vừa táo tợn, mới được một lát đã đả thương hai tuyển thủ phải xuống trị thương, hoàn toàn là muốn gây ấn tượng đay mà!”
“Ừ, cô ta đã thua Bách Thảo, giờ lại còn kiêu ngạo như thế, chiều nay bị Bách Thảo đánh bại sẽ dàng mất mặt”, miệng nhấm nháp ô mai, Mai Linh ung dung nói.
“Không được khinh địch.”
Thân Ba nghiêm túc nhắc nhở.
“Đói rồi”, Diệc Phong ngáp dài, gục trên bàn, “Phải đi ăn đã, mọi người đi cùng hay ở lại xem nốt trận cuối buổi sáng?”.
“Em đi!”
Mai Linh nhảy đến. Đối thủ của Bách Thảo ở trận cuối rất xoàng, thắng lợi khỏi phải bàn. Lâm Phong, Thân Ba cũng đồng ý bữa trưa nên ăn sớm để kịp xem trận bán kết và chung kết buổi chiều.
Hiểu Huỳnh hơi do dự.
“Đi thôi!”, Mai Linh kéo tay cô, “Lẽ nào Bách Thảo thua tuyển thủ Paraguay? Cậu quá coi thường Bách Thảo!”.
Trong nhà thi đấu.
Trận đấu cuối cùng của buổi sáng sắp bắt đầu, Bách Thảo vừa đi về phía sàn đấu vừa lo lắng ngoái nhìn Nhược Bạch trên ghế huấn luyện viên. Anh lặng lẽ ngồi đó, cùng với từng trận đấu kết thúc, sắc mặt Nhược Bạch sư huynh càng nhợt nhạt, thậm chí dần dần xanh xám.Trước khi lên sàn đấu, cô không nén nổi nên đã chạm vào tay anh.
Lòng bàn tay của anh toát mồ hôi lạnh.
Nhất định là cơ thể có chỗ nào đó không ổn, nghĩ đến những trận ho không dứt tối hôn trước, đứng trên nệm đấu, lòng quặn thắt, cô ngẩng đầu nhìn anh lần nữa.
Như cây tùng sừng sững, nhìn bóng Nhược Bạch ngồi đó, lòng cô bỗng dấy lên nỗi sợ hãi tột cùng, đột nhiên cô sợ anh sẽ tan đi như dải mây trên đỉnh núi.
“Hây…!”
Khi tuyển thủ Paraguay tung chân đá trước, Bách Thảo cố xua đi những bất an trong lòng, xốc lại tinh thần, tập trung toàn bộ tinh lực vào trận đấu. Trận đấu này không khó, hiệp hai kết thúc, ưu thế thuộc về cô, dẫn trước sáu điểm.
Lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp.
Vội vàng trở về chỗ nghỉ, Nhược Bạch đang đợi ở đó.
“Huynh ngồi đi!”.
Chưa đợi Nhược Bạch lên tiếng, cô đã nói, tay ấn anh xuống ghế. Khi ngón tay chạm vào vai anh, cảm giác lạnh ngắt như chích vào xương khiến cô rùng mình, nỗi sợ hãi càng xoáy sâu trong lòng. Hơn nữa khi ấn anh ngồi xuống, cô còn kinh hãi phát hiện, cơ thể anh như lả đi không còn sức lực.
Trên ghế, nnb mệt mỏi nhắm mắt.
Gắng gượng hít một hơi, hình như anh muốn nói, còn chưa mở miệng, vai bỗng rũ xuống, từng cơn đau như bủa vây toàn thân, thân nhiệt hạ thấp, người ớn lạnh phát run.
“Nhược Bạch sư huynh!”
Khinh ngạc kêu thất thanh, Bách Thảo quỳ xuống, sợ hãi đỡ anh.
“… Tôi không sao.”
Giọng khản đặc cơ hồ nghe không rõ, Nhược Bạch chậm chạp mở mắt, ánh mắt vẫn tính lặng như thường, nói rất chậm.
“… Đi, thi đấu nốt đi.”
Trong hiệp ba, Bách Thảo hoàn toanf không biết mình đánh thế nào, mỗi lần di chuyển hướng cô đều không nén nổi liếc nhìn Nhược Bạch đang ở vị trí của huấn luyện viên. Thậm chí không biết tỉ số cuối cùng là bao nhiêu, khi trọng tài tuyên bố cô thắng, Bách Thảo vội cúi chào đối thủ, không kịp nghĩ gì, lao về phía Nhược Bạch, anh lúc này gần như đã không ngồi vững nữa.
“Sư huynh…!”
Cảm giác lạnh giá khi chạm vào tay anh, không kịp cởi áo bảo vệ, cô hốt hoảng dùng cơ thể mình đỡ lấy ađang mồ hôi ướt đầm, bất lực kêu lên.
“Sư huynh, huynh làm sao thế? Sư huynh…!”
“…”, tiếng ho khàn khàn, môi Nhược Bạch se tái nứt nẻ mấp máy, “… Hơi mệt, muốn về nằm nghỉ”.
“Vâng, chúng ta về ngay.”
Cuống cuồng lo lắng, nnc mắt như muốn rơi, Bách Thảo không kịp nghĩ gì, vội dìu Nhược Bạch về phía cửa nhà thi đấu. Có tiếng người của ban tổ chức gọi phía sau, cùng ánh mắt ngạc nhiên của khán giả và tuyển thủ, cô không nghe thây, không nhìn thấy gì hết.
Trên hành lang dài hun hút của nhà thi đấu, có tiếng ồn ào, đầu Bách Thảo ù ù rối bời, vừa căng thẳng dùng vai đỡ, vòng tay ôm lấy anh cố bước, nhưng điều đáng sợ là, cô cảm thấy…
Cơ thể Nhược Bạch mỗi lúc một lạnh.
Càng lúc càng nặng.
Giống như trái núi băng từ từ đổ sụp, Bách Thảo cắm răng gắng sức chống đỡ, nhưng cuối cùng cô cũng kinh sợ ngẩng đầu, phát hiện Nhược Bạch đã ngất đi.
Sợi dây thần kinh cuối cùng trong đầu như đã đứt.
Ánh sáng nhức mắt của nhà thi đấu loang loáng. Trong luồng sáng trắng loang dần đó, sự yên lặng như cơn ác mộng, đôi môi trắng như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, cái bóng lành lạnh luôn lặng lẽ thẳng tắp như thân cây tùng chống đỡ cho cô…
Cổ họng co rút.
Cô run rẩy ôm lấy cơ thể lạnh toát đó vào lòng…
“…”
Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến cho cổ họng cô như bị thít chặt không thể phát ra bât cứ âm thanh nào khác. Tai réo ù ù không nghe thấy gì như cách ngàn trùng sông núi với thế giới xung quanh, nước mắt trào ra, cô hoảng hốt ôm lấy thân hình mảnh khảnh của anh…
“Có ai không…”
“Có ai không…”
Ôm Nhược Bạch đã ngất xỉu, Bách Thảo tuyệt vọng, giọng khàn đặc, cuống cuồng nhìn quanh hét to, “Có ai không…! Có ai không…! Cứu với…!”.
***
“U… u… u…!”
Còi rú vang, xe cứu thương lao nhanh về hướng bênh viện.
Trong xe, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Nhược Bạch, nhìn khuôn mặt trắng bợt dưới mặt nạ dường khí, Bách Thảo lặng lẽ khóc.
Cô hận bản thân.
Ngay lúc đến sân bay Tokyo, cô đã phát hiện cơ thể Nhược Bạch sư huynh rất bất thường. Tối qua, trước trận đấu, Nhược Bạch sư huynh đã ho mãi, để khỏi ảnh hưởng đến cô, nửa đêm anh đã ra ngoài “đi dạo”. Nhược Bạch sư huynh khó chịu trong người, có nhiều dấu hiệu như thế, vậy mà cô lại như người mù, không quan tâm, chăm sóc anh.
Cô chỉ chăm chăm lo thi đấu.
Chỉ chăm chăm đi tìm chiếc kẹp tóc đó.
Trong không khí thi đấu căng thẳng như vậy, cô lại làm Nhược Bạch sư huynh giận, khiến anh phải đi tìm chiếc kẹp tóc cho cô. Nếu không phải vì chạy đi tìm chiếc kẹp, nếu cứ ngồi ngoài sân nghỉ ngơi thì Nhược Bạch sư huynh đâu đến nỗi ngất đi như vậy.
Xe cứu thương dừng lại trước cổng bệnh viện.
Khi y tá và bác sĩ của bệnh viện chạy ra, nhanh chóng đẩy băng ca đưa Nhược Bạch vào phòng cấp cứu. Cố chạy theo bên chiếc băng ca, Bách Thảo cũng chen vào phòng cấp cứu, qua một loạt thao tác cấp cứu khẩn trương, cô càng thêm lo lắng, lại thấy bác sĩ hỏi nhân viên của ban tổ chức lúc đó cũng theo đến.
“Tôi là đồng đôi của bệnh nhân”, hít thật sâu, Bách Thảo vội đi đến, dùng tiếng Nhật bập bẹ nói, “Bác sĩ, có gì cần hỏi bác sĩ có thể hỏi tôi”.
“Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân có mang theo không?”, vị bác sĩ nghiêm túc hỏi.
“Hồ sơ bệnh án?”
Cô ngây người. Tại sao bác sĩ lại hỏi hồ sơ bệnh án?
“Bệnh trạng của anh ấy không thích hợp tham gia bất cứ hoạt động mạnh nào, nhất là hoạt động tiêu hao thể lực quá mạnh như thi đấu Teakwondo, lẽ nào cô không biết?”, nhìn võ phục trên người cô, bác sĩ hỏi.
“…”
Đầu choáng váng như bị búa bổ, Bách Thảo khó khăn nói.
“Bệnh trạng gì ạ? Sư huynh của tôi bị bệnh gì?”
Nghe thấy bác sĩ nói đến danh từ đó, Bách Thảo không hiểu bởi vì trình độ tiếng Nhật của cô chỉ có thể ứng phó những câu đối thoại đơn giản. Cô nhờ nhân viên của ban tổ chức phiên dịch giúp, nhưng anh ta lúng túng nói, khả năng tiếng Hán của anh ta cũng chỉ có thể giao tiếp đơn giản, không biết từ đó dịch ra tiếng Hán là gì.
“Đợi bệnh nhân tỉnh lại, sẽ theo dõi tiếp một đến hai ngày.”
Trong phòng cấp cứu, y tá vừa truyền nước cho Nhược Bạch vẫn đang mê man vừa dặn dò Bách Thảo, “Phải nhớ, không được đẻ bệnh nhân tham gia bất cứ hoạt động mạnh nào. Cơ thể anh ấy nhất định cần tĩnh dưỡng một thời gian dài, nếu không sau này có thể phải phẫu thuật”.
“… Vâng.”
Cắn môi, Bách Thảo gật đầu thật mạnh.
Chai nước truyền nhỏ từng giọt từng giọt.
Trong phòng cấp cứu, ngoài Nhược Bạch nằm trên giường còn có Bách Thảo và nhân viên của ban tổ chức. Tìm được mọt tờ giấy, Bách Thảo nhờ anh ta viết lại danh từ vừa rồi cô nghe không hiểu, chăm chú nhìn rồi thoáng ngây ra mấy phút mới cất tờ giấy cẩn thận.
Lặng lẽ đứng trực bên giường Nhược Bạch.
Bách Thảo nín thở.
Đồng hồ trên tường từng giây từng phút trôi qua.
Trên người vẫn mang áo bả vệ ướt đẫm mồ hôi, Bách Thảo đứng mãi bên giường anh. Trong cơn mê man, Nhược Bạch hình như vẫn vô cùng bất an, vầng trán nhăn nhăn, cơ hồ đang vùng vẫy trong cơn ác mộng những muốn tỉnh lại.
"Cô cứ về nghỉ ngơi"
Nhìn đồng hồ trên tường, nhân viên ban tổ chức nói với Bách Thảo:
"Thi đấu buổi chiều hai giờ là bắt đầu, trong bệnh viện đã có y tá, cô nên về chuẩn bị."
Im lặng, Bách Thảo lắc đầu.
"Vừa rồi tôi đã hỏi bác sĩ, trong dịch truyền có thuốc an thần, người bênh sẽ ngủ, trước hai tiếng đồng hồ nữa chưa thể tỉnh lại", người đó nói, "Cô không cần ở đây".
"...Cám ơn!", Bách Thảo khàn giọng, "Tôi phải ở bên huynh ấy".
"Nhưng, như thế cô sẽ lỡ mất thi đấu!"
"Không sao!", nắm bàn tay lạnh giá của Nhược Bạch, sợ làm anh tỉnh, Bạch Thảo hạ giọng như nói thầm, "Tôi phải ở bên huynh ấy".
Nhân viên ban tổ chức xuýt xoa tiếc cho cô.
Trong phòng cấp cứu, đồng hồ trê tường nhích từng giây từng phút.
Nhược Bạch tron hôn mê càng bất an, đầu anh khó nhọc xoay chuyển trên gối, môi trắng bợt mấp máy như muốn nói, giống như trong giấc ngủ sâu, anh cũng có chuyện không yên tâm!
"Anh ấy đau hay sao?"
Lòng xót xa, mặt Bách Thảo cũng tái nhợt, vội đứng lên, đang định bẫm chuông gọi bạc sĩ thì bên tai nghe được tiêng ho từ giường bệnh vọng lại!
"Sao anh ấy đã tỉnh rồi!"
Nhân viên của ban tổ chức ngạc nhiên, rõ ràng bác sĩ nói với anh ta tác dụng của thuốc an thần ít nhất cũng phải đến bốn năm giờ chiều.
Ho dữ dội.
Trên giường bệnh, Nhược Bạch nhắm mắt, mặt tái nhợt, ho từng cơn, người run run không thể khống chế. Sợ làm lệch mũi kim, Bách Thảo lo lắng giữ tay anh, ngạc nhiên mừng rỡ gọi:
"Nhược Bạch sư huynh! Nhược Bạch sư huynh!"