Bart nhỏ, Alex gọi con như vậy. Đó là cái tên đã trải qua những thay đổi khó nhận thấy khi cu cậu đánh thức Alex vào ba giờ sáng. Khi anh đỡ con trai mình lên từ chiếc nôi để rồi đi qua đi lại cùng con, Alex sẽ thì thầm, “Nhóc con. Đang nửa đêm mà”. Bart, giống như mẹ của cậu bé, dường như không có quan niệm gì về thời gian và cũng là một sinh linh bốc đồng. Chuyện trò lúc sáng tinh mơ chưa bao giờ là một trong những hoạt động ưa thích của Alex. Nhưng sau bốn tuần, anh phải thừa nhận rằng thói quen đó bắt đầu hình thành trong mình. Một chút hơi quá cho tâm hồn thư thái của anh. Hôm nay đã là mồng Mười tháng Hai rồi và mồng Một tháng Ba chỉ còn cách ba tuần nữa.
Vì vài lý do khác nhau, Alex cứ trì hoãn nói với Annie rằng anh định cho cô đi học. Lý do đầu tiên là anh không muốn chút thời gian ít ỏi được ở bên nhau của hai vợ chồng u ám với nỗi buồn, và phút giây anh nói với Annie, cả hai người đều sẽ rất buồn khổ. Lý do khác là anh hoàn toàn cho rằng cô sẽ đón nhận tin này theo chiều hướng tồi tệ, và anh nghĩ làm cô khổ đau hàng tuần trước khi nhất thiết phải làm thế thật chẳng ích lợi gì. Trong mười bốn năm, cô đã bị ép sống tách biệt hoàn toàn. Việc đột nhiên bị đẩy vào thế giới, mong đợi đi học và hòa nhập xã hội sẽ chẳng hề dễ dàng với cô.
Còn có một sự thật không thể trốn tránh là Alex phát hiện ra máu thỏ đế đang chạy dọc xương sống mình. Cơ bản anh biết cô sẽ vì quyết định đó mà hận mình nên anh chẳng lấy gì làm mong đợi nói với Annie. Đi học ở Albany là điều tốt nhất cho cô. Alex tin chắc thế, và cuối cùng Annie cũng sẽ hiểu ra. Nhưng, giống như một loại thuốc đắng, cái gì tốt nhất cho người ta thường chẳng mấy ngon lành.
Trước đó khá lâu, Alex đã nghĩ về hàng chục cách khác nhau để báo tin cho cô, nhưng khi thời khắc cuối cùng đến thì tất cả những bài nói được luyện kỹ càng đã theo những cánh bồ công anh bay cùng gió. Hai người ở trong thư phòng, bàn cờ tướng gập trên bàn giải trí nằm giữa họ, đứa bé được quấn kỹ và đang ngủ trên chiếc ghế sô pha lông ngựa gần cạnh. Thu hết can đảm, Alex nhìn vào đôi mắt đẹp biếc xanh của vợ và nói, “Anh có một điều ngạc nhiên tuyệt vời dành cho em đây, Annie. Anh đã chờ đợi vài tuần và đến giờ mới nói với em đấy”.
Dưới ánh lửa bập bùng, nụ cười của cô dường như còn rạng rỡ hơn bình thường. Nhìn cô, Alex biết rằng mình chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn thế. Cách đây hai hôm, bà thợ may đã may xong cả tủ đồ sau khi sinh cho cô, và giờ đây cô vô cùng lộng lẫy trong chiếc váy màu hồng tím cùng chiếc áo cánh bằng vải cotton phơn phớt hồng, có tay bèo nhún sát vai. Bộ đồ rất xứng với thân hình của cô, làm toát lên vòng eo giờ đã thon thả và cặp hông nở nang vừa đủ của cô.
“Một ngạc nhiên ư? Là gì vậy anh? Một con cún sao?”
Cổ họng Alex chợt thắt lại. Anh đã quên béng ước muốn có một con chó của cô. Trước khi quyết định cho cô đi học, anh đã lên kế hoạch mua cho cô một con làm quà Giáng sinh. Giờ thì có lẽ phải đợi đến khi cô học xong. “Không đâu em yêu, không phải con cún đâu.” Anh gượng cười. “Còn hơn thế cơ.” Nhoài người qua trước bàn cờ, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt cô. “Anh quyết định cho em đi học, Annie à. Trường dành cho người khiếm thính.”
Đôi mắt cô tối sầm lại, và nét hoang mang lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của cô. “Trường học á?” Cô ngập ngừng mỉm cười. “Khi nào vậy ạ?”
“Ba tuần nữa”, Alex khản giọng. “Ôi, Annie à, em sẽ thích mà. Học viện ở đó trình diễn những vở kịch của họ. Em sẽ diễn rất tốt. Em đã hóa trang và diễn kịch trên gác mái bao năm rồi mà! Và ở đó họ cũng khiêu vũ. Khiêu vũ thật sự. Em sẽ được mặc những bộ đầm đẹp và nhảy điệu valse đến khi mệt lử. Thế không vui sao?”
Bóng tối trong đôi mắt cô được thay thế bằng tia nhìn lấp lánh phấn khích. “Khiêu vũ ấy ạ?”
“Chính xác. Với âm nhạc và mọi thứ.” Khi quan sát cô, Alex cầu nguyện thật nhanh và thành tâm rằng biểu cảm của mình không lộ rõ như cô, rằng cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng trái tim anh đang vỡ tan theo từng lời nói. “Em sẽ được kết bạn ở đó, Annie à. Với những người khiếm thính như em. Những người biết cách nói bằng ký hiệu. Chẳng mấy chốc, em sẽ có thể đọc và viết được. Tuyệt vời không?”
Cô đan hai tay lại và giữ chặt trên ngực. “Ôi, có ạ! Trong ba tuần? Ba tuần dài bao lâu hả anh?”
“Không lâu lắm đâu. Khoảng hai mươi ngày.” Đó là thời gian gần như không đủ dài, không đủ dài trong từ điển của riêng anh. “Em sẽ đi vào ngày Hai mươi tám. Em sẽ có rất nhiều thời gian để ổn định cuộc sống trước khi bắt đầu vào học.”
Nụ cười hào hứng của cô tê cứng lại. Trân trân nhìn anh mấy giây thật lâu rồi cô nói, “Đi ạ?”.
Alex nuốt xuống. “Ừm, đúng vậy. Trường đó ở trên Albany. Em sẽ đi bằng xe lửa. Tuy nhiên, vú Maddy sẽ đi cùng em, vậy nên sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Khi em ở trường cả ngày thì vú sẽ chăm bé Bart.”
Annie tiếp tục nhìn anh chằm chằm. “Bao lâu ạ?”
Alex biết cô đang hỏi gì nhưng anh chọn cách vờ như không hiểu. “Bao lâu á? Ý em là chuyến xe lửa hả? Vài giờ. Anh sẽ phải kiểm tra lịch trình. Albany cách đây khoảng hai trăm dặm.” Anh lại mỉm cười. “Bằng năm lần bốn mươi, nếu em có băn khoăn. Nghe có vẻ dài, nhưng thật ra thì không đâu, vì thời buổi này phương tiện giao thông rất hiện đại.”
Ánh mắt cô vẫn quấn chặt lấy anh. “Không... Ý em là em sẽ ở trường đó bao lâu?”
“Chỉ dài bằng thời gian em mất để học tất cả những gì em cần biết. Cách nói, cách đọc và viết, cách làm toán.”
“Một khoảng thời gian rất dài.”
“Không... Annie à, chỉ hai hay ba năm là cùng. Vì em bị điếc sau khi có các kỹ năng ngôn ngữ nên em sẽ vượt qua các học viên khác như thể họ vẫn đang giậm chân tại chỗ mà thôi. Loáng một cái rồi em sẽ tốt nghiệp. Trong lúc ấy, chúng ta sẽ qua lại thăm nom nhau. Sẽ không có vẻ gì là quá dài cả đâu.”
Trong một giây phút sợ hãi, Alex nghĩ cô có thể òa lên khóc. Rồi cô hếch cằm lên, chỉnh thẳng đôi vai và cười một nụ cười không chạm tới mắt. “Thật lý thú làm sao. Em không thể đợi được nữa!”
Nói rồi, cô đứng dậy, tránh ánh nhìn của anh nhưng vẫn giữ mặt quay về phía anh để anh đọc được môi cô. “Em nghĩ mình háo hức đến nỗi không chơi được cờ tướng nữa rồi. Cho em xin phép nhé.”
“Annie!”, Alex gọi. “Em à, đợi đã...” Lẹ tay ôm gọn con trai, cô đi thẳng ra cửa, không hề quay sang, không hề nhìn lại. Khi cô rời khỏi thư phòng, Alex buông mình xuống ghế và nhắm mắt. Rồi anh đưa tay gạt phăng bộ cờ tướng khiến nó bắn tung lên.
Annie ôm gọn bé Bartholomew vào ngực mình và trân trân nhìn bâng quơ vào ngọn lửa. Mũi dép nhịp nhàng chạm xuống sàn nhà để giữ cho chiếc ghế xích đu luôn bập bênh. Cô không nhìn sang phải hay sang trái, lên hay xuống, mà chỉ chòng chọc nhìn thẳng về phía trước, nỗi đau trong ngực quặn thắt làm cô thấy khó thở.
Trường học... trong hai hoặc ba năm. Ở Albany, nơi cô sẽ được học nói, đọc, viết và làm toán. Ở Albany, nơi cô sẽ không còn là một phần cuộc đời của Alex cho đến khi cô đủ hoàn hảo để không còn là nỗi xấu hổ của anh.
Annie đần độn...
Cô nhắm mắt lại, nhất quyết không khóc, dù có đau đến thế nào. Cô chẳng thể trách anh. Thật sự không thể. Từ đầu, cô đã biết mình không xứng với anh, rằng tật khiếm thính khiến cô không phù hợp để làm vợ. Nếu đi học, cô sẽ có thể học nói. Vậy thôi là đã giúp được rồi. Khi Alex đưa cô vào thị trấn, người ta chắc sẽ chẳng còn chằm chằm nhìn và xì xào rằng liệu cô có thể nói được không. Điều đó cũng tốt cho Bartholomew nữa. Annie không bao giờ muốn thằng bé bị trêu ghẹo hay chọc tức vì mẹ nó là một kẻ ngốc. Cô biết bị nhạo báng liên tục đau đớn đến thế nào.
Albany... Trường dành cho người điếc. Nơi cô có thể kết bạn. Một nơi đặc biệt, nơi những kẻ khác cũng là một lũ ngốc. Nơi những kẻ đần độn diễn kịch, nhảy nhót và giả vờ mình bình thường. Nơi Alex cho cô đến để mọi người sẽ chẳng còn lúc nào cũng thấy cô cùng anh rồi cười vào mặt anh nữa.
Bé Bartholomew bắt đầu cựa mình. Mở mắt ra, Annie cởi cúc áo trên và cho con bú. Khi thằng bé rúc vào bú mẹ, cô lướt tay trên mái đầu nhỏ nhắn, mềm mại của con. Đu đưa, đu đưa không ngừng. Trong tâm trí cô, từ Albany thành một tiếng ê a. Trong ba tuần nữa, cô sẽ đến đó. Nếu học nhanh thì trong ba năm cô có thể về nhà. Chỉ đơn giản và khủng khiếp vậy thôi.
Kẽo kẹt... kẽo kẹt... kẽo kẹt... kẽo kẹt. Âm thanh đó đủ làm Alex phát điên. Anh ngồi trên mép giường, kiên nhẫn chờ đợi Annie cho bé Bart bú xong để anh có thể nói chuyện với cô về việc đi học. Từ nét biểu cảm hiện lên trong mắt cô lúc ở dưới nhà, anh biết cô cho rằng anh không muốn cô bên cạnh mình, rằng anh cho cô đi chỉ là để tránh lối cho anh.
Không có gì xa hơn sự thật. Anh yêu cô hơn từng yêu bất cứ ai. Chỉ nghĩ đến việc phải sống những ngày không có cô đã là một đòn tra tấn, nói gì đến hàng tháng trời thà cắt phăng cánh tay đi còn hơn.
Từ vị trí thuận lợi của mình, anh nhìn rõ được đằng trước của cô. Bé Bart đã chán bú từ lâu và đang tự nằm yên, không động đậy gì nữa. Bú mớm hời hợt, cắn lợi vào núm vú mẹ. Annie chỉ ngồi đấy, để thằng bé mặc sức cắn, đôi chân nhỏ bé của cô nhịp nhàng đẩy để giữ chiếc ghế xích đu không ngừng chuyển động. Kẽo kẹt... kẽo kẹt... kẽo kẹt. Alex bị thôi thúc muốn cầm chiếc ghế quỷ quái đó lên và quăng ra cửa sổ. Thế nhưng, anh chỉ ngồi đó, kiên nhẫn một cách mẫu mực, buộc vợ chí ít phải nhìn mình.
Bé Bart bắt đầu lơ mơ ngủ. Giữ núm vú giữa ngón trỏ và ngón giữa, Annie cọ cọ vào cái miệng nhỏ nhắn của con, rõ ràng là miễn cưỡng ngừng cho con bú và vì thế thấy rằng mình chẳng còn cái cớ nào để phớt lờ chồng nữa. Quan sát cô, Alex cắn chặt lấy răng hàm, không phải vì cô đang làm ngơ anh mà vì thấy cô đang để ngực trần thế này làm anh như muốn phát điên.
Anh đứng dậy khỏi giường và bắt đầu đi tới đi lui. Bốn tuần là một khoảng thời gian dài lê thê khi phải nhịn động chạm vợ. Anh cảm giác giống như đầu que diêm bị giữ quá gần với ngọn lửa, sẵn sàng bốc cháy bất cứ lúc nào. Giữa việc nghe tiếng ghế kẽo kẹt không ngớt, thứ âm thanh mà cô không nghe thấy được, và nhìn cô tự mân mê mình, anh gần như sắp hoặc là siết cổ cô hoặc là gợi tình cô, khả năng thứ hai có vẻ hấp dẫn hơn nhiều.
Giờ đây, những đớn đau trong việc sinh nở của cô đã nhạt đi đôi chút trong tâm trí nên Alex không quá hãi hùng khi nghĩ đến việc có thêm con. Bác sĩ Muir đã quả quyết với anh rằng sinh con sẽ không còn khó khăn cho Annie như lần đầu nữa, và rằng cô được tạo ra một cách hoàn hảo để sinh thêm nhiều đứa nữa. Cứ như chuyện đó là có thể. Nếu anh thật sự không vô sinh thì dường như thật ngẫu nhiên là anh chẳng để lại danh thiếp của mình ở đâu cả. chắc chắn là những miếng thấm ngâm dấm mà bọn gái bán hoa dùng làm biện pháp tránh thai không hoàn toàn không có rủi ro.
Anh sải bước về phía cửa sổ và kéo rèm cửa trắng ngà ra rồi đăm đăm nhìn vào bóng tối bên ngoài. Chăm chú vào hư vô còn hơn là hành hạ chính mình. Sau một vài giây dài như vô tận, hy vọng và cầu nguyện rằng cô đã đóng cúc áo, anh ngoái lại nhìn. Nhưng tất nhiên là chưa. Không phải Annie. Tuy nhiên, cô đã thôi nhử bé Bart bú. Alex biết ơn vì điều may mắn nhỏ nhoi đó.
Anh quay ra và bước dứt khoát về phía cô. Khi anh bước lại gần, cô giương mắt lên nhìn anh. Một cái nhìn từ cô làm nỗi bực tức của anh tan biến. Cô đớn đau, tan nát vì anh quyết định cho cô đi xa. Bằng cách nào đó, anh phải làm cho cô hiểu rằng mình cũng đau đớn không kém khi nghĩ đến chuyện phải để cô đi.
Khom người trên cô, anh đỡ con từ tay cô và đặt nó vào nôi. Rồi anh ngồi xổm bên chiếc ghế xích đu cô đang ngồi, nhìn đến khô miệng khi cô nhét hai bầu ngực vào áo con và thắt dây rút thành một chiếc nơ nhỏ gọn ghẽ.
“Annie...” Anh nắm lấy cằm cô và bắt cô nhìn mình. “Anh không muốn gửi em đi. Anh biết em đang nghĩ gì. Đừng phủ nhận nó. Em yêu à, anh đảm bảo đấy. Đừng hiểu lầm thêm nữa.”
Đôi mắt long lanh, ngấn lệ lưng tròng và nhức nhối với nỗi đau, cô ngồi đó trân trối nhìn anh. Anh cảm thấy thật tệ.
“Anh yêu em mà, chết tiệt. Anh không cho em đi học để tống khứ em đi.” Ấp bàn tay mình lên hai bàn tay cô, anh liệt kê tất cả những lý do cho quyết định đó, và kết thúc bằng, “Anh muốn em có được trải nghiệm đó, em yêu à. Nếu không làm vậy, anh sẽ là kẻ ích kỷ khốn nạn nhất từng sống trên đời.”
“Thế còn điều em muốn thì sao?”, cuối cùng cô cũng hỏi.
Alex thở dài. “Cưng à, em không biết mình muốn gì đâu. Em không hiểu điều đó sao? Làm sao em biết được liệu ở đây có hơn đi xem kịch hay không? Em chưa bao giờ xem một vở kịch nào cả. Và khiêu vũ. Dễ hiểu là tại sao em không mặn mà với những thứ đó, nhưng chỉ vì em chưa bao giờ được làm bất cứ điều gì trong những hoạt động đó. Anh thì rồi.” Anh khom người để nhìn vào đôi mắt rủ xuống của cô. “Anh biết em đã bỏ lỡ cái gì, Annie yêu dấu à. Và anh muốn em được trải nghiệm mọi thứ trên cuộc đời này. Kết bạn, vui đùa với họ. Được đến trường, như bao người khác. Một khi em ở đó, em chắc chắn sẽ thích. Anh cam đoan đấy.”
Cô lắc đầu và ra hiệu quanh quanh. “Đây là cuộc sống em muốn. Được ở đây cùng anh. Được làm vợ anh.”
“Em nghĩ thế chỉ vì em chưa bao giờ trải qua những thứ khác.” Alex lấy một hơi sâu. Anh cần sức mạnh. Việc cho cô ở lại cùng anh thật cám dỗ, cám dỗ đến đáng nguyền rủa. “Thế này đi. Ta thỏa thuận nhé? Em đến trường và cố chịu tròn một năm. Nếu, sau khoảng thời gian dài đó mà em vẫn muốn về nhà thì anh...”
Cô bật dậy khỏi ghế. Bước xa ra vài bước rồi cô quay ngoắt lại để dán chặt đôi mắt long lanh lệ vào anh. Giơ hai tay lên, cô bật khóc, “Anh không muốn em. Đó là sự thật của việc này. Và anh không yêu em. Không như em yêu anh! Nếu yêu em, anh đã không thể làm chuyện này”.
Alex đứng lên. “Không đúng. Anh yêu em nhiều đến đau đớn. Chỉ nghĩ đến việc em đi cũng đủ làm anh thấy khó chịu. Anh không...”
Cô đưa hai tay lên che mắt. “Anh đi đi!”
Anh thu hẹp khoảng cách giữa hai người và kéo tay cô xuống. “Annie, cưng à, làm ơn, đừng làm chuyện này khó khăn hơn chút nào nữa.”
“Đi đi! Anh không muốn em. Em không muốn anh. Vậy thì đi đi!”
“Anh thật sự muốn em.”
Miệng cô cong lên và lệ ngấn trong mắt trào lên hàng mi đen của cô rồi lăn xuống má. “Không, anh không muốn. Anh thậm chí chẳng còn hôn em nữa.”
Lời buộc tội như một nắm đấm thụi vào ruột gan Alex. Đúng vậy, anh đã không hôn cô nữa. Anh sợ nếu hôn, anh sẽ mất kiểm soát và làm tình với cô. Sẽ ra sao nếu anh không vô sinh? Khi anh suy nghĩ dựa trên lý trí, mà anh hoàn toàn chẳng còn lý trí nếu hôn cô, thì anh biết rằng làm cô có mang là một sự mạo hiểm mà anh không muốn thử. Một đứa con nữa... Cô sẽ chẳng thể đi học nếu anh làm cô có thai lần nữa. Nếu bác sĩ Muir đúng, nếu có thậm chí dù chỉ là một cơ hội mong manh...
Giọng thô trầm với cơn khao khát khó nguôi ngoai, Alex thì thào, “Không có điều gì anh muốn hơn là được hôn em, Annie yêu dấu. Nhưng nếu anh hôn em, anh có thể sẽ làm nhiều hơn là chỉ có hôn. Nếu anh ngủ với em, em có thể sẽ lại có bầu”.
Đôi mắt mở to và cô áp một tay lên vùng bụng của mình. “Có con ư?”
“Tất nhiên, có con.”
“Ân ái. Việc đó tạo ra các đứa bé sao?”
Alex nuốt xuống. “À, ừ. Em đã nghĩ là làm thế nào?”
Trông đầy đau khổ, cô thì thầm điều gì đó mà anh không bắt kịp.
“Gì cơ?”
“Ông tiên”, cô nhắc lại. “Mẹ nói với em rằng ông tiên đã mang các em bé đến.”
Cơn đau đầu đột ngột dữ dội hơn trong óc Alex. “Ông tiên á?” Anh khẽ cười khùng khục, nhưng chẳng có chút bỡn cợt nào trong đó. “Chắc chắn là em không tin chuyện này rồi, Annie à. Ý anh là, khi em nghĩ về nó, chắc chắn là em...” Anh chợt dừng lại, cúi nhìn chằm chằm vào gương mặt tái mét của cô. “Anh, ừm... Anh đoán rằng, có lẽ, nếu chưa có ai giải thích thì cũng dễ hiểu rằng em đã không....”
Anh buông lửng, trái tim rụng rời khi thấy cô đưa ánh mắt thống khổ về phía chiếc nôi. Sau một lúc lâu, cô sững người lại như thể bị ai đó giáng đòn, rồi nhắm mắt lại. Một tiếng khóc than trầm lắng phát ra từ cổ họng cô. Alex với tay về phía cô, nhưng cô đẩy anh ra. Cuối cùng khi mở mắt ra, cô ném cho anh cái nhìn như muốn nghiền nát tất cả.
“Anh đã nói dối.”
Gáy Alex gai lên. “Annie, không. Anh không nói dối.”
Cô bắt đầu run lên. Run lên một cách dữ dội và mãnh liệt. “Douglas!”
“Annie...”
Cô xoay người bỏ chạy trước khi Alex có thể kịp ngăn lại. Cánh cửa đóng sầm sau lưng cô. Phản ứng của cô làm bé Bart giật mình thức dậy, và nó bắt đầu nhặng xị lên. Alex chạy ra hành lang. Anh thoáng thấy màu hồng ở cuối dãy và đoán là Annie đang đi lên gác mái, nơi lẩn trốn ưa thích của cô. Bước thật nhanh lên đầu cầu thang, anh gọi với xuống bảo bà Maddy vào chăm thằng bé.
***
Gác mái tối đen như mực. Tâm trí nháo nhào, Alex giơ cao ngọn đèn lên khi anh tiến đến phòng khách bé nhỏ của Annie. Cuối cùng, khi đã đến được nơi cần tìm, anh chắc mẩm là sẽ nhìn thấy cô đang núp mình ngồi khóc lóc trong góc. Thế nhưng cô lại đang ngồi trên chiếc ghế xích đu cũ kỹ. Di chuyển chiếc đèn để ánh sáng chiếu lên khắp người cô, anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô, cố nghĩ ra một điều gì đó, bất cứ điều gì mình có thể nói để dỗ dành cô. Chẳng có gì. Không một điều khốn kiếp nào.
Anh đặt đèn lên chiếc bàn khập khiễng của cô và ngồi lên một trong những chiếc ghế lưng thẳng. Một lúc lâu, họ đơn giản chỉ nhìn xoáy vào mắt nhau, anh mắt anh đớn đau với nỗi ân hận, ánh mắt cô rực lửa với những lời buộc tội lặng câm. Đứng vào cương vị của cô, Alex biết cô cảm thấy thế nào khi anh đã cố tình giấu cô sự thật. Điều đau đớn nhất của chuyện này là không một ai cảm thấy phiền khi phải nói dối cô cả. Không phải anh, cũng chẳng phải cha mẹ cô. Họ không cho rằng điều đó là cần thiết vì tất cả bọn họ đều tin rằng mình đang phải đối phó với một kẻ ngốc. Sau này, khi Alex biết được sự thật, thì việc xác minh cha đẻ của thằng bé dường như chẳng còn liên quan. Trong tim Alex, anh là cha thằng bé, và đó là điều quan trọng nhất. Trong tim anh, đó vẫn luôn là điều quan trọng nhất.
Anh đã nói tất cả những điều đấy bằng giọng nói run run. Annie tiếp tục trân trối nhìn anh trong sự im lặng chất chứa cảm giác buộc tội. Alex thở dài và bứt sống mũi. Hướng ánh mắt trở lại nhìn cô, anh nói, “Ban đầu, anh định duy trì cuộc hôn nhân với em chỉ đến khi nào thằng bé nhỏ ra đời. Rồi anh sẽ có kế hoạch ly dị em và nuôi nó như con của mình. Ngay từ đầu, từ rất lâu trước khi anh bắt đầu yêu em, Annie à, anh đã nghĩ đứa bé như là con của mình. Khi nói vậy, anh đã không dối gạt, anh chỉ nói theo cách anh nhìn nhận mà thôi”. Ngắn gọn hết mức có thể, anh kể cho cô nghe về căn bệnh quai bị mà anh mắc phải hồi đầu hai mươi tuổi. “Từ đó, anh quả quyết rằng mình bị vô sinh, và rằng anh không thể có con. Gần đây, bác sĩ Muir đã nói với anh rằng có thể anh nhầm, nhưng chuyện đó cũng không liên quan gì cả. Cái đêm cha em đến tìm anh và nói với anh rằng em đã mang thai con của em trai anh, anh đã toàn tâm tin rằng mình không bao giờ có con đẻ được nữa. Anh coi con của em như một lời đáp cho nguyện cầu của chính mình, một đứa bé họ hàng ruột thịt với anh và anh có thể nuôi nó như con đẻ.”
“Anh sẽ cướp con của em sao?”, cô hỏi với nét biểu cảm khiếp đảm trên gương mặt.
Alex kêu lên. “Anh không nghĩ chuyện này như một sự cướp bóc. Sau đó thì không. Em bị... anh đã cho rằng em chẳng có khả năng nuôi con, và rằng em bị thiểu năng trí tuệ. Khi anh bắt đầu nhận ra rằng em có thể cảm nhận được yêu thương, rằng em có thể yêu quý con mình và nhớ nhung nó, anh đã quyết định giữ em ở lại Montgomery Hall.”
“Và đó là lý do tại sao anh giữ em lại? Để chúng ta có thể sẻ chia đứa bé?”
“Không!” Alex xoa tay lên khắp mặt. “Không phải... Lúc đầu, Annie à. Chỉ là lúc đầu thôi. Rồi anh bắt đầu yêu em. Mọi thứ từ đó đã thay đổi. Mọi thứ...” Anh run rẩy cười và ra hiệu bằng tay. “Còn về việc giờ anh cho bé Bart đi cùng em, nếu con là tất cả những gì anh quan tâm thì em có thật sự tin là anh sẽ làm thế không?”
Cô cắn môi dưới và nhìn lên xà nhà. Khi hướng ánh mắt trở lại, cô nói, “Em cảm giác như là anh cho em đi vì em làm anh xấu hổ, vì anh không muốn có em ở quanh mình, chỉ đến khi em học được cách không hành động như một kẻ ngốc nữa”.
“Ôi, Annie, không.” Alex đứng phắt dậy khỏi ghế và bước qua chỗ cô. Quỳ một gối xuống phía trước cô, anh nắm chặt lấy vai cô. Đôi mắt của cô làm anh nghĩ đến vải nhung ẩm ướt. “Anh không cho em đi bởi vì em làm anh xấu hổ đâu. Anh yêu em bằng cả trái tim này, và anh sẽ cảm thấy tự hào đi đến bất cứ nơi đâu cùng với em trong vòng tay mình. Chính em! Xấu hổ ư?” Anh lắc đầu. “Không bao giờ, một phần một triệu cũng không. Chỉ là có rất nhiều thứ em đã bỏ lỡ. Những điều thú vị. Những thứ tuyệt vời. Bởi vì anh yêu em nhiều lắm, anh muốn em thay đổi để làm tất cả những điều ấy, những điều mà em không thể làm ở đây được. Vậy thôi.”
“Anh chắc chứ”, cô hỏi, đôi môi run run.
“Ôi em yêu, đúng vậy, tất nhiên, anh chắc chắn.”
Trước lúc Alex kịp nhận ra mình định làm gì, anh đã đang phủ môi mình lên môi cô. Ngay lập tức cô tan chảy vào anh. Mạch đập trong đầu anh nghe như tiếng trống giục giã. Đừng làm chuyện này. Nó dường như muốn nói với anh rằng “Đừng làm chuyện này”. Nhưng Alex bỏ ngoài tai tất cả những lời cảnh báo. Bỏ qua cả việc phải thận trọng. Với biết bao cảm xúc đang dồn dập trong anh, khả năng xa vời về chuyện mang thai thậm chí còn chẳng xuất hiện trong tâm trí.
Annie... Anh vừa đứng dậy, vừa kéo cô đứng lên cùng mình. Cô có cảm giác như một thiên đường thanh khiết trong vòng tay anh. Anh để đôi tay chạy khắp cơ thể, cơ thể mà sự thay đổi về hình dáng sau khi sinh của cô đang dần trở nên quen thuộc với bản thân anh. Một vòng eo thắt đáy lưng ong. Cặp hông nở nang vừa phải. Thượng đế ơi, anh muốn phả hơi thở lên khắp cơ thể cô. Anh đưa đôi tay lên bầu ngực cô, khum lấy sự mềm mại, mê man trong sức nóng đang dâng lên giữa hai người. Sự động chạm của anh khiến cô rên lên trong miệng anh. Âm thanh tràn đầy ham muốn ấy đưa anh vượt qua mọi lý trí.
Anh lần mò khuy áo cô. Khi chiếc áo rơi xuống, anh tiếp tục tấn công sợi dây rút của chiếc áo con. Làn da mềm mại và ấm áp. Đôi nhũ hoa háo hức nhô ra cho những ngón tay anh ve vuốt. Anh trượt miệng từ môi xuống cổ cô, rồi thấp hơn. Trong vòng tay anh, cô ưỡn lưng lên, mời gọi. Alex đâu có cần một lời mời rõ ràng đến vậy.
Khi anh đưa núm ngực của cô vào miệng mình, dòng sữa ngọt ngào tràn ra khắp lưỡi anh. Giữ hai bàn tay bên eo cô, anh khẽ nâng cô lên, hối hả nút một bên đầu ngực trước, rồi sang bên kia, đùa nghịch bằng cả răng và lưỡi. Cô kêu lên một tiếng rền rĩ trầm và dài rồi lặng dần thành những tiếng rên rỉ.
Alex lột váy áo cô ra như lột vỏ một thứ quả ngon lành, đôi môi theo sát hai bàn tay để thưởng thức từng tấc da thịt ngọt lịm nơi cô ngay sau khi anh phô bày được nó. Khi cơ thể cô đã hoàn toàn trần trụi, anh dành một lát chỉ để sùng kính chiêm ngưỡng nó. Khi còn vác bụng bầu, với anh, cô đã là một báu vật không thể đong đếm được và đẹp theo cái cách mà anh không thể nào diễn tả bằng lời. Nhưng giờ đây? Cô là giấc mơ của mọi gã đàn ông với bộ ngực đẫy đà có núm đỉnh hồng hào, vòng eo con kiến, cặp hông đầy đặn, và đôi chân dài quyến rũ, từng phần trên cơ thể hoàn mỹ của cô. Yêu kiều đến độ làm anh gần như e sợ được chạm vào. Nhưng cũng quá cám dỗ khiến anh không thể nào cưỡng lại. Anh muốn cô, phải có được cô, mặc kệ tất cả những lý do đang ngăn cản mình.
Anh đặt cô trở lại ghế xích đu, giật tung cúc quần ra và vùi mình vào điểm ướt nóng hổi của cô. Cô móc đôi chân quanh eo anh, nhận lấy từ anh hết cú đẩy này đến cú đẩy khác, chuyển động của chiếc ghế bập bênh càng tăng thêm nhịp điệu của hai người. Cọt kẹt... cọt kẹt... cọt kẹt. Mơ mơ hồ hồ, Alex nhận biết được âm thanh ấy, nhưng vì lý do nào đó, anh chẳng còn bận tâm đến nó nữa.
Một lúc sau, anh tỉnh táo trở lại và thấy mình đang nằm trên sàn gác mái, cô vợ xinh đẹp trần truồng nằm ườn phía trên, mặt áp vào hõm cổ của anh. Khi tầm nhìn trở nên rõ nét hơn, anh thấy mình đang chằm chằm nhìn vào cặp mắt như hai hạt thủy tinh nhỏ xíu. Một chú chuột bám trên bờ vai thon mảnh của Annie. Anh chớp mắt, rồi mỉm cười lấy một ngón tay vuốt ve con vật tí hon ấy.
Điên rồ. Mây mưa trên gác mái lúc nhúc chuột ư? Anh nhắm mắt lại, hoàn toàn sẵn lòng trở nên điên điên, khùng khùng, miễn là người phụ nữ anh đang ôm trong vòng tay ở bên anh.
Ba tuần. Anh có thể ôm và yêu thương cô thêm ba tuần nữa, và anh nhất định sẽ tận dụng từng giây phút một. Anh sẽ tránh không để cô mang thai, và anh sẽ dùng mọi biện pháp phòng ngừa. Nhưng anh sẽ làm vì tình yêu dành cho cô. Anh sẽ làm hết sức, miễn là anh có thể.
Ba tuần nữa... Rồi sau đó, vợ con anh sẽ ra đi, và vòng tay anh sẽ trở nên trống trải.
Cũng giống như cuộc đời của chính anh.