La Kiêu nhìn chằm chằm Du Ngô một cách khó tin, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần, câu nói kia cứng rắn vang vọng trong đầu cậu. Phản ứng đầu tiên của cậu là sao Du Ngô đột nhiên nói ra những lời này! Phản ứng thứ hai là, Du Ngô sử dụng chứng minh nhân dân của mình lúc nào?!
"Em cần thử quên chuyện trước kia, chúng ta kết hôn đi, giống như vợ chồng bình thường vậy. Sau này anh, em và cả Húc Húc nữa, chúng ta chính là người một nhà, người một nhà được pháp luật thừa nhận, có được không?"
Giọng Du Ngô rất trầm, lẩm bẩm bên tai mang theo sự dịu dàng không thể tưởng tượng được.
Tựa như lông chim bay xẹt qua bên tai, mang theo nhu tình khiến người rung động, rất khó từ chối, thật sự rất khó! La Kiêu nhìn anh đầy phức tạp, cậu rất rõ đây là điều Du Ngô có thể làm, họ đã ở bên nhau rồi, còn hôn nhân chỉ là thứ đảm bảo mà anh muốn cho cậu, cũng để bản thân anh an lòng.
- - Tất cả những gì anh làm đều là vì suy nghĩ cho cậu, cậu vốn không thể tìm ra lý do từ chối!
"...... Du đại ca, anh...... Anh như vậy quá đột ngột."
"Không đột ngột chút nào, A Kiêu, anh đã muốn như vậy rất lâu rồi, chỉ cần chúng ta kết hôn, em có thể hoàn toàn xóa bỏ bóng ma trong lòng. Đây chỉ là một loại thủ tục thôi, dù không có hôn nhân em cũng sẽ không rời xa anh phải không?"
"Em..." La Kiêu mím môi: "Em sẽ không."
"Vậy thì tốt rồi, dù sao em cũng đã từ chức, anh cũng xin nghỉ, anh đã đặt vé máy bay vào hôm sau rồi, em dẫn Húc Húc chúng ta cùng sang Mỹ." Du Ngô cười, nói ra kế hoạch của mình.
La Kiêu khẽ cau mày, cậu còn chưa đồng ý, Du Ngô đã sắp xếp xong mọi việc?! Làm hộ chiếu, xin nghỉ, mua vé máy bay, anh chắc chắn cậu sẽ không từ chối, hay đã sớm quen loại đơn phương cưỡng chế này?
Khác với Đoàn Dịch Phong, loại cưỡng chế này của Du Ngô giống như viên đạn bọc đường, dịu dàng, tinh tế, tràn ngập dụ hoặc, nhưng cho dù bọc đường, thì nó vẫn là một viên đạn.
Trở lại phòng, La Kiêu nằm trên giường mở to mắt suy nghĩ thật lâu, đến tột cùng cảm tình của cậu với Du Ngô là gì? Áy náy, báo ân, tình thân, hay là tình yêu?
Du Ngô xuất hiện vào thời điểm khó khăn nhất của cậu, anh cùng cậu vượt qua những tháng ngày tựa như địa ngục kia, không có anh thì cậu đã sớm chết. Anh chính là ân nhân của cậu với Húc Húc, phần ân tình này mãi mãi cũng không thể hoàn lại, nhưng mà khi ở bên Du Ngô cậu lại không có chút cảm giác khẩn trương nào, bình đạm cứ như là người thân gặp mặt.
La Kiêu vẫn cảm thấy Du Ngô là người thích hợp nhất với cậu, anh ôn văn nho nhã, tâm tư kín đáo, hơn nữa cũng hiểu cách chăm sóc người khác. Anh sẽ không miễn cưỡng cậu, dù chuyện X cũng có thể nhịn xuống, ở chung với người như vậy, La Kiêu sẽ không sợ hãi, tim sẽ không đập nhanh, cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Còn yêu --
Từ lúc chào đời tới nay, cậu chỉ thật sự từng yêu một lần. La Kiêu không nói được cậu thích Đoàn Dịch Phong ở điểm nào, bảy năm trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn, Đoàn Dịch Phong thờ ơ tựa như một con thú hoang lạnh lùng. Sau đó hắn dần thay đổi, ở trước mặt cậu, hắn trở nên có máu có thịt, trở nên thích làm nũng giống đứa nhóc lớn xác, nhưng điều này chỉ giới hạn khi ở trước mặt cậu.
Cậu đã từng rất thích Đoàn Dịch Phong, chỉ tiếc, những điều đó đều đã qua.
La Kiêu nhắm mắt lại, trừ Du Ngô ra, không có người nào thích hợp hơn với cậu.
Nên ngủ một giấc thật ngon thôi, ngày mai còn phải thu dọn đồ, không biết nước Mỹ có lạnh như thành phố Diệp Hải không? Chắc sẽ lạnh hơn nhỉ? Nếu vậy phải mang nhiều quần áo dày chút.
Còn Đoàn Dịch Phong, nên quên hắn như tính toán từ đầu thôi! Nếu cậu đã đồng ý với Du Ngô, cậu sẽ cố gắng yêu anh, cố gắng hết sức.
- -------------
Tại sân bay, Húc Húc mặc một cái áo bông màu kem, phía sau áo bông có một cái nón thật to, trên vạt áo với tay áo đều có thêu hoa văn. Hai cái tay mũm mĩm của bé đeo bao tay nhỏ hình thỏ trắng, trông rất đáng yêu. Lúc này bé đang kéo vali đi vòng vòng quanh La Kiêu, trong vali có mấy bộ quần áo dùng để thay ra khi tắm rửa, cũng không nặng lắm.
Bé chơi một lúc thì thấy chán bèn ôm lấy cánh tay La Kiêu, vừa dùng mặt cọ cọ, vừa mềm mại hỏi: "Ba ba, khi nào chú Du tới ạ?"
"Đợi chút nữa, còn sớm lắm." La Kiêu nhéo nhéo mặt Húc Húc.
"À." Húc Húc ngoan ngoãn lên tiếng, lại dùng đôi mắt đen láy long lanh như đá quý nhìn La Kiêu. Bé vừa nắn tay La Kiêu vừa nói: "Ba ba, chúng ta sang Mỹ làm gì ạ? Cô nói hôm nay sẽ phát phiếu điểm, ba ba điểm kiểm tra của con nhất định rất tốt!"
La Kiêu miễn cưỡng cười cười, cậu còn chưa nói chuyện chuyển trường cho Húc Húc. Mấy đứa nhỏ cỡ như Húc Húc tốt nhất là ít chuyển trường, trong lòng cậu ít nhiều gì cũng có chút tự trách: "Sang Mỹ chơi đó, không phải Húc Húc nói muốn xem người nước ngoài sao? Bên đó có rất nhiều rất nhiều người nước ngoài."
"Con có thể chụp hình cùng họ không?"
"Có thể."
"Con có thể cho họ ôm chụp hình không?"
"...... Có thể."
Húc Húc lập tức vỗ tay hoan hô, bé ngây thơ cười: "Con muốn đi! Ba ba chúng ta cùng chụp hình với người nước ngoài nha, sau đó con đưa cho mấy bạn nhỏ khác xem, họ nói người nước ngoài rất cao, cao như...... Cao hơn cả ba ba!"
Lại đợi thêm nửa tiếng, La Kiêu cũng hơi lo lắng, sân bay chen đầy người, cậu dẫn Húc Húc đến chỗ yên lặng gọi điện thoại cho Du Ngô. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không có người nhận, La Kiêu gọi vài cuộc, tiếng hồi âm của tổng đài khiến cậu có chút bực bội.
Buổi sáng hôm nay, họ cùng ngồi xe taxi đến sân bay, đi đến một nửa Du Ngô đột nhiên nhận được điện thoại, sau khi anh nghe điện thoại thì sắc mặt rất khó coi, giọng nói cũng lạnh như băng không chút cảm tình. Quá trình nói chuyện trên cơ bản đều dùng đơn âm "ừ" "à", sau đó Du Ngô lại hỏi "Ở đâu?", hình như đối phương nói gì đó, Du Ngô tâm phiền ý loạn cúp điện thoại.
La Kiêu hỏi anh có chuyện gì, Du Ngô lại bảo cậu dẫn Húc Húc tới sân bay trước, anh giải quyết xong sẽ lập tức chạy tới.
Nhưng bây giờ đã đợi hai tiếng, Du Ngô đến cái bóng cũng chưa xuất hiện, thậm chí điện thoại cũng không nghe.
"Ba ba, có phải chú Du không đến hay không?" Húc Húc đột nhiên hỏi.
La Kiêu nhét điện thoại vào túi, sờ đầu của bé cười nói: "Không sao, còn nửa tiếng nữa, chúng ta chờ chút, chú Du nhất định sẽ đến."
Húc Húc nửa tin nửa ngờ gật đầu, bé kéo tay La Kiêu: "Ba ba, con muốn đi tiểu."
"Ba ba dẫn con đi."
La Kiêu cũng không thể khẳng định Du Ngô có thể tới hay không, trong lòng cậu có chút bất an. Du Ngô không thể nào vô duyên vô cớ không nhận điện thoại, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu rất khó khăn ra quyết định cùng anh sang Mỹ, đúng lúc này anh lại có việc bỏ cậu lại ở sân bay.
Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian đăng ký, nếu anh vẫn không tới, bản thân cậu nên đi hay là ở lại?
"Chuyến bay 747 đến New York sắp cất cánh, mời hành khách đến cửa lên máy bay số 5 làm thủ tục." Trong phòng chờ bay, đột nhiên vang lên thông báo.
La Kiêu siết chặt điện thoại, toàn thân căng cứng, cảnh tượng như một màn hài kịch này khiến cậu sững sờ. Du Ngô chuẩn bị xong tất cả, nhưng cuối cùng lại biến cậu trở thành trò đùa? Anh ném cậu ở phòng chờ bay, sau đó hoàn toàn biến mất?!
Trong chớp mắt, La Kiêu không biết mình nên cười hay nên khóc.
"Ba ba, chúng ta đi nhanh thôi, máy bay sắp bay rồi." Húc Húc sốt ruột nói, trong đầu bé đều là người nước ngoài, hoàn toàn không biết gì về tình huống mà La Kiêu đang đối mặt.
La Kiêu cắn môi, vé máy bay trong tay bị siết nhăn nhúm, cậu khom lưng nhìn Húc Húc, có lỗi nói: "Húc Húc, có thể chúng ta không đi được, hôm nay về nhà trước, sau này ba lại dẫn con ra ngoài chơi được không?"
Húc Húc chớp chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn La Kiêu.
"...... Đi về trước, sau đó ba dẫn con ra công viên giải trí chơi được không?"
"Dạ!" Nghe đến công viên giải trí, mắt Húc Húc sáng lên, lập tức gật mạnh đầu.
La Kiêu cố gắng nở nụ cười, kéo vali nắm tay Húc Húc ra khỏi phòng chờ. Cậu đột nhiên có loại cảm giác khó chịu không rõ, cho dù biết Du Ngô nhất định đã xảy ra chuyện rất lớn mới bỏ qua cậu.
Có chuyện gì quan trọng hơn việc này?!
Có chuyện gì không thể chờ lúc về lại giải quyết?!
La Kiêu không thể khống chế bản thân mình suy nghĩ như vậy, càng nghĩ nhiều lại càng bực bội, trong lòng lộn xộn không phân rõ, mà mấy thứ tối hôm qua mua sắm, sửa sang lại trông có vẻ buồn cười.
Cậu đi chưa được mấy bước, điện thoại đột nhiên vang lên, La Kiêu nhìn chằm chằm hai chữ Du Ngô, ngẩn ra một lúc mới nhận cuộc gọi.
"Alo, A Kiêu, em đang ở đâu vậy? Xin lỗi anh thật sự không thể đến được, em...... em có thể sang Mỹ trước không? Anh sẽ đến sau, lúc em đến Mỹ thì gọi điện thoại cho anh, nhớ đừng đi loạn, ở sân bay chờ anh. Đúng rồi, em có mang sạc dự phòng chưa?" Du Ngô bùm bùm nói liên tiếp, cuối cùng lại hỏi.
La Kiêu không rõ lắm tình huống bây giờ, phản xạ trả lời: "Có mang."
Du Ngô ừ một tiếng, cực kỳ có lỗi nói: "A Kiêu, thật sự rất xin lỗi, em tin tưởng anh, anh sẽ đến sớm--" Anh nói đến đây đột nhiên che lại điện thoại rống gì đó với bên cạnh, giọng điệu càng khẩn cấp: "A Kiêu, anh cúp trước, như vậy được không? Em sang Mỹ trước, tới đó nhớ gọi điện cho anh."
Anh nói xong không chờ La Kiêu mở miệng liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối La Kiêu chỉ nói hai chữ, cậu nhìn chằm chằm di động mím chặt môi, cảm giác bất an càng mãnh liệt.
- - Du Ngô như vậy, đến cùng là tính cái gì?!
Nhưng anh nói: Em tin tưởng anh! La Kiêu nghiêm túc nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn tin anh, nếu không có Du Ngô, sẽ không có bản thân cậu bây giờ, dù thế nào, cậu phải tin tưởng anh!
Lần này anh ấy chắc có chuyện rất quan trọng, khi mình tới Mỹ, anh ấy chắc chắn sẽ đến! Chắc chắn sẽ đến! La Kiêu cố gắng khống chế bất an trong lòng, thôi miên nói với bản thân.
"Húc Húc, đi thôi, đi sang Mỹ."
Húc Húc mới vừa lên máy bay thì vui vẻ nằm bò nhìn ra bên ngoài, chơi đủ rồi thì vùi trong ngực La Kiêu ngủ, La Kiêu ôm Húc Húc lại không ngủ được. Tiếng Anh của cậu cũng không tốt, chỉ biết mấy câu giao tiếp đơn giản nhất, nếu không phải Du Ngô, đời này cậu cũng sẽ không một mình dẫn Húc Húc đến cái đất nước xa lạ này.
Mười bốn tiếng đồng hồ, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay New York, La Kiêu nắm tay Húc Húc gọi cho Du Ngô. Tiếng tút tút truyền từ di động khiến sắc mặt cậu trở nên khó coi, Húc Húc tò mò nhìn xung quanh, hơi nhón chân chơi thật vui vẻ.
"Ba ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"
La Kiêu đứng ở sân bay xa lạ, chung quanh cậu đều là người nước ngoài da trắng, mắt xanh. Không ít người khi đi ngang qua còn tò mò xem liếc nhìn họ, Húc Húc đáng yêu vẫy tay với họ, lại chọc không ít người giơ ngón cái lên nói "cute""sweet".
"Chúng ta ở đây chờ chú Du, được không?"
Húc Húc ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được!"
Trước khi đi, La Kiêu đã đến ngân hàng đổi sang tiền đô la, cậu dẫn Húc Húc đi mua bánh mì, bánh quy với nước khoáng, hai người kéo vali ngồi trên ghế bắt đầu sự chờ đợi vô tận.
Cậu rất bất an, loại cảm xúc này đã mãnh liệt đến không thể khống chế, từ từ ăn mòn niềm tin vững chắc của cậu với Du Ngô. Điện thoại Du Ngô vẫn không gọi được, vừa bắt đầu là không ai nghe, sau đó liền trực tiếp tắt máy.
May mắn, trong lúc chờ đợi La Kiêu quen một người Trung Quốc, đối phương cũng vừa đến không lâu, hiện đang chờ bạn ở Mỹ tới đón. Ở nơi này nhìn thấy người Trung Quốc, La Kiêu cảm thấy vô cùng thân thiết, hai người rất nhanh đã trò chuyện ăn ý, đề tài từ đối phương chuyển tới trên người La Kiêu. Sau khi người nọ biết được tình huống La Kiêu, lập tức kiến nghị cậu mua vé máy bay về nước, dù sao thì cậu không giỏi tiếng Anh lại còn mang theo một đứa nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.
La Kiêu đương nhiên biết rõ, nhưng cuối cùng vẫn từ chối ý tốt mua giúp vé máy bay của người nọ, cậu vẫn muốn đợi một chút, có lẽ...... Du Ngô đã lên máy bay.
Không lâu sau bạn của người nọ đến đón, lúc gần đi cũng cho La Kiêu số điện thoại, bảo cậu có việc thì gọi cho mình. La Kiêu cẩn thận cất số điện thoại, sau đó vặn nước khoáng ra đưa cho Húc Húc đang ăn bánh mì.
Rạng sáng 3 giờ New York, La Kiêu nhận được điện thoại của Du Ngô, cậu thấp thỏm nghe máy.
Một khác đầu điện thoại im lặng một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Du Ngô vang lên: "...... A Kiêu, xin lỗi, anh không đến được."
Toàn thân La Kiêu cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch, cậu cảm thấy có một luồng khí lạnh đang ăn mòn cơ thể mình.
- --Hết chương 43