Suốt bữa tối, Norvin và Chillion đều không nói gì cả. Những gì họ cần bàn, sẽ phải để sau khi dùng bữa.
Norvin có hơi lơ đễnh, sơn hào hải vị trước mặt cũng nếm ra vị gì. Thỉnh thoảng ông sẽ lén liếc nhìn người trẻ tuổi, đối phương vẫn đang nhàn nhã thưởng thức bữa tối.
Ông căm ghét mình hiện tại, một kẻ đã mất tự chủ.
- Cảm tạ ngài đã cứu tôi, nhưng tôi biết rõ giá trị của mình, có lẽ không đáng được ngài giúp đỡ. Xin hỏi lý do của ngài là gì?
Bữa tối kết thúc, người hầu dọn dẹp xong bàn ăn, Norvin gấp gáp nói. Ông muốn hỏi tại sao, bởi vì đây là khúc mắt lớn nhất của ông.
Ông cần câu trả lời.
- Thứ nhất, hiện tại ông là tùy tùng của ta, ông nên gọi ta là đại nhân, hoặc chủ nhân. - Thanh niên bình thản nhấc bình rượu đổ vào ly, nhìn Norvin nói. - Uống một chén?
Norvin lắc đầu, bây giờ ông không có tâm trạng uống rượu, ông muốn biết đáp án.
- Còn lý do, ta nghĩ sau này mình cần một tùy tùng là học giả uyên bác. - Thanh niên quý tộc lắc nhẹ chiếc ly, mỉm cười. - Ông biết đấy, mỗi nơi có phong tục khác nhau, có một học giả hợp lệ có thể giúp tôi rất nhiều.
- Cái gì? - Norvin nghe xong liền kích động. - Lẽ nào sau này ngài sẽ rời khỏi vương đô?
- Sao vậy? Không thể à?
Đương nhiên không thể, nếu rời khỏi vương đô, Brileen yêu dấu của tôi phải làm sao? Norvin nghĩ vậy, ông không ngờ đáp án của thanh nhiên trẻ tuổi là như thế. Hợp tình hợp lý, nhưng ông không thể chấp nhận.
Như nghe được tiếng lòng của Norvin, Chillion nhấp một ngụm rượu, nhìn Norvin lo lắng bất an, khí định thần nhàn nói.
- Xem ra ông không muốn rời khỏi vương đô.
Đối mặt với sự thật do thanh niên quý tộc nói ra, Norvin chỉ mím môi, lấy hết dũng khí nói.
- Đúng, trong vương đô có người rất quan trọng với tôi, hiện tại tôi không thể đi được.
- Bây giờ không, sau này thì soa?
- Tôi không biết.
Norvin khổ sở ôm đầu, vì ông biết mình không thể dẫn Brileen theo.
Đây là tâm ma quấy nhiễu ông mãi không tan.
- Nhưng ông nên hiểu rõ, ông là tùy tùng của ta, không có lựa chọn. - Khóe miệng Chillion vểnh lên, thẳng thắn nói.
Lời của thanh niên quý tộc như gáo nước lạnh dội lên đầu khiến Norvin ủ rũ. Ông tê liệt ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, đau khổ không nói nên lời.
Nhìn thấy bộ dạng này của Norvin, Chillion động viên nói.
- Nếu có vấn đề gì, ông cứ nói, có lẽ tôi giúp được ông.
- Thật không?
- Ta không đảm bảo.
Norvin lòng mang hi vọng vẫn tin thanh niên quý tộc này, bởi vì ông chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Ông chậm rãi kể ra buồn phiền trong lòng.
Chillion mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu. Trải qua một lần suýt chết, tâm phòng của đối phương đã hạ thẳng xuống, quá dễ dàng. Như vậy cũng tốt, ông ta sẽ thành một quân cờ hữu dụng.
Có lẽ giấu phiền muộn lo lắng trong lòng quá lâu, câu chuyện của Norvin rất dài, lải nhà lải nhải như muốn phóng thích hết tình cảm ra.
Đến khi giọng đối phương chuyển sang khàn khà, Chillion mới rót một ly rượu đầy cho đối phương. Ông ta uống hết trong một hơi, anh đơn giản đưa luôn cả chai.
Tửu lượng của Norvin không mạnh, uống một chút đã bắt đầu say, lời nói càng ngày càng lộn xộn.
- Rất tiếc, ta không giúp được gì.
Câu chuyện kết thúc, hiểu được vấn đề rồi, Chillion chỉ bất đắc dĩ nói.
- Sao có thể? - Norvin kích động vì hơi men, mặt đỏ ửng. - Ngài không phải quý tộc sao? Dựa vào năng lực của ngài, nhất định có cách chuộc Brileen ra.
- Một quý tộc ngoại tỉnh nhỏ thôi, ông cho rằng ở nơi vương đô, thân phận của ta có tác dụng gì? - Chillion bỏ qua lời bất kính của Norvin, cười nhạt nói. - Chẳng lẽ ông nghĩ ta là đại nhân vật gì sao?
- Sao có thể... Sao có thể...
Norvin hồn bay phách lạc, hi vọng duy nhất đã bị cắt đứt. Sự đau khổ này dù cơn say cũng không thể làm tê dại.
- Có điều... - Chillion úp mở nói. - Tuy rằng tôi không giúp được ông, nhưng chắc chắn một người có thể.
- Là ai?
Norvin giật mình nói, lời của Chillion như một chút cọng cỏ cứu mạng.
Tốc độ biến hóa cảm xúc của đối phương khiến Chillion lắc đầu, anh lắc chén rượu trong tay, mỉm cười nói.
- Ông không phải là phụ tá của đại hoàng tử sao? Tôi nghĩ người có thể giúp ông chỉ có ngài ấy thôi.
Còn tưởng có biện pháp gì, hóa ra là như vậy. Norvin vô lực đổ trên ghế nói.
- Không thể.
- Tại sao? Ta nghĩ với đại hoàng tử, đây hẳn không phải chuyện khó.
Norvin ủ rũ, lắc đầu tự giễu nói.
- Dù đại hoàng tử thực sự giúp được, nhưng ngài cho rằng ngài ấy thực sự sẽ giúp sao?
- Ồ?
Đối mặt với thắc mắc của thanh niên quý tộc, Norvin thất vọng tiếp tục nói.
- Là phụ tá của đại hoàng tử, trong mắt người thường, tôi coi như là đại nhân vật. Nhưng trước mặt huân quý, tôi chỉ là miếng giày rách. Huống hồ đại hoàng tử không chỉ có mình tôi là phụ tá, thời gian này ngài ấy lại càng xa cách tôi. Ngài cho rằng đại hoàng tử sẽ vì một phụ tá bình thường mà đi đắc tội mấy người sao?
- Quả thực chẳng ai đi làm chuyện vô ích cả.
- Nên tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được sự trợ giúp của đại hoàng tử, bởi vì tôi không có giá trị đó.
- Vậy... - Chillion híp mắt, thâm ý nói. - Ông cho rằng mình là một học giả hợp cách sao?
- Đương nhiên! - Tựa hồ nghe được nghi hoặc trong lời đối phương, Norvin tức giận đỏ mặt nói. - Ngài có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể phủ nhận khả năng của tôi.
- Nếu vậy, tại sao ông càng ngày càng xa cách đại hoàng tử? Lẽ nào ông không ưu tú bằng người khác?
- Không! Tôi ưu tú hơn bọn họ! Nhưng...
Nửa đoạn sau, Norvin tựa hồ nhận ra mình vừa nói hớ, ông lầm bầm.
- Nhưng ông mãi lưu luyến một người đàn bà, bỏ bê trách nhiệm phụ tá của đại hoàng tử, khiến ngài ấy thất vọng. Nên đại hoàng tử mới ngày càng lạnh nhạt ông.
Chillion nói thẳng điều Norvin vẫn luôn không dám thừa nhận.
Norvin muốn tức gian, nhưng bởi vì đối phương đang nói thật, ông không thể phản bác.
- Trước khi gặp người đàn bà kia, địa vị của ông cạnh đại hoàng tử thế nào?
Norvin nghe xong, hốt hoảng vòng vo nói.
- Được trọng dụng hơn hiện tại.
- So với những đồng nghiệp thì sao?
- Họ không bằng tôi, thậm chí không được chú ý.
Norvin cúi đầu cắn môi không cam lòng. Trước đây, ông coi thường đám đồng liêu đó. Vậy mà hiện tại gió đổi chiều, mình ngược lại trở thành trò cười của bọn họ.
- Bây giờ đã hiểu chưa? - Chillion nhướn mày, ngón tay gõ nhịp trên bàn ăn nói.
- Hiểu gì?
Nghe được câu hỏi ngu ngốc của đối phương, Chillion chỉ biết thở dài. Tay học giả này xem chừng có tầm nhìn cao xa, nhưng có vài chuyện lại quá trì độn. Thật không biết có phải đã học hỏi đến choáng váng rồi không nữa. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt, người chỉ biết sách vở như vậy quá dễ dàng thành quân cờ.
- Nếu như không gặp người đàn bà kia, địa vị hiện tại của ông ở chỗ đại hoàng tử sẽ thế nào?
Người này là mở đầu quan trọng cho kế hoạch của anh, nên Chillion chỉ biết tiếp tục đưa đẩy, đến khi ông ta rơi vào quỹ tích do anh vẽ nên,
- Trọng dụng tuyệt đối. - Nói đến chuyên môn của mình, Norvin luôn rất tự tin.
- Như vậy trước đây ai dẫn ông đến gặp người đàn bà kia?
- Đồng liêu của tôi, lúc trước ông ta mời tôi đến Faiz, nên tôi mới gặp Brileen.
Nói đến đây, Norvin tỏ ra rất hạnh phúc.
- Vậy tại sao đồng liêu của ông lại mời ông?
- Bởi vì ông ta hi vọng tôi có thể giúp đỡ nhiều hơn, dù sao tôi cũng được đại hoàng tử trọng dụng.
Như vừa quay lại lúc ban đầu, Norvin tỏ ra kiêu ngạo.
- Brileen kia, giá rất đắt chứ?
- Phải...
- Ông nghĩ Brileen có thích ông không?
- Nhất định có! Ai cũng không thể nghi ngờ tình cảm giữa tôi và Brileen.
Tình cảm với Brileen là giới hạn của Norvin, cơn kích động của ông tựa hồ đang nói đây là vùng cấm.
Chillion lắc đầu, anh quyết định từ bỏ tra dẫn dắt từ ả đàn bà kia, bởi vì người này ở vài điểm đã hết thuốc chữa, nhiều lời chỉ tổ vô tích, anh cần một phương pháp tiếp cận khác.
- Giả dụ, nếu như ông và đại hoàng tử ngày càng xa cách, ai sẽ có lợi?
Norvin bình tĩnh lại, nghiền ngẫm kỹ lời nói của thanh niên quý tộc, chốc lát sau chợt nói.
- Là đồng liêu của tôi.
- Giờ đã hiểu chưa?
- Ý ngài là? - Norvin kinh ngạc ôm trán, ông vừa ngộ ra chuyện gì. Ý nghĩ này không ngừng gặm nhấm suy nghĩ của ông, đến một vấn đề ông không bao giờ dám nghĩ tới.
Xem ra không ngu đến nỗi hết thuốc cứu, chỉ chơi trì độn thôi.
Lòng người là một mê cung phức tạp, có lúc người bên trong dễ dàng bị ngoại giới dẫn dắt đi lạc. Sự vật lời nói khác nhau đều có dẫn đến cái nhìn bất đồng. Người ý chí không kiên định là đám dễ bị dụ dỗ nhất.
Tình cảm tiêu cực đã xả hết, cồn nhược hóa ý chí, ngôn ngữ không ngừng dẫn dắt.
Anh không biết lời mình nói có phải thật hay không, dù không thật anh cũng biến thành thật, bởi vì thứ anh cần là đánh thức tà ác đang nằm sâu trong nội tâm.
Mà quá trình này, vẫn chưa kết thúc.