• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phút chốc trên lưng Lạc Tầm Phong đều toát mồ hôi lạnh.

Y đã biết? Lạc Tầm Phong nghĩ y có phải đã biết hết rồi không? Yến Cửu Phi đã nói những gì? Nhưng Yến Cửu Phi biết được bao nhiêu?
Hắn trong lòng vừa thấy run sợ, chân vừa đi tới “ Chỉ Ngọc, làm sao vậy?”
Thẩm Chỉ Ngọc nhấc mắt nhìn Yến Cửu Phi, hỏi: “ Ngươi đã sớm biết hắn đã trở lại?”
Lạc Tầm Phong tự biết đuối lý — hắn biết rất rõ việc Yến Cửu Phi ở trong thành Vân Châu nhưng lại không bắt hắn về Lưu Vân sơn trang thậm chí còn đem hắn giấu đi.

Từng chuyện từng chuyện một đều giống như đối nghịch với Thẩm Chỉ Ngọc.

“ Phải, ta biết….

” Lạc Tầm Phong chột dạ, nói “ Hắn bị người đuổi giết tới cầu ta cứu hắn.


Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngươi với hắn rất quen thuộc?”
“ Không thân….


“ Không thân thì sao hắn phải kêu ngươi cứu hắn?” Thẩm Chỉ Ngọc sắc mặt đều lạnh xuống “ Là vì nghe nói Lạc đại hiệp thật sự rất nhiệt tình, nhiệt tình vì lợi ích chung?”
Lạc Tầm Phong á khẩu không nói được gì “ Ta….



Lúc này, Yến Cửu Phi đang bị trói ở một bên đột nhiên lên tiếng nói: “ Lạc đại hiệp là bị ta uy hiếp.


Lạc Tầm Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sợ hắn nói hết tất cả mọi chuyện.

Yến Cửu Phi chớp mắt vài cái với hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng, sau đó nói với Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ta biết bí mật của hắn.


Lạc Tầm Phong trong lòng cả kinh vừa muốn lên tiếng lại nghe Yến Cửu Phi lớn tiếng nói: “ Hắn không được! *”
Lạc Tầm Phong: “….


Thẩm Chỉ Ngọc: “……”
Lạc Tầm Phong nhấc chân đá hắn “ Nói bậy bạ gì đó?! Ngươi mới không được!”
Yến Cửu Phi lẩm bẩm nói: “ Ta không được.


Lạc Tầm Phong thở hổn hển hai hơi xoay người nói với Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ta có nguyên nhân nhưng không phải giống như hắn nói.


Thẩm Chỉ Ngọc: “ Vậy là gì?”
Lạc Tầm Phong không dám nhìn y “ Không thể nói….


Thẩm Chỉ Ngọc cũng không nói gì nhất thời toàn bộ sân im ắng khiến cho Lạc Tầm Phong có chút thở không nổi.

Thật lâu sau, Thẩm Chỉ Ngọc rũ mắt hỏi: “ Ngươi muốn che chở hắn?”
“ Phải” Lạc Tầm Phong gian nan nói “ Ta nói rồi sẽ không để hắn chết….


Thẩm Chỉ Ngọc không nói một lời chỉ đẩy xe lăn đi ra ngoài.

“ Chỉ Ngọc……” Lạc Tầm Phong lúng túng nhưng không biết nên nói gì, hắn muốn đuổi theo nhưng không biết đuổi theo rồi nên nói cái gì.

“ Lạc đại hiệp….

” Yến Cửu Phi hô lên “ Có thể giúp ta cởi bro dây thừng không? Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng chưa nói!”
Lạc Tầm Phong không nhúc nhích, tự nói “ Y tức giận rồi.



Yến Cửu Phi: “ Không có việc gì, không có việc gì, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lại qua hai ngày liền bình thường thôi.


Lạc Tầm Phong biểu tình phức tạp nhìn hắn một cái, đi tới hỏi: “ Ngươi nói ngươi ở nha môn nghe được Diêu Tùng cùng một người nói chuyện, bọn họ đã nói gì?”
Yến Cửu Phi hồi tưởng lại một chút “ Nói muốn bắt Lục tiền bối, không thể có thêm chuyện xen vào, còn cái gì mà việc của ta và ngươi không thể để người thứ ba biết được….

.


“ Chuyện gì?”
“ Không nghe rõ, trên tường bỗng có con mèo nhảy tới làm ta giật mình nên bị họ phát hiện.

“ Diêu Tùng, Phùng An, không để người thứ ba biết được?” Lạc Tầm Phong vừa trầm ngâm vừa đi ra ngoài, Yến Cửu Phi vội la lên: “ Lạc đại hiệp, người cởi trói cho ta đã!”
Lạc Tầm Phong dường như không nghe thấy vẫn đi ra cửa viện lại đụng phải Thẩm Thập Ngũ ở trên hành lang.

Thẩm Thập Ngũ vừa thấy hắn liền nói: “ Lạc đại ca, huynh cùng trang chủ cãi nhau sao?”
Lạc Tầm Phong cảm thấy chua xót, hỏi: “ Y đang ở đâu?”
“ Ở ngoài sảnh” Thẩm Thập Ngũ nói “ Bồn cam kia đều bị trang chủ vặt trụi.


Lạc Tầm Phong nhỡ rõ, khi Thẩm Chỉ Ngọc giận, y sẽ đi vặt bồn cam ở ngoài sảnh.

Thẩm Chỉ Ngọc cũng đã lâu không tức giận với hắn, lần vặt bồn cam kia cũng đã là một năm trước.

Chỉ vì hắn nghe thấy Trình đại phu trong lúc vô tình có nói có một loại thảo dược sinh trưởng ở trong vách đá tại Huyền Nhai, loại thảo dược này có công hiệu với nhiều loại độc, cũng không biết có thể giải được độc trên đùi của trang chủ không?
Hắn liền mang theo dây thừng nhất quyết phải tìm được thảo dược kia, Thẩm Chỉ Ngọc không cho hắn đi nhưng không ngăn được hắn.

Cuối cùng khi mang thảo dược trở về, trên cánh tay của Lạc Tầm Phong bị vách đá sắc nhọn cắt một vết to.


Ngày đó, Thẩm Chỉ Ngọc ở sảnh ngoài bóp cam cả đêm, Lạc Tầm Phong chỉ thiên thề địa nói sẽ không bao giờ đi lấy thảo dược kia nữa mới dỗ được y.

Nhưng hiện tại, Lạc Tầm Phong không biết nên dỗ thế nào.

Hắn thở dài, lấy tiền đưa cho Thẩm Thập Ngũ đi mua hạt dẻ ngào đường cho Thẩm Chỉ Ngọc.

Thẩm Thập Ngũ cầm bao hạt dẻ tìm Thẩm Chỉ Ngọc, thật cẩn thận hỏi y: “ trang chủ, ngài muốn ăn hạt dẻ không?”
Thẩm Chỉ Ngọc liếc mắt nhìn hạt dẻ một cái lại không biết nghĩ tới cái gì mà bóp nát quả cam đang cầm trong tay “ Không ăn, hư rồi.


Thẩm Thập Ngũ cúi đầu nhìn nhì, vẻ mặt mờ mịt —- Không có hư mà nhỉ, rất thơm nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Trời lạnh rồi hãy để tiểu Lạc bị lạnh nhạt vài ngày vậy.

*
(Chú thích) “ 天冷了,让小骆多括几天马甲。” Đây là câu gốc vì mình không chắc nghĩa nên để đây nếu ai hiểu được câu này rõ nghĩa hơn thì bảo mình nhé.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK