Carol bị nhốt trong phòng một mình, cô cuộn tròn người lại, cảm thấy bất lực và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Ở đây cô không có gì cả, chỉ toàn là nỗi sợ hãi bao trùm, cô không khóc, nước mắt của cô đã cạn rồi.
Bỗng cánh cửa mở ra, một tên lính bước vào nói: "Cô gái sông Nile, hãy đi cùng với chúng tôi! Pharaoh và lệnh bà đang chờ cô!.". Carol đứng dậy theo sau người lính, ánh mặt trời làm cô chói mắt, đã sang một ngày mới rồi sao?.
Carol được dẫn vào chính điện trong sự chứng kiến của quần thần, ngồi trên vị trí tối cao là một người đàn ông trung niên. Dáng vẻ giống Asisu và Menfuisu đến năm sáu phần, hai bên tả hữu của ông, Asisu và Menfuisu lần lượt ngồi đó.
Carol không biết điều gì sẽ chờ đón mình phía trước, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào ngoài tiến lên. Cô quỳ xuống trước bọn họ, câm lặng phủ phục trước những người nắm quyền sống còn của cô trong tay. Đó là bài học đầu tiên cô nhận ra ở thế giới này, quyền lực là tất cả.
Thái thượng hoàng Nefenmat nhìn cô gái vừa mới đến, trong mắt ông không lóe lên bất kỳ sự kinh ngạc nào dành cho cô gái sông Nile cả. Ông quay mặt nhìn về phía con gái mình, "Đây là điều con muốn sao? Con gái của ta?.", Asisu nhìn sâu vào mắt ông kiên định trả lời: "Tất cả những điều con muốn đều vì sự phồn vinh của Ai Cập thưa cha!.".
Nefenmat gật đầu, ông tôn trọng quyết định của Asisu, đứa con này chưa bao giờ khiến ông phải lo lắng. "Hỡi con gái nữ thần sông Nile! Kẻ mà con gái của ta đã nhiều lần cứu mạng, nay lại chính là người cứu mạng con trai ta! Ta, thái thượng hoàng Nefenmat ghi nhớ ơn này của ngươi." Ông dừng lại một chút nhìn sang Menfuisu bên cạnh, đôi mắt hình chim ưng vẫn âm trầm như thế.
Ông tiếp tục: "Thể theo chỉ dụ của thần linh đã sai bảo, ta nhận cô làm con gái dưới chân mình, và vị trí tương lai của cô sẽ là hoàng phi Ai Cập. Nắm trong tay quyền trị vì đất nước, cùng với nữ hoàng và pharaoh của Ai Cập đứng ngang hàng nhau. Vì con gái của ta đã nhìn thấy tương lai cô làm cho Ai Cập thịnh vượng giàu mạnh, thuận theo nguyện vọng của nó ta chấp nhận cô như một thành viên trong gia đình!.".
Lời của ông vừa dứt, quân thần đều quỳ xuống trước mặt Carol xưng tụng: "Hoàng phi Carol vạn tuế! Vạn vạn tuế! Con gái nữ thần sông Nile vĩ đại sẽ che chở Ai Cập trường tồn.". Asisu đứng dậy bước từng bước lại gần Carol, nâng cô đứng dậy trong sự hoảng hốt.
"Ngày sinh nhật sắp tới của ta, Ai Cập sẽ ban bố tin vui này cho toàn thể mọi người. Ai Cập có được cô gái sông Nile sẽ mãi mãi ấm no giàu mạnh!." Nàng đưa ta kéo Carol lên bục cao ngồi cạnh nàng, Carol sững sờ ngồi bên cạnh Asisu nhận sự triều bái của quần thần.
Sau buổi nghị sự, cha ta muốn tiến vào thần điện để cầu nguyện, từ ngày ông thoái vị, ông vẫn luôn ở trong thần điện Giza mà hướng lòng mình về phía thần linh. Ta đưa Carol đến nơi ở mới, xứng đáng với địa vị hoàng phi Ai Cập: "Tối hôm qua là do ta nhất thời nóng nảy! Xin lỗi em, Carol!.".
Carol nhìn ta rồi lắc đầu: "Không. . . Là lỗi của. . . em" Cô gái nhỏ cúi đầu thật thấp. "Từ giờ em không cần phải sợ bất kỳ ai nữa! Kể cả Menfuisu!." Ta vừa nhắc đến tên hắn, Carol lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn ta.
"Em không muốn lấy anh . . ." Ta đưa ta chặn môi Carol, "Menfuisu là em trai ta, ta hiểu em trai mình hơn ai hết, chỉ cần em bỏ chút thời gian và công sức ta tin em sẽ hiểu được con người của nó. Thần linh đã ban em cho Ai Cập, người dân xưng tụng ca ngợi yêu mến em, đừng làm họ thất vọng Carol!.". Carol dần bình tĩnh lại suy nghĩ thấu đáo mọi việc.
Ta lại tiếp tục nói: "Em còn nhớ đứa bé ta đã cứu ở chợ không? Nếu không có thực lực trong tay sẽ chẳng làm được gì cả, vì thế để làm tốt vai trò hoàng phi em cần phải học tập rất nhiều, Nafutera là nhũ mẫu từng theo hầu hạ mẫu phi của Menfuisu nhiều năm, bà ấy sẽ dạy em những thứ em cần phải học!.".
Ta phất tay lên, Nafutera tiến lại quỳ lạy ta và Carol: "Nafutera, giờ đây ta giao hoàng phi Ai Cập vào tay ngươi, hãy chăm sóc nàng thật tốt vì từ giờ nàng chính là chủ nhân của ngươi!.". Nafutera nhìn sâu vào mắt mà trả lời: "Thưa lệnh bà! Mong muốn của người sẽ là sứ mạng của nô tỳ.".
"Tốt lắm! Carol, em hãy cùng Nafutera bắt đầu làm quen với mọi việc. Ta còn có việc khi khác lại đến thăm em!." Ta đứng dậy rời khỏi cung điện của Carol.
Ta thở một hơi thật dài trở về cung điện của mình, Hassan, anh ấy đã sắp đặt tất cả để đưa Imhotep vào chỗ chết. Về phía Assyria, chắc cũng có sự nhúng tay vào của Izumin.
Ta ra lệnh cho người hầu đều ở ngoài, ta muốn yên tĩnh một mình, bước vào phòng ta liền đưa tay đóng cửa lại. Tháo bỏ trang sức rườm ra và lễ phục Ai Cập nặng nề, ta ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện bờ sông Nile. Gió lồng lộng thổi tung những chiếc rèm, Kamun phóng vọt từ bên ngoài vào trong, vờn rách những cái rèm bay phấp phới.
Ta lên tiếng khẽ gọi nó, "Kamun!." Nó dừng ngay trò chơi lại rồi đến bên cạnh ta, ngồi xuống bằng hai chi sau, để mặc cho ta ôm nó. Năm năm trước khi ta vừa trở về Ai Cập, Menfuisu đã đi săn một con sư tử để tế thần linh mừng ta bình an quay về Ai Cập.
Khi đem xác con sư tử ấy đặt lên giàn tế, ta đã nhận ra sự khác lạ, cầm thanh kiếm trong tay rạch bụng con vật đã chết. Ta lôi ra sinh linh bé nhỏ đang dần chết mòn trong bụng mẹ về với sự sống, từ đó Kamun luôn ở bên ta!.
"Nàng đã giết Cales, tại sao còn không giết cả Kamun." Giọng nói của hắn làm ta giật mình, Menfuisu hắn đã vào phòng ta từ lúc nào?.
"Ta đã chờ nàng ở đây ngay sau buổi nghị sự, giờ hãy trả lời ta đi!." Menfuisu ngồi trên bậc thềm phóng tầm mắt ra xa. "Cales không nên sống vì Calis của đệ không cần có đôi để tồn tại, một mình nó vẫn ổn, ta chỉ giúp Cales đi nhanh một chút. Vì ta vốn cũng không cần có đệ mới tồn tại được! Về phần Kamun, đệ đã lấy mạng nó trong khi ta cứu sống nó! Nó không giống Cales." Ta dựa vào Kamun bình thản trả lời hắn.
"Nàng đã bao giờ yêu ta chưa Asisu?." Lần này hắn nhìn thẳng vào mắt ta tìm kiếm câu trả lời, ta trả lời hắn: "Đã từng yêu, bây giờ vẫn vậy, tương lai cũng thế!.".
Nghe được câu trả lời của ta, đôi mắt của Menfuisu tối sầm lại, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha. . .", "Thì ra ta chưa từng có được trái tim của nàng, Asisu!." Hắn bỏ đi trong tiếng cười chua chát ấy.
Menfuisu, em trai của ta, đệ có biết rằng ở một lúc nào đó tỷ đã từng yêu đệ đến tan nát cõi lòng hay không?.
"Kamun! Hôm nay nắng đẹp lắm phải không?." Asisu hỏi con sư tử, nó gầm khẽ trả lời nàng, có lẽ nó muốn nói: "Không đâu! Nắng chỉ ấm hơn một chút mà thôi.".
Carol đến thần điện với Nafutera, nghe bà nói về các nghi thức truyền thống khi tế lễ, ở đây cô đã gặp lại Kaputa. Hắn nghiêng thân mình đẫy đà cúi chào cô: "Thưa hoàng phi cao quý, tôi xin nghiêng mình cúi chào ngài."
Carol vẫn chưa quen với chức danh ấy nên còn bối rối, ngượng ngùng chào ông ta: "Chào quan tư tế Kaputa!.".
Kaputa đứng thẳng người lên nhìn nàng, trong đáy mắt nổi lên tia khao khát khó che giấu. Hắn muốn được nói chuyện riêng với nàng nhưng lại vướng bà Nafutera bên cạnh: "Tối qua thần linh đã báo mộng chô tôi biết, hoàng phi đang có chuyện lo âu muốn được giải đáp phải không?.".
Carol ngẩng đầu nhìn ông ta, cô gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất muốn biết cách làm sao để trở về nhà!. Mắt Kaputa lóe lên một tia giảo hoạt, một kế hoạch chiếm đoạt cô gái sông Nile làm của riêng hình thành trong đầu hắn.
"Vậy là thần linh đang soi đường cho ngài đấy thưa hoàng phi! Tôi đây đã có sẵn câu trả lời dành cho ngài rồi!. Kaputa khom người thưa, che đi đôi mắt đầy âm mưu. Carol vui mừng vì bắt được một tia hy vọng mới, nàng cẩn thận lắng nghe từng lời của Kaputa.
Ngày sinh nhật của Asisu cuối cùng cũng đến, sứ gỉa các nơi được phái tới chúc mừng cho dịp đặc biệt này, ngay cả Hittite cũng đã phái công chúa Mitamune và hoàng tử Izumin đến tham dự. Riêng việc ấy thôi cũng đã đủ biết địa vị của Ai Cập trong lòng các nước lân bang.
Tối nay hoàng cung mở tiệc mừng linh đình, tâm điểm của bữa tiệc chính là nữ hoàng Asisu và hoàng phi tương lai Carol. Các sứ giả đều mang đến hai phần quà, một dành cho Carol, một dành cho Asisu.
Carol đã chứng minh cho mọi nguời thấy lời đồn về sự uyên bác tinh thông của mình, khi nói chuyện với các sứ giả về đặc trưng của những quốc gia ấy. Khiến mọi người đều ngạc nhiên trầm trồ nể phục!.
Trong khi đó, hoàng đế Menfuisu không ngừng đóng mặt lạnh liên tục nốc rượu, khiến người khác không dám lại gần. Đến giờ mọi người vẫn thắc mắc, lý do có bữa tiệc ngày hôm nay, nữ hoàng Asisu sao vẫn chưa đến.
Ngay cả Mitamune cũng bắt đầu sốt ruột thì bỗng tiếng nhạc từ đâu trỗi lên, réo rắt ngân vang, cả cung điện đột nhiên tối đen do đèn bị tắt. Mọi người ồ lên khi bóng tối bao trùm tất cả!.
Rồi chính giữa sảnh tiệc, giữa tiếng nhạc réo rắt ngân nga, một ánh sáng đỏ rực xuất hiện, mọi người đều nín thở chờ xem. Đến khi nhìn rõ thứ ánh sáng màu đỏ ấy thì ra là một bông sen khổng lồ đang nở, từng cánh hoa run rẩy theo điệu nhạc mà nhanh chóng nở bừng.
Để lộ ra bên trong một dáng hình bé nhỏ từ từ đứng lên, thời khắc nàng đứng lên khỏi hoa sen đỏ. Cả sảnh tiệc bừng sáng rực rỡ, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn người con gái bước ra từ đóa hoa.
Chiếc váy trắng muốt ôm trọn lấy cơ thể khoe những đường cong mê người, bên dưới chiếc váy xòe ra từng lớp, từng lớp như những cánh hoa. Thấp thoáng dưới tà váy bàn chân trần trắng muốt, xinh đẹp nhảy múa trên hoa sen đỏ.
Thì ra tâm của đóa hoa lại là một mặt trống lớn, Asisu không trang điểm gì, chỉ buộc tóc lên cao, đeo kim xà uốn lượn. Nhảy múa trên mặt trống lớn, tung bay tà áo trong tiếng nhạc chỉ dành cho riêng mình nàng, cả sảnh điện không một tiếng động.
Chết lặng nhìn Asisu nở bừng rực rỡ, nhịp chân càng nhanh tiếng trống càng lan xa dồn dập, hòa với tiếng nhạc du dương. Izumin ngắm nàng đến quên cả thở, Menfuisu đánh rơi ly rượu trong tay, tiếng trống cuối cùng vừa dứt, âm nhạc cũng ngừng lại, thiếu nữ bước xuống từ đóa hoa sen đỏ.
Vạt váy lay động xinh đẹp, nở nụ cười điên đảo thế gian: "Ta là Asisu! Nữ hoàng của Ai Cập! Hôm nay cảm tạ tất cả các vị đã đến chúc mừng sinh nhật của ta.". Một lời nói ra làm cả sảnh tiệc như vỡ òa, hóa ra đó lại là nữ hoàng của Ai Cập, nữ thần thông thái và sắc đẹp khiến người Ai Cập kiêu hãnh.
Asisu tiến đến chỗ của mình, khoác lấy áo choàng Ari đưa đến, tay cầm quạt trắng phe phẩy trước mặt, "Múa rất đẹp! Cho đến giờ ta mới được thấy nàng múa!.", Menfuisu thì thầm với Asisu. Nàng khẽ cười với hắn, áp chiếc quạt che đi khuôn mặt của mình: "Là lời chúc mừng của ta đến hôn sự của em và Carol.".
Menfuisu nghe xong lời của nàng, lập tức im bặt tiếp tục uống rượu. Mitamune bừng tỉnh khỏi điệu vũ xinh đẹp, ngước mắt nhìn Asisu, đúng như lời đồn Asisu vô cùng xinh đẹp, lại giống hệt Aisu như đúc. Nếu có thể làm chính phi của Izumin, thì nàng nguyện bằng lòng chúc phúc cho họ.
Izumin nhận ra ánh mắt của Mitamune dành cho Asisu, anh khẽ mỉm cười, ngay cả khi không biết nàng, Mitamune cũng dễ dàng bị nàng chinh phục. Mà đâu chỉ có em gái hắn, ngay cả hắn cũng không thể thở được kia mà, hắn cười bất lực. Đột nhiên ánh mắt của Asisu lướt đến hắn, thản nhiên nói: "Hoàng tử Izumin! Món quà ngài đã hứa sẽ mang đến cho ta từ Hittite xa xôi ở đâu?.".
Asisu nhướng mày xem trò vui, đêm nay còn rất dài, vở kịch chỉ mới bắt đầu mà thôi.