Mấy kẻ chơi nhạc rock thật là có chí khí. Tôi kiên định gật đầu.
Dọc đường Quý Thi đeo kính râm của tôi, tôi ấy hả, cũng chẳng lo có người nhận ra. Quý Thi uống nước xong thì dần lấy lại sức, nhìn bóng của chúng tôi trên mặt kính: “Chúng ta cũng giống một đôi uyên ương nổi trên mặt nước phết nhỉ?”
Nổi trên mặt nước là phù dung. “Vậy đôi uyên ương này làm gì mà thành vịt hết rồi?” Tôi hỏi.
Quý Thi cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của bản thân, cười haha, tình huống kiểu này hắn thường không cười được quá 15 giây, sau 15 giây hắn sẽ quay đầu khó tin nói với tôi…
“Bảo bối sao cưng biết giỡn vậy?!”
Đối tượng là anh, không biết giỡn mới là khó. Tôi thầm nghĩ có phải bình thường anh phân loại mỗi người thành “không biết giỡn”, “hơi biết giỡn”, “rất biết giỡn”, “đặc biệt biết giỡn” hay không? Nhưng mà trong mục “sao lại biết giỡn như vậy”, chắc chỉ có mình tôi ~~
Trở về nhà, Quý kim chủ nói hôm nay bị kinh hãi, hy vọng tôi ở bên hắn cho đỡ sợ, tôi thì kinh hãi vì bị kim chủ đè cả đêm, hôm sau lưng đau eo mỏi hắt xì liên tục tới công ty, vừa đến công ty anh Thái Ni đã gọi tôi vào văn phòng, nói rằng bộ phim thần tượng kia đã tìm được nhà đầu tư, sẽ quay tiếp, tôi vai nam hai, hơn nữa cảnh diễn còn tăng thêm.
Kỳ thực chuyện này đối với tôi đã không còn quan trọng, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, gọi điện báo tin tốt này cho Quý Thi, Quý Thi ở đầu dây bên kia hút sữa chua, như tổng tài nhắc nhở tôi phải diễn cho tốt.
“Vâng,” Tôi nói, “Đầu năm nay nhà tư bản có lương tâm cũng không nhiều lắm, nhà đầu tư này lượm đồ người ta bỏ đi thật đúng là ngốc, nhưng lần này em nhất định sẽ gắng hết sức!”
Đầu dây bên kia, Quý Thi buồn bực hờn dỗi “Ừ” một tiếng.
Nhưng có một tin còn khiến tôi vui hơn cả việc bộ phim thần tượng này sống lại — LOTUS được chỉ định là đại sứ thương hiệu duy nhất khu vực châu Á của hãng điện thoại SN, đờ mờ quảng cáo này còn lớn hơn cả nước khoáng Phù Bảo, chẳng những phí đại diện cao, còn có thể thâm nhập thị trường Nhật Hàn Đông Nam Á, quả nhiên kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc!
Để ăn mừng tin tốt theo nhau tới, tôi bảo Quý Thi lần này tôi mời khách, cho hắn gọi đồ tùy ý.
Quý Thi ở đầu dây bên kia nói: “Anh bận lắm, thế nhé.”
Tôi thích hắn không logic như thế đấy ~
Buổi tối Quý Thi chờ tôi trong gara, lúc tôi lên xe người này còn đang soi gương chỉnh tóc, có túm lông Bambi mà cứ hất lên hất xuống không biết chán, tôi thầm nghĩ hà tất, lúc anh chán đời nhất em cũng đã nhìn thấy rồi, còn có thể hy vọng đẹp trai hơn nữa trong mắt em sao? Không thể nào. Trừ phi anh có thể qua tiếng Anh cấp bốn.
Quý Thi thấy tôi lên, vội ép mấy cọng lông xuống, bảo tôi chúng ta đi ăn gan ngỗng, tôi che ví tiền, cắn răng nói được!
4MATIC 4WD chạy tới trước nhà hàng nước Pháp đẳng cấp ba sao Michelin, nhưng vẫn không dừng lại, mà đi tiếp, tôi ngại ngùng nhắc hắn đi quá rồi.
“Còn chưa tới khu thương mại mà.” Quý Thi đáp.
Tôi khó hiểu, chẳng lẽ khu thương mại cũng có một nhà hàng ba sao Michelin ư, đầu năm nay ba sao Michelin cũng mọc lên như nấm.
Quý Thi dừng dưới hầm để xe, chúng tôi đi bộ ra ngoài, hôm nay Quý kim chủ mặc chiếc hoodie màu đen mà hắn thích nhất, đeo kính to bản gọng đen, vừa ra khỏi trung tâm thương mại đã nhìn thấy hộp đèn quảng cáo to đùng của LOTUS ở phía đối diện, hát chính của thiên đoàn mặc áo T-shirt màu đen không tay cùng quần jean in hoa, nằm trên con phố sầm uất nhất CBD, cao quý lãnh diễm mà quan sát chúng sinh, quả thực đẹp trai chết người!
Quý kim chủ không muốn cùng tôi chụp ảnh chung dưới biển quảng cáo, tôi đứng đó, nói anh cũng qua đây đi, Quý Thi khoát tay, chỉ hộp đèn quảng cáo phía sau tôi: “Không phải anh đứng đó rồi sao? Khá là đẹp trai ~~”
“Nhưng cái đẹp này là giả.” Tôi vui vẻ nói, không thèm suy nghĩ.
Quý kim chủ ra vẻ muốn ném điện thoại: “Đờ mờ!”
Tôi không dám nói tiếp nữa, thành thật đứng đó.
Quý Thi giống như Magneto chỉ huy tôi, tôi làm sao còn nhớ cách tạo dáng như idol, đứng ngốc như cột cờ, rất giống chụp ảnh lưu niệm trước quảng trường Thiên An Môn. Quý Thi nói “Rồi rồi rồi, đứng đó đừng nhúc nhích”, tôi cảm thấy vị trí hơi kỳ lạ, nghi ngờ quay đầu, lúc này Quý Thi “tách” một tiếng nhấn màn trập, sau đó cười bò trên lan can.
Tôi đoạt điện thoại trong tay hắn, vừa nhìn, ah, tôi biết ngay là không có chuyện gì tốt!
“Đừng trách anh, tại em quay đầu đấy chứ, anh chỉ định chụp hiệu ứng Wallaby* từ trong túi chui ra ngoài thôi mà.” Quý kim chủ giải thích như thế.
(*) Chuột túi wallaby là loài chuột túi cỡ nhỏ có ngoại hình giống như Kangaroo nhưng có kích thước nhỏ hơn.
Nếu hắn không phải là kim chủ thì tôi đã sớm đánh cho hắn quỳ rạp dưới đất gọi ông nội, nhưng với tính cách của Quý Thi, cho dù có đánh hắn quỳ xuống đất thì hắn cũng chỉ gọi tôi thành bà nội, mặt sưng mày sỉa hô “Bà ơi sao bà biết giỡn vậy”.
Đứng dưới đũng quần đã đủ xấu hổ rồi, tôi còn quay đầu lại, miệng vừa vặn dán vào vị trí cuộn dây của hắn, bức ảnh hủy tam quan như thế này giữ lại để cầu hôn à?
Chúng tôi đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, tái diễn đối thoại sau:
“Xóa đi!”
“Đừng nhỏ nhen thế.”
“Em kể chuyện cười cho anh…”
(Chỗ này tỉnh lược 500 chữ truyện cười.)
“Ha ha ha ha ha!!”
“Buồn cười không?”
“Bảo bối anh yêu nhất cưng đùa như thế!”
“Yêu em thì xóa đi!”
“Ha ha ha ha ha đừng đùa!”
“… Em làm mặt quỷ cho anh chụp, sau đó xóa bức ảnh kia cho em?”
Quý Thi sờ cằm suy nghĩ: “Cũng được.”
Tôi làm mặt quỷ, hắn tạch tạch mười sáu lần. Kẻ này cũng không ngốc, vô cùng xảo quyệt.
“Ha ha ha ha ha!!” Mười sáu bức ảnh được chụp liên tiếp hiển nhiên khiến Quý kim chủ cười hỏng, như con Pug bỏ nhà ra đi hít phải khí Heli.
“Xóa đi!” Tôi nói.
Quý Thi nhét điện thoại vào túi: “Lượn đi!”
Quỷ cũng bị phiền chết!
Đi hết lối đi bộ, tôi vẫn còn tìm kiếm nhà hàng Michelin khắp phía, Quý đại gia đi tới một gốc cây treo đèn màu, ngồi xuống băng ghế, hai cái chân dài duỗi ra, chỉ quán ăn nhỏ ở phía đối diện: “Đi mua đi, anh đợi cưng ở đây, trà sữa nữa nhé.”
Tôi nhìn sang, đó là một quán chuyên bán đồ ăn vặt, tôi bừng tỉnh đại ngộ: “Anh muốn ăn gan ngỗng này hả?!”
“Dĩ nhiên, nếu không còn gan ngỗng ở đâu?”
“Nhà hàng Pháp nè!”
Quý Thi giật mình thẳng lưng, hối hận vỗ đùi: “Sao cưng không nói sớm! Anh nào biết cưng phóng khoáng như vậy?!”
Trái tim tôi lạnh quá, hóa ra không phải là kịch bản kim chủ không nỡ tiêu tiền của bảo bối mà cố ý dùng gan ngỗng cay để thay cho gan ngỗng nước Pháp… “Vậy anh muốn tới Michelin không?” Tôi hỏi.
“Nhà hàng đó phải đặt chỗ trước, dẹp đi hôm nay chúng ta ăn gan ngỗng cay…”
Nhìn cái vẻ không tình nguyện của anh kìa.
Tôi đi xếp hàng, mua được gan ngỗng với một đống xiên cay, lại thêm hai ly trà sữa, hai người an vị dưới tàng cây ăn uống không để ý hình tượng.
Khi tôi ngẩng đầu lên, như là số phận an bài, liếc mắt đã thấy hộp đèn quảng cáo của LOTUS ở đằng xa, tôi nhìn mỹ nam tử an tĩnh trên quảng cáo, lại nhìn mỹ nam tử ồn ào miệng đầy tương ớt trước mắt, nhất thời bất mãn như bị Amway* lừa.
(*) Amway là một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng.
Dẹp đi, tốt nhất không nên nghĩ nhiều, quảng cáo đều là lừa người.