Chương 24: Chân tướng
- -
Khi màn đêm buông xuống, các tòa nhà cao tầng yên tĩnh giống như một hồ nước chết. Cửa sổ sát đất phản chiếu sự nhộn nhịp và vẻ đẹp xa hoa lãng phí của thành phố. Trên sàn gỗ bóng loáng ném đầy đầu lọc thuốc lá, văn phòng rộng lớn bị bao phủ trong màn sương khói lượn lờ, mùi thuốc gay mũi lan tràn trong không khí, khiến nó trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn.
Ánh mắt Đoàn Dịch Phong nhìn về nơi xa, con ngươi tan rã vô thần không nhìn vào một vật thể cố định. Hắn không có tâm tình quan sát, nói chính xác, lúc này đại não của hắn chỉ là một mảnh hỗn loạn, quá nhiều thứ trộn lẫn vào nhau mà hắn không cách nào sắp xếp lại theo trật tự rõ ràng.
Tàn thuốc ở đầu ngón tay ánh lên tia lửa, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng phun ra, khói trắng nhanh chóng khuếch tán vào không khí.
Dư Ngôn tăng ca xong phát hiện văn phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn. Cô hoạt động gân cốt vài cái, thu dọn đồ đạc trên bàn xong rồi đi qua xem thử. Cửa không có khóa, gõ cửa cũng không có người trả lời, cô nghĩ chắc lúc chủ tịch rời đi quên tắt đèn nên thuận tay mở cửa, ngay sau đó bị khói thuốc trong phòng làm sặc, cô che mũi ho khan một hồi, nhìn lên liền thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất.
Đoàn Dịch Phong đối mặt với cửa sổ sát đất, cả người đều bị bao phủ trong làn khói trắng, trên đất ném đầy đầu lọ thuốc lá, hắn hít mây nhả khói, ánh mắt vô thần. Ngày thường hắn rất chú trọng lễ nghi hiện tại ngay cả tây trang cũng bị dính không ít tàn thuốc.
Có vẻ như hắn đã đứng yên như vậy một thời gian dài.
Ở trong lòng Dư Ngôn, Đoàn Dịch Phong giống như một khối chiêu bài tinh anh, quần áo, cử chỉ của hắn đều tinh tế và hoàn hảo đến không thể bắt bẻ. Người nam nhân này làm việc vĩnh viễn đều dứt khoát quyết đoán, trên thương trường hắn cũng không thủ hạ lưu tình với địch nhân, đối mặt với bất luận kẻ nào đều có thể bảo trì lý tính tuyệt đối, trừ bỏ thói quen trẻ con nào đó như là "ăn chocolate""chơi gai xương rồng".
Dư Ngôn rất khó tưởng tượng đến một người như vậy cũng có bộ dáng mờ mịt suy sút.
Cô nghe nói, trước kia vào thời điểm thị trường kinh tế bất động sản rơi vào giai đoạn trì trệ, làm cho chứng khoán Đằng Hiên trượt dài, một lần lỗ lã vài trăm triệu. Lúc ấy thậm chí có tiên đoán nói rằng Đằng Hiên không tồn tại quá ba tháng, nhưng cục diện nghiêm túc như thế, Đoàn Dịch Phong mày cũng không nhăn một cái. Hắn áp dụng các biện pháp cố gắng giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, và ba tháng sau, kinh tế Đằng Hiên phát triển gia tốc, điên đảo tưởng tượng của vô số người.
Dư Ngôn nhịn không được tới gần, biểu tình mê mang của Đoàn Dịch Phong làm tình mẹ trong cô dâng trào.
"Đoàn đổng, còn chưa tan ca sao?" Dư Ngôn lo lắng hỏi.
Đoàn Dịch Phong lạnh lùng liếc cô một cái, ném tàn thuốc kẹp giữ ngón trỏ và ngón giữa xuống đất, cà vạt được thiết kế đặc biệt treo hờ hững trên cổ, hắn không kiên nhẫn nói, "Cô đi trước đi."
Dư Ngôn mím môi, do dự hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Có khi nói ra sẽ dễ chịu hơn."
"Đi." Đoàn Dịch Phong mặt vô biểu tình phun ra một chữ.
"Nhưng mà......" Tình huống thoạt nhìn rất không ổn đó! Dư Ngôn nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, nghi ngờ Đoàn Dịch Phong có thể đột nhiên luẩn quẩn trong lòng làm việc ngốc hay không.
Đương nhiên, đây chỉ do cô não bổ, không thể kiểm chứng.
Ánh lửa sáng ngời phụt lên, Đoàn Dịch Phong châm một điếu thuốc khác, ánh mắt sắc nhọn, màu môi nhợt nhạt, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút khàn khàn, "Đừng để tôi nói lần thứ ba."
Dư Ngôn im lặng, cô nghĩ đến chuyện Trần Côn bị đuổi xuống cấp cơ sở, không dám tiếp tục đấu tranh với Đoàn Dịch Phong, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, thật sự không cần phải như vậy.
Lúc tay cô dừng trên nắm cửa, Đoàn Dịch Phong đột nhiên mở miệng.
"Từ từ, tôi...... Cô đã kết hôn?"
Dư Ngôn kinh hãi trừng lớn mắt, vô số ví dụ ông chủ và thư ký ái muội thông đồng sôi nổi hiện lên trong óc, Đoàn đổng vì sao lại hỏi cái dạng vấn đề này! Loại thời khắc này, loại vấn đề này, nghe tới không khỏi quá quỷ dị đi!
Nhưng mấy ý niệm loạn lạc này chỉ xuất hiện vài giây đã bị cô đánh nát, Dư Ngôn mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, Đoàn đổng."
Đoàn Dịch Phong xoay người đối mặt với cô, điếu thuốc ở đầu ngón tay lóe sáng, hắn cau mày, khuôn mặt u sầu, ngữ điệu vẫn tận lực duy trì bình tĩnh, "Cô đã có con?"
"Là con gái, đã hai tuổi." Dư Ngôn mồ hôi lạnh đầm đìa, loại hướng đi càng ngày càng quái dị này là chuyện gì đây!
Đoàn Dịch Phong trầm mặc một hồi, mới lại hỏi: "Sinh con rất đau sao? Nếu là sinh mổ?"
"Cái này......" Dư Ngôn xấu hổ vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu lại thấy biểu tình vừa nghiêm túc lại khẩn trương của Đoàn Dịch Phong, không có bất luận thần sắc trêu đùa nào, cũng liền nghiêm túc trả lời, "Lúc giải phẫu sẽ tiêm thuốc tê, không cảm thấy đau, chủ yếu là sau giải phẫu khi thuốc hết hiệu lực, nói thật, sẽ đau đến mức sống không bằng chết."
"Nếu thuốc tê không đủ?"
Dư Ngôn kinh ngạc nhìn Đoàn Dịch Phong, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Đoàn đổng, anh hỏi cái này làm gì?" Theo cô biết, Đoàn đổng còn chưa có bạn gái đó!
"Trả lời tôi!" Đoàn Dịch Phong nôn nóng bất an gầm nhẹ.
"Rất nhiều phụ nữ sẽ sợ hãi ngất xỉu, chính mắt nhìn thấy trên bụng bị rạch một dao đã rất đáng sợ rồi, lúc này còn phải chịu nổi đau chết đi sống lại, thật sự không có mấy người chịu đựng được, hơn nữa, độ nguy hiểm cũng rất cao."
Đoàn Dịch Phong nắm chặt ngón tay, trái tim như bị cắt một đao, không cách nào ngăn cản đau đớn từ trái tim lan tràn đến các nơi khác trên thân thể.
Dư Ngôn ở bên cạnh nhìn Đoàn Dịch Phong, gương mặt kia nháy mắt lập loè thống khổ, áy náy, hối hận. Cô cảm thấy Đoàn Dịch Phong đang thừa nhận một loại thống khổ không cách nào diễn tả bằng từ ngữ, cái loại dày vò này đang tra tấn tinh thần hắn.
"Đoàn đổng, tuy rằng không biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng tôi muốn nói, nếu tất cả đã qua, thì không cần nhớ lại. Loại chuyện này người phụ nữ nào cả đời không phải trải qua một lần, sinh thường cũng được, sinh mổ cũng không sao, đều là một loại tra tấn thân thể. Nhưng mà sau tra tấn lúc chính là vui sướng, đau nhất thời có thể đổi lấy một sinh mệnh ra đời, nghĩ như thế nào cũng rất có lời."
"...... Cô đi trước đi." Đoàn Dịch Phong trầm mặc hồi lâu, mới nặng nề nói.
Dư Ngôn gật đầu, "Vậy Đoàn đổng, anh cũng về nhà sớm một chút."
Đau nhất thời, có thể đổi lấy một sinh mệnh ra đời. -- Thật sự đáng giá sao?
Cuối cùng La Kiêu đã phải một mình chịu đựng bao nhiêu? Lúc nản lòng thoái chí, đột nhiên phát hiện mình mang thai, một người đàn ông đột nhiên phát hiện mình mang thai? Lúc ấy cậu nhất định rất sợ hãi! Phải thừa nhận đả kích từ nội tâm lẫn bên ngoài, cậu phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể sinh đứa bé này ra?!
Đoàn Dịch Phong vẫn không có cách nào bình phục tâm tình, sự thật Húc Húc là La Kiêu tự mình sinh ra hoàn toàn điên đảo nhận thức của hắn.
Từ trước đến nay, hắn không nghĩ tới đàn ông cũng có thể mang thai!
- - Quá thiện lương, quá thiện lương rồi La Kiêu! Bản thân mình làm chuyện tàn nhẫn như vậy với em ấy, vì sao còn có thể sống đến bây giờ.
Bóng đêm nồng đậm, hắn thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, ánh mắt đen tối vô thần.
- ----------------------------------------------
"Đừng nói nhảm nữa, để bà ta nghe điện thoại." Cửa sổ xe mở ra, Đoàn Dịch Phong ngồi trên ghế lái, khuỷu tay cong lại, ngón tay chống cằm không chút để ý mở miệng.
"Thiếu gia, cậu...... ừm, em...... không thể nói, vẫn nên để bà ta nghe điện thoại thôi!" một đầu khác điện thoại, Trần Côn trật tự từ hỗn loạn, cả người vẫn đang bị vây trong khiếp sợ cực độ.
Di động im lặng một lát, sau đó truyền đến một thanh âm hồn hậu mà tục tằng, tiếng phổ thông sứt sẹo mang theo nồng đậm khẩu âm địa phương, "Alo?"
Màng tai bị chấn đến khó chịu, Đoàn Dịch Phong nhíu mày dời di động ra, xoa xoa lỗ tai mới đặt trở về, bình tĩnh hỏi: "Bà chính là người đỡ đẻ cho con của La Kiêu?"
"Cậu nói cái gì? Lớn tiếng chút, tôi nghe không rõ lắm!" Lại một tiếng rống to, giống như tiếng sấm nổ tung bên tai, Đoàn Dịch Phong áp xuống không kiên nhẫn, đề cao giọng lặp lại một lần.
Đối phương cuối cùng nghe rõ, thanh âm tục tằng vẫn lớn thái quá, Đoàn Dịch Phong không thể không đưa điện thoại di động ra xa một chút, "Đúng vậy! Tôi không phải đã nói với thằng nhóc này rồi à! Cậu còn muốn hỏi cái gì?"
"Tôi muốn biết mẹ của đứa bé là ai?" Đoàn Dịch Phong lời ít mà ý nhiều, chướng ngại câu thông giữa hai bên làm hắn cảm thấy loại phương thức giao lưu này rất thống khổ.
Đối phương không kiên nhẫn quát: "Tôi nói các cậu sao cứ hỏi mãi một vấn đề vậy hả! Cậu ta đã lải nhải với tôi nửa ngày, cậu còn hỏi lại gì nữa, đứa bé kia chính là cậu nói La cái gì đó sinh......"
Thân thể Đoàn Dịch Phong đột nhiên cứng đờ, vội vàng cắt ngang, "Từ từ! Bà nghe cho rõ, tôi hỏi bà: Mẹ của đứa bé là ai? Cũng chính là ai sinh đứa bé kia ra?" Hắn tăng thêm ngữ khí, đặc biệt cường điệu.
"Đứa bé chính là La Kiêu sinh! Tôi nhớ rõ rành mạch! Loại chuyện này sao có thể nói giỡn, khi đó chính là tôi đỡ đẻ."
"Không! Không đúng!" Đoàn Dịch Phong trừng lớn hai mắt, giọng nói đã mang theo run rẩy bất an, "Nếu trí nhớ của bà hỗn loạn xin đừng nói bậy, La Kiêu là nam, em ấy sao có thể sinh con!"
"Việc này làm sao tôi biết, lúc cậu ấy tìm tôi cũng đã mang thai, tôi lúc đó còn bị dọa sợ, tưởng bị yêu quái nhớ thương. À, đúng rồi, còn có một người đàn ông cùng tới với cậu ấy, bọn họ ở nhà tôi mấy tháng, sau khi đứa nhỏ sinh ra thì rời đi. Cậu nói xem trên đời này đúng là chuyện gì cũng có, chưa thấy qua thì ai dám nghĩ đến, nếu không phải tiền nhiều, tôi cũng không dám để cho bọn họ ở lại đâu!"
Đoàn Dịch Phong cảm thấy bản thân bị một loại nhận thức không thể tưởng tượng ăn mòn, giọng nói tục tằng của đối phương vừa bén nhọn lại chói tai, cả người hắn đều lạnh lẽo, bởi vì quá mức khiếp sợ mà một cử động cũng không dám. Hai mắt hắn trợn to, đã không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, thật khó có thể tin! Không thể tưởng tượng được! Hắn thậm chí không biết nên tiếp thu sự thật này thế nào!
Đàn ông mang thai sinh con, nghĩ thế nào đều quá hoang đường!
Hơn nữa...... Hơn nữa La Kiêu mang thai, vậy Húc Húc, Húc Húc sẽ là đứa con máu mủ thâm tình của mình ư!
Loại chuyện này!
- - Càng quan trọng là, bản thân không lâu trước đây mới vì tranh đoạt La Kiêu mà cãi với nhau Húc Húc, bản thân trong lúc vô ý lại đắc tội con trai sao?!
"Bà...... Bà nói đều là sự thật?" Sau một lúc, hắn hạ giọng, gian nan mở miệng.
"Tôi lừa cậu thì một phân tiền cũng không cần!" Vì vậy có thể suy đoán, Trần Côn cho bà cũng không ít.
Đoàn Dịch Phong thở dốc từng ngụm, hơi thở phun ra càng làm không gian trở nên ngột ngạt, hắn hơi rũ mi, sắc mặt vốn bình tĩnh nháy mắt trở nên tái nhợt khó coi. Hắn cắn chặt hàm răng, đại não bị tin tức thình lình vọt tới làm nổ tung, rất rất nhiều chi tiết vốn không để ý dần dần liên kết lại với nhau.
[ La Kiêu luôn cố tình tránh cho Húc Húc và mình tiếp xúc, nếu Húc Húc và mình nói chuyện cậu sẽ không kiên nhẫn. ]
[ Sau lần gặp nhau ở bệnh viện, Húc Húc nhìn thấy mình sẽ xoay người chạy trốn, cũng nói "không thể gặp mình". ]
[ Du Ngô tìm mình, không khống chế được động thủ trước, cũng nói mình không đáng giá La Kiêu làm như vậy. Anh ta còn nói, cái loại người không chịu trách nhiệm như hắn vốn không thể hiểu được. Anh ta còn chất vấn: Lúc La Kiêu vất vả nuôi nấng Húc Húc, mày ở đâu? ]
Khi đó, mình nói như thế nào?
"Húc Húc? Nó với tao có quan hệ gì?" -- Phản bác đến đương nhiên như thế!
Chỉ là...... Chỉ là loại chuyện này, ai có thể nghĩ đến được?!
"Alo? Alo? Cậu có nghe không? Alo?" Di động vang lên từng tiếng, cực kỳ lớn, nhưng cho dù dán sát lỗ tai, Đoàn Dịch Phong cũng không có phản ứng gì.
"Nói với tôi chuyện của em ấy." Một lúc lâu, hắn vô lực dựa vào lưng ghế, vô lực nói, sau đó dừng một chút lại cường điệu, "Một chữ 50 tệ."
Cho dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng khó có thể tin, hắn cũng có thể cảm nhận được tình cảnh lúc đó của La Kiêu. La Kiêu vẫn luôn là người lương thiện như vậy, lương thiện mà lại cố chấp, nếu là bản thân hắn, căn bản không có dũng khí làm như vậy!
Không có khả năng làm được như thế.
Mấy lời lải nhải xuyên qua di động truyền tới lỗ tai, vẫn cứ là giọng nói tục tằng kia. Nếu đặt ở ngày thường, Đoàn Dịch Phong đã khinh thường cúp máy, nhưng hiện giờ lại quý trọng gấp đôi, cẩn thận nghe sợ bỏ lỡ câu chữ nào đấy.
"Lúc cậu ta vừa tới không thích nói chuyện, luôn nhốt mình trong phòng, chúng tôi nói với cậu ta cái gì cũng chỉ đơn giản ừ à vài câu, chỉ lúc liên quan đến đứa bé, cậu ta mới có hứng thú nghe. Nhưng mà đàn ông mang thai nghe ra không quá tin cậy, ai cũng nói không chừng đến bệnh viện sẽ bị chộp đi làm nghiên cứu. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu ta giống như đang trốn người nào đó, kiên trì không chịu đi bệnh viện. Còn người đàn ông đi cùng cậu ta thì tiêu hết tiền lên người cậu ta, vừa mua thuốc bổ lại vừa hầu hạ trước sau, tôi thấy người nọ chính là cha của đứa bé."
"Lúc đứa bé sinh ra thì nhanh hơn chúng tôi nghĩ. Khi đó mọi thứ đã được chuẩn bị xong, ai biết thời điểm mấu chốt phát hiện thuốc tê không đủ, buổi tối hôm đó trời mưa rất lớn, giống như biết việc này sẽ xảy ra, ai, nói cho cùng cũng thật đáng thương. Bây giờ tôi nghĩ đến vẫn còn kinh hãi, thân thể đàn ông không giống phụ nữ, nên không dám lộn xộn, cũng lãng phí nhiều thời gian, thuốc tê không đủ. Lúc ấy tôi cũng không dám xuống tay, cậu không biết đâu, cậu ấy đau đến mức cắn đứt gậy gỗ trong miệng nhưng lại không hét ra tiếng, miệng đều là máu, tôi còn trộm lau mấy giọt nước mắt, cậu nói xem như vậy thì ai mà chịu nổi."
"......"
Khi đó, đối phương lải nhải nói thật lâu, Đoàn Dịch Phong biết rõ đối phương là xem trọng câu một chữ 50 tệ kia, nhưng hắn rất vui, từ đầu đến cuối không có chút không kiên nhẫn nào.
Về chuyện phát sinh trong đoạn thời gian kia, hắn muốn biết, đã gấp không chờ nổi.
- -------------------------------------------
Văn phòng xa hoa bị bao phủ trong làn khói trắng, mặt đất chồng chất đầu thuốc lá bị đèn rọi đến chói mắt. Đoàn Dịch Phong vùi đầu vào bàn làm việc, tây trang đắt tiền trên người trở nên nhăn dúm, tựa như hàng vỉa hè giá rẻ, cà vạt ném xuống đất, bị tàn thuốc đốt ra dấu vết màu đen.
11 giờ, hắn đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng ngầm, sau đó lái xe rời đi.
Phương hướng ô tô chạy, là chung cư Du Ngô đang ở.
Trầm tư suy nghĩ vẫn không có manh mối, hắn từ bỏ giả thiết vô dụng, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được La Kiêu, có thật nhiều lời nói muốn nói với em ấy, muốn chính miệng hỏi em ấy vì sao, nếu Húc Húc là con trai của hắn, vì sao muốn gạt hắn, muốn em ấy tha thứ, muốn cho em ấy một lời thề, muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Càng muốn ôm chặt lấy em ấy.
Cho dù biết như vậy cũng vô dụng, hắn cũng muốn giải thích rõ ràng chuyện năm ấy.
La Kiêu đặt quyển chuyện cổ tích cạnh giường, đứng dậy chỉnh chăn lại cho Húc Húc, sau đó cúi người hôn trán bé. Húc Húc ngủ rất ngoan, cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi mở ra, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, khuôn mặt trắng nõn của bé mang theo ý cười, La Kiêu rón ra rón rén ra khỏi phòng, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Húc Húc ngủ rồi sao?" Du Ngô xoa tóc từ phòng tắm đi ra, anh mới vừa tắm rửa xong, chỉ vây khăn tắm bên hông, nước trên người vẫn chưa lau khô, La Kiêu phản xạ có điều kiện dùng ngón tay che mắt thở dài một tiếng, cậu xoay người tránh cho hai mắt dính trên người anh.
Du Ngô ngày thường chú trọng rèn luyện, cơ bắp trên người rắn chắc, không hề có chút thịt thừa nào, nhìn rất gợi cản. Hơn nữa lúc này anh nửa dựa vào cửa, cánh tay cầm khăn lông nâng lên xoa xoa tóc, khóe môi hơi cong lên, trong ánh mắt chăm chú nhìn La Kiêu có thêm một phần dụ hoặc không thèm che dấu.
La Kiêu ho nhẹ một tiếng, ném áo tắm dài bên cạnh qua, mất tự nhiên hỏi: "...... Không lạnh sao?"
Hai mắt Du Ngô đầy ý cười, khóe môi khẽ cong, "Không lạnh." Dừng một chút, lại giải thích, "Điều hòa rất không tệ."
Không khí có chút quái dị, giống như tốc độ lưu thông của không khí cũng phát sinh biến hóa, La Kiêu gãi gãi đầu, không biết làm sao với Du Ngô, Du Ngô cố tình thả chậm động tác, đôi mắt vẫn không nhúc nhích quan sát biến hóa của La Kiêu, lúc đối phương càng ngày càng bối rối thì đột ngột nở nụ cười.
"Sao thế? Bị dọa rồi?" Anh thắt dây áo tắm, đi đến bên cạnh rót một chén nước đưa qua, "Bớt sợ nào."
"Không có." La Kiêu nhận ly nước, nghiêm túc nói, "Vừa nãy em cho rằng anh bị chạm dây thần kinh nào đó."
"Này này, nói chuyện phải chừa chút tình người, gì mà chạm dây thần kinh nào đó, đây cũng xem là sở trường mà, đem ra triễn lãm cho người mình thích ngắm nhìn cũng không phải là phạm pháp nhỉ."
La Kiêu trầm mặc một lúc, đưa ly không cho anh, vẫy vẫy tay, "Anh chậm rãi triễn lãm, em đi tắm trước."
La Kiêu cầm áo tắm đi vào phòng tắm, hơi nước vẫn chưa tan hết, chạm vào da thịt mang theo cảm giác ấm áp. Cậu trước vặn vòi nước bồn tắm ra, người trong gương sắc mặt hơi tái nhợt, cậu dùng tay vỗ vỗ mặt, trong lòng luôn có chút bất an, giống như sẽ có việc xảy ra, cái loại cảm giác này rất mờ ảo, như có như không.
Bồn tắm đã đầy nước, độ ấm cũng thích hợp, La Kiêu cởi quần áo bước vào trong, nước ấm không quá cẳng chân. Cậu thoải mái nằm xuống, để dòng nước bao bọc lấy toàn bộ thân thể, lúc tay đụng tới phần bụng dưới, hơi hơi giật mình, có chút hoảng thần.
Đó là một vết sẹo màu hồng phấn, uốn lượn vặn vẹo không phù hợp với da thịt chung quanh, cho dù đến bây giờ, nhìn qua cũng rất dọa người.
Lúc La Kiêu ra ngoài Du Ngô vẫn còn ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cậu liền hỏi: "Đêm nay chơi vui không?"
La Kiêu quái dị liếc anh một cái, "Anh không đi ngủ là vì hỏi em cái này?"
"Ừm......" Du Ngô nghĩ nghĩ, nghiêm túc giải thích, "Vốn vừa mới muốn hỏi, kết quả em đã đi vào."
La Kiêu chỉ chỉ đồng hồ treo tường, "11 giờ, nên ngủ đi rồi, ngày mai còn phải đi làm."
"Em còn chưa trả lời anh?"
"Húc Húc vui thì em sẽ vui, hơn nữa nhờ phúc của anh, hôm nay Húc Húc ngủ trễ hơn ngày thường hai tiếng." La Kiêu lắc lắc đầu, ngữ khí mang theo chút oán trách, cậu nói xong liền đi về phòng ngủ, vừa đến cửa lại nghe Du Ngô nói chuyện.
"Anh là hỏi em, không phải hỏi Húc Húc."
La Kiêu ngẩn ra, quay đầu lại kỳ quái nhìn Du Ngô, không thể hiểu được trả lời, "Em không phải đã nói sao, Húc Húc vui thì em sẽ vui, này, anh sẽ không tính ngồi đó suốt đêm chứ, mau đi ngủ đi."
Du Ngô có chút thất vọng, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy, nói câu ngủ ngon liền đi về phòng ngủ. Chờ anh đóng cửa lại, La Kiêu mới đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, loại phương thức ở chung cũng như vậy không phải xa lạ, Du Ngô với cậu mà nói càng đáng tin cậy hơn cả người thân.
Chỉ là...... Có lẽ nếu có thể thoáng bước ra thử một bước, Du Ngô sẽ là người thích hợp với cậu nhất trên thế giới, không gì sánh nổi.
Về điểm này, La Kiêu rất có giác ngộ.
Cửa phòng còn chưa kịp đóng, La Kiêu đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa không nhẹ không nặng bên ngoài, trong đêm đen yên tĩnh càng rõ ràng hơn.
Đã khuya thế này, còn sẽ có ai đến nữa? La Kiêu nghi hoặc nghĩ, rồi mang dép lê đi mở cửa, chắc là hàng xóm có chuyện gấp cần giúp đỡ.
Cậu thuận tay mở đèn phòng khách, cũng không nghĩ gì nhiều, ánh đèn bao phủ phòng, không khí yên tĩnh có chút nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng chân đạp lên trên mặt đất.
Nhưng lúc mở cửa, cậu lại kinh sợ! Câu "có chuyện gì" vừa mới nói một nửa liền im bặt, hai giây sau, cậu sắc mặt khó coi muốn đóng cửa lại.
Đoàn Dịch Phong dùng tay chặn cửa, ánh mắt thâm trầm kiên định nhìn La Kiêu, vuốt lại tây trang nhăn dúm, giọng hắn nhẹ nhàng chậm chạp mang theo khẩn cầu, "Để anh vào được không?"
La Kiêu im lặng không nói, chỉ dùng sức muốn đóng cửa lại, nhưng Đoàn Dịch Phong cũng không cam lòng yếu thế, khe cửa càng lúc càng lớn, Đoàn Dịch Phong thành công đẩy cửa ra, La Kiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn, sau đó muốn kêu lên.
"Đừng kêu!" Đoàn Dịch Phong xông vào, đúng lúc bịt miệng cậu, sau đó trở tay nhẹ nhàng đóng cửa, La Kiêu hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hô hấp nháy mắt trở nên nặng nề. Cậu liều mạng muốn thoát khỏi cái tay kia, nhưng mà Đoàn Dịch Phong dùng một cái tay khác vòng lấy eo cậu, dễ như trở bàn tay ôm cậu vào phòng ngủ còn đang mở rộng cửa.
"Đừng sợ, anh chỉ muốn nói mấy câu với em."
"Em đừng nhúc nhích, anh sợ sẽ làm đau em."
Phần lưng kề sát ngực Đoàn Dịch Phong, độ ấm nóng bỏng truyền đến, cái tay kia gắt goa siết chặt phần eo, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra, La Kiêu có chút tuyệt vọng, cố tình lại nghe thấy lời nói như mê hoặc của Đoàn Dịch Phong.
Hắn nghẹn ngào mà cẩn thận nói ở bên tai.
Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa chương sau ~~~
Số lượng từ đủ đủ đi (^o^)/~