• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đông

Beta: Yuyu + Dii

––––——————————

Hai người nhanh chóng dẫn thiếu niên rời khỏi Xuân Giang Các, Diệp Thư muốn đưa ít ngân lượng cho cậu rồi để cậu tự do rời đi.

“Làm vậy sao được.” Thiếu niên kiên quyết không nhận: “Ân công đã cứu ta, ta không thể nhận thêm ngân lượng của ngài.”

Diệp Thư hỏi: “Ngươi muốn về nhà sao?” 

“Ta… Ta không về.” Thiếu niên lắc đầu: “Từ nhỏ ta đã sống với cha, nhưng ta không muốn quay lại với người cha đó, người vì nợ nần bài bạc khắp nơi mà không ngần ngại bán ta vào kỹ viện. Ta muốn ở lại kinh thành, nghĩ cách kiếm một công việc để sinh sống.”

Đôi mắt thiếu niên trong suốt, sáng rực rỡ: “Xin ân công báo ra danh tính* của mình, chờ thêm một thời gian, ta kiếm đủ ngân lượng rồi, chắc chắn sẽ trả cho ngài.”

(*Gốc là tên húy, tục danh.)

Cả Diệp Thư và Tấn Vọng đều không tiện để lộ danh tính. 

Diệp Thư lên tiếng: “Bọn ta cũng sống ở kinh thành, nếu ngươi vẫn quyết định ở lại đây, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại.”

Diệp Thư nhất định không chịu báo ra danh tính, thiếu niên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu nói: “Mong chờ ngày chúng ta gặp lại, hy vọng đến lúc đó ta đã kiếm đủ ngân lượng để trả cho ân công.”

Diệp Thư mỉm cười gật đầu.

Thiếu niên nhìn Tấn Vọng đang đứng cách đó không xa.

Người đó mặc áo đen đứng dưới tàng cây, thân hình cao lớn mà thon dài, phong thái hơn người*.

(*: Raw 气度非凡 = Khí độ phi phàm = đây là một câu khen, ý chỉ phong thái, khí chất hơn người, vô cùng nổi bật và xuất sắc)

Thiếu niên thấp giọng hỏi: “Người kia… Người kia là phu quân của ngài sao? Hắn đẹp thật.”

Diệp Thư vô thức muốn phủ nhận, thiếu niên vội nói: “Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác. Ta chỉ …chỉ là hâm mộ ngài, chắc chắn hắn đối xử rất tốt với ngài.”

“Hắn…”, Diệp Thư ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “Đúng là hắn đối xử rất tốt với ta.”

Thành thật mà nói, Tấn Vọng đối xử vô cùng tốt với y.

Vị hoàng đế này trời sinh nhạy cảm lại đa nghi, hơn nữa còn từng trải qua một tuổi thơ bất hạnh. Dưới những tác độngđó, không dễ gì để hắn có thể đối xử với y như vậy. 

Nếu cẩu hoàng đế không còn cố tình gây sự, trở về y cũng sẽ đối xử tốt với hắn.

(*: Raw gốc là phương ngữ Đông Bắc 作妖 = Tác yêu = ý chỉ gây sự mà không có lý do, gây sự một cách phi lý, cố tình gây sự)

Thiếu niên cười rộ lên: “Chúc ngài và phu quân hạnh phúc mãi mãi.”

Hai người chia tay* trước cửa Xuân Giang Các.

(*Raw là thành ngữ 分道扬镳 = Phân đạo dương tiêu = chia hai ngả đường, ở trong truyện mang ý nghĩa chia tay)

Diệp Thư trở lại bên cạnh Tấn Vọng.

“Sao lâu thế, đã nói những gì vậy?” Tấn Vọng hỏi.

“Nói về ngươi đó.” Diệp Thư ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười với hắn: “Người ta đẹp như thế, bệ hạ bỏ một số tiền lớn mua người về, không tính nạp cậu ta vào hậu cung sao, cứ để cậu ta đi như vậy?”

Tấn Vọng vươn tay ôm y vào lòng: “Hậu cung của trẫm đã có hai mỹ nhân, sao phải cần thêm người?”   

“Hơn nữa…”, Tấn Vọng cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt y, thấp giọng nói, “Cậu ta kém xa ngươi, trẫm không để vào mắt.”

“Trong mắt trẫm chỉ có ngươi.”

Tim Diệp Thư khẽ run lên. 

Hiếm khi Tấn Vọng nói những lời này với y, hoặc đã từng nói qua nhưng đều mang ý trêu đùa, Diệp Thư cũng không để trong lòng.

Nhưng lần này lại khác.

Ánh mắt hắn chứa đầy chân thành và nồng nhiệt, không phải thuận miệng nói để dỗ y, cũng không có ý trêu chọc.  

Diệp Thư ngăn lại những rung động xa lạ trong lòng, nghiêng đầu cười: “Lời ngon tiếng ngọt của bệ hạ càng ngày càng lợi hại.” 

Trong mắt Tấn Vọng chứa ý cười, đang muốn mở miệng nói, đã nghe Diệp Thư nói sâu xa: ”Hoàng phi thật đáng thương, chẳng những không thể ra ngoài chơi cùng bệ hạ, mà ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng không được nghe. Trong mắt bệ hạ chỉ có ta, vậy ngài đặt hoàng phi ở chỗ nào?”

“… Đúng là chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc (*).” 

Vẻ mặt của Tấn Vọng cứng đờ. 

Người này nghiện chơi cung đấu với chính mình rồi sao?

“Tất nhiên trong lòng trẫm cũng có hoàng phi, ngươi đừng …….”, Tấn Vọng vô thức giải thích giúp bản thân, chợt thấy Diệp Thư bên cạnh đang cố nhịn cười, nhịn đến mức hai vai run rẩy, mới ý thức được rằng mình đã bị lừa*.

(*RAW là hạ sáo.)

Tấn Vọng nghiến răng: “Diệp! Kỳ! An!”

“Ha ha ha ta sai rồi ta sai rồi, bệ hạ tha mạng –!”

Sắc trời dần tối, Diệp Thư và Tấn Vọng ngồi xe ngựa quay trở về.

Diệp Thư nhớ lại nghi vấn lúc còn ở Xuân Giang Các. 

“Khôn quân?” Tấn Vọng nheo mắt lại, nhíu mày: “Ngươi không biết khôn quân là gì?”

Diệp Thư ngập ngừng nói: “Ta… Ta không chắc lắm.” 

“…”

Diệp Thư nhớ rõ trong sách không có thiết lập này.

Hơn nữa trong trí nhớ còn sót lại của nguyên chủ, cũng không thấy nhắc tới từ đó.

Tuy nhiên, tình tiết phát sinh ở thế giới này đã khác xa so với nội dung trong sách, dù xuất hiện thêm thiết lập mới cũng không khiến Diệp Thư thấy khó hiểu.

Tấn Vọng trầm mặc, không nói lời nào.

Hắn vốn cho rằng, việc Diệp Thư chưa biết mình đã phân hóa là do đầu óc y vừa lơ mơ lại chậm chạp. Hiện tại xem ra là vì trước giờ y không hề biết đến sự phân chia càn khôn. 

Sự phân chia càn khôn cũng giống như sự phân chia giữa nam và nữ, trên đời còn có người không biết điều này sao?

Trực giác của Tấn Vọng bắt được điểm khác thường trong đó, nhưng tạm thời chưa thể đưa ra kết luận.

Hắn trầm tư trong chốc lát, đáp: “Khôn quân chỉ là cái tên mà kỹ viện dùng để gọi thiếu niên kia.”

“Từ xưa đến nay, kỹ viện đều phân chia càn khôn, sở trường của càn quân là biểu diễn tài nghệ, bán nghệ không bán thân, nhan sắc của khôn quân diễm lệ, dùng sắc hầu người.” Tấn Vọng bắt đầu chém gió: “Về phần phân chia…ngươi xem nó như thẻ tên** là được rồi.”

(*Raw 信口胡说 = Thuận miệng nói nhảm)

(**Raw 挂牌 là cái thẻ tên cá nhân ghi chức vụ mà những người làm trong dịch vụ hay đeo trên áo ấy)

Vẻ mặt Diệp Thư nghi ngờ: “Thật à?”

Tấn Vọng khẳng định: “Thật mà.”

“Được rồi…” Diệp Thư không còn nghi ngờ hắn, lại nói, “Chúng ta vẫn nên thảo luận tiếp đề tài vừa nói lúc nãy đi, bệ hạ đã nghĩ ra nên ban cho ta phân vị nào chưa?”

Tấn Vọng: “…”

Lời này của y vốn chỉ muốn đùa với Tấn Vọng, nhưng không ngờ vào ngày hôm sau về cung, Tấn Vọng hạ chỉ thật.

Mỹ nhân do Thái Thường tự khanh đưa tới được phong là An tần, phân vị thấp hơn hoàng phi một bậc, nội thị cũng phải gọi là công tử.

Đây là hai vị phi tần hiếm hoi của hoàng đế đương triều, một vị được ban cho Vĩnh Thọ Cung, vị còn lại nhận Thừa Càn Cung, chia ra nằm hai bên Dưỡng Tâm Điện, có thể thấy bệ hạ rất sủng ái hai người này.

Tuy nhiên, đại điển thành hôn bị hoãn lại trước đó không được nhắc tới nữa.

Đến đây, trên triều đã chẳng còn ai phản đối chuyện nạp phi.

Chỉ cần bệ hạ lấy khôn quân, sớm muộn gì cũng sinh ra hoàng tử, khai chi tán diệp cho hoàng thất, không cần phải nóng vội.

Về phần Diệp Thư… y không đến Vĩnh Thọ Cung, cũng không đi Thừa Càn Cung.

Y quay về phòng tối nhỏ ở Dưỡng Tâm Điện.

“Ta cảm thấy như vậy không được.” Diệp Thư đứng bên giường, nghiêm túc nói với Tấn Vọng, “Ngươi không thể giam ta ở đây mãi được.”

Nội thị đang thay quần áo cho Tấn Vọng, hắn nghe thấy lời y nói, bèn ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

Diệp Thư tức giận: “Ngày nào ta cũng lên cân hết.”

Thân hình Diệp Thư vốn gầy gò, nhưng hôm nay lúc y thay quần áo, phát hiện eo mình lớn hơn một vòng so với trước kia.

Nghĩ thế nào cũng thấy đây là lỗi của Tấn Vọng.

Tấn Vọng nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên: “Lại đây cho trẫm nhìn nào.”

Diệp Thư tức giận bước tới, bị Tấn Vọng ôm lấy ngồi xuống.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Diệp Thư.

Bụng dưới bằng phẳng, chưa lộ thai, chỉ nhìn bên ngoài thì không thấy gì, nhưng sờ lên vẫn cảm giác rõ bụng mượt mà mềm mại hơn so với lúc trước. 

Tấn Vọng thu lại ý cười trong mắt, cố tình nói: “Béo chỗ nào? Trẫm nhìn không ra đấy.”

Diệp Thư buồn bực: “Tóm lại là ngươi không được giam ta nữa, ta muốn ra ngoài.”

Tấn Vọng: “Không được.”

Diệp Thư: “… Hừ.”

Tấn Vọng gõ lên trán y: “Trước đó, ai bảo ngươi không chịu nghe lời, mới giam được mấy ngày đã thả ra, uy nghiêm của trẫm để ở đâu?”

Tấn Vọng chó chết.

Diệp Thư tức giận đến mức không muốn để ý tới hắn nữa. 

Đến giờ lâm triều, Tấn Vọng mang người rời đi, để lại một mình Diệp Thư ở tẩm cung.  

Diệp Thư vô công rỗi nghề, bắt đầu mày mò đống dụng cụ dịch dung kia.

Trong thời gian này, sau khi bãi triều Tấn Vọng đều dẫn Diệp Thư ra ngoài đi dạo.

Hiện giờ Diệp Thư nghiện việc một người đóng hai vai, mỗi ngày đều dùng một thân phận khác nhau, lấy lý do tốt đẹp* là muốn giúp bệ hạ ban phát ân sủng toàn hậu cung.

(*: Raw gốc là cụm từ 美其名曰 = Mĩ kì danh viết = có nguồn gốc từ tác phẩm “藤野先生 (tạm dịch: Đằng Dã tiên sinh)” của Lỗ Tấn, đề cập đến việc cố ý lấy một cái tên hay, một lý do tốt để che đi mục đích thật.)

Không chỉ vậy, y còn thử sử dụng mặt nạ của những gương mặt khác, tính để Tấn Vọng thu tất cả vào hậu cung. 

Nhưng mà ở lần thử đầu tiên, sau khi bãi triều, lúc Tấn Vọng trở về phát hiện một nam tử xa lạ đang nằm trên lòng sàng, hắn tức giận đến mức suýt nữa lôi ngay tên này ra ngoài đánh chết.

….Còn thảm hơn cả lật xe*.

(*Lật xe 翻车 là cái gì thì mị cũng không biết.)

Diệp Thư vừa mới dịch dung xong, nội thị tiến vào bẩm báo:

“Công tử, Phùng thái y đến xem bệnh theo định kỳ.”

“Bảo ông ấy chờ bên ngoài một lúc.”

Diệp Thư lên tiếng, đang muốn bỏ đi lớp ngụy trang trên mặt bỗng ngừng lại.

Cứ cách vài ngày, Phùng thái y sẽ đến bắt mạch cho Diệp Thư, lần nào cũng đưa ra kết quả thân thể khỏe mạnh, không có gì khác thường.

Nhưng y mệt mỏi lại ham ngủ, bụng to lên, thỉnh thoảng lại thấy buồn nôn,…các triệu chứng này chưa từng biến mất.

Thái y sẽ không cấu kết với Tấn Vọng để lừa y chứ?

Nghĩ tới đây, Diệp Thư bèn thả tay xuống, xoay người bước tới giường: “Cho ông ấy vào đi.”

Lúc Phùng thái y tiến vào, nhìn thấy không phải là Diệp thừa tướng mà là một vị công tử trẻ tuổi.

Công tử trẻ tuổi dựa nghiêng vào long tháp, vẻ mặt mệt mỏi, liếc nhìn ông ta từ bên trong màn được vén lên, dường như cơ thể không được khỏe.

Đương nhiên Phùng thái y nhận ra đây là An tần.

Phùng thái y lập tức hành lễ với y: “Tham kiến công tử.”

Diệp Thư hạ giọng xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thái y miễn lễ.”

Phùng thái y đứng dậy: “Công tử, thần đến bắt mạch cho hoàng phi, không biết ngài ấy…”

“Hôm nay hoàng phi không có ở đây, thái y có thể quay lại sau.” Diệp Thư yếu ớt nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Đúng lúc hôm nay cơ thể ta cũng không khỏe, thái y có thể chẩn bệnh giúp ta được không?”

Một cái tay từ bên trong màn duỗi ra ngoài.
Hết chương 24.

*Chú thích:

(1) Raw gốc là một câu thơ trong bài thơ “Giai Nhân” của Đỗ Phủ 真是但见新人笑, 哪闻旧人哭 = Chân thị đãn kiến tân nhân tiếu, na văn cựu nhân khốc = chỉ sự bội bạc của người con trai, chỉ thấy được người mới cười vui vẻ nhưng nào thấy được người cũ đang đau khổ khóc thương, bản dịch team dùng là bản dịch của Trần Trọng Kim, mọi người có thể xem những bản dịch khác ở link này https://bachphong119.wordpress.com/2012/06/06/giai-nhan-do-phu)

(2) Raw下套 = Hạ sáo, đây là từ viết tắt của下圈 = Hạ chuồng/vòng = có nguồn gốc từ việc đi săn, người ta thường sử dụng dây thừng hoặc những thứ tương tự để tạo ra một cái “bẫy” rồi chờ con mồi sa lưới, ngày này từ này được dùng để chỉ chiến thuật sắp đặt bẫy để đánh lừa người khác, để người đó đưa ra những quyết định sai lầm.

—————-

Yu có lời muốn nói: Đây là chương mệt mỏi nhất của Yuuuuuu, mỗi lần beta chương mới Yu đều nói câu này, ai hiểu nỗi đau của beta, má Linh càng viết càng thể hiện khả năng chơi khó trong cách dùng từ và viết văn, Qt thì như qq, chỉ có thể dựa vào Mr. Baidu và GG sama, người trước là dùng năng lực thu hút em, người sau là dùng độ bựa để làm em vui =))))).

Dii có lời muốn nói: Dii vật vã theo Yu luôn trời ơi là trời……… Linh ơi Linh bà viết ít thành ngữ đi được khôngggggg????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK