• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được rồi, không có trâu bắt chó đi cày, phải thứ một lần mới được.

Cùng Nhược Ngu đổi y phục cho người bị thương, nếu không sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa thuận tiện kiểm tra trên người còn có vết thương khác hay không… May mắn, xem ra chỉ có chỗ trúng tên thôi.

Hạ Sinh tìm được một đống thảo dược trong trù phòng do Trịnh thợ săn tặng trước đây, có tam thất, đập nát một hồi có thể bôi lên vết thương cầm máu tiêu độc, sau đó chuẩn  bị bông băng, nước nóng… sau đó cẩn thận rửa sạch vết thương.

“Hy vọng y có thể vượt qua.” Hạ Sinh cầm đầu tiên cố sức rút ra, hắc y nhân vô thức co người lại kêu lên một tiếng đau đớn, coi như là tiếng trả lời.

“Thế nào rồi?” Nhược Ngu ở bên cạnh cũng khẩn trương không kém.

“Không sao rồi.” Hạ Sinh vội vàng đắp thảo dược lên vết thương “Y là do mất máu quá nhiều và chạy trốn vừa mệt vừa đói nên mới hôn mê, ta cho y uống chút nước đường, chờ sau khi y tỉnh lại cho uống gì đó lót dạ. Về phần vết thương, chỉ cần có thảo dược và nghỉ ngơi thì sẽ có khả năng hồi phục như cũ.”

“Khoảng bao lâu?”

“Ta cũng không rõ, có thể là đêm nay, cũng có thể là ngày mai, khó nói trước.”

Trong nhà đột nhiên thêm một người, hiển nhiên là không lừa được Giai Bảo. Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Sinh đành phải nói chuyện với Giai Bảo rằng trong lúc đi câu cá đã mang về một ca ca.

“Đại ca ca ở đâu rồi nha?”

“Đai ca ca đang mệt nên nghỉ ngơi trong phòng chứa củi rồi. Đại ca ca đang cùng người khác chơi trốn tìm nên Giai Bảo không được nói cho người khác nghe biết không?”

“Vâng, không nói.”

“Còn nữa, hiện tại thân thể đại ca yếu ớt, mấy ngày này Giai Bảo không nên đến làm phiền ca, sau vài ngày nữa, ca ca nghỉ ngơi khỏe sẽ chơi với Giai Bảo được không?”

“Vâng! Nghéo tay, ai gạt người khác là cún nhỏ.” đó là chiêu mà Hạ Sinh dạy nhóc trước đây.

Nhược Ngu không nói gì: Người ta lúc nào thì đồng ý chơi cùng con trai của ngươi hả.

Nhược Ngu ngày hôm nay ít nói một cách thần kỳ. Tận đến lúc đi ngủ. hắn mới ôm chặt lấy Hạ Sinh, đột nhiên nói một câu: “Thực ra là ta có quen biết hắc y nhân kia.”

Hạ Sinh mơ hồ đoán được bọn họ có quan hệ, trở tay ôm lấy Nhược Ngu.

“Y không phải là người xấu, tin tưởng ta, A Sinh. Ta cũng không biết vì sao y lại phản bội Tam vương gia, thậm chí còn làm ra chuyện ám sát… nhưng y nhất định có nguyên nhân. Chờ y tỉnh được không?”

“Được. Nhược Ngu không cần suy nghĩ nhiều, ngủ đi.”

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, hắc y nhân còn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt cũng đã khá hơn. Lúc Nhược Ngu dẫn Giai Bảo xuất môn, chần chờ một chút, sau đó nói nhỏ vào tai Hạ Sinh: “Người này tên là Việt Thanh, ngươi có thể nói cho y biết ta ở chỗ này.”

“Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc y.” Hạ Sinh mỉm cười để Nhược Ngu yên tâm.

Sau đó Hạ Sinh ở trong trù phòng bận rộn một trận, dược bổ không bằng thực bổ, hoài sơn cẩu kỷ hầm não heo, cháo thịt băm… có thể nói rằng Việt Thanh bị trận trận mùi thơm làm tỉnh dậy.

Việt Thanh mở mắt một thời gian mới có thể thích ứng với tình huống của mình. Quan sát khắp nơi một phen, sài phòng đơn sơ, chăn đệm trên người lại rất thoải mái, quần áo trên người cũng đã thay đổi, vết thương cũng được xử lý… Y hiểu rằng mình đã đươc ai đó cứu. Làm phạm nhân lẩn trốn, y biết thu lưu mình nghĩa là gì, y không muốn liên lụy người khác nên giãy dụa đứng dậy muốn rời đi, nhưng lực bất tòng tâm, thân thể y quá suy nhược. Từng trận mùi thơm thức ăn khiến dạ dày y cũng sôi ùng ục lên.

Lúc này Hạ Sinh bưng bát chào cùng canh vào: “A, ngươi tỉnh rồi.” thở dài một hơi, tỉnh là tốt rồi. “Vết thương sao rồi? Đói bụng chứ, trước hết ăn một chút đi.” Thái độ tự nhiên như đang chăm sóc bạn bè vậy.

Việt Thanh có điểm hoang mang, tuy rằng Hạ Sinh chỉ mặc bộ quần áo của nông dân nhưng cảm giác không có một chút thô tục, trái lại tản mát ra khí chất nho nhã. Y có thể cảm nhận được thiện ý của đối phương, càng cảm thấy không thể làm phiền người ta. “Cái kia, cảm tạ, là người đã cứu ta phải không?”

“Ừ, hôm qua ta đi câu cá, vừa vặn thấy ngươi bị thương ngất trong suối nên ta mang ngươi về nhà.

“Vô cùng cảm tạ các hạ ra tay cứu giúp! Nhưng ta không muốn liên lụy ngươi, không nói dối ngươi, ta hiện tại là phạm nhân bị triều đình đuổi bắt, ngươi thu lưu ta sẽ có phiền phức…”

“Yên tâm, trên đường trở về không có ai nhìn thấy ta đâu. Trước hết cứ ăn chút gì đi, ngươi mất máu nhiều, cần phải bồi bổ.” không giải thích nhiều, Hạ Sinh nhét bát vào trong tay Việt Thanh.

Thái độ của Hạ Sinh rất cứng rắn, Việt Thanh đành phải nghe lời uống từng ngụm cháo, thực sự là y cũng rất đói. Về phần vết thương, bản thân y có võ công, trước đây cũng không phải là chưa từng bị thương, so với lần này còn nghiêm trọng hơn.

Chỉ trong chốc lát, Việt Thanh đã ăn no, người cũng có tinh thần hơn. Hạ Sinh thỏa mãn nhìn hai cái bát thấy đáy, mang bát đi vào trù phòng, lúc quay lại cầm theo thảo dược để đổi cho Việt Thanh.

Việt Thanh yên lặng để Hạ Sinh thay dược, sau đó ôm quyền nói: “Ân tình của các hạ suốt đời ta không quên, nhưng ta phải đi thôi.”

“Đi? Việt Thanh. Ngươi định đi đâu?”

“Ngươi tại sao lại biết tên của ta?” Việt Thanh kinh hãi, chẳng lẽ là rơi vào bẫy rập sao? Trong nháy mắt cảnh giác đứng lên.

Hạ Sinh nhẹ nhàng cười nhạt, “Nói cho ngươi yên tâm, ta không biết ngươi, nhưng vị kia nhà ta là người quen cũ của ngươi.”

Người quen cũ? Ta làm sao lại có người quen cũ ở góc núi thế này? “Ai?”

“Ừ, Lâm Nhược Ngu.”

“Lâm Nhược Ngu… Thư, thư thiên tiên sinh?!”

Không rõ vì sao Việt Thanh lại kích động lên, Hạ Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ta không biết Thư thiên tiên sinh là ai, nhưng tên của ngươi là Nhược Ngu nói cho ta, hắn giờ là phu tử trong thôn, đang ở học đường dạy học, buổi trưa sẽ về.”

Việt Thanh nghe thế liền vui vẻ: “Vậy, vậy thì thật tốt.”

“Cho nên ngươi an tâm dưỡng thương đi.”

“A, được rồi, cái này, vừa nghe ngươi nói, thư thiên tiên sinh là vị kia, ách, nhà ngươi?”

“Ừ, ta và hắn là quan hệ tình nhân, có gì không đúng sao?” ta cũng mặc kệ các ngươi trước đây có sâu xa gì không, hiện tại Nhược Ngu là của ta, ngươi nên rõ chuyện này là thực sự! Hạ Sinh tuyên bố quyền sở hữu của mình.

“Tiên sinh có thể tìm được người thân thuộc, lúc gặp hắn ta phải chúc mừng rồi.”

Được rồi, loại trừ khả năng là tình địch. “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, lúc hắn về ta sẽ gọi hắn đến thăm ngươi.”

Lúc này Nhược Ngu đang ở học đường cũng không yên lòng, hầu như không có tâm tư giảng bài, để cho học sinh tự do hoạt động. Đám trẻ mừng rỡ, chạy tung tăng vui chơi.

Vừa đến lúc tan học, Nhược Ngu liền mang theo Giai Bảo vội vã về nhà. Mới vừa vào cửa liền hỏi Hạ Sinh: “A Sinh, Việt Thanh thế nào rồi?”

“Y tỉnh rồi, ta đổi dược cho y rồi nói ngươi ở chỗ này, ngươi đi xem y đi.”

“A Sinh thật tốt.” hôn một cái thật kêu lên mặt Hạ Sinh, Nhược Ngu như một trận gió bay vào sài phòng. Hạ Sinh mang Giai Bảo đến trù phòng làm chút việc, để cho hai người có không gian nói chuyện.

Trong sài phòng Hạ gia.

Hai cánh cửa bị đẩy ra, Việt Thanh yên lặng nhìn thân ảnh cao ngất tuấn tú kia, mắt đỏ lên: “Tiên sinh, là tiên sinh thật sao?”

“Ai, tiểu Thanh, ngươi để ta nói thế là tốt hay không..” Nhược Ngu than nhẹ, đến gần Việt Thanh.

Việt Thanh kéo vạt áo Nhược Ngu, nức nở nói:”Ta thật không nghĩ tới có thể gặp lại tiên sinh… thật tốt quá, thật tốt quá…”

“Ta vẫn sống sờ sờ ra đây, làm sao không gặp được ta hả.” Nhược Ngu không chạm vào vết thương của Việt Thanh, trấn an mà vỗ vào vai hắn.

“Ta vốn ôm quyết tâm chết khi đi ám sát Tam vương gia, hành động thất bại, ta phỏng chừng không sống nổi, một đường chạy trốn vừa tìm người, thầm nghĩ có thể nhìn mặt người một lần cuối cùng là tốt rồi…”

“Đứa nhỏ… sao ngươi lại ám sát Tam vương gia? Y đối xử không tốt với ngươi sao?”

“Tội y đáng chết vạn lần!” Việt Thanh kích động.

“Làm sao thế?”

Việt Thanh ngậm miệng không nói lời nào, nửa ngày liền nói nửa câu: “Y làm việc thiên lý không dung, người người muốn diệt.”

Việt Thanh quả nhiên chính là tiểu hài tử, thân là vương gia quyền thế khuynh thiên hạ, để củng cố và mở rộng thế lực của mình, thì có thể làm bao nhiên chuyện sạch sẽ đây… trước đây chính hắn cũng trợ trụ làm điều ác… Nhược Ngu đau khổ mà nghĩ.

“Được rồi, cũng là do chúng ta có duyên, tính toán ra thì đây là lần thứ hai ta cứu ngươi rồi đấy. Ngươi như thế nào lại không cẩn thận như vậy.”

“Tiên sinh… ta… ta…”

“Cho nên ngươi cần phải ở chỗ này dưỡng thân thể thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều. Ở đây cách kinh thành rất xa, quan binh lục soát một lần rồi sẽ không trở lại đâu.”

“Vâng…” xem ra tiên sinh ở chỗ này rất tốt. thế thì chuyện kia có lẽ không nên nói cho hắn. “Tiên sinh ở chỗ này lập gia đình rồi sao?”

“Lập gia đình? Ngươi nghe ở đâu vậy?”

“Sáng nay người đổi dược cho ta nói ngươi là ‘vị kia nhà cậu ấy’.” Việt Thanh mới chỉ mười chín tuổi, chính là tâm tính tiểu hài tử, trầm tĩnh lại liền muốn chúc mừng tiên sinh.

“Ha ha, A Sinh nói như thế với ngươi sao? Nhược Ngu thập phần sung sướng, “Ừ, chúng ta cùng một chỗ, nhưng chưa thành thân. Ta còn có nhi tử nữa, hơn năm tuổi rồi.”

“Tiên sinh cái này là không đúng rồi.” Việt Thanh nói lời thật lòng.

“Cuộc sống như vậy rất tốt. Tiểu thanh, sau khi dưỡng thương nếu muốn thì ở lại đi, dân trong thôn đều rất tốt. Nhưng còn phải xem quyết định của ngươi.”

“Vâng.”

“Như vậy trước hết trong thời gian dưỡng thương đành để cho ngươi thiệt thòi ở trong sài phòng, ta sợ người trong thôn biết, chờ sau một thời gian nữa, phong ba lắng xuống, ta để cho ngươi xuất hiện với tư cách bà con xa đến chơi, liền không bị ai nghi ngờ nữa.”

Việt Thanh nghe lời gật đầu, y cũng đã buôn ba bán mạng cho tam vương gia lâu rồi, có thể sinh hoạt bình thường, còn có tiên sinh làm bạn, cuộc sống như vậy khiến cho người ta chờ mong.

Chỉ là có một số việc không thể lường trước được.

Buổi tối, Nhược Ngu nhìn Hạ Sinh vẫn bảo trì bình tĩnh đến giờ, rốt cục nhịn không được gọi: A Sinh…”

“Ừ, sao thế?” Hạ Sinh ru Giai Bảo ngủ, đắp chăn cho nó.

Từ phía sau ôm lấy Hạ Sinh, vùi đầu vào gáy cậu, Nhược Ngu cúi đầu nói: “A Sinh có phải rất nghi ngờ, ta làm sao lại quen thích khách kia không… chuyện này rất phức tạp, ta chỉ là không muốn cuốn người vào vòng thị phi.”

“Nhược Ngu.” Hạ Sinh xoay người kéo Nhược Ngu vào lòng, “chúng ta là người một nhà, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì hẳn cũng nên chia sẻ cùng nhau. Ta biết chuyện này có quan hệ với quá khứ của ngươi, ngươi không muốn nói ta cũng không ép. Nhưng ta nghĩ ngươi nên tin tưởng ta thêm một chút. Ta cũng không đến mức không đáng tin như vậy đi.” Hạ Sinh có điểm trêu ghẹo nói.

“Tin chứ, A Sinh nhà ta đương nhiên là người đáng tin nhất.”  Nhược Ngu thỏa mãn cọ cọ, “Quên đi, sớm muộn ta đều phải nói cho ngươi…”

Nhược Ngu nhẹ nhàng tự thuật, quá khứ của hắn dần trải ra trước mặt Hạ Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK