Ninero nâng ly, mỉm cười với người đàn ông ngồi đối diện.
Quán rượu thanh tĩnh, vì chỉ có hai người bọn họ.
Giờ này đa số các cửa hàng đã nghỉ bán, quán rượu của Slater cũng vậy.
Ông ngồi bên bàn rượu, cùng nàng đối ẩm.
Ánh đèn ma thuật phủ xuống nơi đây. Ánh sáng không yếu nhưng nằm trong quán rượu rộng rãi này lại có vẻ lờ mờ.
- Tôi có thói quen uống rượu trước ngày hành động. - Slater lắc bình rượu trong tay, bình tĩnh nói.
- Không sợ uống nhiều hỏng việc?
- Không, rượu làm tôi càng tỉnh táo.
Nói xong, Slater ngửa đầu nốc một ngụm rượu trong bình.
- Còn cô? Có thu hoạch gì không?
Thu hoạch? Ninero nhìn ly rượu sóng sánh, khẽ thở dài.
- Tình báo của ông đúng.
- Cô có vẻ thất vọng.
Ninero gật đầu.
- Tôi không tin Ivy sẽ phản bội tôi, không ngờ...
- Nó chỉ là một đứa trẻ. - Slater hờ hững. - Ở tuổi này thỉnh thoảng sẽ làm chuyện khiến người khác thất vọng.
- Đây không phải lý do để phản bội.
- Cô định giải quyết thế nào? - Slater hỏi. - Giết nó?
- Không, tôi sẽ trục xuất nó khỏi đoàn.
- Làm vậy còn tàn nhẫn hơn giết nó.
- Tàn nhẫn à? - Ninero nốc cạn ly rượu, nét buồn hiện lên trên gương mặt xinh đẹp. - Tôi chỉ muốn nói cho nó biết, đây là cái giá của trưởng thành.
- Cô vẫn còn tình cảm với nó, sao không cho nó cơ hội?
Lời của Slater nói tựa như đang muốn khuyên giải nàng.
- Trẻ con rồi cũng phải rời vòng tay cha mẹ, nếu nó đã có gan phản bội, thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả. - Ninero cầm một bình rượu khác, đổ đầy rượu vào trong ly. - Khi nó chọn phản bội cũng đã tự tay cắt đứt tình cảm giữa chúng tôi. Tôi không giết nó, đã là cho cơ hội rồi.
Slater chỉ cười khẽ, không nói thêm gì nữa. Nàng đã quyết định, thì ông không cần nhiều lời.
Trong lòng ông đã nghĩ đến kết cục của đứa trẻ Ivy này, tiền đề là kế hoạch của Ninero thành công.
Ông có biết một chút về lai lịch của Ivy. Trước khi gặp Ninero, nó từng có một gia đình hạnh phúc. Tiệc vui chóng tàn, một ngọn lửa lớn đã cướp hết đi người thân của nó.
Khi đó Ninero đã cứu nó, chỉ mình nó.
Ninero có lý do để cứu Ivy, bởi vì trận hỏa hoạn kia có liên quan đến nàng.
Một lần làm nhiệm vụ, một trận đại hỏa, người nhà của Ivy không may bị kéo vào. Đến lúc Ninero phát hiện ra, thì chỉ có mình Ivy còn sống.
Không biết vì hổ thẹn, hay tội nghiệp cho đứa trẻ mồ côi kia, mà những năm tháng sau này, Ninero một tay nuôi dưỡng Ivy trưởng thành.
Dạy dỗ, bảo vệ, chăm lo từng chút một.
Đám lão binh trong đoàn biết chuyện này không có mấy ai, họ cũng sẽ không chủ động để lộ. Vì Ninero không nói, họ cũng không thể nói.
Ivy vừa là em gái, vừa là đứa con gái nàng yêu thương nhất.
Bồi dưỡng cảm tình bằng năm bằng tháng. Phủi bỏ thương yêu lại chỉ tốn một giây.
Alexios chết rồi, Choya cũng phải chết.
Trong lòng Ivy, Choya đã trở thành bạn đời duy nhất, nếu Choya chết đi...
Một màn kịch lắt léo, nghiệt ngã làm sao.
Slater thở dài, vì ông hiểu được nỗi đau trong lòng Ninero.
Nàng cũng là người, tự nhiên có cảm tình.
Nàng có mạnh mẽ, quyết đoán đến đâu, thì sâu tâm hồn, phần con người đầy tình cảm kia vẫn tồn tại.
Ông không biết quá khứ của nàng, giống như nàng không biết chuyện xưa của ông.
Đây là hiểu ngầm giữa hai bên.
Hợp tác, lợi dụng, liên hợp.
Quan hệ của ông và nàng, chỉ có đến vậy mà thôi.
Dưới bàn rượu, vỏ chai rượu nằm ngổn ngang bừa bãi. Trên bàn rượu không có chén cốc, cũng không có bình rượu.
Slater uống không nhiều. Cái không nhiều này là khi được so sánh với Ninero.
Ông đã uống đủ rồi. Không thể uống tiếp. Bởi vì nếu còn uống, sẽ phản tác dụng.
Còn nàng vẫn tiếp tục uống. Nàng không ngửa đầu uống rượu từ bình như ông, mà chậm rãi, từng chén từng chén.
Nàng nhấm nháp, chậm chạm. Chỉ đến khi để ý, mới biết nàng đã uống rất nhiều.
- Cô uống nhiều rồi. - Slater khẽ lắc đầu nói.
- Tôi biết.
Ninero gối đầu lên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Xem ra cô nên ngủ lại đây một đêm.
Slater rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng vào quầy bar.
Ninero không trả lời, chỉ có tiếng ngáy nhè nhẹ.
Slater lấy chiếc áo khoác da thô ráp từ trong quầy bar. Ông nhẹ nhàng vòng ra phía sau nàng, đắp áo lên vai nàng.
- Bây giờ trông cô mới giống một người phụ nữ.
Slater nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng của nàng, khẽ thở dài, xoay lưng rời đi.
-
Tảng sáng.
Chillion đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo. Anh chuẩn bị ra ngoài phó hẹn.
Gương mặt trong gương tuy vẫn nhợt nhạt, nhưng so với hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều.
Thuốc của thiếu nữ dược sỹ kia quả thật có tác dụng. Thanh máu không chỉ dừng tuột xuống, mà còn có dấu hiệu hồi phục. Chỉ là chân của anh đến giờ vẫn hơi run.
Mà với thể chất của một kiếm sỹ cao cấp, chút run rẩy ấy đối với anh cũng không quá ảnh hưởng.
Dùng xong bữa sáng, Chillion dắt ngựa rời khỏi quán trọ Golden Rose.
- Paul, theo sau luôn chứ?
Lúc Chillion bước ra khỏi cửa quán trọ Golden Rose, Alline nghiêng đầu hỏi đồng liêu.
- Chờ một chút, hôm qua Roslin đại nhân đã nhắc nhở.. Nếu không cẩn thận sẽ lại mất dấu. - Paul lắc đầu.
Ở phủ của Tứ vương tử, Roslin cũng không trách cứ hai tay thanh tra này. Khi nghe báo cáo của họ, sự hứng thú của hắn lại càng tăng lên.
Roslin chỉ nhắc nhở, hai người họ khi làm nhiệm vụ theo dõi thì càng phải quan sát kỹ hơn nữa.
Tên này có thể không phải hung thủ, nhưng Roslin lại cảm thấy tò mò.
Nên đêm hôm đó, Paul và Alline đã dọn vào quán trọ Golden Rose.
- Nghe người hầu kể lại, hình như hắn được hai nữ sinh ở Học viện trung ương mời đi hội trường, tôi nghĩ lần này sẽ không dễ mất dấu đâu.
Alline nhìn bóng lưng dần biến mất của Chillion, cất giọng phân tích.
Paul gật đầu, ra hiệu Alline theo sau, vừa đi vừa nói.
- Không nên trông chờ vào may mắn, nếu không nhiệm vụ lại thất bại, chúng ta biết ăn nói thế nào với Roslin đại nhân.
Alline khe khẽ thở dài.
- Tại sao Roslin đại nhân phải cầu kỳ như vậy nhỉ, thẳng tay bắt hắn về thẩm vấn là xong rồi.
- Tôi cũng nghĩ tới điểm này, nhưng nếu bắt về lại không thu được tin tức mình cần phải làm sao? Huống hồ chúng ta vẫn chưa biết rõ thân phận đối phương. Tùy tiện hành động sẽ khiến hắn cảnh giác, đến lúc đó thì đừng hòng tra được gì nữa.
Paul chậm rãi giải thích.
- Chắc vậy.
-
Đây là lần thứ hai Chillion đến Học viện trung ương.
Lần này cảnh vật có hơi khác, mặc dù hãy còn sớm, nhưng đã có một đoàn người đủ tầng lớp tập trung trước cổng lớn của học viện.
Lính canh trước cổng đông hơn, bận rộn hơn, hội trường hằng năm là lúc ngôi trường này náo nhiệt nhất.
Họ phải dè chừng từng người đến, vì không biết phía sau người đó là ai, hoặc bản thân người đó là ai. là sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Chillion chọn một góc vắng người, gửi ngựa, nhận thẻ rồi đi thẳng vào học viện.
- Anh Chillion!
Đi không được bao xa, anh nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình, là giọng của Maggie.
Chillion quay đầu, nhìn về phía giọng nói phát ra. Maggie mặc đồng phục học viện, đứng một mình dưới gốc cây vẫy tay với anh.
Anh bỏ qua ánh mắt tò mò của những người xung quanh, đi thẳng một đường tới trước mặt Maggie. Gương mặt cô đỏ ửng, như đang hưng phấn, hoặc thẹn thùng.
- Sao chỉ có mình em?
Chillion hỏi, thói quen cảnh giác của anh lại tái phát rồi.
- Hôm qua đã hẹn Racheal cùng đi, nhưng tối qua sau khi đi hẹn về, cậu ấy cư xử lạ quá, hỏi gì cũng không nói. Nên sáng nay em cũng không dám gọi.
Maggie nhăn mặt, phiền não nói.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Anh rất ấn tượng với tính cách hoạt bát, phóng khoáng của cô gái kia. Một biến cố khiến tính cách thay đổi trong một đêm thực sự khiến người tò mò.
- Chắc lại cãi nhau với Avis thôi. - Maggie bất đắc dĩ trả lời.
- Avis là ai?
- Anh quên rồi sao? Là cậu học sinh dẫn anh đến gặp bọn em lần trước ấy. - Maggie tròn mắt ngạc nhiên.
Ngẫm lại một chút, anh mới nhớ lại cậu học sinh kia.
Anh không thích chen vào chuyện tình cảm của người khác. Hoặc nói đúng hơn là anh không có tư cách chen vào.
Vậy nên, anh đổi đề tài.
- Hôm nay đông thật đấy.
Chillion sóng vai cùng Maggie đi trên con đường sạch sẽ của học viện, anh liếc mắt nhìn xung quanh, tùy ý nói.
- Vâng, bởi vì hội trường là hoạt động quan trọng, nên hầu hết huân quý vương đô đều sẽ tham dự. Cả học sinh của Học viện sĩ quan vương đô cũng sẽ đến du ngoạn.
Nói đến quang cảnh đông vui của học viện, giọng nói của Maggie không khỏi thêm mấy phần hưng phấn.
- Em thích chỗ này à?
- Thích chứ, ở đây em học được rất nhiều, còn quen được nhiều bạn nữa. - Maggie tươi cười.
- Maggie!
Bỗng một tiếng gọi vang lên từ phía xa. Chillion phóng tầm mắt ra xa, là cô bạn thân Racheal của Maggie đang chạy đến chỗ hai người.
- Sao sáng nay không gọi tớ dậy?
Vừa đến nơi, chưa để Maggie nói câu gì, Racheal đã mở miệng chất vấn.
- À thì... - Maggie bối rối cắn môi.
- Haizz... - Nhìn bộ dạng khó xử của Maggie, Racheal cũng hiểu ra, - Không cần để ý chuyện hôm qua, tớ không sao.
Dứt câu, cô mỉm cười tươi sáng với Chillion.
- Xin chào, chúng ta lại gặp, không ngờ anh cũng tới.
- Ừ, tôi đến rồi.
Chillion mỉm cười đáp lại, anh nhìn cô.
Quan sát đôi mắt cô.
Con người dù giỏi che giấu cảm xúc đến đâu, thì đôi mắt cũng không thể lừa gạt người khác.
Sâu thẳm trong mắt Racheal, anh chỉ thấy sự bi thương.