Mặc Kỳ Tuyết mở mắt ra thì thấy mình đang bị trói trong một nhà kho xa lạ chỉ độc một chiếc cửa sổ nhỏ ở phía trên cao.
Nếu như không phải có ánh nắng chiếu vào để cô nhìn thấy được mọi thứ chứ không Mặc Kỳ Tuyết cũng không biết được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.
Cô có một nỗi sợ nhưng ít người biết đó là sợ bóng tối.
Ở trong một căn nhà kho lạnh lẽo này khiến Mặc Kỳ Tuyết rất sợ hãi.
Người cô bất giác run lên.
Thật sự rất sợ.
Tuy nhiên, Mặc Kỳ Tuyết chỉ ôm thân mình ngồi thu một góc không hề kêu la hay khóc lóc gì cả.
Cô biết rõ trong lòng mình dù cô có kêu cứu hay khóc to đi chăng nữa thì cũng chẳng ai nghe thấy và họ cũng sẽ chẳng thả cô đi.
Điều quan trọng là cô phải biết được người bắt cô là ai và mục đích của họ là gì thì mới tính được cách thoát thân.
Mặc Kỳ Tuyết cố điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh xua tan bớt sự sợ hãi nhẹ nhàng đối diện với tình cảnh hiện tại.
Nếu một ai biết trong lòng cô gái này đang nghĩ gì thì phải khen ngợi rằng cô rất dũng cảm.
Như bình thường đối với những cô gái chân yếu tay mềm bị bắt cóc thì đã kêu la gào khóc khản cổ nhưng cô lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Rốt cuộc cuộc đời của Mặc Kỳ Tuyết đã phải trả qua những gì khủng khiếp hơn hay sao?
Được một lúc sau thì cửa phòng cũng mở.
Người bước bước vào từ từ hiện ra, đợi ánh sáng dịu bớt chói mắt cô mới lờ mờ thấy được khuôn mặt và nhận ra đó là ai.
Là kẻ thù của ba cô - Giang Bình.
Mặc Kỳ Tuyết khi thấy được người bắt cóc mình thì cong môi cười mỉa mai.
Kẻ đó thấy cô tỉnh nhanh hơn dự tính và đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn thẳng hắn thì cất lời khen ngợi:
- Chà! Không hổ danh là con gái của Mặc Kiến Minh, vào hang sói mà vẫn bình tĩnh như thường.
Thật khá khen cho lòng dũng cảm.
Mặc Kì Tuyết không chịu yếu thế, mỉa mai lại:
- Tôi cứ tưởng là ai hóa ra chỉ là một con chó bị bố tôi đuổi ra khỏi nước như chó nhà có tang mà thôi.
Giang Bình nghe xong câu đó thì tức giận nắm chặt cằm Mặc Kỳ Tuyết.
Cô cảm thấy đau như cằm sắp vỡ nát đến nơi nhưng cố không kêu r3n.
Giờ mà kêu một tiếng chỉ tạo thành trò đùa sảng khoái cho gã.
Cách tốt nhất trong lúc bị bắt cóc đó chỉnh là sự bình tĩnh.
Khóc lóc sẽ chẳng giải quyết được vấn đề vừa tốn sức lại vừa giải trí cho họ, thà rằng giữ sức để chạy trốn còn hơn.
Bình tĩnh đối diện để quan sát, nhìn nhận xung quanh mới có thể tìm các trốn thoát.
“Một tâm trí bình tĩnh có khả năng nhìn thấu mọi thứ một cách logic và rõ ràng.
Sự tĩnh lặng của tâm trí chỉ có thể đạt được bằng cách giải phóng nó khỏi sự tiêu cực.”
Mặc Kỳ Tuyết bị nắm chặt cằm nhưng đôi mắt cô vẫn mở to nhìn thẳng vào hai mắt của Giang Bình mà không có một tia run sợ.
Đôi mắt sâu tĩnh lặng như chiếc giếng cổ như nhìn xuyên thấu tâm hồn của người đối diện khiến Giang Bình giật mình pha lẫn chút sợ.
Dường như tròng mắt trên giương mặt xinh đẹp của một cô gái yếu đuối này có thể nhìn thấu được con người gã.
Hắn như đang tr@n trụi đứng trước gương, những gì sâu thẳm nhất trong lòng đều đã bị nhìn thấy được.
Điều này gã cũng không hề thấy khi đứng trước mặt Mặc Kiến Minh.
Chậc, đúng là con hơn cha là nhà có phúc mà.
Mặc Kiến Minh phải tích đức bao nhiêu đời mới có được cô con gái cưng tài giỏi như này.
Vì cảm thấy sợ ánh mắt này của Mặc Kỳ Tuyết nên Giang Bình nhanh chóng buông tay mà chuyển sang uy hiếp bằng lời nói:
- Khá khen cho sự tài giỏi Mặc đại tiểu thư nhưng mà lần này tôi phải khiến cho Mặc Kiến Minh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.
Không biết là nếu mất đi đứa con gái ruột duy nhất thì tên khốn kia sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Mặc Kỳ Tuyết nhanh mồm nhanh miệng đáp:
- Ông không cảm thấy làm vậy là vô ích hả? Giết tôi thì ông có thể trở lại được như trước hay không hay thậm chí lại chạy trối chết như trước?
Giang Bình cười ha hả trước sự ngây thơ của Mặc Kỳ Tuyết:
- Cũng đúng nha.
Giết cô không đủ sảng khoái chút nào.
Tôi phải làm cho Mặc Kiến Minh sống chui lủi như ăn mày mới sảng khoái.
Phải để cho hắn nếm thử mùi vị mà hắn đã gây ra.
Mặc Kì Tuyết nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, cô không biết bây giờ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì nên giữ im lặng là trên hết.
Mau chóng nghiên cứu cách trốn thoát khỏi đây.
Trong lúc đó Giang Bình nhấc điện thoại gọi đến số của Mặc Kiến Minh:
- Alo Mặc tổng hả?
- Giang Bình?
- Haha, lâu rồi không gặp Mặc tổng từ lúc anh đuổi tôi khỏi nước.
Hay là chúng ta giao dịch một tý đi: cho tôi 500 tỷ còn ông sẽ nhận được con gái của mình.
Mặc Kiến Minh sửng sốt trước lời đề nghị của Giang Bình.
- Cái gì?
Thảo nào ông thấy hắn ta đột nhiên gọi đến đã nghi nghi rồi.
Hắn dám bắt cóc Mặc Kỳ Tuyết, vậy là vệ sĩ ông phái đi theo bảo vệ Mặc Kỳ Tuyết âm thầm đã bị hạ.
Chết tiệt.
- Tên khốn nhà mi, dám bắt cóc con gái của ta.
Giang Bình thấy phản ứng như vậy của Mặc Kiến Minh thì cười một tràng lớn:
- Mặc tổng bình tĩnh.
Tôi đã đưa ra yêu cầu rồi đấy.
Nếu trong vòng 5 tiếng nữa mà không thấy tiền đem đến thì … pằng… Chậc chậc, cô gái xinh đẹp như thấy chết thì đáng tiếc lắm.
Mặc Kiến Minh cắn răng:
- Được.
Gửi địa chỉ.
Giang Bình nghe vậy thì cười đắc ý.
Vết sẹo trên mặt hắn lúc này nổi đỏ lên trông rất đáng sợ, trông hắn đang rất hứng phấn:
- Haha.
Tôi biết là Mặc tổng thương con gái nhất mà.
Địa chỉ là XXX.
Ngài chỉ có 5 tiếng thôi đấy.
Tiền đến thì giao người.
Tiếng cúp máy của Giang Bình ngay trước mặt Mặc Kỳ Tuyết.
Hắn đã giao dịch với ba cô, thứ hắn muốn là tiền.
500 tỷ bán cả tập đoàn Mặc thị thì cũng là một số tiền rất lớn.
Mặc Kỳ Tuyết phải cố tìm mọi cách thoát ra càng nhanh càng tốt.
Thời gian là 5 tiếng.
Trong lúc Mặc Kỳ Tuyết bị bắt cóc thì ở trong trường Cao Việt Xuân đang chuẩn bị áo quần, chải chuối tóc tai một xíu để lên sân thượng theo như lời hẹn của Mặc Kỳ Tuyết.
Anh còn bí mật chuẩn bị một bó hoa hồng.
Cao Việt Xuân quyết tâm không thể để chỉ Mặc Kỳ Tuyết mở lời được, để con gái người ta nói trước chẳng phải mất mặt đàn ông quá sao.
- Mặc Kỳ Tuyết, hãy để anh nói trước.
Anh thích em từ lâu rồi.
Làm bạn gái anh nha.
Cao Việt Xuân đứng trước gương tập nói trước để tránh lúc sau đỡ bỡ ngỡ, khuôn mặt hạnh phúc mà không biết người mình thương nhớ hiện đang bị bắt cóc, đang đối phó với sự nguy hiểm tội cùng..
Danh Sách Chương: