Thẳng đến tiếng tiếng nhạc cuối phim và đèn trong rạp sáng lên, bọn họ cùng ra khỏi rạp chiếu phim, lòng bàn tay của Trì Ngôn vẫn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Ngày mai phải về thành phố Thân rồi, đây là đêm cuối họ ở thành phố Cung. Hai người ăn cơm ở ngoài nên lúc về đã hơi muộn, Trì Nguyệt Hoa đã đi ngủ.
Mỗi lần Trì Ngôn xem xong phim kinh dị kiểu này đều phải sợ tận mấy ngày liền, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi về đến nhà, Tần Cố đi đâu thì cậu sẽ đi theo đến đó. Tần Cố ở phòng khách thì cậu sẽ ở phòng khách, Tần Cố về phòng thì cậu đi theo về phòng, thẳng đến khi Tần Cố chuẩn bị đi tắm.
Thấy anh ra ngoài, Trì Ngôn theo sát phía sau anh, nào ngờ Tần Cố đột nhiên xoay người lại, cậu không chú ý, hai người suýt chút nữa va vào nhau.
Tần Cố quay đầu nhìn cậu: “Em tắm trước?”
Trì Ngôn ấp úng, vội lắc đầu, “Anh trước đi…”
Cậu thấy hơi sợ khi phải ở trong không gian chỉ có một mình, nhưng nếu đi cùng vào nhà tắm rồi tắm chung với Tần Cố thì…
Chỉ nghĩ thôi mà mặt Trì Ngôn đã ửng đỏ cả lên.
Tần Cố đứng yên không nhúc nhích, lại hỏi cậu: “Một mình ổn chứ?”
Không ngờ đã sớm bị anh xem thấu, mặt Trì Ngôn càng đỏ hơn. Người muốn xem phim kinh dị là cậu, bị dọa không dám ở một mình cũng là cậu.
Nhưng dù vậy, Trì Ngôn vẫn gật đầu, bày tỏ mình không sao.
Tần Cố lại nói: “Em tắm trước, tôi ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi, hoặc là mang theo điện thoại vào.”
Trì Ngôn chậm rãi dạ một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Cố chui tọt vào trong nhà tắm.
Trước đây chỉ thấy ánh mắt của Tần Cố nghiêm khắc và lạnh lùng, khiến cậu không dám nhìn thẳng, bây giờ lại chợt khiến cậu cảm thấy rất yên tâm, giống như chỉ cần có anh ở đó thì không cần sợ gì cả.
Tần Cố tắm xong quay trở lại phòng thì Trì Ngôn đã nằm trên giường rồi. Cậu kéo chăn trùm kín đầu, che kín hết toàn thân, như một con thỏ nhỏ chui vào trong động vượt qua mùa đông, không hề nhúc nhích.
Tần Cố vén một góc chăn, nằm xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu hỏi: “Tôi tắt đèn nhé?”
“Chờ…” Trì Ngôn muốn nói chờ một chút, nhưng ngẫm lại thì Tần Cố và cậu ngủ chung một giường, bèn lập tức đổi lời: “Được, được ạ.”
Đèn không vụt tối đi ngay, qua một lúc thì xung quanh mới chậm rãi rơi vào màn đêm. Bóng tối làm các giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn, Trì Ngôn vừa nhắm mắt, trong đầu không ngừng tự động hiện ra mấy cảnh tượng kinh khủng đáng sợ trong phim.
Và cả, Tần Cố che lại ánh mắt cậu…
Đột nhiên, cậu cảm nhận được một nguồn nhiệt đang chậm rãi đến gần. Cậu bật mở hai mắt, biết người dựa tới gần là Tần Cố, cơ thể cậu không khỏi trở nên căng chặt.
Chính vào lúc này, đầu ngón tay lành lạnh chợt chạm phải chút ấm áp, đầu tiên là cẩn thận dè dặt thăm dò, tiếp đó là một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, các đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay khô ráo, không chút phí sức đan xen 10 ngón, hai bàn tay ở trong chăn nắm chặt lấy nhau.
Khoảnh khắc này, cả người Trì Ngôn cứng đờ, mặt và tai không thể khống chế đỏ bừng, trái tim nơi lồng ngực đập không theo quy luật.
Giọng Tần Cố mang theo sự trấn an dịu dàng: “Ngủ đi.”
Trì Ngôn lại không tài nào nhắm mắt được.
Cũng không phải lần đầu tiên họ nắm tay, trước đó cậu và Tần Cố đã nắm tay mấy lần rồi. Hôm nay ở trong rạp chiếu phim bọn họ cũng có tiếp xúc, nhưng lúc ấy bởi vì cậu không để ý, còn bây giờ…
Cậu và Tần Cố cùng nằm trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, 10 ngón tay đan vào nhau trong màn đêm. Sự sợ hãi trong lòng bị xua tan, cùng với đó một cảm giác tê dại khác thường dâng lên.
Trì Ngôn đã quên mất mình ngủ thế nào.
Có lẽ do nắm tay Tần Cố, đêm qua cậu không mơ thấy ác mộng, ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Trì Ngôn chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, vải vóc trước mắt khá quen, hơi ngước mắt còn có thể nhìn thấy trái cổ nhô ra gợi cảm. Cậu sững người mất một lúc mới nhận ra mình đang nằm tựa trong lòng Tần Cố, đầu óc lập tức chết máy.
Cậu biết dáng ngủ của mình không tốt, nhưng hôm đó cậu có hỏi, Tần Cố nói không chạm phải, mỗi lần cậu tỉnh lại thì Tần Cố đã dậy trước, nên cậu không để trong lòng.
Làm sao ngờ được sẽ bắt gặp cảnh tượng như hôm nay chứ.
Nhất định là do tối qua xem phim bị dọa rồi.
Trì Ngôn thầm tìm cho mình một lý do, nhân lúc Tần Cố còn chưa tỉnh, khẽ khàng nhấc tay nhấc chân, ai biết vừa mới nhúc nhích thì Tần Cố bị cậu dựa sát đã có động tĩnh.
Cậu hơi ngưỡng đầu, bắt gặp ngay cặp mắt sâu sắc ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, tai Trì Ngôn đỏ bừng, cuống quít rụt tay chân về sau, không ngờ phía sau là mép giường, trước khi cậu rơi xuống thì Tần Cố đã trước một bước vươn tay ôm lấy eo của cậu, khiến Trì Ngôn lần nữa trở lại trong lòng của anh.
Mới sáng sớm, cả khuôn mặt của Trì Ngôn đã đỏ như quả cà chua.
Hôm nay là ngày họ quay trở lại thành phố Thân, lúc về không mang theo quá nhiều đồ, lúc đi cũng không cần thu dọn.
Trì Nguyệt Hoa tiễn bọn họ xuống lầu ra đầu ngõ. Trước khi lên xe, Trì Ngôn không kiềm được đã xoay người ôm lấy bà, bị Trì Nguyệt Hoa vừa vỗ lưng vừa ghét bỏ.
Trì Nguyệt Hoa chê cười cậu: “Bao lớn rồi mà còn giống con nít thế.”
Trì Ngôn không hề vì lời của bà mà buông tay. Cậu khẽ nói bên tai bà một câu, “Mẹ, con xin lỗi.”
Giấu bà yêu đương ba năm, lại giấu bà kết hôn chớp nhoáng với Tần Cố, đến bây giờ vẫn không nói tất cả mọi chuyện cho bà.
“Nhóc xấu xa.” Trì Nguyệt Hoa hừ cười, “Mẹ biết cả rồi.”
Trì Ngôn ngơ người buông bà ra, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ biết gì rồi?”
Trì Nguyệt Hoa liếc nhìn Tần Cố đang chờ phía sau Trì Ngôn, cũng nhỏ giọng nói: “Không phải con lo lắng mẹ không đồng ý cho hai đứa kết hôn, nên mới lén lút đi đăng ký kết hôn với tiểu Tần à? Mẹ biết rồi, nhưng hôn nhân và yêu đương là hai chuyện khác nhau, sau này hai đứa phải cảm thông và bao dung cho nhau, sống tốt đấy biết chưa?”
Trì Ngôn chột dạ chớp mắt, khẽ dạ một tiếng, xem như thầm chấp nhận lời của bà. Chuyện cho tới hôm nay, cũng chỉ có thể như vậy thôi, chờ sau này cậu và Tần Cố ly hôn, cậu sẽ thẳng thẳng hết mọi chuyện cho Trì Nguyệt Hoa.
Trì Nguyệt Hoa nói xong, bà chuyển sang nhìn Tần Cố, tiến lên hai bước, chợt nói: “Về sau rãnh rỗi thì nhớ cùng Ngôn Ngôn về thăm nhà, mẹ sẽ nấu cá sốt chua ngọt cho hai đứa.”
Tần Cố đáp lời, “Cảm ơn mẹ.”
Bọn họ ngồi lên xe, trong ánh mắt đưa tiễn và vẫy tay của Trì Nguyệt Hoa, rời khỏi đường Du Thụ, cũng thời khỏi thành phố Cung.
Quay lại thành phố Thân, Tần Cố nhanh chóng lao đầu vào công việc, chưa kịp về Ngự Cảnh Đình đã chạy thẳng tới Khải Trú.
Trì Ngôn tất nhiên sẽ theo anh đến công ty.
Mấy ngày không ở Khải Trú, chất đống rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Văn phòng Tổng giám đốc không dễ gì được thả lỏng gần một tuần, vì Tần Cố đột nhiên trở về, ai nấy lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Lúc Tần Cố không ở công ty, một vài việc giao cho trợ lý đặc biệt An Mộng Na xử lý. Do vậy, Tần Cố vừa mới quay lại, An Mộng Na đã giẫm giầy cao gót bước vào văn phòng tổng giám đốc báo cáo công việc.
Trì Ngôn cũng bận đến chân không chạm đất, vậy mà lúc này chủ tịch Tần Khiên còn tới. Lúc sắp gần tan làm thì ông mới tới, đoán chừng là đi ngang qua tòa nhà văn phòng Khải Trú, tiện đường vào xem thử.
Trì Ngôn tiếp đón ông, dẫn người tới văn phòng tổng giám đốc xong thì lại vội chạy đi pha tách trà xanh.
Tần Khiên là chủ tịch, trừ phi có chuyện quan trọng, ông rất ít khi đến Khải Trú, mà nếu có chuyện thì cũng là Tần Cố đến tổng bộ tập đoàn. Tần Khiên ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, nhìn quanh một vòng, tiếp đó quay sang nhìn về phía bóng dáng cao lớn bên cạnh.
Trì Ngôn dứng thẳng tắp, bị Tần Khiên nhìn thì lộ ra một nụ cười mỉm lễ phép, “Mời chủ tịch uống trà.”
“Ừ.” Tần Khiên thu hồi mắt, bưng ly trà lên nhấp khẽ một ngụm, tiếp đó nói với giọng không mấy thân thiện, “Mấy ngày rồi chơi vui chứ? Còn biết đường về à? Tôi còn tưởng anh quên mất mình đang ngồi ở vị trí nào rồi đấy.”
Tần Cố sau bàn làm việc im lặng lắng nghe, sắc mặt vẫn như thường xử lý công việc, tới mắt cũng chả thèm ngước lên. Chốc lát sau anh mới lạnh nhạt mở lời: “Con còn cho rằng cha tới tìm con là để bàn chuyện công việc.”
Tần Khiên đối diện với thái độ lạnh nhạt của anh, ông đặt mạnh tách trà xuống bàn, mặt lộ vẻ tức giận. Ông nghiêm mặt hỏi ngược lại: “Sao nào, không được nói chuyện riêng à? Tôi là cha của anh, chẳng lẽ không thể hỏi anh được hả?”
Tần Cố ngước mắt, mặt không cảm xúc liếc ông một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt và hờ hững, như thể đang nhìn một người xa lạ không hề liên quan.
Anh lại vùi đầu làm việc tiếp, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Cha đã biết còn hỏi con làm gì?”
Tần Khiên nghe vậy, nhíu mày, sắc mặt lập tức xụ xuống, trong giọng đã lẫn theo sự tức giận, chỉ thiếu điều chỉ tay vào mũi anh mà mắng, “Tôi biết cái gì? Biết anh ở thành phố Cung huênh hoang? Hay là biết anh lấy danh nghĩa đi công tác để đi hẹn hò?”
Xem ra chủ tịch biết hết mấy chuyện xảy ra ở thành phố Cung của họ rồi…
Trì Ngôn đứng bên cạnh nghe đến đó, thân thể lập tức căng chặt.
Có lẽ Tần Khiên nhận ra Trì Ngôn vẫn đang ở đây, ông chậm rãi hòa hoãn sắc mặt, không nói tiếp nữa. Suy cho cùng thì hai đứa nó đã đăng ký kết hôn rồi, ông có nói nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được sự thật này.
Phòng làm viên yên tĩnh chốc lát, Tần Cố mới lạnh nhạt lên tiếng: “Cha nói xong chưa?”
“Anh…” Tần Khiên bị anh hỏi câu đó tức muốn bùng nổ, liếc thấy Trì Ngôn vẫn đang đứng bên cạnh, mới dịu giọng lại: “Nói đi, anh thấy thế nào về việc hợp tác với tập đoàn Nam Thân?”
Trì Ngôn biết họ đang chuẩn bị nói về công việc thì lùi về phía sau một bước, thức thời ra ngoài đóng cửa lại. Ra ngoài rồi, cậu đứng ngay cửa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mỗi lần sếp Tần của họ và chủ tịch gặp mặt, bầu không khí giữa hai người đều lạnh tới cực điểm.
Tần Khiên không ở lại quá lâu đã rời đi. Ngoại trừ công việc, chắc ông không còn chuyện gì để nói với Tần Cố nữa.
Trì Ngôn vào đưa văn kiện, Tần Cố vẫn đang cúi đầu làm việc, thấy cậu đặt văn kiện xuống thì gọi cậu lại.
“Lần sau chủ tịch tới, em không cần đón tiếp, cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Trì Ngôn gật đầu dạ một tiếng, tiếp đó định đi ra ngoài thì lại nghe Tần Cố hỏi một câu.
“Có bị dọa không?”
Trì Ngôn nghe vậy thì vội lắc đầu: “Không có…”
Trong lòng lại nghĩ, cậu dễ bị dọa đến vậy ư? Trì Ngôn hoài nghi, tối qua xem phim đã để lại ấn tượng trong lòng Tần Cố rằng cậu rất nhát gan.
Vốn đã bận đến mức quên bén đi chuyện tối qua, giờ thì nhớ lại luôn rồi.
Có mặt Tần Cố, qua giờ tan làm mọi người vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi.
Hôm nay đã xác định là phải tăng ca, Trì Ngôn đến phòng trà pha cà phê cho Tần Cố, xoay người thì nhìn thấy Kỳ Phi Dương bất thình lình xuất hiện, bị hắn dọa sợ.
Bộ phận PR không ở tầng này, theo lý Kỳ Phi Dương sẽ không lên tới đây. Bởi vậy Trì Ngôn mới bị sự xuất hiện đột ngột của hắn dọa sợ, “Sao cậu tới đây?”
“Theo giám đốc bọn tớ lên đây, chị ấy vào văn phòng tổng giám đốc rồi, bảo tớ chờ ở bên ngoài.” Kỳ Phi Dương liếc nhìn cái ly cậu cầm trên tay, “Nghe bảo sếp Tần về rồi, tớ nghĩ chắc chắn cậu cũng đã về, nên tới xem thử. Tới pha cà phê cho sếp Tần à?”
Trì Ngôn ừ một tiếng.
Đúng lúc đang có giám đốc bộ phận PR ở đây, cậu không tiện vào, dứt khoát ở lại phòng trà chờ với Kỳ Phi Dương.
Mấy ngày không gặp, Kỳ Phi Dương chỉ có nhiều chuyện hơn thôi. Hắn khoát tay lên vai cậu, “Đi công tác với sếp Tần chắc mệt lắm nhỉ? Vất vả cho cậu rồi. Mà cậu về đúng lúc lắm, gần đây tớ nghe được một tin tức, đầu tháng bên Khoa Tâm sẽ sắp xếp người tới Khải Trú trao đổi học tập, đến lúc đó cậu nhớ để ý chút nhé.”
Trì Ngôn nghe không hiểu, “Hở? Chú ý gì cơ?”
“Thì là…” Kỳ Phi Dương hắng giọng, đè thấp giọng nói: “Cái tên họ Từ gì ấy, có khả năng gã cũng sẽ tới.”
Trì Ngôn biết người hắn nói là ai, nhưng lại không thấy hứng thú lắm. Cậu rũ mắt, “Kệ đi, dù sao tớ và gã đã không còn quan hệ gì nữa, với lại cũng không chắc chắn sẽ chạm mặt.”
“Cũng đúng, không chạm mặt là tốt nhất, tránh gặp rồi lại xui.” Kỳ Phi Dương sợ nói quá nhiều sẽ gợi lại mấy hồi ức không vui của cậu, lập tức chuyển đề tài, “Đúng rồi, tớ còn nghe nói một chuyện nữa.”
Thấy hắn ra vẻ bí mật, Trì Ngôn lộ vẻ mờ mịt, “Chuyện gì?”
Kỳ Phi Dương liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai xong mới sáp tới trước mặt cậu, tay che bên miệng nói nhỏ: “Nghe nói sếp Tần của chúng ta có đối tượng rồi, cậu có biết dáng vẻ người đó không?”