Ngày 16 tháng 8 năm 1890.
Thứ Bảy. Gục trán vào đầu gối để mẹ cọ được lưng, Annie mấp máy chính xác từ đó lúc thấy mẹ nói và cố nghĩ xem nó nghe thế nào. Một số từ dễ vì cô nhớ mình đã nghe và nói chúng khi còn nhỏ. Nhưng từ thứ Bảy khó hơn. Trong hồi tưởng của mình, cô chưa bao giờ được nghe từ đó. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề nếu cô có tưởng tượng sai âm của chúng. Hễ cô cố nói là mẹ lại vả vào miệng. Annie không chắc tại sao và cũng lâu rồi thôi không thắc mắc. Quy định cho cô khác với cho người khác, và dần dà cô phải chấp nhận rằng có rất nhiều thứ mình không được phép làm.
Cô không mấy quan tâm. Không còn nữa. Khi lên điểm bí mật trên gác mái để chơi đùa, cô có thể làm mọi thứ mình muốn. Trên đó, trừ mấy chú chuột cưng thì chẳng ai thấy cô, bép xép về cô. Trên gác mái cô có thể mặc như một quý cô với những bộ đồ cũ trong rương. Cô có thể có tiệc trà giống mẹ hay làm và giả vờ mình nói được. Có khi cô còn khiêu vũ. Rồi khi thấy chán mấy trò đó, cô có thể vẽ phác họa bằng tệp giấy và bút chì lén lấy từ thư phòng của cha. Gác mái có thật nhiều trò vui, và được làm những điều cấm đoán bù lại việc không được làm chúng phần thời gian còn lại.
Thứ Bảy. Annie lại ghé môi vào đầu gối mấp máy rồi tự hứa ngay lần tới trên gác mái cô sẽ tập nói từ này trước gương. Hồi nhỏ, trước khi thông thạo đọc môi, Annie cho rằng từ thứ Bảy nghĩa là “tắm” vì mẹ luôn nhấn mạnh từ này khi đẩy cô vào bồn. Giờ, Annie hiểu ra thứ Bảy là ngày trước ngày đi lễ nhà thờ, và để chuẩn bị thì tất cả mọi người trong nhà đều phải tắm rửa.
Vì đã lâu lắm rồi Annie không được phép dự nhà thờ nên cô nghĩ việc phải tắm rửa theo mọi người thật không công bằng. Buổi sáng cô không được diện đồ đẹp như mẹ và ba chị gái, đến lúc mọi người đi lễ thì cô phải ở lại với đám gia nhân. Ai sẽ để ý liệu hai tai cô có sạch, nói gì đến chăm sóc? Chắc chắn không phải cô.
Như thể đoán được ý nghĩ của con, mẹ túm lấy dái tai cô rồi kéo mạnh. Annie rụt cổ như rùa rồi nhắm tịt mắt lại. Cô ghét phần này. Ghét, ghét. Để cọ tai cô, mẹ luôn quấn vải vào đầu ngón tay rồi ấn cả đống ấy vào lỗ tai cô. Hầu như lúc nào cũng đau nếu không thì cũng cực kỳ khó chịu. Annie ước giá được tự kì cọ tai mình, nhưng vì lý do gì đó mà mẹ không tin cô có thể làm được trọn vẹn. Đã từ lâu, Annie học cách không chống cự. Cô sẽ ăn cái bạt tai nếu chống lại, mà cuối cùng thì mẹ vẫn bất chấp nhét khăn rửa vào tai cô.
Thịch, thịch. Những khớp ngón tay mẹ gõ mạnh trên đầu làm Annie mở mắt. Biết điều gì đang chờ đợi mình, cô ngẩng lên và chịu cảm giác nghẹt thở khi được rửa mặt. Làm theo tay mẹ ra hiệu, cô nhỏm dậy, nước chảy xuống, để mẹ cọ phần thân và chân. Annie nằm lòng việc đó và quay đằng này, đằng kia.
Đột nhiên, mẹ ngừng kì cọ. Annie lén nhìn qua mấy lọn tóc đen ướt đẫm của mình, băn khoăn không biết có chuyện gì. Đôi mắt xanh của bà lồi ra, miệng mở rộng như thể có ai cướp đi hơi thở. Annie nhìn xuống mình, ngờ sẽ thấy gì đó khủng khiếp. Nhưng theo cô thấy thì chẳng có vấn đề gì. Cô đưa mắt nhìn mẹ, câm lặng thắc mắc.
Như để trả lời, môi bà mấp máy thành từ, “Ôi lạy Chúa, con đang to ra”.
To ra? Annie không rõ từ đó. Lúc gắng sức phát âm từ ấy trong đầu và xác định nghĩa có thể của nó, cô thấy mẹ đang trân trân nhìn bụng cô. Ngượng, Annie cố hóp lại chỗ hơi phình. Gần đây, cô hay để ý đến phần eo mình đang mập ra và ngay chiều hôm ấy đã quyết định ăn ít đi. Dành rất nhiều thời gian lang thang trong rừng, cô thường quan sát thú hoang khi chúng chuẩn bị ngủ đông và tự luận ra rằng ăn nhiều sẽ làm bọn chúng béo. Annie chỉ có thể cho rằng mình đã lấy trộm quá nhiều bánh quy và bánh mì ngọt trong bếp.
Với Annie, cái bụng đang phình ra là chuyện nhỏ có thể xử lý dễ dàng. Nhưng với mẹ dường như vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Sau một lúc nhìn cô chằm chằm, mẹ đánh rơi chiếc khăn ướt xuống sàn rồi lấy hai tay ôm mặt. Nhìn vai mẹ giật lên, Annie biết bà đang nức nở. Cô không biết phải làm gì, rồi trước khi cô có thể nghĩ ra, cha xộc vào phòng, gấu áo ngủ bay phần phật quanh mắt cá chân trần đầy lông lá.
Annie đan tay che ngã ba trên đùi rồi chìm lại vào nước. Cha không bao giờ vào phòng ngủ của cô khi cô đang tắm.
“Chuyện quái gì vậy?”, ông hỏi.
Annie đăm đăm nhìn mẹ hy vọng thấy bà đáp lại để cô tự biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Nhưng mẹ vẫn vùi mặt vào tay. Những gì bà nói làm cha trông nhợt đi. Ông đưa đôi mắt xanh đau khổ nhìn Annie.
“Lạy Chúa, không.”
Ông chầm chậm tiến về phía bồn tắm, túm lấy cánh tay Annie, kéo cô đứng dậy. Annie không nhớ lần cuối cùng cha nhìn mình trần truồng thế này là khi nào, cảm giác bừng bừng choán lấy cô. Cô khom người lại, lấy tay ghì vào chỗ nhạy cảm. Đáp lại, cha lắc cô thật mạnh. Cô ngước lên đúng lúc thấy ông nói, “Thôi ngay! Đứng lên con, để cha nhìn”.
Annie không muốn nhưng cha đã thấy rồi. Cô thấy ơn Chúa vì giây phút xấu hổ không quá lâu. Cha thả cô ra, tay che lấy mắt, rồi vụt trở ra. Cách cha mẹ xử sự làm Annie lo sợ, cô nẹp chặt hai lòng bàn tay lên bụng. Cô hiếm khi thấy họ đau khổ đến vậy. Chắc chắn cô không béo đến mức đó.
Cha rời phòng trước khi ngoái lại nói điều gì đó mà Annie không hiểu. Mẹ run rẩy lau nước mắt trên má rồi nhặt khăn tắm ra hiệu cho Annie ra khỏi bồn. Lẩy bẩy run, cô bước vào giữa đống vải flannel rồi quấn quanh người. Mẹ chỉ vào chiếc áo ngủ sạch đã được bà đặt sẵn trên giường. Hẳn là mong Annie tự lau người và mặc đồ, bà hớt hải chạy khỏi phòng. Cố lồng chiếc áo ngủ vào, Annie rón rén ra mở hé cửa. Cô cảm nhận sự rung động trên mặt sàn theo những bước chân cha trước khi thấy ông đi xuống hành lang. Cô ngạc nhiên khi cha mặc lại quần áo và đang hấp tấp cài cúc. Dây giày vẩy mạnh theo mỗi bước cha đi nhưng chắc ông chắc để ý rằng mình quên buộc chúng. Cô quan sát khi ông đi xuống bậc thang. Một lúc sau cô cảm thấy bức tường rung lên khi cha ra ngoài và đóng sập cửa lại.
Annie không thể nghĩ ra cha đi đâu được. Mọi tối thứ Bảy ông đều nghỉ sớm rồi lên giường đọc sách đến lúc thiếp đi. Theo cô nhớ, khi đã đi nghỉ, cha không bao giờ ra ngoài trừ khi xảy ra chuyện không hay.
Sợ mẹ phát hiện mình đang nhòm trộm, cô nhẹ nhàng đóng cửa. Áp lưng vào cánh gỗ, cô ôm lấy eo và tua lại tất cả những gì đã xảy ra. Cha mẹ không thể nào đau buồn đến thế chỉ vì eo cô đang to lên.
Không hiểu nổi chuyện, Annie tắt đèn rồi vội lên giường trong ánh sáng bấc đèn đang tàn dần. Đêm hè ấm áp mà ga giường thật lạnh làm cô run lên rồi rúc sâu vào tấm mền bông. Khi bóng tối bủa vây, cô nhắm mắt quyết định đi ngủ. Dù cha có đang buồn bực chuyện gì đi nữa thì cũng không bận đến cô. Chắc chắn không. Bao người còn béo hơn cô nhiều mà họ có lo đâu.
Alex nhấm nháp một ngụm brandy, thưởng thức vị rượu chảy tràn trên lưỡi. Đây là thời gian buổi tối anh ưa thích, kết thúc ngày làm việc, dùng xong bữa tối, giờ phút yên bình trước lúc đi ngủ kéo dài trước mắt. Lửa nổ rộn ràng, ngọn lửa màu hổ phách, nhiệt hầu hết được đẩy lên lỗ thông ống khói. Dù đông hay hạ thì Alex luôn thích đốt lửa đêm, để sưởi ấm trong những ngày đông tháng giá, để làm vui tâm trạng khi thời tiết oi ả. Ngọn lửa tỏa rất ít nhiệt, nhưng tia sáng hiền hòa đang bập bùng ở góc xa nhất trong thư phòng của anh.
Sau khi làm ít công việc giấy tờ, anh mong dành chút thời gian để đọc. Báo cả tuần từ Portland đã chất thành chồng bên ghế, chưa tờ nào được mở ra. Ở cả trại ngựa lẫn mỏ đá, mùa xuân và mùa hè là thời điểm anh bận rộn nhất trong năm, bắt đầu từ mùa ngựa sinh sản kéo dài đến tận vụ thu hoạch tháng Chín. Trong những ngày tháng ấy, hết tuần này qua tuần khác phải oằn lưng làm việc, trả đơn hàng đá nghiền, trông ngựa lâm bồn, chăm sóc ngựa con, cày ruộng, rồi trồng trọt, tưới tiêu. Công việc cứ như không hồi kết, nên chẳng có mấy lúc nghỉ ngơi. Họa hoằn lắm có thời gian rảnh, anh thường đến mỏ đá bàn việc với quản đốc.
Alex duỗi đôi chân dài rồi bắt chéo nơi mắt cá. Đắm mình trong ánh lửa, anh thấy mình giống chú mèo lười. Cơn mơ màng lướt đến như tấm chăn bông mềm mại, anh nhắm mắt lại, ly rượu trên tay lơi lỏng tựa vào ngực.
“Thưa cậu?”
Nghe giọng ông quản nô, anh bật thẳng dậy. Rượu tóe vào trước áo, anh rủa thầm.
“Thật xin lỗi vì làm phiền cậu, thưa cậu Alex, nhưng ngài James Trimble đang ở phòng chờ, ông ta cứ nằng nặc đòi gặp cậu vì có chuyện vô cùng khẩn cấp.”
Alex đặt ly rượu lên chiếc bàn cẩm thạch cạnh ghế rồi lấy tay xoa khắp mặt. Ông Trimble? Anh liếc nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi, mới có bảy giờ mười. Lắc người cho tỉnh táo, anh đứng dậy và bắt đầu giắt áo vào. “Cho ông ấy vào đi, chú Frederick.”
Ông quản nô xoay người ra khỏi thư phòng, đuôi áo đen phập phồng bay phía sau. Một lúc sau, cánh cửa gỗ gụ bóng bẩy mở ra, ông Trimble bước vào. Nhìn một cái, Alex biết là có chuyện. Ông thẩm phán quên buộc dây giày bên trái, bít tất bên phải gấp nếp quanh mắt cá chân, một bên quần trùm lên tất. Áo cài đúng khuy nhưng chỉ có một đuôi áo được nhét trong quần.
“Lạy Chúa, ngài thẩm phán, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ông thẩm phán già đi thẳng vào bàn, cứ sải bước cho đến lúc tay nắm được bình brandy. Chẳng xin phép, ông rót vào cốc thật nhiều, nốc cạn một hơi. Dù đã đến nhà ông thẩm phán một lần vào cái đêm con gái ông bị cưỡng bức nhưng Alex thấy còn nhẹ khi nói hành động của ông khá kỳ quặc. Anh nhướng một bên mày ngạc nhiên khi thấy ông tự rót thêm brandy.
Sau khi uống thêm một ly, ông cuối cùng cũng quay sang Alex. “Con bé có thai.”
Những câu chữ ấy làm Alex hoàn toàn ngỡ ngàng. Bốn tháng trôi qua không một lời từ nhà Trimble, và anh đã nghĩ khả năng có thai qua lâu rồi. Hai đầu gối mềm nhũn ra, anh gần như không thể tự ngồi vào ghế. Đôi mắt bỏng rát, cổ họng đông cứng vì sốc, anh chỉ có thể trân trối nhìn ông thẩm phán già. Sau vài giây dài như vô tận, cuối cùng anh cũng cất tiếng, “Ngài vừa mới phát hiện ra sao?”
Ông thẩm phán xua tay, vô tình làm rượu tung tóe ra miệng ly. Dường như ông chẳng màng vết rượu dây trên tấm thảm Ba Tư. “Mẹ nó có nói gì cho tôi đâu.”
Đột nhiên ông ngừng lại, nhắm mắt một lúc. “Bà ấy đã hy vọng chuyện con bé mất kinh không nói lên điều gì.” Ông ngước hàng mi lên, chằm chằm nhìn Alex đầy thống khổ. “Bà ấy đã nhầm. Con bé đang có thai, không nghi ngờ gì nữa.”
Alex gieo mình xuống ghế. “Khốn kiếp.”
“Vấn đề là giờ ta phải làm gì? Tôi nghĩ cái thai đã lớn, nếu bỏ sẽ nguy hiểm đến tính mạng con bé.”
Alex biết có nhiều thầy thuốc bất chính sẵn sàng làm chuyện này vì tiền, nhưng chỉ nghĩ đến đã làm anh kinh sợ. Con của em trai anh? Cháu trai hoặc cháu gái? Thậm chí nếu cái thai lớn có thể bỏ đi được anh sẽ không cho phép. Với anh, con trẻ là giấc mơ hão huyền, là thứ quý giá không thể đong đếm được.
Như đọc được suy nghĩ của anh, ông thẩm phán uống nốt chỗ rượu rồi run giọng, “Anh Montgomery ạ, con bé Annie nhà tôi không đủ khả năng nuôi dạy đứa trẻ, hai vợ chồng tôi thì già cả không lo chuyện ấy được. Rồi chúng tôi sẽ thành hai ông bà già lẩn thẩn bước đi không vững trước khi nó lớn lên”. Ông lắc đầu. “Nếu thai kỳ chưa quá lâu, tôi sẽ cho bỏ đi mà không việc gì phải xấu hổ. Có lẽ là lý do tại sao bà Edie đã không thừa nhận với tôi khả năng này.”
“Ngài quên trách nhiệm của tôi trong chuyện này rồi. Có khi nào ngài nghĩ có thể tôi sẽ sẵn sàng nuôi đứa bé?”
“Đó không phải là một giải pháp.”
“Vì cái quái quỷ gì? Vì sự nghiệp chính trị của ngài ư?” Alex khịt mũi. “Có nhiều cách để xử lý tai tiếng, ngài Trimble ạ.” Dù thật khó thú nhận nhưng Alex biết giờ không phải lúc vòng vo. “Chắc ngài đã nghe tin đồn rằng tôi bị vô sinh. Đúng đấy. Tôi bị quai bị hồi đầu năm hăm mươi.” Vờ bình thường dù không hề thấy thế, Alex nhún vai. “Vì không thể có con nên tôi không định lấy vợ. Nếu không còn gì nữa, tôi sẵn sàng cưới Annie và nhận đứa bé là con tôi.”
Ông thẩm phán lắc đầu kịch liệt.
Alex vội biện luận tiếp cho quan điểm của mình. “Ngoài mấy thằng chứng kiến vụ cưỡng bức, và tôi ngờ rằng chúng sẽ đoán ra, còn lại sẽ chẳng ai biết đứa bé không phải con tôi. Biết Annie có bệnh, người ta sẽ đoán già đoán non rằng sao tôi lại cưới cô ấy, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng xấu đến tôi chứ không phải ngài. Sau khoảng thời gian dài đủ để chấp nhận, tôi sẽ nói rằng có những bất đồng không thể dung hòa và sẽ xin ly thân. Annie có thể về với mẹ. Đây sẽ là giải pháp tuyệt nhất cho tất cả các vấn đề liên quan. Nói cho cùng thì chúng ta đang nói về con của em trai tôi. Tôi có trách nhiệm về phúc lợi của đứa bé cũng như Annie.”
“Không.”
Với lời tuyên bố đó, ông thẩm phán đập chiếc ly xuống mặt tủ. Như bị mù, ông băng ngang căn phòng tiến về ánh lửa, tay dò tìm lưng ghế để vịn lúc đi qua. Khi đến lò sưởi, ông nắm lấy mặt lò, ghì trán vào đá. Alex sốc khi nghe thấy ông nức nở.
“Nếu anh hé răng một lời về chuyện này”, ông Trimble thì thầm đứt đoạn, “Tôi sẽ bị hủy hoại. Hãy thề những gì tôi nói sẽ không lọt khỏi căn phòng này”. Alex đánh mắt ra để đảm bảo cửa đã đóng. “Tất nhiên, tôi thề.”
“Tôi biết anh nghĩ tôi là một thằng đốn mạt máu lạnh khi muốn bỏ đứa bé, nhưng anh đâu biết mọi chuyện. Annie nhà tôi, con bé...” Ông buông lửng, nặng nhọc thở những hơi giật cục. “Chà, anh nghe chuyện cơn sốt hồi nhỏ ảnh hưởng đến đầu óc con bé rồi chứ?”
“Vâng.”
Ông thẩm phán quệt má vào vai áo khoác. “Cơn sốt ảnh hưởng nặng đến nó. Điều này đúng. Lúc năm, sáu tuổi, khoảng đấy, nó bắt đầu có biểu hiện lạ, ban đầu chậm, ngày càng tệ đi cho đến đi thành ra như bây giờ.”
Alex không biết phải nói gì hay liệu ông thẩm phán có đợi lời đáp từ anh không.
“Vấn đề là”, ông nói tiếp, “tôi không hoàn toàn chắc chắn tình trạng của con bé là do cơn sốt gây ra. Bà Edie cứ khăng khăng là vậy. Và vì lan truyền câu chuyện sẽ giúp chúng tôi có thể để con bé ở nhà mà không làm ảnh hưởng quá xấu đến gia đình, tôi đã vờ tin điều đó. Nhưng sự thật là bà Edie có một người bác bị điên. Điên hoàn toàn. Rối loạn thần kinh bắt đầu từ lúc bé, cũng giống Annie, rồi tình trạng của ông ấy ngày càng xấu đi đến khi bị giam lại và cho vào trại thương điên”.
Alex nghiến chặt răng, không muốn nghe điều này.
Ông thẩm phán chầm chậm đứng thẳng lên, quay ra đối diện với Alex, đôi mắt xanh của ông lóng lánh nước mắt, mặt trắng bệch ra. “Trước đây thì sự thật đó không quan trọng. Tôi chỉ kiên nhẫn chờ đợi và cầu nguyện Annie sẽ không quá tệ đến nỗi tôi buộc phải đưa nó đi. Mẹ nó sẽ đau lòng đến chết nếu phải gửi con bé vào nhà thương điên. Kể cả những trại tốt nhất cũng vẫn là những nơi khủng khiếp.”
Alex đã nghe nhiều chuyện về nơi đó.
Ông thẩm phán nhấc tay lên. “Nhưng giờ... Vâng, tôi không thể tiếp tục phủ nhận sự thật ấy, không khi giờ đã có đứa bé. Bệnh của Annie có thể di truyền. Vì thế, tôi chẳng thể cho phép anh hay bất kỳ ai nhận nuôi đứa bé. Vài năm nữa, nó có thể bị điên.”
Alex thôi không nhìn, anh thấy hổ thẹn với lương tâm vì không hề hé miệng phản đối. Điên khùng. Lạy Chúa. Ngay cả anh cũng chẳng muốn liều lĩnh nhận trách nhiệm với một đứa bé như thế.
“Giờ anh thấy vấn đề rồi đấy.”
Alex đứng dậy và bắt đầu đi tới đi lui. Anh cầu quỷ thần cho Douglas ở đây ngay lúc này để chứng kiến nỗi đau và thống khổ mà nó đã gây ra, không chỉ cho Annie mà cả những người quanh cô.
Ông thẩm phán bứt sống mũi. “Theo tôi thấy, chỉ có một giải pháp, đó là đưa Annie đi xa đến khi nó sinh rồi có thể gửi đứa bé vào trại mồ côi. Tôi sẽ đảm bảo rằng những người chăm sóc đứa bé hiểu để không cho ai nhận nuôi nó.”
Alex gật đầu. Có lẽ đó cũng là giải pháp duy nhất với anh. “Ngài sẽ gửi Annie đi đâu? Ngài có bà con nào cho cô ấy ở lại không?”
Ông thẩm phán lắc đầu. “Hai bà dì già yếu không giúp được. Mấy người anh của tôi đã mất vì cúm ở độ tuổi bảy mươi, bà Edie là con một, mẹ mang thai bà khi đã ở tuổi mãn kinh và nghĩ mình không sinh nở được nữa. Cũng vì ông bác nên bố mẹ vợ tôi nghĩ tốt nhất là không nên đẻ thêm vì sợ bệnh điên có thể di truyền.”
Hiểu rõ chuyện, Alex vô cùng muốn biết tại sao vợ chồng ông bà Trimble có đến bốn con gái, nhưng anh kìm không hỏi. Rốt cục thì đó cũng chẳng phải chuyện của anh. “Vậy ngài phải gửi Annie ở nhà người nhận trông một thời gian?”
“Vâng, đó là việc anh sẽ phải ghé vai. Tôi cần giúp một ít về tài chính. Chăm sóc cho con bé sẽ tốn kém, nhất là lại lâu dài như thế.”
“Ngài cứ nói bao nhiêu. Ngay từ đầu tôi đã nói rằng tôi sẽ giúp bằng bất cứ cách nào có thể, và tôi nói nghiêm túc. Thực ra, tiền là thứ tôi không thiếu nên tôi sẵn sàng bao hết mọi chi phí.”
Ông thẩm phán xoa tay lên mặt. “Tôi cũng khá thoải mái, nhưng ngược lại với những gì thiên hạ đồn đại, nguồn tài chính của tôi không phải là vô tận.” Thực sự thương cảm người đàn ông này, Alex siết chặt vai ông. “Ông biết đấy, James, không phải tôi ngờ vực đánh giá của ông nhưng không biết liệu có sáng suốt không nếu cho bác sĩ Muir xác nhận tình trạng của Annie trước khi ta hành động bốc đồng?”
“Con bé có thai, chắc chắn rồi. Vòng eo của nó đang dần phình ra.”
Alex nhớ có nhiều lần nghĩ ngựa cái có thai nhưng sau đó phát hiện là không. “Đôi lúc mọi thứ có thể không như vẻ bề ngoài, hãy tin tôi. Có thể chúng ta đang hoảng loạn vô cớ. Có thể cô ấy chỉ đang lên ít cân, vậy thôi.”
“Giá như thế thật. Lạy Chúa. Giá mà thế.”
Alex có chung quan điểm. Sẽ tốt hơn cho mọi người có liên quan nếu Annie không mang thai con của Douglas, đặc biệt là vì đứa trẻ. Trại mồ côi. Nghĩ đến việc máu mủ của mình bị nhét trong trại từ thiện và bị gán là không thể nhận nuôi, anh thấy xót lòng.
Ông thẩm phán đứng thẳng dậy, lấy một hơi cho khỏe. “Chà, tôi chắc phải đi tìm bác sĩ Muir.”
“Đêm nay?” Alex không giấu nổi ngạc nhiên. Anh cho rằng có thể đợi đến sáng mai rồi mời bác sĩ đến, vì Annie, nếu không thì còn vì điều gì nữa.
“Bà Edie đang rất đau buồn, tôi muốn giải quyết càng nhanh càng tốt”, ông giải thích.
“Tôi hiểu.”
“Tiện nói về bà Edie...” Ông thẩm phán luồn một ngón tay xuống cổ áo, rõ là không thoải mái với điều sắp nói ra. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu trước mặt bà ấy anh không đề cập đến bất kỳ điều gì đêm nay chúng ta đã bàn bạc. Ý tôi là về ông bác bà ấy. Tôi, ừm... vâng, việc gia đình bà ấy có người điên, chúng tôi không nói đến vấn đề này.”
Họ không nói về vấn đề ư? Nghĩ về việc con gái họ có thể bị điên. Alex thấy điều ông Trimble nói thật kỳ lạ hết mức.