• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây là cái gì thế?” Lâm Nhược Ngu tò mò đánh giá cái thùng gỗ ở trong sân, bên trong có một tầng chất lỏng màu trắng nổi lên.

“Sáp ong, có thể dùng để làm nến.” Hạ Sinh giải thích đơn giản.

Lâm Nhược Ngu nghe, lông mi thật dày chớp một cái, nhớ tới khi hắn mới đến thôn Đào Hoa này, một đường trèo non lội suối, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi dây dưa hỗn loạn, vốn tưởng rằng có thể giảm bớt tâm tình mệt mỏi, cũng không dự đoán được rằng hắn vẫn không thể thoát ra được gánh nặng trong lòng. Vì thế hắn bắt đầu đi không mục đích, xuôi dòng xuống cuối rừng đào, gặp một vị lão nhân đầu tóc bạc trắng ngồi dưới tàng cây đào. Lão nhân gia chào hỏi với hắn, hắn cũng chỉ mỉm cười lễ phép đáp lại.

“Tiểu tử, cách nói năng của ngươi bất phàm, có lẽ là người có học vấn a. Trên đời vốn vô sự, chỉ là người phạm tục tự mình đa sự. Rồi đi vào thế cục không thể giải nổi, sao không rõ ràng thoát khỏi thế cục hỗn loạn đó, hảo hảo làm một người đứng bên cạnh mà nhìn xem?” Lão nhân gia nhìn về phía xa, giống như vô tình mà tiếp tục nói: “Đúng rồi, phu tử trong thôn tuổi tác đã cao, không biết tiểu tử ngươi có hứng thú ở lại Đào Hoa thôn của chúng ta làm phu tử không?”

Một phen nói như thể nghi thức xối nước lên đầu, Lâm Nhược Ngu bỗng nhiên thấy trước mắt mình mở rộng: chính hắn tuy rằng thân đã rời đi nhưng tâm còn chưa buông, cho nên cho dù có chìm đắm trong cảnh nước non hữu tình thì cảm giác thực sự vẫn không thoải mái. Tâm tình của hắn không yên tĩnh, người trong cuộc thì quáng, người ngoài cuộc thì sáng, hóa ra là do hắn còn đặt mình trong thế cục hỗn loạn đó, khó trách, khó trách.

Ánh mắt sương mù của Lâm Nhược Ngu bỗng chốc khôi phục một mảnh thanh minh, hắn cảm kích hướng lão nhân thở dài: “Đa tạ lão nhân gia đề cử, Lâm Nhược Ngu nguyện ý ở lại làm phu tử dạy học.”

Hắn còn đang cảm khái lão nhân gia này không biết là thế ngoại cao nhân nào, thôn trưởng liền kéo tay hắn trở biến trở thành một lão nhân hay dong dài, kể từ chuyện xưa đến lông gà vỏ tỏi gần đây, đúng là dong dài đến n lần. Ngay cả người khôn khéo như Lâm Nhược Ngu cũng có chút hồ đồ, không hiểu thôn trường này là cao nhân ở ẩn hay chỉ là một tiểu lão đầu trong thôn mà thôi.

Nhưng mà việc đó thì quan trọng gì? Nghĩ từ khi sinh ra, phụ thân đặt tên cho hắn là Nhược Ngu, cũng là mong đợi hắn sau này có thể xử sự như những bậc đại trí giả ngu.

Vì thế Lâm Nhược Ngu ở lại thôn Đào Hoa này, trong thôn bất kể là tiểu hài tử hay người lớn đều vô cùng thích vị phu tử mới đến này, cặp ánh mắt đào hoa biết cười kia cùng với nụ cười ấm áp luôn làm cho người ta có cảm giác cây đón gió xuân, lại còn tướng mạo làm cả người và trời đều kinh ngạc kia nữa, vì thế lúc đầu bậc cửa nhà hắn bị mấy cô nương phương tâm ám hứa đến san bằng. Người dân ở đây vô cùng thuần hậu chấp phác, thích chính là thích – sẽ dũng cảm mà thổ lộ. Lâm Nhược Ngu không thể không giải thích là hắn ở kinh thành đã có vị hôn thê mới có thể thoát khỏi cục diện xấu hổ này, cho nên từ trước đến giờ hắn rất ít đến nhà người khác chơi, ngày đó cứ như vậy mà đi thẳng tới nhà Hạ Sinh, sau cũng cười khổ bản thân ngày càng không có định lực.

“Cho nên thôn trưởng nói rất mong chờ ta làm ra nến, làm cho ta bị áp lực không nhỏ đâu… Di, phu tử, ngươi có nghe không đấy? Hạ Sinh mới nói xong liền phát hiện người bên cạnh có điểm xuất thần, không khỏi giơ tay huơ huơ trước mặt hắn.

Lông mi Lâm Nhược Ngu lại nhẹ nhàng chới, không dấu vết mà che dấu thất thố của mình: “Ta cũng rất mong chờ Hạ Sinh làm ra nến a.”

“Aiz, ngay cả ngươi cũng nói thế à…”

“Sao? Sợ thất bại à? Thôn trưởng cũng không ăn thịt được ngươi đâu.”

“Không phải, là vì ta lần đầu tiên làm nên có chút lo lắng.”

“Như vậy… không bằng Hạ Sinh dạy ta làm, chúng ta cùng nhau cố gắng, thất bại cũng coi như có bạn, được không?”

Hạ Sinh nhìn khuôn mặt Lâm Nhược Ngu phóng đại trước mặt, khuôn mặt trắng nõn, hai bên thái dương có những sợi tóc đen nhánh hạ xuống, lông mi dài mảnh cong vút, ánh mắt mị hoặc chứa đựng ôn nhu, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng không bôi son mà vẫn hồng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, không tự chủ được mà nói tiếng “Được!”

Sau đó Hạ Sinh mới ngượng ngùng cúi đầu, cảm động sự săn sóc của Lâm Nhược Ngu lại có điểm nghi hoặc, vừa rồi cậu có phải là bị mê hoặc không?

Hạ Sinh cúi đầu nên không nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào của ai kia đang lóe lên ánh sáng gian xảo khi thực hiện được gian kế. Xem ra đối phó với Hạ Sinh thì dùng mỹ nhân kế rất là thích hợp a.

“Phu tử, phụ thân, ăn cơm thôi!” tiểu Giai Bảo cho gà ăn xong cũng muốn lấp đầy bụng của mình nha.

Thực đơn bữa trưa là canh gà nấu nấm trà thụ, cà chua xào trứng, bí đỏ xào, thịt gà nấu hoa bí, đều là đồ ăn hàng ngày, nhưng vì Hạ Sinh làm ra đều là sắc vị đầy đủ, nhất là những bông hoa bí đỏ đỏ tươi đặt giữa đĩa, nhìn qua liền thấy thích mắt. Ở trong canh gà Hạ Sinh lại thả không ít thuốc đông y vào, ngửi có thể thấy được mùi hương của thuốc.

“Phụ thân, cái ngòn ngọt nấu với trứng này ăn thật là ngon nha.” Giai Bảo rất thích.

“Đó là cà chua.”

“Cà chua? Ta cũng lần đầu tiên nghe thấy đấy.”

Hạ Sinh không nói gì, làm gì đến mức ấy, chẳng nhẽ ở đây chưa có ai nếm qua cà chua bao giờ à? A, đúng là cho dù ở thế giới trước đây của cậu thì ban đầu thấy nó màu đỏ tươi đẹp nên con người cũng không dám ăn. Sau đó đến tận thế kỷ mười chín người Mỹ là thượng tá Robert dũng cảm nếm thử, công khai ăn cà chua rồi bình an vô sự, mới khiến cho cà chua được phổ biến trên toàn thế giới.

“Ừ, cái này gọi là cà chua, ăn tốt lắm.” nói xong Hạ Sinh còn cầm một trái chưa nấu ra làm mẫu, “Không chỉ đẹp mắt mà còn nhiều dinh dưỡng, ách, dinh dưỡng phong phú là đối với cơ thể có lợi, ăn nhiều một chút, có thể ăn sống hoặc nấu chín đều được.”

“Vậy con phải ăn nhiều chút.” tiểu Giai Bảo nhắm cái đĩa trứng mà gắp thêm vào gắp.

Lâm Nhược Ngu cười nhẹ, im lặng nghe, nhìn khuôn mặt khoa trương của Hạ Sinh khi giải thích cho Giai Bảo nghe, yên lặng nghĩ: Hạ Sinh a Hạ Sinh, ngươi tột cùng còn muốn cho ta bao nhiêu kinh ngạc cùng vui mừng đây? Ở cạnh ngươi, ta giống như được tiếp xúc với một người từ thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bữa cơm trưa khiến cả chủ và khách cùng vui vẻ cứ thể mà trôi qua.

Hạ Sinh dỗ tiểu Giai Bảo đi ngủ trưa, tiểu hài tử vui vẻ nửa ngày cũng mệt mỏi, một hồi liền ngủ say.

“Phu tử đợi lâu, ngươi phải đi làm về hay là cứ đi nghỉ một chút rồi sau đó làm nến với ta cũng được?” Hạ Sinh tính đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tranh thủ làm nến.

“Không sao, chúng ta làm luôn đi. Ta còn rất háo hức đó.”

“Vậy phu tử đi bên này.”

“Đúng rồi, Hạ Sinh, ngươi cũng đừng gọi Lâm phu tử nữa, gọi là Nhược Ngu đi.”

“Cái này làm sao có thể, ngươi là phu tử của tiểu Giai Bảo, về lý ta nên…”

Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Nhược Ngu chặn lại: “Vậy hiện tại ngươi là người dạy ta làm nến, đến lúc đó ta cũng phải gọi ngươi là sư phụ, ta cũng phải gọi ngươi là phu tử.” Nói xong còn làm ra vẻ sợ hãi.

Hạ Sinh bị chọc cười, “Được rồi, là ta cổ hủ, Nhược Ngu đừng để ý.”

Lâm Nhược Ngu cười sáng lạn, “Như thế rất tốt, ta đây liền gọi ngươi một tiếng “A Sinh””

Hạ Sinh bị tiếng gọi “A Sinh” thân mật làm kinh ngạc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người nào đó đang nheo mắt, cười đến phong hoa tuyệt đại, yêu nghiệt a… Hạ Sinh lại bị mê hoặc rồi.

Sau đó trong buổi chiều, Hạ Sinh cùng Lâm Nhược Ngu tiến hành làm nến. Hạ Sinh đã làm tốt công tác chuẩn bị là tách sáp ong ra, sau đó là thu thập sáp ong, dùng nhiệt độ cao nung nóng, sau đó tạo hình lại.

Quá trình tạo hình này rất thú vị, Hạ Sinh vốn muốn làm theo hình nến bình thường, nhưng tìm tới tìm lui không thấy cái gì có hình dạng để làm khuôn cả. Vẫn là Lâm Nhược Ngu đánh tỉnh cậu: “A Sinh nói không phải nói chỉ cần có bấc đèn là ngọn nến có thể cháy liên tục sao? Hình dạng gì đâu quan trọng.”

Hạ Sinh xấu hổ, cũng đúng, ở thế kỷ hai mươi mốt người ta còn chế tạo nến thành nhiều hình thù a. Vì thế xuất hiện nến hình cái bát, cái cốc, hình vuông…

Lúc làm xong cái nến hình bát đầu tiên, Hạ Sinh lập tức liền đốt bấc đèn lên để thử nghiệm xem có thành công hay không, không phụ kỳ vọng của bọn họ, ngọn lửa cháy trên dây bấc sau khi lan xuống phía dưới làm chảy sáp ra vẫn tiếp tục cháy. Trên cơ bản là giống nến trước đây cậu dùng qua! Hạ Sinh lúc ấy liền vui mừng mà đứng dậy, Lâm Nhược Ngu nhìn thấy Hạ Sinh như vậy, thật giống tiểu hài tử.

Sau đó tổng cộng làm được bốn mươi cây nến, Hạ Sinh lưu lại cho mình hai cái, dù sao cậu có thể làm tiếp. Lâm Nhược Ngu cố ý cầm cây nến đầu tiên mà Hạ Sinh làm, rồi nói: “Ta cũng biết làm rồi, nếu cần chúng ta có thể làm, mang chỗ còn lại cho mọi người đi.” Câu này làm Hạ Sinh cảm động một phen: Nhược Ngu nếu ở hiện đại thì có thể là một đại biểu thanh niên chí công vô tư kiệt xuất rồi a… Lâm Nhược Ngu chỉ rụt rè cười.

Hạ Sinh đem gần bốn mươi cây nến kia cho thôn trưởng, lúc đó thôn trưởng đang ở nhà đấu dế. Thấy Hạ Sinh, lập tức nghiêm trang còn giả vờ khụ khụ hắng giọng.

Nếu Lâm Nhược Ngu ở đây, hắn sẽ nhướng mày rồi nói: “Không cần che dấu nữa đâu, chậm rồi.”

Có điều Hạ Sinh vẫn là thành thật, cậu đem ý đồ vì sao đến nói ra, giao nến cho thôn trưởng, cũng xin miễn luôn tham gia vào việc phát nến, thôn trưởng cũng không miễn cưỡng, khen ngợi một phen rồi phất tay cho Hạ Sinh về.

Tình huống lúc sau làm Hạ Sinh có chút trở tay không kịp, Hạ Sinh lập tức trở thành người được hoan nghênh thứ hai trong thôn sau Lâm Nhược Ngu! Có nến, không chỉ thuận tiện cho sinh hoạt buổi tối, mà việc ra ngoài vào ban đêm cũng không đáng sợ nữa. Người trong thôn cảm kích vì Hạ Sinh chế tạo ra công cụ chiếu sáng tốt như vậy nên đều đến nhà cậu thăm hỏi, biểu đạt lòng biết ơn, thuận tiện xin ít về dùng tiếp. Đương nhiên cũng không phải là đến tay không, người trong thôn giản dị, kiên trì, Hạ Sinh cự tuyệt không được, vì thế trong nhà đột nhiên thêm bao nhiêu là vải vóc, món ăn thôn quê, sách vở vân vân…

Hạ Sinh tuyệt đối không tàng tư, sau khi biết thôn dân rất thích nến liền đến chỗ đông người mà công bố phương pháp làm nến, có điều cậu cũng nhắc nhở người dân không nên lấy hết sáp ong, như vậy mất nhiều hơn được. Nhân tiện Hạ Sinh cũng giới thiệu cà chua cho mọi người, kêu gọi mọi người trồng thử, người dân nếm qua đều kheo không dứt miệng. Vì thế trong thôn khai khẩn một mảnh đất để chuyên trồng cà chua.

Lâm Nhược Ngu thấy Hạ Sinh được dân làng hâm mộ, tự nhiên sinh cảm giác là sinh ra ánh hào quang.

Tiểu Giai Bảo trong lòng đắc ý: Nhìn đi, phụ thân của ta lợi hại chưa!

./.

Quy trình làm nến nghệ thuật, hấp dẫn lắm ^^ Nhìn cây nến mà thích mê:

http://www.youtube.com/watch?v=oQfeCrU-7LA

Sản phẩm nè, nhìn thế này thì ai nỡ đốt chứ >”<

images

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK