• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa kính phòng tập một lần nữa bị đẩy ra, trước mắt các đệ tử Nhược Bạch vẫn vẻ lạnh lùng quen thuộc đi vào, chỉ có một mình anh, không thấy Bách Thảo.Anhkhông đứng vào hàng mà đứng đằng sau huấn luyện viên Thẩm Ninh. Lòng Diệc Phong bỗng trùng xuống, anh hiểu Bách Thảo đã thất bại.

Khi các tuyển thủ lặng lẽ luyện tập, Nhược Bạch lặng lẽ đi theo huấn luyện viên Thẩm, quan sát cô hướng dẫn thao tác và kỹ xảo cho các đệ tử. Không khí phòng tập căng như dây đàn, ngoài Đình Nghi gần như không quan tâm thì các đệ tử khác thỉnh thoảng lại liếc trộm Nhược Bạch.

Hiểu Huỳnh rất muốn hỏi Bách Thảo đi đâu.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm lạnh của Nhược Bạch, cô không có can đảm.

Khi buổi tập sáng kết thúc, Bách Thảo sắc mặt tái nhợt mới đẩy cửa bước vào, thẫn thờ giống như người mộng du, Nhược Bạch ngoái đầu thản nhiên liếc cô. Cô vừa đến chỗ đồng đội đang tập thì huấn luyện viên Thẩm Ninh tuyên bố buổi tập kết thúc.

"Không sao chứ?"

Sau khi đội ngũ được tập hợp, Hiểu Huỳnh đứng vào vị trí trước đây vốn là của Nhược Bạch, lo lắng nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Bách Thảo.

"Thực ra, làm huấn luyện viên cũng không có gì là không tốt", cười khan mấy tiếng, Hiểu Huỳnh cố an ủi Bách Thảo, "Nhược Bạch sư huynh nhất định sẽ trở thành huấn luyện viên giỏi, sau này có thể làm rạng danh Tùng Bách võ quán!"

Mắt Bách Thảo đột nhiên như bị hút vào tấm nệm.

Trên tấm nệm có những giọt mồ hôi của đồng đội, dưới ánh mặt trời mùa thu hắt qua cửa kính, chúng long lanh như ngọc. Ngày trước, trong vô số giọt mồ hôi đó có những giọt thuộc về Nhược Bạch...

"Bách Thảo ra khỏi hàng!"

Giọng huấn luyện viên Thẩm Ninh khiến Bách Thảo sực tỉnh,giật mình,ngẩng đầu vô ý thức ngước nhìn Nhược Bạch, rồi ra khỏi hàng, cúi đầu trước huấn luyện viên Thẩm:

"Có"

"Buổi truyền hình trực tiếp tối qua , tôi đã xem", ánh mắt sắc, nhưng không có ý phê phán thái độ lơ đãng vừa rồi của cô, "Qua trận đấu với Katou, em đánh giá cô ta thế nào?"

Bách Thảongây ra.

Suy nghĩ nghiêm túc một hồi,bình tĩnh trả lời:

"Katou túc pháp linh hoạt, tấn công và phòng thủ đồng đều, thực lực các mặt đầu rất ưu tú, không cókhuyết điểm rõ rệt, nhưng cũng không có ưu thế nổi trội, là một tuyển tủ rất cân bằng.”

Đứng sau lưng, cách Thẩm Ninh một bước.

Nhược Bạch lặng lẽ nhìn cô.

"So với Kim Mẫn Châu và Lý Ân Tú em gặp ở Hàn Quốc thì thế nào?", Thẩm Ninh lại hỏi.

"Thực lực của Lý Ân Tú mạnh hơn nhiều", Bách Thảo do dự một lát lại tiếp, "Giữa Katou và Kim Mẫn Châu... thì Kim Mẫn Châu kiêu căng nóng nảy,nhưng ra chân đặc biệt hung hãn, nếu Katou đấu với Kim Mẫn Châu, em cho ràng Kim Mẫn Châu có khả năng chiến thắng nhiều hơn".

Nhớtới mấy lần Kim Mẫn Châu thi đấu ở Xương Hải võ quán, Lâm Phong và Thân Ba lặng lẽ gật đầu. Kim Mẫn Châu tuổi còn nhỏ, một hai năm nữa có thể trở thành vô địch Taekwondo thế hệ mới.

"Kim Mẫn Châu mấy lần thua cô, cô vẫn đánh giá cô ta cao như vậy!", cười nhạt, Đình Nghi nói, "Người biết sẽ cho là cô không tin mắt, người không biết sẽ nghĩ cô đề cao Kim Mẫn Châu để tự đề cao bản thân".

Bách Thảo sững người.

"Cho dù Katou mạnh đến mấy, cũng đã thua Bách Thảo mà còn thua rất thảm", từ trong đội ngũ, Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, âm lượng đủ để mọi người đều nghe thấy.

Mặt Đình Nghi rắn đanh.

Ai cũng biết cô đã thua Katou, chính sau khi đánh bại cô,Katou liên tục chiến thắng mới trở thành nhân vật nổi tiếng và thu hút mạnh mẽ sự quan tâm của dư luận trong thời gian này như thế. Còn Bách Thảo không chỉ kết thúc huyền thoại Katou mà còn thắng với tỉ số áp đảo.

Như bị một cái tát vào mặt.

Bắt đầu từ tối qua, cái tên Thích Bách Thảo liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Buổi sáng khi cô đến trung tâm huân luyện, đã có một số phóng viên chờ phỏng vấn Bách Thảo, thậm chí mấy phóng viên thiếu nhạy cảm còn hỏi cảm tưởng của cô về trận đấu tối qua.

Đình Nghi lạnh lùng nhìn Bách Thảo.

Hiểu Huỳnh là bạn thân của Bách Thảo, cô ta nói vậy là cố tình khiêu khích cô.

"Giải vô địch Taekwondo thế giới lần này, Katou và Kim Mẫn Châu đểu tham gia, một trận so tài đáng xem", như không để ý đếnkhông khí căng thẳng giữa Đình Nghi và Hiểu Huỳnh, Thẩm Ninh liếc nhìn Bách Thảo nói, "Còn nữa, ban tổ chức cuộc thi hậu Taekwondo thế giới vừa gọi điện đến mời em tiếp tục tham gia, ý em thế nào?"Bách Thảo ngẩn người.

Cuộc thi này vốn dĩ Nhược Bạch ghi tên thay cô, sau trận thắng tối qua, cô không hề nghĩ đến việc có nên tiếp tục tham gia hay không.

Bất giác ngước nhìn Nhược Bạch.

Nhược Bạch vẫn cúi đầu đứng yên, dường như đó là chuyện không liên quan đến anh. Tâm trạng vốn trầm lắng, vốn định mở miệng nói, không, em không muốn tham gia tiếp!

Nhược Bạch ngước mắt nhìn.

"...", lời như tắc nghẹn trong cổ họng, miệng lắp bắp:

"Em... vẫn chưa quyết định..."

"Ngày mai nói lại với tôi."

Sau đó huấn luyện viên tuyên bố kết thúc buổi tập.

"Đương nhiên phải tiếp tục!", huấn luyện viên Thẩm vừa đi khỏi Hiểu Huỳnh đã xông đến nói to, "Giải thưởng rất lớn, lại được báo chí truyền hình quan tâm, nhất định sẽ nổi tiếng".Nhược Bạch cũng theo sau huấn luyện viên Thẩm ra khỏi phòng tập.

Nhìn theo bóng anh.

Bách Thảo đứng sững tại chỗ

Hiểu Huỳnh vẫn liến thoắng bên tai nhưng cô không nghe thấy gì hết. Màđến khi Hiểu Huỳnh đẩy mạnh vào người, Bách Thảo mới sững sờ quayđầu, thấy Đình Nghi đứng trước mặt, hỏi cô:

"Chiều nay khoảng sáu giờ có rỗi không?"

"...Có"

"Đến hiệu bánh pizza Tất Thắng, tôi có chuyện muốn nói với cô", nói xong Đình Nghi đi thẳng, để lại Hiểu Huỳnh trợn mắt và Bách Thảo ngơ ngác.

***Ngoài chuyện Nhược Bạch sư huynh đột nhiên biến thành huấn luyện viên, khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó đối với Hiểu Huỳnh sao mà hoàn mỹ đến thế!

Sau khi kết thúc buổi tập, bên ngoài võ quán lại có mấy phóng viên đang chờ phỏng vấn Bách Thảo! Mặc dù trước ống kính và micro Bách Thảo có hơi bối rối, nhưng đó là vẻ đẹp giảndị và chất phác. Nhìn nụ cười thân thiện và hài lòng của phóng viên, Hiểu Huỳnh cười thầm, dường như cô đã nhìn thấy tương lai sáng rực củaBách Thảo.

Đến trường.

Ánh mắt của các bạn hướng vào Bách Thảo như lần đầu nhìn thấy cô, đi đến đâu cô cũng nhận được những cái nhìn thản nhiên thán phục. Các bạn đuanhau xin chữ kí Bách Thảo, trong số đó có cả những bạn cùng lớp, khác lớp, thậm chí khác trường.

Hi hi hi!

Thì ra cảm giác của người nổi tiếng là như thế.

Hèn chi bao nhiêu người muốn trở nên nổi tiếng. bây giờ mới chỉ đứng cạnh Bách Thảo để hưởng chút thơm lây, cô đã lâng lâng hạnh phúc lắm rồi!

Buổi chiều tan học, Sơ Nguyên lái xe đến cổng trường, Hiểu Huỳnh thấy vậy liền viện cớ đi hẹn với bạn, nhất định không chịu lên xe,cười khúc khích rồi khoác ba lô chạy biến mất. Thấy Bách Thảo ngơ ngẩm như mất hồn,Sơ Nguyên vừa hỏi chuyện vừa lái xe mới biết tình hình của Nhược Bạch.

"Nhược Bạch muốn từ bỏ tư cách tuyển thủ?"

Giọng anh ngạc nhiên vẻ nuối tiếc, sau đó sơ Nguyên không nói gì thêm, hơi nhíu mày, lặng lẽ lái xe.

Rất nhiều câu của Nhược Bạch, Bách Thảo không nói với Sơ Nguyên.

Từ sáng sớm đến giờ, người cô như bịbó chặt, không thể suy nghĩ, không thể tiếp thu bài, không thể nhìn rõ cảnh vật, tất cả đều quay cuồng hỗn loạn, mọi giác quan chợt trở nên đờ đẫn.

"Có lẽ Nhược Bạch thực sự muốn làm huấn luyện viên."

Trên đường trở về Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên an ủi:

"Tùng Bách võ quán trên thực tế luôn do anh ấy đảm trách, những đệ tử do Nhược Bạch đào tạo không ít người trở thành những hạt giống xuất sắc, trong đó có những người em quen như Tú Cầm, Tú Đạt thậm chí Diệc Phong."

Bách Thảo hoang mang nhìn ra ngoài cửa kính.

"Hơn nữa Nhược Bạch đã quá mệt..."

Khẽ thở dài, Sơ Nguyên nói tiếp:

"Nhược Bạch vừa phải tập luyện để thi đấu vừa phải hướng dẫn các đệ tử của võ quán, lại chuyên phụ trách huấn luyện lớp nghiệp dư của trung tâm, lại phải hoàn thành chương trình học ở trường, rồi còn đi làm thêm, cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, từ bỏ tư cách tuyển thủ, mặc dù rất tiếc nhưng rất cần thiết cho sức khỏe của anh ấy."

Mi mắt Bách Thảo rung rung.

Một ý nghĩ bất chợt lóe khiến người cô cứng đờ, môi táimét, kinh hãi nhìn Sơ Nguyên:"Lẽ nào là do sức khỏe? Có phải Nhược Bạch sư huynh bị ốm?". Khi ở Hàn Quốc, Nhược Bạch sốt dai dẳng như thế, ho lâu như vậy, gần đây người gầy đi trông thấy...

Môi không còn sắc máu!

Hai tay run run!

Đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang xanh, chiếc xe sau liên tục bấm còi, Sơ Nguyên vòng xe qua ngã tư. Trên vỉa hè có mộttốp học sinh vừa tan trường cười nói ồn ào, anh chầm chậm xoay vô lăng.

Nhìn sắc mặt đột nhiên táimét của cô.

Sơ Nguyên nhíu mày, nhớ đến lời hứa với Nhược Bạch.

"Dạo trước đúng là Nhược Bạch quá mệt mỏi", đắn đo một lát, Sơ Nguyên thận trọng, "Nếu cứ kéo dài như vậy, sợ là sức khỏe anh ấy không chịu nổi".

"Vậy bây giờ Nhược Bạch sư huynh..."

Tâm trạng thẩm lo lắng, cô đăm đăm nhìn Sơ Nguyên!

"Bây giờ đã tốt nhiều rồi!”.Sơ Nguyên mỉm cười, chầm chậm xoay vô lăng, không xa phía trước là Tùng Bách võ quán, "Chỉ cần nghỉ ngơi hợp lí và bồi dưỡng tốt là không có vấn đề gì."

Thở phào.

Tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng dần trở lại bình thường.

Sau cơn sợ hãi, người toát mồ hôi rồi ngây ra một lát, cô đột nhiên cảm thấy bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ cấn Nhược Bạch sư huynh thật sự khỏe mạnh, chỉ cần Nhược Bạch sư huynh thực sự muốn thế, thi đấu hay không cũng chẳng có gì quan trọng nữa!

Đến Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên vừa dừng xe, Bách Thảo đã nhanh tay mở cửa chui ra!

"Em đi tìm Nhược Bạch sư huynh!"

Cô chỉ nói có thế, cắm đầu chạy về phía phòng tập, không ngoái lại!Nhìn bóng cô chạy vút như con hươu nhỏ, Sơ Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi chợt nhìn thấy chiếc ba lô cô để quên trên xe.

Vẫn còn sớm.

Phòng tập không có ai.

Chạy nhanh, thở hổn hển, Bách Thảo phi thẳng đến phòng tập. Bước chân cộc cộc trên hành lang gỗ, cô thở gấp, trán toát mồ hôi, giơ tay kéo cánh cửa "soạt" một tiếng...

Nhược Bạch ngồi khoanh chân, nhắm mắt.Có làn gió thổi qua.

Chiếc chuông gió ngân vang dưới mái hiên yên tĩnh.

"Nhược Bạch sư huynh..."

Xông đến trước mặt anh, khuôn mặt trái xoan của cô ửng hồng, bàn tay nắm chặt, nhìn khuôn mặt bình thản của anh, cô nói:

"Em bằng lòng!"

Nhược Bạch chậm rãi mở mắt.

Anh nhìn cô, cơ hồ như không hiểu câu nói không đầu không cuối đó. Môi mấp máy mấy lần, tay càng nắm chặt, ngực phập phồng, cô nói:

"Huynh muốn em làm gì, em sẽ làm như thế!"

Nhược Bạch nhìn cô rất lâu.

Đôi mắt bình thản giống như núi tuyết xa xôi, anh trầm ngâm không nói, dường như muốn biết cô thực lòng tình nguyện. Một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt hỏi:

"Cho dù sau này thi đấu chỉ là vì tôi?"

Bách Thảo cắn môi gật đầu.

"Cho dù tôi muốn em tham dự cúp thế giới, giành tư cách tham gia từ tay Đình Nghi?"

"Vâng!"

"Tại sao?", Nhược Bạch hơi cao giọng, "Buổi sáng em còn chỉ trích tôi như vậy, tại sao giờ lại bằng lòng chấp nhận tất cả?"

"..."

Bách Thảo ngây người nhìn anh, không, cô vẫn không thể chấp nhận anh từ bỏ tư cách thi đấu.

Nhưng.

Mấy năm nay sớm chiều bên anh, Nhược Bạch đã giống như một người thân của cô, cô không thể làm anh buồn cũng như không thể chịu được cảm giác xa anh. Anh là Nhược Bạch sư huynh của cô, cô đã quen nghe lời anh, bất luận việc gì, cô đều tin anh làm đúng.

"Dạo này... huynh có khỏe không?"

Đắn đo một lát, không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi một câu chẳng liên quan.

"Vẫn khỏe."

Nói gọn một câu, Nhược Bạch đứng lên, không hỏi gì thêm liền giục cô:"Đi ăn cơm thôi, sau bữa tối nửa giờ nữa đến đây tập bù buổi sáng".

"Vâng!"

Nghe thấy giọng Nhược Bạch nghiêm khắc yêu cầu như mọi ngày, lòng Bách Thảo rộn vui, mắt sáng lên trả lời lớn! Cúi gập người chào anh, cô đang định về ăn cơm, đột nhiên ngẩn người, sực nhớ mình đã quên một việc rất quan trọng...

Khi Bách Thảo vội vàng đến hiệu bánh pizza Tất Thắng thì đã sáu giờ bốn mươi phút, là lúc cửa hiệu đông nhất. Trên chiếc sofa góc trong cùng, Đình Nghi đã hơi sốt ruột.

"Xin lỗi, tôi đến muộn!"

Lòng hơi bất an, Bách Thảo xin lỗi.

"Ngồi đi."

Cố kiềm chế tâm trạng, Đình Nghi ra hiệu cho cô ngồi, đưa thực đơn cho cô, nói:"Cô chọn món đi, bữa này tôi mời."

Bách Thảo vội lắc đầu:

"Không, không cần, tôi không đói."

Bách Thảo đã đến ăn ở đây một lần, biết hiệu này rất đắt.

Đình Nghi liếc cô, vẫy tay gọi phục vụ mang đến cốc nước lạnh. Sau khi Bách Thảo uống hai ngụm nước, Đình Nghi mới từ từ mở miệng:

"Cô đã vội như vậy, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề."

Bách Thảo hơi sửng sốt.

Đang định nói mình không vội đi.

"Tôi có thể nhường cho cô tham dự giải vô địch Taewkondo thế giới", Đình Nghi nhìn cô nói thẳng.

Lần này Bách Thảo sửng sốt thật sự.

Cô ngẩn ra nhìn Đình Nghi.

Không tin Đình Nghi nói ra câu đó.

"Để giành tư cách tham dự giải đấu, cô đã hao tâm tổn sức quá nhiều", Đình Nghi nhếch mép,ánh mắt giễu cợt, "Ngay từ hồi còn ở Hàn Quốc, cô đã tung tin mình là người bách chiến bách thắng đợt tập huấn, hai lần đánh bại Kim Mẫn Châu. Việc giành được danh hiệu tuyển thủ ưu tú nhất, mục đích chẳng qua là muốn huấn luyện viên Thẩm để mắt đến cô. Sau khi về nước, cô biết tôi gần như chắc chắn tham gia giải vô địch thế giới, liền bắt đầu giở trò..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK