• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong màn đêm đen, ánh đèn neon lập lòe hai bên đường tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng một nửa góc trời thành phố Thân.

Chẳng biết qua bao lâu thì động tĩnh trong xe mới chậm rãi dừng lại.

Tần Cố lên trước lái xe, Trì Ngôn mềm nhũn nằm ở ghế sau ngẩn người, mặt mày mang theo chút uể oải chưa được thoải mãn. Sau khi phóng thích, ngoại trừ mệt mỏi thì có cả thêm chút cảm giác trống rỗng khó hiểu, như có chỗ nào đó thật trống trải, cấp thiết cần được lấp đầy.

Tần Cố vẫn như những ngày trước, chỉ giúp cậu, giúp xong thì cực kỳ khắc chế dừng lại. Anh chỉnh lại quần áo trên người cho cậu, nhưng không hề có thêm bất cứ hành động dư thừa nào.

Lúc đầu Trì Ngôn cho rằng là vì bọn họ vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, Tần Cố lo lắng cậu sẽ bị thương, nên mới cẩn thận và khắc chế đến vậy.

Nhưng đã trải qua nhiều lần vậy rồi…

Sự chờ mong ban đầu lại lần nữa hụt hẫng, thậm chí Trì Ngôn còn bắt đầu hoài nghi phải chăng bản thân đã quá dục cầu bất mãn*.

(*Dục cầu bất mãn: Có ý chỉ dục vọng khó lấp đầy, từ đầu đến cuối không thể thỏa mãn, còn muốn có được càng nhiều hơn.)

Cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tìm lý do cho Tần Cố, có thể bởi vì đang ở bên ngoài nhỉ.

Nghĩ tới đó, Trì Ngôn tựa đầu lên lưng ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mấy ngày tiếp theo vẫn chỉ như vậy, bọn họ sẽ hôn môi quên hết mọi thứ, sẽ dính lấy đối phương, nhưng lại không làm đến bước cuối cùng.

Sự thân mật khắc chế khiến Trì Ngôn càng thêm không thỏa mãn.

Trì Ngôn không rõ lắm, nhưng lại ngượng ngùng lên tiếng, thế là cậu bèn hẹn Kỳ Phi Dương tới quán bar uống rượu. Mấy ngày gần đây cậu không chạm mặt với Kỳ Phi Dương, hầu như cậu đều ở chung với Tần Cố, nên không hề có thời gian.

Nghe được Trì Ngôn nói muốn đi bar, Kỳ Phi Dương cho rằng rốt cuộc cậu đã suy nghĩ xong, muốn dẫn đối tượng kết hôn tới gặp mình, nên đồng ý luôn không chút do dự.

Lúc tan làm hắn có chút chuyện, bận xong mới tới được. Lúc hắn tới chỉ thấy Trì Ngôn ngồi một mình trước một bàn cao trong góc, trông ủ rũ không hề có tinh thần.

Kỳ Phi Dương ngồi xuống phía đối diện cậu, vừa ngồi vừa nói: “Sao chỉ có mình cậu?”

Trì Ngôn trông thấy hắn, nhấc mí mắt hỏi ngược lại: “Còn ai nữa?”

“Tất nhiên là chồng cậu đó.” Kỳ Phi Dương tuy vẫn rất tò mò, nhưng Trì Ngôn không nói, hắn sẽ không truy hỏi. Hắn thấy vẻ mặt cậu khác lạ, lập tức hỏi tiếp: “Hay là nói, hai người… ly hôn rồi?”

Trước đó Trì Ngôn có nói với hắn có khả năng sẽ ly hôn.

Trì Ngôn nhấp một ngụm rượu, rũ mắt trả lời: “Không có…” Rồi có một ngày Kỳ Phi Dương sẽ biết, cậu nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Không ly hôn nữa.”

“Thật à?” Kỳ Phi Dương mỉm cười nhìn cậu, biết rõ còn cố hỏi: “Thích rồi?”

Trì Ngôn có chút xấu hổ gật đầu.

Kỳ Phi Dương bày vẻ mặt biết ngay, miệng treo một nụ cười sâu xa, “Tớ biết ngay mà.” Rồi nói tiếp: “Khi nào mới được uống rượu mừng của hai người?”

“Vẫn chưa chọn được ngày, khi nào có sẽ nói với cậu.” Trì Ngôn mím môi, cậu ngước mắt hỏi lại hắn câu trước: “Sao cậu biết?”

Ý cười nơi khóe môi Kỳ Phi Dương sâu hơn, “Tớ vốn đâu có biết, nhưng chẳng biết là ai mà cậu cứ luôn khen anh ta trước mặt tớ, nói anh ta là người tốt, biết nấu cơm, cái gì cũng biết.”

Hắn vừa cười nói, vừa đánh giá cậu.

Mặt Trì Ngôn hơi ửng đỏ.

Cậu quả thực có nói mấy lời này. Khi ấy cậu vốn không ý thức được, tình cảm của bản thân với Tần Cố đang lặng lẽ chôn xuống một hạt giống.

Kỳ Phi Dương không trêu cậu nữa, vừa uống rượu vừa hỏi: “Hôm nay cậu không dẫn anh ta tới, vậy cậu hẹn tớ ra đây làm gì?”

Trì Ngôn há miệng, muốn nói rồi lại thôi. Dù sao đây là chuyện riêng giữa cậu và Tần Cố, cậu quả thực không biết phải nên làm thế nào nên mới tìm tới Kỳ Phi Dương, muốn cùng hắn uống rượu giải sầu.

Kỳ Phi Dương nhìn thấy dáng vẻ khó mở miệng, như có lời gì đó không tiện nói của cậu, hắn nhướng mày với cậu, “Hai người cãi nhau?”

Lúc mới đi vào thấy Trì Ngôn ủ rũ, trông như có tâm sự.

Trì Ngôn lắc đầu, “Không có.”

“Vậy thì làm sao?” Trong đầu Kỳ Phi Dương hiện ra một suy đoán, bật thốt ra miệng: “Chẳng lẽ anh ta muốn ly hôn với cậu?”

Trì Ngôn lại lắc đầu: “Cũng không phải…” Cậu trầm mặc chốc lát, cố lấy can đảm, nói với giọng cực nhỏ: “Tớ và anh ấy bây giờ rất tốt, chỉ là… chỉ là mỗi lần…”

Vẫn là rất khó nói ra khỏi miệng.

Kỳ Phi Dương một lời nói toạc ra: “Không hài hòa?”

Tai Trì Ngôn lập tức nóng ran, cuối cùng vẫn nói ra: “Bọn tớ vẫn chưa phát sinh quan hệ.”

Kỳ Phi Dương à một tiếng kéo dài, lúc này mới hiểu nguyên nhân Trì Ngôn phiền não, “Chưa lần nào luôn?”

Trì Ngôn gật đầu ừ một tiếng.

Kỳ Phi Dương lại hỏi: “Trước kia anh ta có từng quen ai chưa?”

Trì Ngôn trả lời đúng sự thật: “Chưa từng.”

“Thích cậu, đã ra mắt cha mẹ, chưa từng quen ai, nhưng lại không phát sinh quan hệ với cậu.” Kỳ Phi Dương nhíu mày ngẫm nghĩ, bỗng hít khí một tiếng, nhìn về phía Trì Ngôn, “Hai người có hỗ trợ lẫn nhau không?”

Trì Ngôn lắc đầu, “Anh ấy có giúp tớ, nhưng tớ chưa từng giúp anh ấy.”

Mỗi lần hình như đều là Tần Cố tự mình giải quyết, chưa từng bảo cậu giúp. Cậu có chủ động một lần, nhưng đã bị Tần Cố từ chối.

Kỳ Phi Dương nhíu mày sờ cằm, “Đừng bảo anh ta… phương diện đó không được nhé?”

Trì Ngôn nghe được suy đoán này thì sửng sốt. Cậu bất giác nhớ tới lời Trì Nguyệt Hoa từng nói, lúc ấy bà cũng nói như vậy, còn bảo cậu tìm cơ hội thử xem sao. Nhưng lúc đó cậu chỉ nghĩ tới chuyện ly hôn, nên không hề để trong lòng.

“Đàn ông đều sẽ có dục vọng, chứ đừng nói tới còn đối diện với người mình thích.” Kỳ Phi Dương suy nghĩ, giật dây cậu: “Ngôn Ngôn, hay là tối nay cậu thử xem sao.”

Trì Ngôn vô thức hỏi: “Thử thế nào…”

Hỏi xong, mặt lại đỏ bừng.

Còn thử thế nào nữa, tất nhiên là dùng chính bản thân cậu…

Kỳ Phi Dương bưng ly rượu lên, cụng ly với cậu, “Uống rượu trước, rượu làm người ta thêm can đảm, uống rượu xong chuyện gì cũng dám làm. Chốc nữa cứ gọi điện cho anh ta tới đón cậu.”

Trì Ngôn ấp úng ừ một tiếng, không đáp lời, chỉ trầm mặc uống rượu. Kỳ Phi Dương nói không sai, chỉ có thử thì cậu mới biết rốt cuộc là chuyện gì.

Nếu Tần Cố thật sự không được…

Cậu cũng sẽ không ghét bỏ anh.

Trì Ngôn miết ly rượu, rót hết ly này tới ly khác vào miệng. Đã lâu cậu không uống rượu, chẳng uống được mấy ly mặt đã lại đỏ bừng, hình như hơi ngà ngà say rồi.

Ra khỏi quán bar, Kỳ Phi Dương bảo cậu gọi điện thoại, cậu bảo Kỳ Phi Dương đi trước, nói mình lát nữa sẽ gọi cho anh ấy, nhân dịp đầu óc vẫn còn tỉnh táo thì đứng bên đường bắt một chiếc xe.

Xuống xe ở Ngự Cảnh Đình rồi Trì Ngôn mới gọi điện thoại cho Tần Cố, chuông vừa mới vang thì đầu bên kia đã bắt máy. Tối nay cậu nói dối anh rằng là đi sinh nhật bạn, sẽ về rất muộn, bảo Tần Cố hôm nay nhớ rời công ty về sớm.

Điện thoại được kết nối, giọng Tần Cố từ bên kia truyền tới, “Ngôn Ngôn? Về rồi?”

Trì Ngôn dạ một tiếng, giọng điệu nũng nịu, “Em ở trước cổng, anh mau ra đón em.”

Tần Cố trả lời được, “Anh tới ngay.”

Cúp máy, Trì Ngôn quay đầu nhìn, cảm giác được như có một đôi mắt đang nhìn lén cậu. Nhưng chờ lúc cậu nhìn quanh, ngoại trừ màn đêm đen kịt thì không còn gì cả.

Chắc do cậu uống say rồi.

Chẳng bao lâu, Tần Cố từ bên trong đi ra. Anh đã thay âu phục ra, mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản thoải mái, bóng dáng vẫn cao ráo như cũ. Anh dừng lại trước mặt Trì Ngôn, đỡ lấy cánh tay cậu.

Anh vừa mới tới gần đã ngửi được mùi rượu trên quần áo cậu, “Uống rất nhiều?”

Trì Ngôn ừm một tiếng, thuận thế dựa lên người Tần Cố như muốn dán dính lấy anh, bám xong thì không động đậy nữa. Cậu lúc thì vươn ra hai ngón tay, lúc thì vươn ra ba ngón tay, cuối cùng nghiêng đầu dựa lên vai Tần Cố.

“Em không nhớ nữa.” Trì Ngôn bắt đầu làm nũng không thèm che giấu, “Em đi không nổi nữa, em muốn anh cõng em.”

Tần Cố chỉ thấy ngữ điệu của cậu như một cái móc câu nhỏ, câu tới nỗi trái tim anh hơi ngưa ngứa. Anh để mặc Trì Ngôn làm nũng, đỡ cánh tay cậu chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Được, anh cõng em.”

Khác với lần uống say trước, lần này Trì Ngôn nói rất nhiều, nằm sấp trên vai anh cũng không chịu yên phận.

Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu phả lên cần cổ, Trì Ngôn giọng mềm mại gọi: “Tần Cố…”

Tần Cố cõng cậu, “Ừ?”

Trì Ngôn lại không lên tiếng, qua một lúc sau lại gọi một tiếng, “Chồng ơi…”

Lần này Tần Cố đáp lời: “Ơi.”

Trì Ngôn bật thốt ra ba chữ: “Em yêu anh.”

Tần Cố cong môi cười, “Anh cũng yêu em.”

Sau khi về đến nhà, Trì Ngôn mới hơi yên phận lại. Tần Cố thả cậu lên ghế sô pha, đi pha nước mật ong cho cậu. Cậu bèn ngoan ngoãn nằm trên ghế, tay chân tùy ý vắt vẻo bên mép ghế sô pha.

Trì Ngôn uống say sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt cong cong, đôi môi khép hờ, làn da trắng nõn ửng đỏ mê người, đôi con ngươi lóng lánh ánh sáng trong suốt, hút lấy hồn phách người khác.

Tần Cố bưng ly nước đi qua thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Anh đỡ đầu Trì Ngôn lên, đút cho cậu uống nước mật ong. Cánh môi sắc đỏ hoa hồng dính nước thì càng trở nên đỏ phơn phớt, cũng càng dễ hôn hơn. Chờ Tần Cố lấy lại tinh thần thì bọn họ đã hôn nhau, miệng hơi hé ra, nếm được một chút ngọt ngào thấm đẫm cả người.

Hôn một lát, Trì Ngôn lại đẩy anh ra, cố gắng đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Chờ, chờ một chút.”

Tần Cố lo lắng cậu ngã xuống đất, vội vàng đỡ lấy eo cậu, kiên trì dịu dàng hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

“Em…” Trì Ngôn xấu hổ chớp chớp đôi mi dài, dù đã uống say, cậu vẫn không quên nhiệm vụ tối nay, “Em đi lấy đồ đã.”

Lúc trước cậu có mua một hộp, bị cậu nhét bên trong valy, bây giờ vẫn còn nằm ở chỗ cũ.

Tần Cố chủ động nói: “Anh lấy giúp em.” Lại hỏi cậu: “Em muốn lấy gì?”

Trì Ngôn không tiếp lời anh, cậu hơi ngước mắt, sáp tới hôn anh, hôn cằm và môi anh. Thế là hai người vừa mới tách ra đã sáp lại với nhau, ôm hôn nhau trên chiếc ghế sô pha không mấy rộng rãi.

Cồn làm đầu óc tê liệt, lúc tình đến chỗ sâu, đối mặt với sự khắc chế của Tần Cố, Trì Ngôn dần trở nên không còn kiên nhẫn.

Cậu không vui nhíu mày, cuối cùng không nhịn được hỏi ra khỏi miệng, giọng nói đứt quãng, “Anh… không được phải không…”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu bèn đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Cố, bên trong như có một ngọn lửa đang lặng yên thiêu đốt. Trong bầu không khí như đứng im, đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn đôi phần.

Trì Ngôn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Rất nhanh, nụ hôn nóng rực cắn nuốt lấy cậu như muốn cướp đoạt, nuốt lấy toàn bộ hô hấp của cậu. Tay Trì Ngôn nắm lấy góc áo anh, cảm giác sắp nghẹt thở tới nơi.

Trong lúc cậu sắp hít thở không thông, Tần Cố đè thấp chất giọng trầm khàn nói khẽ bên tai cậu.

“Em có thể thử xem.”

Đêm nay, đèn phòng khách sáng cả một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK