• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chanh

Beta: Lẩu + Yuyu + Dii

————————————-

Diệp Thư sợ đến mức suýt nữa ngã xuống giường.

Cũng may Phùng thái y đứng ngay bên cạnh, kịp thời đỡ lấy y.

Tấn Vọng nhanh chân bước tới, đón lấy Diệp Thư: “Cẩn thận chút, không sao chứ?”

“…Không sao.” Diệp Thư chột dạ co rúm người lại, túm chặt quần áo Tấn Vọng: “Sao hôm nay bệ hạ về sớm vậy?”

“Hôm nay trên triều không có việc gì nên cho bãi triều sớm.” Tấn Vọng vuốt tóc Diệp Thư, câu được câu chăng nói: “Dạo này ngươi luôn nói là nằm trên giường chán nản, trẫm muốn trở về sớm để ở bên ngươi.”

… Ai ngờ vừa đi đến cửa thì nghe thấy người này đang nói “Tuyệt đối không được để bệ hạ biết”.

Tấn Vọng làm hoàng đế nhiều năm, kiêng kị nhất là bí mật không thể để người khác biết, nhất là nói ra từ miệng người này.

Chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Tấn Vọng nghĩ tới đây, nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy ngươi với thái y nói gì vậy?”

Diệp Thư: “Ta…”

“Hình như mới vừa rồi trẫm nghe thấy ngươi bảo thái y đừng nói cho trẫm biết?” Tấn Vọng nheo mắt lại, giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Ngươi và thái y đang muốn giấu trẫm bí mật gì thế?”

Diệp Thư không dám trả lời, Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn Phùng thái y đang đứng bên cạnh: “Không ngại để Phùng lão nói chứ?”

Phùng thái y liếc nhìn Diệp Thư đang trong lòng Tấn Vọng, không dám mở miệng. 

Tấn Vọng bình tĩnh nói: “Ngươi có biết khi quân là tội gì không?”

Phùng thái y quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ bớt giận!”

“Đều là chủ ý của ta, ngươi đừng giận cá chém thớt sang ông ấy.” Diệp Thư nắm cổ tay Tấn Vọng.

Lâu rồi Tấn Vọng chưa dùng giọng điệu này để nói chuyện trước mặt y, một khi đã dùng thì chứng tỏ hắn đang giận.

Hơn nữa còn giận không nhẹ.

Tấn Vọng không quan tâm đến y, chất vấn tiếp Phùng thái y: “Nói.”

Trên lưng Phùng thái y đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt ông hướng về phía người hầu đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Có thể xin bệ hạ cho người lui xuống hết không?” 

“Không thể.” Tấn Vọng cười lạnh: “Có chuyện gì mà người khác không thể xem, còn muốn tránh người bàn luận?”

Giọng điệu Tấn Vọng không cho phản bác: “Cứ nói luôn đi.”

“Việc này…” Vẻ mặt Phùng thái y vô cùng lưỡng lự.

An tần mang thai con của người khác, làm sao có thể nói chuyện đó trước mặt nhiều người được.

Nói ra thì mặt mũi bệ hạ biết để đâu?

Tuyệt đối không thể nói ra bây giờ.

Bầu không khí trong điện đông cứng lại.

Mãi không thấy Phùng thái y trả lời, Tấn Vọng mất hết kiên nhẫn, lạnh giọng bảo: “Kéo xuống, phạt năm mươi gậy, đánh xong rồi nói tiếp.” 

“Đừng!” Diệp Thư bỗng lên tiếng: “Là ta muốn nhờ thái y điều chế thuốc giúp ta!”

Tấn Vọng cúi đầu xuống hỏi: “Thuốc gì?”

Cảm nhận được ánh mắt đối phương nhìn xuống, Diệp Thư nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Thuốc này là… là cho bệ hạ dùng.”

Tấn Vọng: “?”

Phùng thái y: “???”

Ngay tức khắc toàn bộ ánh mắt trong phòng đều dồn lên người Diệp Thư, y kiên trì nói: “Lâu rồi bệ hạ… không chạm vào thần, trong lòng thần khó nhịn, chỉ có thể đưa ra hạ sách này…”

“…”

Tấn Vọng giật mình.

Một đám người hầu theo hắn về tẩm cung cũng sợ ngây người.

Nghe nói mỗi ngày bệ hạ đều thị tẩm Hoàng phi, hàng đêm sênh ca* trong Dưỡng Tâm Điện, sao lại không chạm vào? Lại còn cần thuốc điều trị?

(*Hằng đêm sênh ca: gần giống như cuộc sống xa xỉ vô đạo, hoang dâm vô độ của đế vương.)

Chẳng lẽ, thật ra bệ hạ có… bệnh không tiện nói ở phương diện kia?

Việc sắp xếp Hoàng phi vào ở trong Dưỡng Tâm Điện cũng là để tránh việc này bị truyền ra? 

Nét mặt Phùng thái y cũng trống rỗng.

Còn… còn có thể giải thích như vậy?

Không hổ danh là Diệp thừa tướng.

Giữa bầu không khí yên lặng, Tấn Vọng lấy lại tinh thần trước.

Khi khôn quân mang thai thường có nhu cầu rất lớn, nhưng hai tháng nay hắn chưa từng thật sự thân mật với người này, y nhẫn nại ngày đêm, cuối cùng nhịn không được phải hỏi ý kiến thái y. 

Phùng thái y đã nhận lệnh từ Tấn Vọng, không dám nói chuyện mang thai ra, chỉ đành miễn cưỡng giấu giếm, đổi thành nói như vậy.

Không thể trách ông việc này được.

Tấn Vọng cúi đầu nhìn Diệp Thư.

Người kia dè dặt nắm lấy áo hắn, trong mắt ẩn chứa sự tủi thân, trưng ra dáng vẻ bị hắn dọa sợ. 

Tấn Vọng vừa thấy ánh mắt này của y, lòng hắn mềm nhũn ngay lập tức, ngẩn ngơ buột miệng: “… Để ngươi uất ức rồi.”

Diệp Thư: “…”

Phùng thái y: “…”

Đám người hầu: “?????”

Tấn Vọng nói xong mới nhận ra có gì đó sai sai: “…”

Tấn Vọng day ấn đường, trầm giọng ra lệnh: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Mọi người vội vàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Phùng thái y đi cuối cùng, nhịn không được nhìn thoáng qua Diệp Thư lần cuối.

Bệ hạ ngồi xuống giường, dịu dàng ôm người vào lòng.

Không hổ là Diệp thừa tướng.

Cứ thần không biết quỷ không hay như thế giấu đến lúc An tần sảy thai cũng không thành vấn đề. 

Phùng thái y ra ngoài rồi mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ chuyện vừa nãy, cho nênkhi bên cạnh có người hỏi ông, ông cũng không thèm nghe, chỉ tùy tiện gật đầu. Sau đó, dưới ánh mắt sâu kín của mọi người, xoay người thong thả rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Ẩn tàng thân thế lẫn tiếng tăm*.

Trong phòng, Tấn Vọng đặt một cái đệm dựa sau thắt lưng Diệp Thư, đỡ y nằm xuống. 

Diệp Thư nắm lấy chăn bọc kín mình, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tấn Vọng chăm chú, không nói một lời. Mấy ngày nay y nằm trên giường bồi bổ, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều, mặt cũng tròn trịa hơn.

Vừa nhìn đã thấy đáng yêu.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Bỗng dưng bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

Tấn Vọng ho nhẹ một tiếng, sờ đầu y: “Khoảng thời gian này, trẫm đã để ngươi chịu khổ rồi.”

“Nhưng chuyện này là có nguyên nhân.”

“Không phải… không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Trong người Diệp Thư có giấu thuốc phá thai, nét mặt lại giả vờ tủi thân: “Vậy thì vì lý do gì, bệ hạ không còn hứng thú với thần nữa ư?”

Tấn Vọng lập tức đáp lại: “Tất nhiên không phải.”

Diệp Thư sờ lọ thuốc phá thai qua lớp quần áo.

Ta khuyên ngươi nghĩ kĩ đi rồi nói tiếp.

Mặt Diệp Thư không cảm xúc nghĩ vậy.

Tấn Vọng cúi đầu nhìn y, nghiêm túc nói: “A Thư, đối với ta, ngươi chưa bao giờ là hứng thú nhất thời.”

Đôi mắt Diệp Thư khẽ chớp.

“Đều trách ta trước kia đối xử với ngươi như vậy, hại ngươi bây giờ không dám tin ta.” Hắn vuốt ve tóc mai của Diệp Thư, thở dài mở miệng: “A Thư, mặc kệ giữa chúng ta có hiểu lầm gì, chỉ riêng việc này ta chắc chắn không lừa ngươi.”

Diệp Thư nghiêng đầu dời mắt, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy ngươi còn giấu ta chuyện khác sao?”

Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y, hiếm khi không giấu giếm: “Có.”

Diệp Thư vô thức nắm chặt tấm chăn trên người, không khỏi có hơi căng thẳng: “Là chuyện gì?”

Tấn Vọng rơi vào trầm mặc.

Thời gian suy nghĩ lần này của hắn lâu hơn trước, một lúc sau Tấn Vọng mới nói: “Bây giờ ta chưa thể nói.”

Trong lòng Diệp Thư lập tức nổi giận: “Vậy đến khi nào ngươi mới bằng lòng nói?”

Chẳng lẽ còn muốn lừa gạt đến khi y sinh con sao?

“A Thư, ta không muốn lừa ngươi tiếp, nhưng bây giờ đúng thật không phải lúc nói chuyện này.” Tấn Vọng nói: “Ngày mai sứ thần Đại Yến sẽ vào kinh, dù thế nào ta cũng hi vọng ngươi có thể cho ta thêm một ít thời gian.”

Mấy ngày nay Tấn Vọng vẫn luôn suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Diệp Thư biết hay không, nhưng vẫn chưa quyết định được, cũng không tìm được cơ hội.

Lần này còn gặp phải dịp sứ thần vào kinh.

Sứ thần đến triều, chính là lúc tình hình kinh thành rối loạn nhất, hiện giờ hắn không chịu nổi việc người này gặp phải chuyện gì.

Tấn Vọng nhắm mắt lại, thấp giọng: “Cho ta thêm mấy ngày, nhất định ta sẽ nói hết mọi chuyện cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi muốn xử ta ra sao cũng được, dù ngươi quyết định thế nào ta cũng sẽ không phản đối.”

Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Diệp Thư, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, đường nét khuôn mặt được triều phục đen viền vàng tôn lên càng thêm tuấn tú.

Bỗng nhiên Diệp Thư không muốn ép hắn nữa, thở dài, thỏa hiệp: “Được thôi, vậy ta cho ngươi thêm bảy ngày.”

Nhóc con nhét ở trong bụng lâu như vậy rồi, bảy ngày nữa có là gì.

Bảy ngày sau mà còn không nói thật, ngươi sẽ phải tạm biệt thằng chó con của ngươi đấy.

Tấn Vọng gật đầu: “Được, vậy thì bảy ngày.”

Hiện giờ còn lâu mới tới giờ cơm trưa, Diệp Thư duỗi người, đang muốn ngủ bù, thì thấy Tấn Vọng vẫn ngồi bên giường nhìn y chằm chằm.

Diệp Thư hỏi: “Hôm nay bệ hạ không bận sao? Không đi xử lý công việc, ở đây nhìn ta làm gì?”

Tấn Vọng cười, nhéo má Diệp Thư: “Nếu bây giờ trẫm đi thì ngươi phải làm sao?”

Diệp Thư: “?”

Tấn Vọng vén tấm chăn trên người Diệp Thư lên, cúi xuống ôm người vào lòng, hôn lên tai Diệp Thư: “Mấy ngày nay nằm trên giường bồi bổ, trẫm chưa từng chạm vào ngươi, có phải hơi nhớ rồi không?”

“…”

Toàn thân Diệp Thư cứng đờ, đưa tay đẩy hắn: “Không, không có…”

“Ở trước mặt trẫm còn xấu hổ cái gì, nếu như không muốn, sao ngươi phải hỏi xin thái y thứ này?”

Tấn Vọng vừa nói vừa giơ ngón tay chầm chậm lướt qua thắt lưng Diệp Thư.

Cả người Diệp Thư run lên, thắt lưng nháy mắt mềm nhũn. Dạo này y cực kì nhạy cảm, bị người này chạm vào thì không chịu được.

Diệp Thư chẳng còn sức, y ỡm à ỡm ờ bị áp xuống giường.

Tấn Vọng đang muốn cởi áo y ra thì không cẩn thận đụng phải một vật cứng.

Tay hắn thăm dò vào trong áo Diệp Thư, lấy ra một bình ngọc: “Đây là thứ gì?”

Diệp Thư đang bị Tấn Vọng làm cho ý loạn tình mê, nghe câu này mới mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức sợ tỉnh cả người: “!!!”

Y vô thức cướp lại bình ngọc, Tấn Vọng nhanh nhạy tránh thoát, Diệp Thư đành cắn răng nói: “Là… là thái y cho.”

“Thái y cho?” Tấn Vọng hiểu rõ, gật đầu: “Đây chính là thuốc ngươi muốn cho trẫm dùng?”

Diệp Thư: “…”

Tấn Vọng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy Diệp Thư quá đáng yêu.

Mới có mấy ngày trẫm không chạm vào y, y liền nhịn không được mà muốn bỏ thuốc trẫm.

Tên ngốc này.

Tấn Vọng đổ viên thuốc màu nâu ra, đặt trên đầu ngón tay ngắm nghía, nghiêng đầu hỏi y: “Muốn cho trẫm uống sao?”

Ý là, chỉ cần Diệp thư gật đầu, hắn sẽ nuốt nó ngay lập tức.

Diệp Thư: “…”

Có bản lĩnh thì ngài ăn đi, không ăn là A Vượng.

Diệp Thư bình tĩnh nhìn hắn, nhưng Tấn Vọng chỉ tiện tay bỏ lại thuốc vào bình rồi ném bình ngọc xuống giường.

“Ngốc, trẫm không cần cái này.”

Tấn Vọng lại áp y về trên giường, cúi người ghé vào bên tai y, khẽ nói: “Rốt cuộc trẫm có được hay không, chẳng phải trong lòng ngươi rõ nhất ư?”

“Nếu uống thuốc thật, là ngươi không chịu nổi đâu.”

———–

(*Ẩn tàng thân thể lẫn tiếng tăm – Gốc 深藏身與名 = Thâm tàng thân dữ danh, đây là một câu thơ trong bài thơ “Hiệp hành khách” của Lý Bạch, bản dịch team dùng là của Đào Thái Sơn -https://baodan1.violet.vn/entry/bai-tho-hiep-khach-hanh-cua-ly-bach-dao-thai-son-8103343.html, nghĩa gốc là không để lộ tài hoa và công danh của bản thân, còn nghĩa rộng là ý chỉ những người làm xong việc tốt, việc lớn nhưng không để lộ tài năng, không muốn người khác biết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK