Thẩm Chỉ Ngọc chớp chớp mắt.
Tâm Lạc Tầm Phong gần như sắp nhảu ra ngoài, lắp bắp không biết nên nói gì, “ Ta, ta….” Nói được một nửa, hắn bỗng ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở Thẩm Chỉ Ngọc.
Hắn lại gần ngửi ngửi “ Ngươi uống rượu?”
Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, nói: “ Uống không ngon, đổ rồi.”
Lạc Tầm Phong: “ Đổ rượu?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ừ, là vò ở dưới giường ngươi.”
“ Cái gì?” Lạc Tầm Phong kinh ngạc nói: “ Đó là rượu ngươi tự nhưỡng!”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Cho nên mới uống không ngon.”
“ Uống ngon!” Lạc Tầm Phong đau lòng gần chết, vò rượu chính mình giấu lâu như vậy cũng không dám uống lại bị Thẩm Chỉ Ngọc tức giận đổ sạch sẽ “ Ngươi trả ta, sao lại đổ rượu của ta?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Không tặng nữa.”
“ Không được!” Lạc Tầm Phong cả giận “ Đồ đã cho sao có thể lấy lại, ngươi nhưỡng trả ta một vò.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Không nhưỡng.”
“ Ngươi….” Thái dương hắn nhảy lên từng đợt, môi Thẩm Chỉ Ngọc lại lúc đóng lúc mở, hơi thở đều là mùi lê hoa bạch vẫn cứ luôn lượn lờ ở chóp mũi hắn vừa ngọt vừa thuần.
Bỗng nhiên đầu hắn nóng lên liền hôn xuống.
Vẫn mềm mại, ấm áp như cũ, đôi môi chạm nhau khiến không khí trở nên nóng bỏng.
Tình cảm Lạc Tầm Phong luôn giấu kín ở trong tim, hắn luôn nói năng thận trọng nhưng lại nhịn không được những cảnh tượng trong mơ tinh tế đến chân thật.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không có tiếng động, hai đôi mắt ngơ ngác nhìn lẫn nhau.
“ Đồ nhi, trời lạnh rồi sao ngươi không đóng cửa sổ?” Mục Trì ở ngoài cửa sổ định tiến vào lại thấy hai người ở trên giường, lão ngẩn người rồi lại yên lặng đóng cửa sổ lại “ Ôi trời, các ngươi cũng thật là…..
Sao không đóng cửa sổ vào chứ!”
Lạc Tầm Phong vội vàng lùi lại, nói năng lộn xộn: “ Chỉ….Chỉ Ngọc, ta ta…..”
Thẩm Chỉ Ngọc không biết là đang xấu hổ hay là tức giận, mặt đỏ bừng lên “ Ngươi vì một vò rượu….
Ngươi….
Tửu quỷ!”
Lạc Tầm Phong hoảng loạn nói: “ Không phải, ta….”
Thẩm Chỉ Ngọc kéo chăn lên che kín chính mình “ Đi ra ngoài!”
“ Chỉ Ngọc, ta…..”
“ Đi ra ngoài!”
Lạc Tầm Phong không dám chọc y thêm nữa đành phải mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Mục Trì đang ngồi xổm dưới cửa sổ.
Lạc Tầm Phong: “…..Mục tiền bối.”
Mục Trì: “ Ngươi sao lại ra đây?!”
Lạc Tầm Phong ủ rũ cụp đuôi nói: “ Chỉ Ngọc đuổi ta ra.”
Mục Trì: “ Nó có nôn không?”
“ Nôn?” Lạc Tầm Phong khó hiểu nói “ Y ăn phải đồ hỏng sao?”
“ Không nôn sao.” Mục Trì nhẹ giọng lẩm bẩm “ Thế sao lại tức giận? Chẳng lẽ thực sự có nam nhân khác? Không đúng, nó làm gì có nhiều nam nhân như vậy….”
Lạc Tầm Phong không nghe rõ lắm “ Mục tiền bối, ngài nói gì vậy?”
“ Không có gì” Mục Trì xua xua tay lại nhớ ra nguyên nhân mình trở về “ Cô nương mà ngươi trói kia hóa ra lại là nữ nhi của Giang Vô Thu của Lãm Nguyệt Phong?!”
“ Không phải ta trói” Lạc Tầm Phong biện giải nói “ Là Yến Cửu Phi trói.”
“ Mặc kệ là ai trong các ngươi trói, phụ thân nàng cùng ta là người quen cũ, ta cũng nên chăm sóc cho nàng.” Mục Trì nói “ Ta đã mang nàng về trang nghỉ ngơi rồi, sáng ngày mai các người xin lỗi nàng đi.”
—————————————-
Sáng sớm ngày thứ hai lúc Lạc Tầm Phong ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Chỉ Ngọc cùng Mục Trì và Giang Vũ nhi đang ăn sáng ở trong viện.
Mục Trì thấy hắn ra, hô: “ Tiểu Lạc, lại đây.” Lại quay đầu nói với Giang Vũ Nhi “ Ta kêu tiểu Lạc xin lỗi ngươi, nếu có hiểu lầm gì thì nói ra là tốt rồi.”
Lạc Tầm Phong đến trước mặt Giang Vũ Nhi, ôm quyền nói: “ Giang cô nương, trước kia đã đắc tội nhiều, thỉnh thứ lỗi.”
“ Cũng không liên quan đến ngươi” Giang Vũ Nhi nói “ Ta chỉ muốn giết Yến Cửu Phi.”
“ Vẫn muốn giết sao?” Mục Trì nói “ Khuê nữ à, các ngươi có ân oán gì sao?”
Giang Vũ Nhi càng tức giận, dậm chân nói: “ Mục bá bá, tên dâm tặc kia….
hắn dám nhìn lén ta tắm!”
Mục Trì: “……”
Lúc này, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn yên lặng ăn cháo lại ngẩng đầu lạnh lùng liếc Lạc Tầm Phong một cái.
Lạc Tầm Phong bỗng cảm thấy đầu gối hơi đau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Được rồi, được rồi, đã hôn rồi, mau khen tôi đi!
( Devil): Mau mau tung bông cho tác giả (/≧▽≦)/.
Danh Sách Chương: