Những chiếc thuyền cứ miệt mài xuất cảng, gần như họ đã lật tung cả con sông Nile lên để tìm nữ hoàng Asisu và hoàng phi Carol của Ai Cập. Nhưng tất cả đều trở về với hai bàn tay trắng, lệnh bà và hoàng phi vẫn bặt vô âm tín.
Izumin đã hai ngày không ngủ, những tia máu hằn lên trong mắt hắn trông rất đáng sợ, hắn cau mày nhìn thuộc hạ: "Ngươi nói vẫn không tìm thấy ư? Tiếp tục tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta không tin nàng có thể cứ như vậy mà biến mất khỏi ta!."
Thuộc hạ tuân lệnh hắn, lui xuống tiếp tục công cuộc tìm kiếm trong vô vọng. Izumin nắm chặt con diều rách nát, hắn đứng trên boong thuyền phóng ánh mắt ra dòng sông Nile. Tất cả đều tại cô gái sông Nile! Tất cả đều tại cô ta!.
Hassan nói rằng nàng vì cứu cô ta khỏi tay Menfuisu, mà vết thương đã bị nứt ra một lần, dù hồi phục rất tốt nhưng nếu bị va chạm mạnh lần nữa. Ngay cả Hassan cũng không dám chắc chỉ bị nứt một phần nhỏ hay toàn bộ vết thương đều nứt ra, Asisu! Rốt cuộc bây giờ nàng đang ở đâu?.
Mitamune bước ra từ khoang thuyền, đến gần anh trai của mình, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng của anh. Sau khi gặp Hassan ở bữa tiệc, Mitamune đã phần nào đoán ra thân phận thực sự của Aisu, không còn nghi ngờ Aisu vốn chính là nữ hoàng Asisu của Ai Cập.
Biết có khuyên thì Izumin cũng sẽ không nghỉ ngơi, cho nên nàng đành phải ép hắn ăn một chút. Nhìn anh trai mà nàng quý mến nhất, trong vòng hai ngày đã tiều tụy đến mức này, Mitamune thầm thở dài: "Aisu! Nàng nhất định phải bình an trở về bên anh trai ta!."
Hassan tiễn chân thái thuợng hoàng Nefenmat trở về thần điện ở Giza, người cha vừa mất đi con gái trở nên già nua hết sức. Ông nhìn về phía hoàng cung Ai Cập lần cuối, hắng giọng: "Menfuisu cần học cách trở thành một pharaoh chân chính, không thể quên mất trách nhiệm của mình được. Ta đã thoái vị, việc của ta bây giờ chính là cầu nguyện cho sự bình an của con gái mình. Tể tướng Hassan, ngươi hãy giúp pharaoh nhận ra điều đó! Nếu con gái ta . . . thật sự trở về với thần linh. . . hãy để tên con gái ta được khắc bên trong thần điện Ai Cập. Dưới chân các vị thần thông thái Thoth và tri thức Seshat. . . chỉ thế thôi, Hassan!.".
Ông quay đầu ngựa phóng như bay về phía trước, bóng lưng cô độc trải rộng trên mặt đất. Con gái của ta, con nhất định phải trở về!.
Hassan quay lại cung điện, tìm đến nơi Menfuisu đang ngồi, hắn nghe được tiếng bước chân thì đột ngột quay đầu lại: "Cha ta đã đi rồi à?.".
"Phải, thưa pharaoh, thái thượng hoàng đã trở về Giza!." Hassan cung kính cúi đầu trả lời Menfuisu. Menfuisu quay mặt sang chỗ khác, tóc tai tán loạn, thần sắc vô cùng suy sụp: "Nàng ấy đã đi rồi, giờ đến lượt phụ vương! "
Hassan đến trước mặt Menfuisu, anh nghiêm giọng nói: "Ai Cập là quê hương của nàng, nơi mà nàng cho dù hy sinh cả mạng sống vì nó, nàng cũng sẽ cam lòng tình nguyện. Pharaoh Menfuisu! Người không muốn đến khi lệnh bà trở lại, nhìn thấy một Ai Cập mà nàng hằng yêu thương sẽ phải sụp đổ trong tay người mà nàng tự hào nhất chứ?."
Nói xong Hassan bỏ đi đến chính điện, còn rất nhiều việc phải giải quyết, anh không thể để nàng thất vọng được. . . không thể!.
Ngày thứ tư kể từ khi lệnh bà Asisu mất tích, hoàng đế Menfuisu đã vực dậy từ nỗi đau buồn, tập trung vào việc quốc sự triều chính. Nhanh chóng ổn định tình hình hoang mang ở Ai Cập, bên cạnh việc hoàn thành sứ mạng của một pharaoh, việc tìm kiếm lệnh bà Asisu chưa bao giờ khiến pharaoh mệt mỏi mà dừng lại.
Izumin và Mitamune cũng trở về Hittite vào ngày thứ tư ấy, Mitamune im lặng bên cạnh anh trong suốt hành trình trở về. Izumin tựa người vào thành xe ngựa, ánh mắt tập trung vào bản thảo trên tay, mái tóc bạch kim buộc tùy ý, còn rất nhiều việc cần hắn xử lý khi về Hattusa.
Asisu, Hassan nói đúng, hiện giờ anh không thể gục ngã được, nàng sẽ bình an trở về, nhất định nàng sẽ bình an!
Thành phố Cairo - 3000 năm sau.
Raian xử lý xong chuyện của công ty thì lập tức trở về nhà, anh rất nóng lòng được gặp mẹ và em gái mình. Từ khi trở về đến nay, tinh thần của Carol phục hồi rất tốt, cô chỉ bị hoảng sợ mà thôi.
Chẳng qua Carol lại không có một chút ký ức nào về khỏang thời gian cô mất tích, nhưng anh không quam tâm nhiều, chỉ cần cô quay về khỏe mạnh là đủ lắm rồi.
Điều duy nhất cô còn nhớ, chính là khi có kẻ nào đó định tấn công cô, thì Asisu đã dùng thân mình để bảo vệ cô. Đó cũng là nguyên nhân giải thích việc Asisu bị thương ở lưng, đã bốn ngày rồi cô gái vẫn hôn mê bất tỉnh, Carol và Raian đều rất lo lắng cho cô.
Trong giấc mơ rối loạn của mình, Asisu cảm thấy vô cùng đau đớn, ở một nơi nào đó liên tục có người gọi nàng trở về. Những khuôn mặt xa lạ níu lấy tay của nàng, giằng kéo nàng qua lại giữa sự sống và cái chết.
Đến khi Asisu nghe được tiếng gọi ấy, giọng nói cuối cùng trước khi nàng mất đi ý thức, tràn đầy đau đớn và kinh hoàng: "ASISU!.". Nhưng hắn là ai? Nàng quen hắn sao?!! Mà khoan đã, ai là Asisu?!?
Nàng mở bừng mắt, tỉnh lại sau cơn hoảng loạn tột cùng, Carol ở bên vui mừng gọi lớn: "Anh Raian! Anh Raian! Dì Marry, Asisu, Chị ấy tỉnh rồi!." . Asisu gạt phắt bàn tay của cô gái xa lạ đang muốn chạm vào mình, cô lùi người lại phía sau: "Cô là ai?.".
Nụ cười trên môi Carol chợt tắt, cô hỏi dồn dập: "Asisu! Chị không nhớ ra em sao? Là em đây! Em là Carol.". Asisu càng né tránh Carol, không hiểu sao một cảm giác khó tả dâng lên khi nàng bị Carol chạm vào người.
"Đừng đụng vào ta! Ta không biết ngươi!." Asisu vì né tránh Carol, nên nàng đã mất đà suýt nữa rơi khỏi giường. Bỗng một vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng: "Cẩn thận chứ! " Raian hốt hoảng đỡ lấy cô gái, trước khi cô rơi xuống đất.
Cô ấy vừa làm phẫu thuật vẫn không nên hoạt động mạnh, Asisu nhìn anh đầy nghi hoặc, cuối cùng cô ôm lấy đầu mình, đau đớn hỏi: "Ta là ai? Ta là ai?.". . .
Mẹ sông Nile đã cướp đi ký ức về Ai Cập cổ đại khỏi hai cô gái, riêng với Asisu, bà xóa sạch trí nhớ của nàng về mọi việc. Đây là thử thách cũng như món quà bà dành cho Asisu! Lời chúc phúc của thần linh thì cũng cần học cách trưởng thành từ va chạm.
Ta hoàn toàn không nhớ mình là ai, đến từ đâu và quá khứ ra sao. Qua lời kể của gia đình Rido, ta tên là Asisu, vì tìm kiếm em trai tên Menfuisu mà đến Cairo. Tình cờ quen biết Carol rồi trải qua vài chuyện, ta bị bắt cóc cùng cô ấy.
Và cuối cùng khi trở về đây, ta mất sạch ký ức của mình, còn vì Carol mà chịu một vết chém trên lưng. Những gì được kể, ta lại không có ấn tượng về nó, giữa những con người xa lạ luôn ân cần với ta này.
Ta luôn cảm thấy có tồn tại một rào cản vô hình, một sự chán ghét khi ở cạnh họ, nhất là với Carol. Chính ta cũng phải rùng mình với suy nghĩ đó, nhưng ta tin trực giác của ta không nói dối. Trong quá khứ ta đã quên, có một chuyện gì đó đã xảy ra giữa ta và gia đình Rido.
Bất chấp mọi thứ đã qua, hiện tại ta cần phải mau chóng bình phục, để có thể rời khỏi nơi này. Một góc trong đầu của ta luôn gào thét: "Trở về đi! Trở về đi!!!." Trở về đâu mới được kia chứ? Đầu của ta lại đau mỗi khi cố nhớ ra mọi chuyện. . . rất đau. . .
Ở Assyria tối nay sáng đèn không tắt, hoàng đế Angol vui mừng trước tin tức về Ai Cập, nữ hoàng cùng hoàng phi đồng loạt mất tích. Tên Menfuisu kia chắc sẽ đứng ngồi không yên đây!.
Năm năm trước, vì không muốn Assyria bị san bằng, Angol đã cúi đầu làm nước chư hầu cho đế quốc Hittle, còn phải cống nạp hằng năm cho Ai Cập. Nhận đủ sự nhục mạ mà Menfuisu ném lên đầu Angol!.
Nay hai người có tầm ảnh hưởng lớn Ai Cập đột ngột biến mất, Angol vui mừng trên nổi đau của Menfuisu. Hắn cho gọi Jamari đến, khẽ dặn dò vào tai cô ta vài câu, rồi sai người đem chiếc lồng sắt đến.
Mở mảnh vải trùm chiếc lồng lên để lộ ra một con sư tử, nó gầm gừ lồng lộn bên trong cũi sắt, trên cổ nó có một chiếc vòng vàng khắc biểu tượng của Ai Cập, ngoài ra còn có chữ viết tay của Asisu "Kamun". Angol chỉ vào con vật mà nói: "Hãy dùng nó cho cẩn thận Jamari, nó là thánh vật bên cạnh nữ hoàng Ai Cập Asisu!.".
Jamari liếc nhìn con sư tử, rồi nhìn đến Angol: "Nô tỳ đã biết, thưa hoàng đế!". Ánh mắt của cô ta lóe lên tia giảo hoạt, màn diễn lớn sắp mở ra. Menfuisu đây là sự trả thù dành cho ngươi sau năm năm đợi chờ!.
Angol hận thù vạch ra cái bẫy gửi đến Menfuisu!