Địa điểm tổ chức cuộc họp thường niên của tập đoàn Hằng Tuấn được đặt tại khách sạn Quân Lâm, hầu như mỗi khi Hằng Tuấn cần chỗ để tổ chức chương trình gì, đều sẽ chọn khách sạn này.
Là một tập đoàn kiến trúc hàng đầu của thánh phố, Hằng Tuấn dành khá nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi tiệc này.
Từ vài tháng trước Hằng Tuấn đã lên kế hoạch tổ chức sự kiện, cũng đã chọn công ty tổ chức sự kiện lên kế hoạch, sau đó lại đến hội trường tổ chức phân bố các vị trí.
Tất cả các chi nhánh của Hằng Tuấn đều cử đại diện đến trụ sở chính để tham gia, đến khi sau khi tất cả được quyết định xong, cũng đã sắp đến ngày diễn ra tiệc thường niên.
Ngoài các nhân viên trụ sở chính và đại diện nhân viên chi nhánh, các thành viên gia đình và đối tác của công ty cũng là một trong những khách mời đến buổi tiệc thường niên của Hằng Tuấn.
Khi Thư Thanh Nhân nhìn thấy trong danh sách khách mời có tên của Phúc Bái, sắc mặt cô bỗng trở nên phức tạp.
Lúc này cô đang ngồi trong phòng tổng giám đốc, chú Tấn đưa cô xem danh sách khách mời cuối cùng.
"Phúc Bái không chỉ là đối tác hợp tác lâu năm của chúng ta, mà còn là thông gia của Thư thị, vị trí chỗ ngồi của bọn họ chú đã cho người sắp xếp ở hàng đầu tiên, còn thiếu gia của Tống thị sẽ ngồi ngay bên cạnh cháu, cháu xem xem còn có cái gì muốn sửa đổi không?"
Thư Thanh Nhân suy nghĩ một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Vậy vị trí ngồi của con và Tống Tuấn Hành Điều chỉnh lại chút đi."
Tấn Thiệu Ninh nhíu mày, "Vì sao?"
"Không vì sao hết, chú nói xem có được hay không thôi."
"Không được," Tấn Thiệu Ninh thản nhiên nói, "Gần đây Hằng Tuấn và Phúc Bái bởi vì buổi đấu giá mảnh đất kia mà có chút bất đồng, có nhiều tin đồn hai bên bất hòa, nếu như bây giờ hai vợ chồng cháu biểu hiện ra chút vấn đề, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, hậu quả thế nào cháu cũng biết đó."
Tất nhiên Thư Thanh Nhân biết, cho nên cô cũng không ôm hy vọng.
"Vậy là không có sửa đổi gì, chú Tấn gật đầu là được rồi," cô đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, "Cháu xuống lầu trước đây."
Tấn Thiệu Ninh ở phía sau gọi cô lại, "Thanh Nhân."
"Chuyện gì ạ?"
"Bản thiết kế chú xem qua rồi, cháu làm rất tốt." Tấn Thiệu Ninh nở nụ cười ôn hòa, so với vừa rồi thì thân thiết hơn nhiều, "Cháu đã không khiến chú và mẹ cháu thất vọng."
Có lẽ là trước đó đã được Thẩm Tư Ngạn khen, nên giờ sau khi nghe chú Tấn khích lệ Thư Thanh Nhân cũng không quá bất ngờ, nhưng cô vẫn theo bản năng đứng thẳng lưng, giọng điệu ra vẻ khiêm tốn đáp lại, "Đâu có."
Chữ cuối phát ra không còn vẻ suy sụp như vừa rồi, giọng nói cũng cao hơn, vui vẻ đắc ý.
Tấn Thiệu Ninh mỉm cười, "Đặc sản đưa cho cháu đã ăn chưa?"
Thư Thanh Nhân ngẩn người, "Vẫn chưa ạ."
"Sao không ăn? Không thích à?"
"Cháu không biết làm," Lý do của Thư Thanh Nhân rất ngắn gọn, "Với lại gần đây bận việc dự án, vẫn để đó chưa đụng vào."
"Không phải trong nhà cháu có người giúp việc sao?"
Thư Thanh Nhân bĩu môi, "Nào có người giúp.
.
." Cô nói đến giữa chừng thì dừng lại, cô phanh gấp ngẹo qua một hướng khác nói bổ sung, "Mấy ngày trước người giúp việc xin nghỉ, nên không có nhà ạ."
"Sao cháu không tìm người làm tạm thời?" Tấn Thiếu Ninh không hiểu, "Chẳng lẽ việc nhà hai vợ chồng cháu tự làm?"
Thư Thanh Nhân không biết trả lời thế nào, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói thuận theo ý của Tấn Thiệu Ninh, "À, vâng."
Tấn Thiệu Ninh hơi ngạc nhiên nhướng lông mày.
Thư Thanh Nhân sợ nói thêm mấy câu nữa sẽ bị lộ tẩy mất, cô nhanh chóng lên tiếng chuyển chủ đề, "Gần đây mẹ cháu bận rộn nhiều việc, một nửa chỗ đặc sản chú bảo cháu đưa cho mẹ cháu còn chưa kịp đưa đến tay mẹ, đợi khi nào mẹ cháu rảnh rồi cháu cùng ăn với mẹ."
Tấn Thiệu Ninh gật đầu, "Được rồi, cháu đi làm việc của cháu đi."
Thư Thanh Nhân từ văn phòng của tổng giám đốc đi ra vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, cô vỗ ngực mấy cái, thầm nghĩ may là chưa bị lộ.
Đến khi cô bình tĩnh lại, phát hiện nhân viên làm trong khu này đều đang nhìn cô chằm chằm.
Dáng vẻ hoảng hốt này của cô, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều cho rằng cô bị giám đốc Tấn mắng.
Thư ký của tổng giám đốc có hơi lo lắng nhìn cô, "Giám đốc Thư, cô còn ổn chứ? Nếu không tôi pha cho cô một ly trà nhé?"
"A, không sao đâu," Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Cảm ơn cô."
"Nhưng mà tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm."
"Vừa bị dọa xong, một lát là ổn ngay."
Tẹo nữa là cô tưởng chuyện cô và Tống Tuấn Hành đang ở riêng thậm chí là chuyện ly hôn không giấu được nữa.
Thư ký thở dài, "Giám đốc Thư, cô vừa vào công ty không lâu, với lại trong khoảng thời gian cô nhậm chức này phần lớn thời gian giám đốc Tấn đều đi công tác ở bên ngoài, cho nên hình tượng trong công việc của ông ấy, giám đốc Thư không hiểu rõ cũng là chuyện bình thường.
Trong phương diện làm việc giám đốc Tấn yêu cầu khá nghiêm khác, đừng nói là giám đốc Thư, toàn bộ nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc không có ai chưa từng bị giám đốc Tấn nói cả."
Thư Thanh Nhân ngỡ ngàng "A" một tiếng.
Thư ký tổng giám đốc thấy biểu cảm này của cô, cho rằng cô thật sự không biết chuyện gì, từ lúc giám đốc Tấn mới nhậm chức cô đã đi theo bên người ông rồi, vì vậy cô nắm rất rõ tính tình của Tấn Thiệu Ninh khi làm việc.
Bây giờ lập tức muốn phổ cập kiến thức cho vị giám đốc Thư trẻ tuổi này.
Thư Thanh Nhân tuổi trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn thư ký tổng giám đốc hai tuổi, cô lại rất ít khi ỷ vào là phó giám đốc mà lên mặt.
Bình thường cô gặp chuyện gì không hiểu đều vui vẻ đi học hỏi các nhân viên có kinh nghiêm và thâm niên lâu năm, bất kể là năng lực quản lý hay nói đến quan hệ của cô với nhân viên trong công ty đều rất tốt, nên thư ký tổng giám đốc ở trước mặt cô cũng thoải mái nói chuyện hơn.
Sau khi bị truyền thụ cho một đống tính từ "Mặt lạnh lòng lạnh", "Nghiêm túc ngột ngạt", "Mạnh mẽ quyết đoán nhưng vô tình", Thư Thanh Nhân luôn cảm thấy Tấn Thiệu Ninh trong lời của thư ký tổng giám đốc và Tấn Thiệu Ninh trong ấn tượng của cô khác biệt rất lớn.
Mặc dù chú Tấn không thường hay cười, nhưng chú ấy cũng không như vậy, cùng lắm có thể nói là hơi khó gần chút thôi.
"Chắc là trong công việc chú ấy khá hà khắc, nhưng bình thường tôi cảm thấy chú ấy rất tốt." Thư Thanh Nhân giải thích giúp Tấn Thiệu Ninh.
Thư ký lắc đầu, "Không hề, trong sinh hoạt cuộc sống hàng ngày tôi cảm thấy giám đốc Tấn còn lạnh lùng hơn.
Thư Thanh Nhân nghiêng đầu, "Có sao?"
"Đợt vừa rồi tôi theo giám đốc Tấn đi công tác, bên đối tác phụ trách tiếp đãi tìm hiểu thì biết giám đốc Tấn chưa kết hôn, định muốn giúp giám đốc Tấn, giới thiệu cho ông đối tượng.
Kết quả là giám đốc Tấn không hề nghĩ ngợi một lời trực tiếp từ chối, sau đó bọn họ lại muốn dẫn giám đốc Tấn đi mấy cái chỗ kia thư thả giải khuây, giám đốc Tấn lại làm mặt lạnh nói, sau này còn dùng cách này để lấy lòng ông ấy, vậy hợp tác cũng không cần nghĩ đến." Thư ký tổng giám đốc lắc đầu, giọng điệu có hơi phức tạp, "Cái này cũng không trách được người trong công ty hay hoài nghi khuynh hướng giới tính của giám đốc Tấn."
Rõ ràng là một thư ký tổng giám đốc, vậy mà dám ở trước mặt phó giám đốc tám chuyện về tổng giám đốc, chỉ riêng điều này, Thư Thanh Nhân cảm thấy chủ Tấn thật ra không có máu lạnh vô tình như lời của thư ký của ông.
Thư Thanh Nhân nói: "Có khả năng là chú ấy chưa gặp được người mình thích thôi."
Chú Tấn sắp đến năm mươi tuổi, nếu như chú Tấn là độc thân sau ly hôn, thì sẽ không bị đàm tiếu như thế này, mấu chốt là chú ấy chưa từng kết hôn.
Đầu năm nay, đàn ông có vẻ thoải mái hơn phụ nữ một chút, nhưng thật ra cũng không hơn được bao nhiêu, đến một tuổi nhất định mà vẫn chưa kết hôn, đàn ông hay phụ nữ đều không tránh khỏi bị người ở sau lưng nói hai câu.
Thư Thanh Nhân vẫn còn nhớ lần đầu tiên Từ Lâm nữ sĩ dẫn cô đến gặp Tấn Thiệu Ninh, lúc đó cô cho rằng người đàn ông trước mắt này đến để thay thế vị trí của của bố cô Thư Bác Dương, vì vậy cô có địch ý khá lớn với ông.
Thậm chí khi Từ Lâm nữ sĩ đi vệ sinh, cô làm mặt lạnh trực tiếp ngả bài với Tấn Thiệu Ninh.
Tôi sẽ không đồng ý chú và mẹ tôi ở cùng nhau, chú cũng đừng hòng thay thế vị trí của bố tôi.
Thư Thanh Nhân lúc đó chưa tròn hai mươi tuổi, kiêu căng tùy hứng, ngày thường vẫn là khuôn mặt xinh đẹp khéo léo, nhưng lại thích trưng ra sắc mặt không coi ai ra gì.
Ở trường học cô cũng rất chướng mắt các thể loại theo đuổi mình, mà những người theo đuổi cô kia thường là bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô hấp dẫn, rồi rất nhanh lại bị sự kiêu căng cao ngạo mạn của cô đánh bại.
Không ai có thể giống như bố cô, có thể bao dung tất cả khuyết điểm của cô bao gồm cả tính tình ngang ngược này.
Khi đó bố cô mới qua đời không lâu, cô bài xích tất cả người đàn ông bên cạnh mình và kể cả bên cạnh Từ Lâm nữ sĩ.
Cô cảm thấy không có bất kỳ người đàn ông nào có thể thương hai mẹ con cô giống như bố.
Giọng nói của Tấn Thiệu Ninh trầm thấp có lực, so với bố cô dịu dàng ôn hòa thì Tấn Thiệu Ninh khiến người khác cảm thấy khó đến gần hơn nhiều.
Chú chỉ là bạn học của mẹ cháu.
Lần này về nước, là tạm thời thay cháu tiếp quản Hằng Tuấn, không có ý đồ khác, yên tâm đi.
Tấn Thiệu Ninh nói như vậy.
Lúc đầu Thư Thanh Nhân không tin, sau đó Tấn Thiệu Ninh chầm chậm dùng hàng động của mình làm cho cô tin tưởng lời của ông nói, ông ấy thực sự chỉ là bạn học của mẹ mà thôi.
Từ đầu đến cuối chú Tấn và mẹ cô vẫn luôn duy trì khoảng cách bạn bè, lúc này Thư Thanh Nhân mới dần dần yên tâm về ông.
Lúc này nghe thư ký tổng giám đốc nói như vậy, theo bản năng cô lại muốn giải thích thay Tấn Thiệu Ninh.
Thư ký tổng giám đốc khoát tay, "Tôi biết, chẳng qua chúng tôi thật sự hy vọng giám đốc Tấn có thể tìm được tình yêu đích thực, như vậy bình thường ông ấy cũng sẽ không làm mặt lạnh nữa.
Cô cười cười,"Sẽ tìm được."
Chú Tấn là một người tốt.
Sau khi quay về văn phòng của mình, Thư Thanh Nhân ngồi trên ghế ngẩn người.
Cô nhớ đến vừa rồi suýt nữa bị lộ tẩy trước mặt chú Tấn, cô cảm thấy chuyện này thực sự không kéo dài được nữa.
Nếu như bố cô còn sống, nhất định ông sẽ hiểu tại sao cô muốn ly hôn, cô không dám nói với Từ Lâm nữ sĩ, là vì cô lo lắng sau khi bà nghe chuyện cô và Tống Tuấn Hành tự mình thương lượng ly hôn xong sẽ cực kỳ tức giận.
Mẹ vì cô mà sắp xếp nhiều chuyện như vậy, mấy năm tâm huyết vào cuộc hôn nhân thương mại này, bây giờ cô một hai phải ly hôn, bà không tức giận mới là lạ.
Tống Tuấn Hành sẽ đi buổi tiệc này.
Thư Thanh Nhân lấy điện thoại ra, lướt một hồi rất lâu cô mới bấm vào Wechat của Tống Tuấn Hành.
Cô không nhận ra hóa ra đã lâu vậy rồi bọn họ chưa nhắn tin.
Thư Thanh Nhân do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Tống Tuấn Hành.
[Anh có nhận được thư mời tiệc thường niên của Hằng Tuấn không?]
Tống Tuấn Hành trả lời rất nhanh: [Nhận được.]
Đầu ngón tay cô dừng lại cách màn hình điện thoại mấy mm, Thư Thanh Nhân muốn nói anh ta đừng đi, nhưng dường như cô không có tư cách này.
Tống Tuấn Hành lại có vẻ hiểu rất rõ suy nghĩ của cô, lại gửi một tin nhắn đến.
[Em hy vọng anh không đến, đúng không?]
Thư Thanh Nhân đáp lại anh một chuỗi dấu chấm.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô gửi cho anh một tin nhắn.
[Tôi sẽ nói với mẹ tôi là anh bộn công việc nên không đến được.]
Câu này thực sự sẽ tổn thương đến anh, nó tương đương với việc trực tiếp tuyên bố liệu Tống Tuấn Hành có được đến hay không.
Cô không trưng cầu ý kiến của anh, mà chỉ đơn phương giúp anh quyết định chuyện này, bảo anh đừng đến.
[Được.]
Sau đó lại gửi thêm một tin.
[Liên quan đến chuyện phân chia tài sản, luật sư có có gửi tình hình chung cho anh, em có muốn xem không?]
Thư Thanh Nhân không để ý mấy vật này, nhưng Tống Tuấn Hành đã muốn đền bù cho cô, cô tất nhiên sẽ nhận.
[Anh cứ gửi công văn đến cho tôi là được.]
[Có một vài điều khoản có thể phải thương lượng lại, nếu như em không quá bận, anh ở nhà chờ em.]
Thư Thanh Nhân nhíu mày, anh ta đây là bảo cô về nhà?
[Tôi rất bận, anh quyết định là được.]
[Thanh Nhân, em không có khả năng cả đời này không gặp anh.]
[Tôi biết, nhưng tôi nghĩ có thể bớt được lần nào thì bớt lần đó đi.]
Đã nói đến mức này, cũng không còn gì cần thiết phải nói thêm.
Thư Thanh Nhân không xem anh ta trả lời tin nhắn thế nào, để điện thoại qua một bên, tiếp tục vùi mình vào công việc.
***
Tống Tuấn Hành để điện thoại di động xuống, nhắm mắt dựa trên ghế sô pha ngẩn người.
Anh ta mới từ thành phố khác trở về, vì có Từ gia chống lưng nên chuyện giải quyết rất thuận lợi, dường như không gặp chút khó khăn gì.
Anh ta nhận được sự tán dương của bố mình, ông còn nói khi về nhà phải nhớ cẩn thận cảm ơn Thanh Nhân.
Về chuyện miếng đất kia bố anh ta thật ra có thể hiểu được, nên cũng không giận chó đánh mèo lên Thư thị, họa phúc khôn lường sao biết được đây có phải là phúc hay không, Phúc Bái mất một dự án, về sau còn có rất nhiều dự án lớn có thể phát triển.
Tính toán ra, toàn bộ Tống thị đều không có ý định trở mặt với Thư thị, người ảnh hưởng duy nhất trong chuyện này chỉ có anh ta thôi.
Là bản thân anh ta không lấy được hạng mục này, trong lòng cảm thấy thất bại không có chỗ phát tiết, cảm thấy cho dù có cưới Thư Thanh Nhân thúc cuộc đấu tranh giữ anh ta và người em trai cùng cha khác mẹ kia cũng không chiếm được ưu thế gì.
Trong nhà vắng tanh, người giúp việc đã đi ra ngoài mua đồ tết, cho dù anh ta có ngồi ở đây cũng không thể khiến căn nhà này có thêm một chút sức sống.
Quyền tài sản của ngôi nhà này vốn thuộc về Thư Thanh Nhân, đây được coi là một trong những quà lễ cưới hỏi của Tống thị dành cho cô, ẩn ý là cho dù sau này có ly hôn thì ngôi nhà này sẽ thuộc về Thư Thanh Nhân.
Người nên dọn ra ngoài chính là anh, chứ không phải Thư Thanh Nhân.
Những ngày qua cô vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không cho người về lấy đồ.
Tống Tuấn Hành biết cô không cần những món đồ này, cho người về đóng gói mang đi còn không bằng tự cô đi mua đồ mới.
Nghĩ đến đây, Tống Tuấn Hành bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa phòng ngủ chính anh ta vẫn luôn nhường cho cô ngủ.
Rất sạch sẽ, dường như có thể ngửi thấy mùi bụi trong không khí.
Điều này chứng minh đã bao nhiêu ngày cô không về nhà.
Tống Tuấn Hành nhìn tấm ảnh chụp cưới ở đầu giường, cuộc hôn nhân của bọn họ là hôn nhân thương mại, lúc chụp tấm ảnh cưới này bọn họ đều không có tình cảm dành cho nhau.
Thợ chụp ảnh không biết điều này, chỉ có thể nói chú rể cô dâu cười lên một chút.
Sau đó cô cười, nhưng anh ta chỉ khẽ cong khóe môi, độ cong rất nhỏ.
Nhìn ảnh cưới có thể thấy được anh ta không phải tình nguyện chụp ảnh này.
Khi đó anh vừa chia tay vợ chưa cưới chưa được bao lâu, trong đầu đều đang nghĩ xem làm thế nào để tranh giành vị trí người thừa kế với Tống Tuấn Kỳ, anh ta không chút do dự cưới Thư Thanh Nhân, so với cả người của cô, anh ta cảm thấy thứ mình cưới chính là họ của cô, là nhà họ Thư sau lưng cô.
Anh ta nghĩ nếu cứ nghĩ như vậy có thể làm dịu bớt sự áy náy với vợ chưa cưới của mình, ít nhất anh ta không yêu Thư Thanh Nhân.
Tống Tuấn Hành không tiếp tục nhìn tấm ảnh cưới đó nữa, thong thả bước đến cảnh tủ đầu giường, anh ta thấy trên tủ có một cây bút mực nước.
Tống Tuấn Hành ngồi xổm xuống, dường như theo phản xạ mở ngăn kéo tủ ra, đúng là trong hộc tủ có một quyển sổ ghi chú.
Anh ta cầm quyển sổ lên, bắt đầu lật trang đầu tiên ra xem.
"Đổi giường mới, không quen, muốn gọi Diệp Diệp đến ngủ cùng mình, nhưng cậu ấy nói không thể làm bóng đèn.
Mình và Tống Tuấn Hành tách ra ngủ mà, cậu ấy sao làm bóng được chứ =.="
"Mình còn tưởng Tống Tuấn Hành muốn làm cái kia kia với mình, phù, may là anh ta là vẫn được coi là đàn ông."
Tống Tuấn Hành đọc đến đây, nhịn không được ong khóe môi cười.
"Bây giờ là ba giờ sáng, mình không ngủ được, lúc này mới có thể quen ngủ một mình đây qwq"
"Lại thức đến rạng sáng, ngủ không được viết ít gì đó giết chút thời gian, hy vong viết viết một hồi có thể ngủ."
"Mình nhớ bố quá."
"Ngài Thư Bác Dương à, con gái của bố nhớ bố lắm, bố có thể vào trong giấc mơ của con dỗ con của bố đi ngủ không?"
"Diệp Diệp lại đi tìm đàn ông phóng túng rồi, quên mất em họ thân yêu của cậu ấy."
"Thư Bác Dương và Từ Thiến Diệp, hai người đều không có trái tim."
.
.
Quyển sổ này không giống như sổ nhật ký, mà giống như buổi tối mỗi khi không ngủ được, cô tùy tiện viết mấy câu, nên mới đặt ở trong ngăn kéo tủ đầu giường."
Khúc sau của quyển sổ không thấy cô phàn nàn không ngủ được nữa, chắc hẳn đã quen ngủ một mình, ngược lại tên của anh ta một lúc một nhiều hơn.
"Mình muốn nói với Tống Tuấn Hành, thật ra buổi tối có thể ngủ chung giường với anh ta, chỉ cần ngăn cách ở giữa là được, nhưng mình không dám."
"Mình và Tống Tuấn Hành dù sao thì cũng là vợ chồng mà, mình nói với anh ta mình sợ ngủ một mình, chắc là anh ta sẽ đồng ý mình nhỉ."
"Thôi bỏ đi, mất mặt quá."
"Tống Tuấn Hành lúc này chắc ngủ rồi, ghen tị quá, muốn đi qua đánh thức anh ta ghê."
"Đm, đm, đm, đm, đm, đm, đm, đm, đm, đm, đm, sao hôm nay Tống Tuấn Hành về nhà sớm, mình không mặc đồ lót! A a a a a a a a a a ―― "
"Một ngày trôi qua rồi, anh ta giống như không có phản ứng gì, chẳng lẽ là do dáng người mình quá kém?"
"Hôm nay Tống Tuấn Hành không ở nhà, cảm thấy có chút trống vắng."
"Tống Tuấn Hành lại không đi tìm phụ nữ, bình thường anh ta không có nhu cầu sao?"
"Đây không phải là do mình không hấp dẫn, là do anh ta có vấn đề."
Tống Tuấn Hành thở dài, anh ta tự cho là mình làm thế là quan tâm cô, không ngờ bị cô hiểu lầm thành thế này.
"Hôm nay mình lập ra ba điều giao ước, không cho phép anh đi chệch đường ray, anh ta đồng ý rồi, điều này có phải thể hiện rằng anh ta thật ra cũng có một chút thích mình không?"
"Mình chắc chắn sẽ không vượt quá giới hạn, không có tên đàn ông nào có thể lọt vào mắt mình."
"Mình nhận ra dáng dấp Tống Tuấn Hành rất đẹp, đeo kính nhìn rất đẹp trai, nhưng mình không phải là người cuồng mắt kính lắm."
"Lúc anh ta cười lên, có chút giống bố, rất dịu dàng."
"Mình sai rồi, anh ta tuyệt đối không giống bố, bố sẽ không bao giờ cãi nhau với mình."
"Hôm nay mình và Tống Tuấn Hành vì chuyện làm ăn mà cãi nhau, không biết có phải là do anh ta cãi không lại mình hay không nên không muốn cãi nhau với mình nữa, trực tiếp bỏ đi rồi, đến giờ vẫn chưa về, mình đứng ở trong phòng khách đợi anh ta rất lâu, anh ta vẫn chưa trở về nói xin lỗi mình cũng không trở về để nghe mình nói lời xin lỗi."
"Mình biết rồi, nhất định là anh ta cãi không lại mình nên muốn cùng mình chiến tranh lạnh, hừ."
"Chiến tranh lạnh này cũng quá lâu rồi, hơn nửa tháng, anh ta thật sự có thể chịu được."
"Anh ta nói anh ta phải đi công tác, lần này anh ta chủ động nói chuyện với mình trước, ha ha mình thắng rồi."
"Đột nhiên cảm thấy Tống Tuấn Hành đối với mình rất tốt, có chút cảm động, làm sao đây."
"Diệp Diệp nói, có khả năng mình thích Tống Tuấn Hành rồi, vậy thì không được, anh ta không thích mình trước mình tuyệt đối sẽ không thích anh ta, nếu không thì mất mặt quá.
"
"Đợi sau khi Tống Tuấn Hành đi công tác về, hay là mình thử ra ám hiệu với anh ta một chút nhỉ?"
Đến đây, đoạn nhật ký đã bị đứt đoạn nhiều ngày, đến tận hai trang cuối cùng."
"Mình dùng tiền mua lại ảnh của Tống Tuấn Hành và cô gái kia, rõ ràng anh ta đã nói với mình sẽ không đi lệch đường ray mà, lời nói của đàn ông đều là dối trá."
"Tống Tuấn Hành, anh đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết!.
.
.
Tôi sẽ không thích anh nữa.
"
Tống Tuấn Hành gấp quyển sổ lại, một lần nữa đặt nó lại vào trong ngăn tủ.
Đột nhiên anh ta cảm thấy sức lực trong người như bị rút khô, chỉ có thể suy sụp tinh thần ngồi bệt dưới đất, hai tay che lại đôi mắt, muốn ngăn lại cảm giác chua xót từ khoang mũi đang xộc lên đôi mắt.
Bọn họ kết hôn được một năm rồi, anh ta lại chưa từng biết cô sợ ngủ một mình.
Cũng không biết hóa ra sau khi bọn họ cãi nhau, cô ở trong phòng khách chờ anh ta về nhà.
Vậy mà một chút gì anh ta cũng không biết, một năm này ở chung, người rung động cũng không phải có một mình anh ta, cũng không phải chỉ có một mình cô.
Dường như thông qua quyển sổ ghi chép này anh ta có thể thấy được cô dần dần quen với việc ngủ một mình, chậm rãi sinh ra chút tình cảm khác thường với anh ta, lại dần dần thất vọng về anh ta, anh ta đã lấy đi sự kỳ vọng của cô, cuối cùng thứ còn lại chỉ là sự tuyệt vọng.
Nhưng nếu anh ta có thể hiểu được tâm tư của chính mình sớm hơn.
Hiểu cái gọi là vợ sắp cưới từ lâu đã trở thành dĩ vãng, hiểu được chiếc đàn Cello không còn là niềm an ủi duy nhất của anh ta sau bao mệt mỏi, hiểu được tình cảm anh dành cho cô là như thế nào.
Anh ta cố gắng tự lừa dối bản thân, lấy lý do mình không yêu cô để kiếm cớ cho tình cảm mà anh ta đã từ bỏ một cách phũ phàng.
Đến giờ thì thất bại thảm hại.
"Thanh Nhân.
.
." Tống Tuấn Hành ngồi dưới đất, dựa vào giường, anh ta lấy mắt kính xuống, lòng bàn tay không ngừng xoa ấn mí mắt, run run nói, "Thật sự xin lỗi".
Tiếng xin lỗi này nói cho cô nghe, cũng là nói cho cuộc hôn nhân này nghe.
------oOo------
Danh Sách Chương: