Phi từ trong phòng bệnh bước ra sân, cũng may xe của Khưu viện trưởng còn đậu tại đó. Chàng hỏi lão tài xế Trương:
- Viện trưởng còn thăm bịnh nhân phải không?
Lão Trương chưa kịp đáp lời thì, lão Khưu từ trong phòng bịnh đi ra, trên mặt ông hiện vẻ nghiêm trọng, dường như vừa xẩy ra việc gì.
Lão vừa bước vào văn phòng vừa hỏi:
- Phi, hãy gọi điện thoại, nói rằng chúng ta sẽ về dùng cơm.
Ông ta vừa nói vừa cởi lớp áo mủ y sĩ ra và rửa taỵ Phi vâng lời đến gọi điện thoại. Người tiếp điện thoại là Bân Bân:
- Má đang chờ gấp ghê lắm. Má nói ba và anh mà không về thí nhất định bà sẽ không cho hai người ăn.
- Ở phòng bịnh dường như xẩy ra việc gì, nên bác trai từ phòng bịnh vừa mới đến.
- Bộ có người chết hả?
- Bân Bân em không nên nói như thế.
Nàng vừa cười vừa nói:
- Anh nên hối ba mau về, ở nhà đang có khách, cả nhà đang chờ về dùng cơm ghê lắm.
- Khách nào vậy?
- Anh về đến sẽ biết.
Bân Bân nói xong cúp điện thoại. Khưu viện trưởng đã rửa tay xong vừa mặc áo vào. Ông ta hướng vào Phi gật đầu, hai người cùng bước lên xe. Phi và lão cùng ngồi phía sau, đợi xe mở máy chạy đi, chàng nói:
- Bân Bân nói với cháu tại nhà có khách, chờ bác về nhà dùng cơm.
- Khách nào vậy?
- Bân Bân không nói rõ.
Khưu viện trưởng không nói thêm điều gì. Phi trông gương mặt lão không yên, cả cố tật khi lên xe là hút ống bíp liên hồi cũng không thấy, nhất định có chuyện gì vừa xẩy ra và rất nghiêm trọng. Chàng động tánh tò mò, bèn hỏi thử:
- Vừa rồi cháu đến phòng bịnh, nghe nói có một bịnh nhân tự sát, anh Phú lập tức đến lo liệu, không biết chuyện ấy xẩy ra thế nào?
Lão thở ra, vừa lắc đầu nói:
- Tôi đến phòng bịnh để lo liệu việc đó. Tình hình rất nghiêm trọng, Phú còn ở lại đó lo điều trị, bịnh tình rất trầm trọng e khó sống được.
- Dạ, có phải một bịnh nhân thuộc phái nữ không?
- Ờ, cô ấy họ Vương, là một sinh viên du học Mỹ quốc.
- Cháu nghe anh Phú đề cập đến cô ấy, trước ở Mỹ quốc thất bại về đường tình ái, nên tâm tánh xẩy ra bất thường, bị họ đưa về nước, có phải chính cô ấy không?
Lão gật đầu nói:
- Ba của nó là bạn thân với tôi, sau khi nó về nước, ba nó giao cho tôi điều trị hơn mấy tháng naỵ Tại y viện, cơ thể nó vẫn như người thường không bịnh hoạn gì.
- Thưa, có phải cô ấy chỉ mang bịnh là tối ngày không chịu rời quyển sách trên tay không bác?
- Điều đó cũng do sự nhàn rỗi vắng lặng buồn bực, nên nó thường nhớ đến việc du học.
- Anh Phú có nói với cháu, bịnh tình cô ấy đã sắp lành, tại sao bỗng nhiên lại tự sát?
- Nguyên nhân cũng vì một chuyện ngẫu nhiên, nó đọc một tin trên báo rồi buông tờ báo ra mà khóc ngất.
- Chắc cô ấy được tin bất hạnh chớ gì?
- Nó đọc tin người bạn của nó tại Mỹ quốc đã đăng tin kết hôn. Trong lúc bịnh nhân đều ra ngoài tản bộ, chỉ còn mình nó trong phòng nó đập vỡ chiếc ly thủy tinh, dùng miểng ly mà cắt tĩnh mạch. Khi y tá phát giác thì, máu ra quá nhiều, nên nó hôn mê luôn.
Phi thở dài nói:
- Thật đáng thương!
- Cũng tại gia đình không đề phòng vấn đề báo chí, phải chi họ biết trước tin tức đó, đừng để cho nó xem.
Phi lấy làm lạ, chàng tự nghĩ, bình thường Khưu viện trưởng ít khi nói chuyện với chàng nhiều như hôm naỵ Chưa biết duyên cớ gì mà lão nói nhiều như thế? Có lẽ vì vấn đề của Vương Cách mà lão đối với chàng có điểm khác hơn trước?
Phi nhân cơ hội đó mà báo cáo cho lão biết bịnh tình của Trương Lập Dân, nhưng chàng không hề tiết lộ những việc chàng mưu tính có liên quan đến căn bịnh của Tố Tố.
Khưu viện trưởng gật đầu khen ngợi:
- Hay lắm, khi anh ta xuất viện, mình cũng nên tổ chức tiễn đưa anh ta, mời một số ký giả đến cho biết Dân được trở lại bình thường cũng nhờ Phi điều trị:.
- Cháu không tài cán gì, chỉ hy vọng thay bác mà điều trị cho bịnh nhân thôi.
- Vấn đề trị bằng tâm lý đối với y viện rất quan trọng. Từ nay, Phi có rảnh rang nên phụ trách những vấn đề tâm lý đó, có việc gì khó khăn nên cho tôi biết ngay.
Phi tỏ vẻ vâng lời, nhưng chàng không hề đề cập đến bịnh trạng của Vương Cách. Vì sau khi chàng bàn luận với Phú, chàng đã nghĩ ra một biện pháp khác. Chàng không muốn cầu xin viện trưởng cho biết sự thật, cũng không muốn điều tra tường tận mọi việc đã quạ Lòng chàng rất e ngại và thông cảm những sự tình cũng như hành động của Vương Cách. Nếu chàng là Vương Cách khi gặp lão Hùng, tuy không đánh đập thô bạo, nhưng chàng cũng khinh rẻ lão Hùng ra mặt.
Phi có cảm giác vừa thích thú vừa lạ lùng. Bịnh của Trương Lập Dân sau khi tìm ra sự thật thì thấy bịnh tình của anh ta rất chóng khỏi. Còn Vương Cách thì sao? Dầu chàng có muốn tìm ra sự thật cũng đành thúc thủ. Như căn bịnh của cô họ Vương, không phải đã tìm ra sự thật là gì? Tại sao cô ấy lại đi tìm cái chết để giải thoát?
Không thể nói hữu hạnh hay bất hạnh, tình cảnh mỗi người mỗi khác. Có người chỉ nhờ Thượng Đế giúp đỡ, nhưng Thượng đế chắc chắn không chịu bận tâm đến chuyện của người đời.
Xe về đến nhà, chàng bước xuống xe sau Khưu viện trưởng. Khi Phi vừa vào đến nhà khách, chàng rất kinh ngạc, nhìn thấy Tố Tố và bà Hùng còn bân Bân đang ngồi tiếp đãi hai mẹ con Tố Tố.
Bân Bân thấy lão Khưu bèn chạy ra nắm tay:
- Ba, con thay ba mà mời hai vị quí khách.
- A, hoan nghênh chị và cháu.
- Bác gái với Tố Tố đến thăm má, con khó khăn lắm mới thỉnh ở lại dùng cơm đó chớ.
Bà Hùng nói chuyện với lão Khưu, như trả lời Bân Bân:
- Không muốn làm rộn chị và cháu, bởi hôm qua ngồi phi cơ suốt nửa ngày, hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày còn chưa hết mệt.
Phi chào hỏi mẹ con Tố Tố, lời lẽ của chàng hơi mất tự nhiên. Chàng không biết công việc vừa xẩy ra thế nào, Phi rất sợ chạm phải đôi mắt của Tố Tố.
Khưu viện trưởng là bác sĩ đã từng du học tại Nhật bản, nên ông ta biết rất rành phong tục và cảnh trí tại Nhật. Bà Hùng trước đây cũng có theo chồng đi công du tại Nhật một thời gian, nên trong bữa cơm họ đàm luận toàn là những kỳ quan, phong tục và tập quán của nước Nhật. Duy một mình Phi không mấy hứng thú trong bữa cơm này, chàng cũng không ưa bàn đến chuyện nước ngoài. Món gỏi cá sống nổi tiếng của Nhật, chàng nuốt khó trôi. Nhưng, chàng cũng gắng gượng tỏ ra rất thích khẩu, một mặt tìm những lời khéo để khen thưởng bà Khưu đã khéo tay.
Chàng nhìn thấy Tố Tố cũng gắng gượng nuốt cái món ăn ngoại lai ấy. Sau bữa cơm, nàng tìm một nơi khoảng khoát mà ngồi, khi Bân Bân đi ra phía sau. Nàng hỏi khẽ Phi:
- Chiều nay anh với Bân Bân đi du ngoạn hả?
Phi dụ dự giây lát nói:
- Hồi sớm mai này Bân Bân có nói, nàng hy vọng được tôi cùng đi để thăm vài người bạn.
Tố Tố gật đầu, nàng không nói chi cả. Phi lộ vẻ không an lòng, hỏi:
- Cô có việc gì cần không?
- Không, chỉ hỏi vậy thôi. Trước khi dùng cơm em nghe anh gọi điện thoại với Bân Bân, anh đang bận rộn tại y viện lắm hả?
- Bác Khưu rất bận nhiều việc, tôi phải chờ bác cùng về.
- Dường như Bân Bân hỏi anh có người bịnh đã chết?
Phi giải thích:
- Cô ấy chỉ nói chơi trong điện thoại, bởi vì có một bịnh nhân vừa tự sát.
Tố Tố động tánh hiếu kỳ hỏi:
- Thế à? Người bịnh ấy thuộc giới nào?
Phi đã nói lỡ lời, không thể rút lời lại, chàng nghĩ rất ăn năn, hoàn cảnh của bịnh nhân vừa tự sát rất dễ làm kích thích Tố Tố. Đồng thời, công việc của bịnh viện cũng không nên cho người ngoài biết. Nhưng lúc ấy lão Khưu tiếp lời:
- Tố Tố, nói đến bịnh nhân đó, chắc cháu đã nghe qua, cô ấy họ Vương, ba của cô ta có quan hệ với bác. Khi cô ấy du học tại Mỹ quốc gặp chuyện rối loạn thần kinh rồi trở về nước. Bình thường tại y viện cô rất đàng hoàng, hôm nay không biết do nguyên nhân nào mà bịnh nhân dùng miểng ly cắt đứt tĩnh mạch để tự sát.
Tố Tố lộ vẻ kinh dị nói:
- Trước đây cháu đến thăm bịnh viện, cô ấy vẫn khỏe mạnh như thường. Sau hôm nay bỗng nhiên tự sát?
Bân Bân vừa ra đến, nàng hỏi nhanh:
- Ba nói ai tự sát? Tại sao vậy?
Phi có cảm giác, Khưu viện trưởng không nên nói rõ nguyên nhân cô họ Vương tự sát, đối với căn bịnh của Tố Tố có ảnh hưởng vô cùng. Nhưng, chàng không thể đoán trước câu trả lời của lão. Nhưng, Khưu viện trưởng như đã chú ý điều đó, lão trả lời:
- Ba rất hối tiếc cho cô họ Vương, tuổi còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, lại xuất ngoại tiếp tục sự học, điều đó thật khó mong được. Kết quả lại bi thảm, và uổng công phu học tập gần hai mươi năm trời.
Tố Tố như lưu tâm đến vấn đề, hỏi:
- Thưa bác, có thể cứu cô Vương thoát khỏi tử thần không?
- Đó là trách nhiệm của toàn y viện, Y sĩ Phú đang lưu lại đó để tìm cách chữa trị.
- Chúng tôi muốn gọi điện thoại để hỏi thăm được không bác?
- Khỏi cần, bác đã dặn họ, nếu có việc cần nên gọi điện thoại cho biết. Đã lâu rồi không có tin tức gì, chắc đã qua khỏi nguy hiểm.
Tố Tố thở phào nhẹ nhõm:
- À, được vậy thì hay quá.
Bân Bân chu mỏ tỏ vẻ không hài lòng:
- Ba nói đến chuyện chết chóc làm gì nghe sợ quá.
- Thôi, ba không nói đến nữa đâu, con sao gan như con tép.
Đến đây Phi mới an lòng. Sự tình đã qua giai đoạn lo âu, nhưng Bân Bân vẫn quấn quít theo lão Khưu nói:
- Con nào phải nhát gan, con chỉ sợ cho Tố Tố cô ta ăn uống quá ít, lại thêm những chuyện sợ hãi nữa...
Nhưng Tố Tố lại có ý nghĩ ngược lại:
- Không đâu, bác đừng lo điều đó, cháu tuy ăn uống ít oi, nhưng cháu thích nghe những chuyện lạ, bởi cháu có biết cô họ Vương đó. Nên cháu rất lo cho cô ấy.
Khưu viện trưởng cười ha hả nói:
- Được rồi, thôi không nên bàn đến vấn đề cô họ Vương nữa. Chiều nay chúng con đến đó thăm chơi.
Tố Tố cướp lời nói:
- Thưa bác, cháu không muốn đi, cháu muốn về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay cháu thấy đầu cổ hơi nặng, nên cháu không học bài.
Bân Bân nói:
- Còn mình với Phi thì đi thăm bạn bè.
Bà Khưu xen vào:
- Cũng được, con hãy thay má đem một vài món đồ tặng cho người quen nhé.
- Phiền lắm má à!
Bà Hùng nắm tay con gái đứng dậy nói:
- Thôi mình cáo từ ra về, khuấy rối mấy tiếng đồng hồ cũng đủ rồi, lại còn tặng cho đồ đạc nữa.
Lão Khưu bảo tài xế Trương lái xe đưa khách, Phi và Bân Bân cũng đứng lên tiễn khách ra cửa. Phi thấy không khí chẳng mấy gì vui vẻ, nên chàng không nói điều gì khác.
Chàng thường nói, mỗi người có mỗi cá tính khác nhau, chàng đem so sánh giữa Bân Bân và Tố Tố, chàng chú ý phân tách cá tính của hai người. Tánh tình của Bân Bân vui vẻ trẻ trung, dễ yêu cũng hay giận. Nếu dùng nước để thí dụ với phái nữ thì tánh của Bân Bân bình thản như dòng nước trôi xuôi. Khi thuyền thả trôi trên giòng nước đó thì không thấy lo ngại gì chuyện viễn dụ Nhưng khi giông tố nổi lên, thì con sông bình thản ấy rất dễ nổi lên những cơn sóng bạo mà nhận chìm thuyền. Nếu thuận theo ý nàng thì rất dễ trở thành bạn thiết, ngược lại thì khó lường hậu quả.
Tố Tố thì luôn luôn sử dụng tình cảm nặng hơn lý trí, đầu óc chứa nhiều ảo tưởng hơn là hiện thực. Nàng giống như một con suối nhỏ, hai bên bờ suối ấy đủ cả rặng liễu, luống hoa, non xanh và mây trời bao bọc. Phong cảnh thật đẹp mắt. Suối nhỏ ấy không thể chứa những con thuyền cũng như không nổi cơn sóng bạo để nhận chìm thuyền. Tâm trí nàng là những thi sĩ, họa sĩ. Nét đẹp trong lòng và bên ngoài ăn khớp nhau, nhưng tình cảm của nàng rất yếu đuối, dễ bị ngoại vật khuấy động. Như nước trong khe suối nhỏ, nước rất trong sạch, nhưng cũng mau cạn.
Thượng đế đã sanh ra cá tánh của hai nàng không giống nhau, nếu xẩy ra một ngoại cảnh gì thì hai cá tánh rất dễ xung đột. Hôm đó hai người tuy không nói điều gì trái ý để gây xung đột nhau, nhưng ý kiến không hề đi đôi nhau.
Sau khi mẹ con Tố Tố đã lên xe, Bân Bân và Phi trở vào nhà, nàng quay sang hỏi Phi:
- Anh Phi, anh có biết cô họ Vương vì sao mà tự sát không?
Phi sững sờ giây lát, chàng không muốn bàn đến vấn đề này nữa, nên trả lời đẩy đưa:
- Trên đường về, tôi chỉ nghe bác nói lại, chớ không hiểu rằng cho lắm, em muốn biết rõ thì nên hỏi bác.
- Anh không vì cô ấy mà lo lắng cho bịnh của cô ta sao?
- Không, anh đang lo ột bịnh nhân khác, trên đường về mới nghe bác nói lại thôi.
Nàng tỏ vẻ giận dỗi nguýt chàng:
- Báo hại người ta chờ gần chết vậy đó. Tôi lấy đồ mua tặng cho anh đây, nào, anh xem thử. Hy vọng anh thích những món em đã chọn.
Phi liếc sang tay nàng, vừa cười nói:
- Bân Bân, em mua món gì cho anh, nhất định anh thích món đó.
Nàng trợn mắt nhìn chàng:
- Già hàm, chưa xem thấy gì hết, sao biết em mua vật gì?
- Món gì anh cũng cần thiết hết, em từ xa mua về cho anh đủ làm anh vui thích lắm rồi.
Bân Bân nhéo tay chàng, làm cho Phi đau đớn kêu lên. Bà Khưu quay lại nhìn nàng hỏi:
- Bân Bân, con làm gì vậy?
Phi chỉ giàn hoa bên cạnh nói:
- Dạ, không có chi, cháu chỉ đụng giàn hoa nên sắp ngã.
- Giàn hoa này nên kêu thợ sửa lại mới được.
Bà Khưu vừa nói vừa nhìn lão. Khưu viện trưởng vừa cười vừa bông đùa:
- Phần tôi chăm sóc bịnh viện, phần bà thì chăm sóc gia đình chớ.
Phi nhìn Bân Bân nói:
- Ít hôm nữa tôi sẽ về sửa lại giàn hoa này.
Bân Bân giận cũng không được, mà cười cũng chẳng ra lời, nàng chỉ "hứ" một tiếng. Tiếp theo lại đến nói nhỏ bên tai chàng:
- Anh dám!
- Dữ vậy, em không sợ anh sẽ méc với bác gái à?
Sắc mặt nàng vẫn hầm hầm, gằng giọng:
- Đố anh dám!
- Thôi, anh không dám, em làm dữ nên anh sợ quá rồi.
Bân Bân vừa bước vào cửa ngõ:
- Đừng nói xàm, hãy mau vào xem đồ của em mua, rồi chúng ta sẽ đi Đài Bắc.
Vợ chồng lão Khưu cũng vừa bước vào cửa, Phi đứng lại tại cửa ngõ nói:
- Những vật đó bất tất em phải mang theo, vì anh không còn ở nhà Tố Tố nữa, vài hôm nữa anh sẽ dọn về đây.
Danh Sách Chương: