Sáng hôm sau, nhiệt độ trong người Tố Tố giảm rất nhiều, thần trí của nàng đã khôi phục, nhưng cơ thể rất suy nhược, nàng nằm vùi trên giường. Phi vừa thức dậy, bỗng A Kim đến nói, bà Hùng mời chàng đến xem mạch cho nàng. Chàng rửa mặt xong thì bà Hùng đến hướng dẫn chàng vào xem mạch cho Tố Tố.
Nàng nằm ngay trên giường bất động, khi nhìn thấy chàng thì nàng nở nụ cười. Nhưng trong nụ cười hiện lên đôi phần hổ thẹn vì vấn đề trong đêm qua.
Phi chào hỏi nàng:
- Cô Tố Tố đã khỏe rồi chớ?
- Còn chóng mặt và trong mình thấy ê ẩm đau nhức.
Bà Hùng tiếp lời:
- Chờ giây lát bác Khưu của con sẽ đến. Vừa rồi bác có gọi điện thoại hỏi thăm con.
Phi muốn sờ trán nàng, nhưng chàng vội rút tay lại, bởi trước mặt bà Hùng chàng ngại làm như thế.
Chàng nói:
- Xin cô cho tôi đặt nhiệt kế.
Tố Tố chưa phản ứng gì, Phi bèn lấy ống nhiệt kế đặt vào miệng nàng, sau đó chàng bắt mạch nơi cườm tay nàng, mạch rất yếu, nhưng độ nóng đã xuống dưới 38 độ.
Phi yên lòng, chàng và nàng trao đổi một vài câu có liên quan tới bịnh trạng nàng, sau đó, chàng tính rút lui. Nhưng, Tố Tố bỗng nhiên nhìn bà Hùng nói:
- Má à, con muốn nói vài việc với anh Phi, con ngủ đã quá giấc rồi.
Bà Hùng gật đầu nói:
- Được rồi, con cần uống gì, má sẽ đi làm cho?
Nàng lắc đầu nói:
- Con thì khỏi uống gì, má lo cho anh Phi đi.
- Xin bác đừng quá lo âu, cháu đã uống rồi.
Bà Hùng tỏ vẻ không yên lòng, bà căn dặn:
- Con với cháu Phi, nói chuyện đi, nhưng đừng nói nhiều lắm.
Nàng mỉm cười nói:
- Má khỏi phải lo, bởi vì anh Phi là y sĩ mà.
Bà Hùng bước ra cửa phòng, Phi mỉm cười nhỏ giọng:
- Tôi còn nhớ, cô chán y sĩ lắm mà.
Nàng cũng nở nụ cười tươi trả lời:
- Đúng vậy, em từ nhỏ hay bịnh hoạn, mỗi lần rước thầy thuốc đến, họ không cho uống thuốc mà chỉ chích thuốc, em sợ chích thuốc lắm, nên rất chán y sĩ.
Phi cười thành tiếng:
- Trong đó có cả tôi nữa?
Nàng chăm chú nhìn chàng, lắc đầu nói:
- Anh không có trong đó, anh không hề cho em uống thuốc, cũng không chích thuốc cho em mà.
- Giây lát đây bác Khưu sẽ đến chích thuốc cho cô.
Nàng lộ vẻ đáng thương hại:
- Đừng dọa em, em đã khó chịu lắm rồi, đầu nhức, cổ khô, chóng mặt, miệng lại đắng muốn chết đi được.
Phi an ủi nàng:
- Đừng lo lắm, nên yên nghỉ trong đôi ba hôm sẽ khỏi.
- Em muốn ngồi dậy, anh đỡ giùm em được không?
Phi đợi nàng ngồi dậy, dựa lưng vào gối, như nửa nằm nửa ngồi. Nàng tỏ ra rất mệt nhọc. Giây lát sau, nàng cúi đầu nhỏ giọng:
- Cho em biết, đêm qua em làm sao về đây được? Em nhớ dường như anh đỡ em lên một chiếc xe hơi thì phải?
- Phải rồi, qua khỏi cầu treo thì có chiếc xe taxi đậu chờ khách sẵn.
- Em cũng không nhớ mình đi qua cầu hồi nào. Chỉ còn nhớ mơ màng dưới ánh đèn đường có hai chiếc bóng.
- Lúc đó thì cô đã phát nóng dữ dội rồi, nhưng tôi không ngờ bịnh cô nặng như thế này.
- Em còn nhớ khi xe mở máy chạy, dọc đường bóng đèn sáng choang tiếng kèn xe inh ỏi, rồi sau nữa em không còn biết chi cả.
- Khi về đến cửa thì cả nhà đều đứng sẵn tại cửa mà đón cộ Bác Khưu cũng có mặt, chích thuốc cho cô đỡ nhiều rồi bác mới ra về.
Nàng nhìn Phi, chờ chàng nói xong. Sau đó, nàng cúi đầu xuống, đôi mi của nàng chớp lia, tỏ ra bình tĩnh, nàng nói:
- Dường như em đã qua một cơn mộng ảo, em mơ hồ không biết mộng hay là thật? Sáng nay khi tỉnh lại mới nhớ ra từng chi tiết, nhưng không nhớ được tất cả.
Phi kể lại từ khi gặp nàng tại Bích Đàm đến khi về nhà. Nàng chỉ cúi đầu để nghe. Sau cùng, nàng thở dài nói:
- Nếu anh không tìm gặp em, thì chắc chắn bây giờ em không còn trên thế gian này.
Phi không muốn nàng tỏ ra bi quan như thế nữa.
- Tố Tố! Không nên nói thế.
- Thật vậy, khi một mình em ngồi ở phòng trà, em bỗng nhớ đến cô họ Vương tự sát tại y viện, em thấy nàng rất can đảm, nhưng lúc bấy giờ em rất ăn năn tại sao mình đã lại đến đây? Gặp một ông tinh quái chọc ghẹo, sau khi hắn đi rồi, em lại nhìn lên cầu mà lo sợ, không thấy bóng dáng một người quen, không có ánh đèn, em không thấy gì cả. Sau cùng không ngờ em lại thấy được anh.
Phi ngăn nàng, giọng êm dịu:
- Tố Tố, đừng nói nhiều lắm không nên, tôi là y sĩ cô nên nghe lời tôi.
Nàng mở to đôi mắt chú ý vào chàng, đôi môi nàng run động như muốn nói gì, nhưng chẳng ra lời. Phi trông vào đôi mắt thấy tâm trạng của nàng rất phức tạp, nhưng không biết lòng nàng đang chất chứa những gì? Chàng cũng không hỏi nàng. Một sự yên lặng chừng đôi phút, rồi Khưu viện trưởng đến.
Khưu viện trưởng chích thuốc và cho uống thuốc, ông ta bảo đảm với gia đình, trong năm ba hôm nữa nàng sẽ khỏi ngaỵ Phi ra về y viện với viện trưởng, để thăm Bân Bân, giải thích những việc trong đêm qua, nhưng nghe lão Trương nói, Bân Bân đã đi Đài Bắc từ sáng sớm rồi.
Chàng cảm thấy buồn, không biết lý do nào nàng lại đi Đài Bắc sớm vậy? Theo mấy hôm nay, trước khi nàng muốn đi đâu đều cho chàng biết trước, hoặc ước hẹn đi cùng chàng.
Phi không dám hỏi viện trưởng, chàng nghĩ rằng viện trưởng cũng đã biết Bân Bân đi đâu. Chàng nghĩ nên đến y viện để giải quyết chuyện của Vương Cách, rồi sau sẽ haỵ Sau khi đến y viện, chàng tìm đến Phú. Khi gặp Phi, Phú tỏ vẻ lo lắng kéo Phi vào phòng thì thầm:
- Tiểu Lê, chú mầy có biết không, chú mầy đã mang họa rồi.
Phi gật đầu nói:
- Em đã biết rồi.
Phú tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Chú mầy bíêt? Biết gì?
Phi nhất định cho rằng Phú nói đến chuyện Vương Cách vì chàng đã nghe, và hai vị lão nhân đã tha thứ lỗi lầm cho chàng rồi.
Phú nhìn Phi cười cười tiếp:
- Vấn đề này có người khó mà tha thứ cho chú mầy.
- Anh nói ai không tha thứ?
Phú nhìn Phi vẻ bí hiểm hỏi:
- Đêm qua chú mầy đi đâu?
Phi bỗng nhiên chợt tỉnh, Phú nói cái người không tha thứ chính là Bân Bân, nàng nhất định đã biết Phi đi tìm Tố Tố, nhưng không cho nàng biết trước, do đó nàng tức giận, sáng nay nàng bỏ đi Đài Bắc.
- Anh Phú đêm qua mấy giờ mới về Đạm Thủy?
- Mình đã hỏi chú mầy đi đâu?
- Phú đâu phải là sư tổ tôi, anh không biết tôi đi tìm Tố Tố sao?
- Bây giờ mình đã biết, nhưng đêm qua nhà ngươi đi tìm Tố tố sao không cho anh biết trước?
Phi cố ý cho là Phú ghen tương:
- Do đó mà anh tức phải không?
- Mình không hề ghen hờn gì nhà ngươi, nhưng Khưu tiểu thơ của nhà ngươi ghen mới hay cho chớ!
- Anh Phú, mình tin rằng Phú rất hiểu rõ chuyện đó, không phải bỗng nhiên mình đi tìm Tố Tố mà bỏ dở cuộc khiêu vũ vui vẻ của bạn bè, vì mình không muốn cả đám đi tìm Tố Tố, khi nàng thấy đông người sẽ không vui.
Phú cười nhạt nói:
- Chắc chắn cô Bân Bân sẽ không đồng ý nghe nhà ngươi giải thích kiểu đó.
Phi rất lo ngại, chàng muốn biết tình hình sau khi chàng ra đi:
- Anh Phú, mình muốn biết rõ điều gì đã xẩy ra, sau khi mình rời khỏi Trung Ương tửu quán?
Phú biết Phi rất lo lắng, Phú không nỡ để cho Phi phải lo lắng thêm, chàng đem tất cả sự tình từ lúc Phi đi đến khi họ ra về mà nói rõ cho Phi biết. Sau khi Phi ra đi rồi, chờ lâu không có tin tức gì, Bân Bân rất lo ngại. Nàng bèn kéo Phú đến gọi điện thoại về y viện, các y tá cho biết, Phi đã đi tìm Tố Tố, chưa có về y viện.
Trong khi đó, Phú cũng được tin Vương Cách đã trốn ra khỏi y viện. Phú có phần lo lắng, nên hối thúc Bân Bân về sớm một chút. Bân Bân không nói gì nhưng sau khi gọi điện thoại nàng tỏ ra không mấy hài lòng, nàng chỉ ngồi thừ ra, không khiêu vũ, cũng chẳng thèm xem các cuộc biểu diễn.
Nàng ngồi lại giây lát rồi tỏ ý muốn về. Phú tính tiền xong gọi xe đưa cô họ Lại về trước, sau đó mới đưa Bân Bân về nhà sau. Nghe đến đây, Phi hiểu Bân Bân đã trách chàng. Nhưng chàng không lo lắm, chàng tin rằng Khưu viện trưởng cũng về để giải thích cho nàng hiểu rõ thêm. Nếu nàng còn giận chàng, thì sẽ nhờ Khưu viện trưởng giải thích mọi việc sau.
Chàng gác lại việc đó và hỏi Phú tiếp:
- Phú à, mình nghe viện trưởng nói là Vương Cách đã đánh y sĩ Tống rồi trốn đi, bịnh tình anh ấy có nặng không vậy anh?
Phú lắc đầu nói:
- Không nặng lắm, mình cũng bị đánh một gậy vào đầu rất oan.
Nghe Phú nói, Phi khó hiểu hỏi:
- Lúc đó anh không có tại Trung Ương tửu quán sao mà bị hắn đánh vào đầu?
- Theo sự thuật lại tình hình lúc đó, Vương Cách đi tìm mình, vì hắn nhớ nơi mình ở, hắn đã nhớ ký túc xá của mình. Khi hắn biết mình không có tại đấy, hắn lấy một chiếc áo sơ mi và một quần dài. Tống y sĩ đang ở khít vách mình, nghe trong phòng mình có tiếng động, anh ta vừa bước qua xem, Vương Cách tưởng là mình về đánh một cây rồi chạy mất.
Phi tỏ vẻ không an lòng:
- Nếu vậy, mình phải đi thăm y sĩ Tống, Vương Cách gây tai họa cũng do mình mà ra.
- Anh ấy đã đỡ nhiều, cũng may, anh ta tránh khỏi nên chẳng trúng ngay đỉnh đầu, chỉ trúng trên vai sưng húp, hiện giờ đang nằm tại ký túc xá. Phi chờ giây lát sẽ đi thăm, mình còn có chuyện cần nói với Phi.
- Việc gì vậy?
Phú lấy thuốc hút ra đưa cho Phi và châm lửa đốt, chàng nói:
- Chuyện liên quan đến Vương Cách, mình có một tin mới.
- Dường như lần trước anh đã nói cho tôi nghe rồi mà?
- Đúng vậy, chúng ta nên theo dõi tình hình hiện thời, chỉ vì thấy hắn đồng ý với chúng mình nên chúng mình mới dời hắn đến phòng bịnh thường. Điều đó chúng mình đã lầm lớn.
Phi lấy làm kinh dị nói:
- Lại lầm lẫn à? Có lẽ lời hắn nói về Hùng Kiến Phương là không đúng sự thật?
- Bề ngoài là sự thật, nhưng Hùng Kiến Phương đã biết Lâm Tiểu Mỹ từ trước, nàng là một cô gái hầu rượu tại một quán nhỏ trước đó ba năm. Hùng Kiến Phương cảm thông hoàn cảnh của cô ta, nên cứu cô ta thoát khỏi vòng khốn khổ, đem về xưởng ông ta cho làm việc. Sau đó Vương Cách biết được cô ta, thường bám sát để tình tự. Sự thực, cô ấy chẳng yêu hắn, nhưng không hề làm phiền lòng hắn. Sau đó, một gã công nhân bị sa thải, nên tìm cách thêm thắt câu chuyện Hùng Kiến Phương cưỡng bức Tiểu Mỹ, khi đó Vương Cách động máu anh hùng tìm đánh Hùng Kiến Phương, sự việc là như vậy.
- Nếu đúng như vậy thì Hùng Kiến Phương đâu có làm hại Tiểu Mỹ?
- Đúng rồi, giữa lão và nàng, vẫn đối xử đẹp với nhau.
- Tại sao anh biết rõ như vậy?
- Chuyện đó đã xẩy ra hai lần. Lúc đầu nghe Vương Cách nói, mình cũng không thể tin lời hắn, vì hắn đã liệng đá vào xe, đánh người vô cớ, điều đó đủ chứng minh là hắn mang chứng tinh thần phân tán rồi. Nhưng sau đó, mình nghe Tiểu Mỹ rời khỏi cơ xưởng chẳng bao lâu, lại trở vào làm chiêu đãi trong một nhà hàng, Hùng Kiến Phương thường đến đấy uống rượu, hai người thường ngồi chung xe đi du ngoạn, do đó, mình không thể tin theo lời Vương Cách nữa.
Khi nhớ ra, một hôm chàng cùng Bân Bân đi du ngoạn, bỗng nhiên gặp lão Hùng đi chung với một cô gái trẻ, nhưng chàng không rõ, Phi chỉ hỏi:
- Như vậy là Vương Cách vu khống sao?
- Gần đây mình còn được một chứng cớ mới, trưa hôm qua, mình cùng Phương Tử đang ăn cơm. Nàng ình biết nàng có người chị em bạn mở một y viện sản khoa, khi Vương Cách tố cáo Hùng Kiến Phương hiếp dâm Tiểu Mỹ, vì cần chứng cớ, nên buộc lòng cảnh sát phải đưa nàng vào đây để khám nghiệm, được chứng minh Tiểu Mỹ không sao cả.
Sự việc này Phi không hề ngờ đến, chàng cảm thấy chính mình có lắm lần nghĩ quấy về Hùng Kiến Phương. Vương Cách bị đưa vào bịnh viện để điều trị là do hắn gây ra, mình hơi đâu lại lo đến việc của anh ta?
Chàng lại được học thêm một điều mới, những việc gì muốn phán đoán, trước hết phải nghe người thứ ba kể. Chàng thở dài nói:
- Theo việc này, tỏ ra chúng ta chưa hiểu rõ lòng người, cũng như lối xử thế có nhiều sai lầm, đôi khi còn gây ình lắm chuyện phiền phức. Lần trước Hùng Kiến Phương bị đánh, lần này Tống y sĩ cũng bị đánh, chưa chắc gì việc đó đến đây là dứt?
Phú lắc đầu gượng cười nói:
- Mình cũng không hơn gì Phi, lần đầu tiên mình được biết Hùng Kiến Phương mình đã có ý nghĩ không tốt đối với ông tạ Khi chứng minh rõ ra, mình mới thấy rằng, hai lão đầu tử tốt hơn chúng ta nhiều.
Phi lo lắng nói:
- Anh Phú, chúng ta chờ khi nào bắt được Vương Cách về, sau đó chúng ta sẽ đến trước hai lão nhân gia mà xin lỗi, anh nghĩ sao?
- Mình tin rằng Vương Cách sẽ bị bắt, nhưng không tin là hắn được đưa trở vào đây. Hắn đã mang tội đánh người và trộm cướp, cảnh sát cuộc có thể đưa hắn ra tòa, hoặc giam cầm cũng chưa biết chừng.
- Ờ, nếu đưa hắn vào bịnh viện, Khưu viện trưởng cũng chẳng dám nhận.
Phú cười cười nói:
- Vận khí của mình không mấy tốt, mất một bộ quần áo, còn hơn là bị đánh một gậy lên đầu.
- Chúng ta hãy đi thăm Tống y sĩ nè.
- Phi hãy đi đi, mình còn bận lo cho nhiều bịnh nhân, vả lại, chiều qua mình đã thăm Tống rồi.
Phi và Phú chia tay nhau, Phi phải đến thăm y sĩ Tống, anh này cơ thể rất ốm yếu, mắt mang kiếng cận. Y sĩ Tống tường thuật như lời Phú đã nói quạ Anh ta bảo, đến bây giờ nghĩ lại còn phát giật mình. Anh cũng không trách gì Phú và Phi, Tống bảo vì mình là những y sĩ của bịnh viện thần kinh nên những chuyện như thế xẩy ra rất thường. Phi ân cần ngỏ lời xin lỗi Tống.
Danh Sách Chương: