Bị vạch trần, vậy không thể tiếp tục giả vờ nữa, phải ngả bài thôi.
Thẩm Tư Ngạn nói: "Tôi ngủ ghế sô pha cũng được."
Lần trước còn la hét nằm ngủ trên ghế sô pha không thoải mái, lần này ngược lại còn rất thức thời.
Thư Thanh Nhân đứng lên, giọng điệu rầu rĩ, "Vấn đề không phải là ngủ ở chỗ nào."
"Vậy là vấn đề gì," anh nói, "Em cứ nói đi, xem có thể giải quyết hay không."
"Không giải quyết được."
"Vậy em nhất định phải đuổi tôi đi sao?" Thẩm Tư Ngạn làm mặt không mấy vui vẻ, "Sao mà em lại nhẫn tâm thế nhỉ."
"Anh ở chỗ này," cô hùng hổ nói, "Thần kinh tôi căng thẳng, ban đêm tôi không ngủ được."
Thẩm Tư Ngạn giật mình, sau đó bật cười, "Em căng thẳng cái gì chứ?"
"Một người đàn ông có ý đồ với tôi, buổi tối ngủ trong nhà của tôi," cô nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng nói, "Tôi sợ."
Người đàn ông cười càng vui vẻ hơn, "Là sợ hay là xấu hổ thế?"
Thư Thanh Nhân hận không thể bóp chết anh, Thẩm Tư Ngạn lại nói tiếp: "Yên tâm đi, tôi là người có nguyên tắc, sẽ không ép buộc phụ nữ."
Lời này của anh có vẻ đứng đắn, nhưng Thư Thanh Nhân không tin.
"Vậy hôm nay không phải anh ở trong tiệc rượu ép buộc tôi à?"
"Em thật sự để ý đến thế à," Thẩm Tư Ngạn nhướng mày trêu chọc cô, "Em hôn lại cũng được, tôi nhất định sẽ không phản kháng."
Thư Thanh Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ hay lắm."
Thẩm Tư Ngạn không nói, chỉ nhìn cô với ánh mắt "Vậy em muốn thế nào".
Thư Thanh Nhân cũng không biết bản thân cô bị làm sao, cô không muốn tiếp tục cùng người đàn ông này dông dài, anh muốn ngủ ở ghế sô pha thì để anh ngủ vậy, dù sao ngày mai người đau lưng cũng không phải là cô.
Lần trước Thẩm Tư Ngạn ở lại đây, mấy đồ dùng hàng ngày của anh cô chưa vứt, vừa hay lần này có thể phát huy tác dụng của nó.
Thẩm Tư Ngạn nhìn thấy những đồ anh đã từng dùng cô vẫn còn giữ lại, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ, ngay cả ngủ ở ghế sô pha cũng thấy hạnh phúc.
Trong nhà có thêm một người đàn ông, Thư Thanh Nhân không muốn đi tắm, nhưng trên người cô có mùi rượu, vừa từ tiệc rượu trở về trên người cũng ám mùi nước hoa, rồi cả keo xịt tóc.
Nếu như tối nay không tắm rửa sạch sẽ ngay cả giường cô cũng không muốn nằm lên.
Trong phòng tắm hơi nóng bốc lên lượn lờ quanh không khí tạo thành lớp sương mờ, Thư Thanh Nhân tắm nhưng tinh thần không được tập trung cho lắm.
Tấm gương bị hơi nóng làm mờ, Thư Thanh Nhân lau hơi nước đi, nhìn chằm chằm môi của mình phản chiếu trong gương.
Trong gương đột nhiên hiện lên hình ảnh hai người, đầu của cô không kiềm chế được bắt đầu chiếu lại cảnh tượng vừa nãy.
Hơi thở nam tính mang theo chút ngang ngược mạnh mẽ áp lên môi cô, cảm giác trên môi chạy dọc khắp từ tế bào trên cơ thể cô, càng tắm càng cảm thấy khô nóng.
Cô nhớ đến những lời Từ Thiến Diệp từng nói với mình, khi cô có loại tình cảm đó với một người nào đó, cô sẽ có khát vọng với người đó.
Thư Thanh Nhân nhanh chóng mở vòi nước, chỉnh chế độ nước mắt để rửa mặt, rửa sạch những tâm tư nóng bỏng trong đầu cô đi.
Sau khi tắm rửa xong, Thư Thanh Nhân đi ra ngoài không nói một lời nào, Thẩm Tư Ngạn hỏi cô tắm xong chưa cô cũng không trả lời, trực tiếp đi về phía phòng của mình, đi vào phóng đóng cửa lại.
Thẩm Tư Ngạn nghe thấy tiếng chốt cửa, anh thầm nghĩ có thể hôm nay bản thân có làm hơi quá nên khiến cho cô thật sự muốn đề phòng anh như đề phòng kẻ cướp.
Đến lượt anh dùng phòng tắm, anh cầm đồ dùng cá nhân đi vào, anh nhìn bàn chải đánh răng đựng trong cốc đặt trên bồn rửa mặt của cô, khăn mặt cắt trên giá.
Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào anh thả bàn chải đánh răng của mình vào trong cốc của cô, khăn mặt của mình thì vắt ngay bên cạnh khăn của cô.
Phòng vệ sinh nữ đơn điệu cuối cùng cũng có chút hơi thở của người đàn ông.
Bồn tắm của cô không quá lớn, Thẩm Tư Ngạn từ bỏ suy nghĩ tắm bồn tắm.
Bồn tắm màu trắng ngà hình tròn nằm trên nền gạch trắng xanh, ngay cả xà phòng thủ công bên cạnh cũng được làm thành hình bông hồng.
Thẩm Tư Ngạn nghĩ đến vừa rồi có thể cô mới ngồi trong bồn tắm này ngâm người, dòng nước ấm nhấp nhô ôm lấy cô thể của cô, dòng nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy bồn tắm, nhìn thấy tất cả mọi thứ trong bồn tắm không sót một thứ gì.
Mẹ kiếp.
Dưới bụng dường như có luồng lửa nóng đang dấy lên, Thẩm Tư Ngạn bắt đầu hối hận đêm nay nhất thời xúc động muốn ở lại nhà của cô.
***
Đã mấy giờ đêm rồi, bóng cây ngoài cửa sổ rung chuyển, nhịp tim của Thư Thanh Nhân không dịu lại theo màn đêm yên tĩnh, mà nó càng lúc càng đập loạn nhịp, càng lúc càng không nghe lời.
Cô ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy gọi điện thoại cho Từ Thiến Diệp.
Ở bên phía Từ Thiến Diệp, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu, bên phía cô ấy rất ồn ào, liên tiếp "Hả" mấy tiếng vẫn không nghe rõ.
Thư Thanh Nhân bảo cô ấy tìm một chỗ yên tĩnh rồi hẵng nói tiếp.
"Được rồi, để mình đi vào phòng vệ sinh, cậu muốn nói gì với mình," sau đó Từ Thiến Diệp nói thêm, "Nhưng mà mình có điều kiện, trước tiên cậu phải thành thật kể lại cho mình, hôm nay ở tiệc rượu xảy ra chuyện gì."
Dù sao thì kiểu gì Từ Thiến Diệp cũng sẽ biết, Thư Thanh Nhân vừa ôm nỗi uất hận vừa kể từ đầu đến đuôi câu chuyện xấu hổ khó nói này cho Từ Thiến Diệp nghe.
Người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, nhưng Từ Thiến Diệp hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
Cô ấy liên tiếp nói mấy câu "Đm, má, mợ nó", để bày tỏ sự ngạc nhiên và kích động của cô ấy.
"Nghe cậu kể, mình còn có chút đồng cảm với Tống Tuấn Hành đó." Cuối cùng Từ Thiên Diệp cũng nói được một câu đàng hoàng.
Thư Thanh Nhân không nói gì, rõ ràng lúc đầu Từ Thiến Diệp với cô có chung một mối thù, nói muốn ngược chết tên đàn ông tệ bạc này, bây giờ cô ấy lại mềm lòng.
Từ Thiến Diệp hỏi cô: "Ê, mình hỏi cậu một câu, cậu trả lời thật lòng cho mình, cậu có còn lưu luyến gì với Tống Tuấn Hành không?"
Thư Thanh Nhân trả lời chắc nịch, "Không còn nữa rồi."
"Mình nói ở đây không phải là kiểu hoài niệm nhớ nhung, không phải nói cậu trong lòng nên biết phải làm thế nào.
Mà là hỏi cậu tâm trạng của cậu có bị ảnh hưởng bởi anh ta nữa không, cậu đối với Tống Tuấn Hành, thật sự không còn một chút tình cảm nào sao?" Từ Thiến Diệp chậm rãi nói: "Anh ta làm được đến mức này, nói thật, nếu như mình là cậu, nếu như mình còn tình cảm với anh ta, mình có thể sẽ lựa chọn cho anh ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Lúc trước anh ta vì người cũ mà trong lòng có khoảng cách với cậu, nhưng tất cả đã qua rồi, anh ta làm sai cũng đã đền bù, cứ níu lấy quá khứ không buông, cuối cùng bản thân cũng không thể sống vui vẻ được."
"Chị, em hiểu ý của chị, nhưng em đã nghĩ rất kỹ rồi," Thư Thanh Nhân cười, "Em không biết những người khác sẽ lựa chọn thế nào, có lẽ họ sẽ tha thứ.
Gương vỡ lại lành nghe có giống như một cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ đến, nhưng em chờ không được những điều tốt đó, những đau khổ trước đó em chịu được, em thật sự bị anh ta tổn thương sâu sắc cho nên em không muốn cho anh ta thêm một cơ hội.
Nếu như em tha thứ cho anh ta, ngày sau sẽ có những âm thanh không ngừng vang lên nhắc nhở em, em từng vì anh ta mà đau lòng đến thế nào.
Em đã hạ quyết tâm không quay đầu lại, nhưng sau đó em vẫn tha thứ cho anh ta, thật buồn cười, chẳng khác nào em đang tự vả mặt mình."
Trên phương diện tình cảm Thư Thanh Nhân là người vừa bướng bỉnh vừa nhẫn tâm, chỉ cần trên gương xuất hiện vết nứt, cô dứt khoát sẽ đập vỡ nó, sẽ không cho thêm một cơ hội để chắp vá.
"Nếu như em không làm như vậy, cô vợ chưa cưới trước kia của Tống Tuấn Hành trở về, anh ta có làm thế nào em cũng không thể vui vẻ được.
Bởi vì sự tồn tại của cô gái đó là cái gai đâm trong lòng em, cho dù đâm xong rồi nhổ ra, vết thương vẫn sẽ còn đó."
Từ Thiền Diệp thở dài, "Em cũng đã nói như vậy, thì là thật sự không còn tình cảm đúng không."
Thư Thanh Nhân lần nữa khẳng định "Ừ" một tiếng.
"Vậy thì tốt rồi," giọng nói của Từ Thiến Diệp bỗng trở nên thoải mái hơn, "Nếu như lúc này em còn tình cảm với Tống Tuấn Hành, vậy thì quá không công bằng với cháu trai lớn của chúng ta rồi.
Anh ta gây ra chấn động lớn vì em như thế, ngay cả cái mũ "tiểu tam" cũng đội lên đầu rồi."
Thư Thanh nhân không nói gì, nghĩ bụng, cái mũ này anh đội cũng chả oan uổng gì.
"Chị à, chị nói xem," cô do dự một lúc, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Có phải đàn ông trong lòng đều có một ánh trăng không thể quên được không?"
"Em nói ai? Thẩm Tư Ngạn à?" từ giọng điệu của Từ Thiến Diệp có thể nghe ra cô ấy đang hoang mang, "Nếu em lo lắng chuyện này, trực tiếp đi hỏi anh ta là được mà?"
Thư Thanh Nhân có chút kích động, "Vậy nếu anh ấy nói có thì làm sao giờ?"
"Vậy thì có thể thấy anh ta rất thành thật, dù sao thì so với Tống Tuấn Hành giấu giấu giếm giếm thì vẫn tốt hơn?"
Thư Thanh Nhân cảm thấy nói chuyện với Từ Thiến Diệp không thể giải quyết vấn đề được, Từ Thiến Diệp cảm thấy cô quá để ý mấy chuyện vụn vặt.
Một lúc sau, do Từ Thiến Diệp đi vệ sinh quá lâu, lâu đến mức đám bạn ăn chơi của cô ấy nghi ngờ có thể cô ấy ra nhà vệ sinh chơi dã chiến ở ngoài đó không.
Từ Thiến Diệp nghe vậy vội vàng muốn cúp điện thoại.
Thư Thanh Nhân không muốn cô ấy cúp máy, cô nói: "Em không ngủ được, chị ở lại nói chuyện với em đi."
Từ Thiến Diệp vô tình từ chối, "Em không ngủ được thì gọi điện cho cháu trai lớn đi, anh ta chắc chắn sẽ vui vẻ trò chuyện với em cả đêm đấy, không nói nữa, chị cúp máy đây."
Từ Thiến Diệp nói hết câu, thật sự cúp máy.
Người ta đang nằm ngủ ở ngoài phòng khách, cô còn cần phải gọi điện à.
Thư Thanh nhân vén chăn lên, đi xuống giường lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách đã tắt đèn, Thẩm Tư Ngạn đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Thư Thanh Nhân không muốn đánh thức anh, cô ngồi xuống thảm, cằm tựa lên ghế sô pha, cứ ngồi như vậy nhìn chằm chằm anh.
Ánh trăng trong như nước, xuyên qua rèm cửa, phản chiếu trên khuôn mặt đang say ngủ của anh, trông thật dịu dàng và yên tĩnh.
Đột nhiên cô vươn tay ra, dùng ngón tay làm bút, lấy không khí làm màu, bắt đầu viền theo đường nét khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang say giấc.
Khi đầu ngón tay cô phác họa đến môi của anh, cả người cô lại cảm thấy nóng lên.
Dánh môi của anh mỏng đường nét rõ ràng, bờ môi này thường xuyên nở nụ cười, nhưng lại không phải nụ cười ôn hòa dễ gần, mà là nụ cười ẩn ý sâu xa, vừa ngả ngớn lại kiêu ngạo.
Thư Thanh Nhân như ma xui quỷ khiến, lặng lẽ xích lại gần anh, cô nín thở, nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
Nụ hôn này hoàn toàn khác nụ hôn nóng bỏng của anh, cô hôn rất cẩn thận, sợ đánh thức anh, lúc môi cô chạm lên môi anh, con hươu non trong lòng lại không kiềm chế được chạy loạn cả lên, cô nghĩ nếu như bị anh phát hiện thì cô nên làm gì bây giờ, nên giả ngủ, hay là chạy trốn.
Nhưng những gì cô tưởng tượng đều không xảy ra, anh không tỉnh, mắt vẫn đang nhắm, ngủ rất ngon giấc.
Cô thầm vui mừng, nhưng lại có chút thất vọng.
Thư Thanh Nhân ngả người dựa vào một bên ghế sô pha, lúc cách xa anh, nằm thế nào cô cũng không ngủ được, bây giờ đánh lén thành công, cô có tâm lý vò đã mẻ không sợ vỡ.
Dù sao thì một mình cô nằm trong phòng ngủ, trong đầu cô toàn là hình ảnh của anh, thà rằng cô ra đây cứ ngồi như vậy nhìn anh, ít nhất người đang ở trước mặt cô, cô cũng không cần tự mình tưởng tượng.
Anh nằm ngủ trên ghế sô pha, cô ngồi một bên của ghế sô pha, cằm gối lên cánh tay, từ từ nhắm mắt.
Trong lúc mơ màng có người ôm cô lên ghế sô pha, lấy chăn mỏng cẩn thận đắp kín người cho cô, cuối cùng thở dài.
"Hôn trộm cũng thì cũng coi như thôi đi," trong giọng của người đàn ông có ý cười, "Ngay cả ghế sô pha cũng muốn giành với tôi."
------oOo------
Danh Sách Chương: