Kyoto Nhật Bản – một chiếc xe từ bên ngoài tiến vào sân trước của một tòa nhà cổ kính......
Miêu Khả Vân cầm mấy hộp dưa chua, tinh thần thấp thỏm ngồi trong xe, sắc trời đã tối, cô nhìn tòa nhà rộng lớn khí thế giống như hoàng cung trước mắt này, không biết Cổ Húc Uy đang ở đâu?
Tài xế không dừng xe ở cổng chính, mà là lái về phía ngôi nhà lớn trong rừng trúc ở bên trái, cô nhìn thấy Cổ Húc Uy rồi, anh mặc một chiếc áo khoác, thân hình nghiêm trang đứng yên ở trước cồng vòm đợi cô.
Xe dừng lại, anh tiến lên mở cửa xe giùm cô: "Xuống xe đi!"
Cô nhìn vẻ mặt của anh, anh chau mày lại, hình như có chút tức giận.
Cô xuống xe, có mấy nữ hầu đi ra từ bên trong cổng vòm, nhận lấy mấy hộp dưa muối trong tay cô, xách hành lý của cô vào trong, sau đó tài xế cũng lái xe đi.
Trước cổng vòm chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian yên tĩnh, những cây trúc phát ra tiếng lá xào xạc đung đưa theo gió.
"Không phải đã nói mang áo khoác sao? Tại sao mặc ít như vậy?" Cổ Húc Uy thấy cô ăn mặc mỏng manh, cởi chiếc khăn quàng cổ trên người mình xuống, quấn lên cổ cô.
"Em cũng không cảm thấy lạnh." Thật ra thì cô cũng hơi lạnh, anh đeo khăn quàng cho cô, người cô cũng cảm thấy ấm lên, thế nhưng miệng lại nói ngược.
"Thật sao? Còn lừa anh?" Anh sờ tay của cô, lạnh cóng, anh nắm chặt.
"Không có mà!" Cô luống cuống, rút tay về.
Anh nhìn cô chằm chằm, anh không thể cầm tay cô sao?
Cô giương cặp mặt vô tội lên nhìn anh, không phải cô cố ý từ chối anh, chỉ là cô có chút hoàng hốt.
Anh không nói câu nào, dứt khoát cầm lấy tay cô, ôm lại, cúi đầu hôn kịch liệt......
Cô ngại ngùng đẩy anh ra, anh càng ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi cạy đôi môi mím chặt của cô, cuốn lấy hương vị ngọt ngào mềm mại trong miệng, dùng cách trực tiếp mà kịch liệt nhất, dò xét nơi sâu nhất trong lòng cô, hôn đến hai chân cô run rẩy, anh muốn cô hết sức tập trung tinh thần, thấy được anh yêu cô thế nào.
Cô không có cách nào phân tâm, nụ hôn chân thành tha thiết của anh xóa đi những thứ cô cho là giả dối kia, nắm chặt lấy trái tim cô, trái tim sợ hãi của cô không còn hoài nghi điều gì, chỉ còn lại duy nhất cảm giác động lòng với anh.
Cô vĩnh viễn không quên được anh là người đã thay đổi cả đời cô, anh rất tốt với cô, anh yêu đến hồn xiêu phách lạc như vậy, cũng không phải cô muốn chia tay, cô vẫn luôn yêu anh, trong lòng cô không ai có thể thay thế anh.
Vết thương trong lòng cô là vết thương của sự tự ái, anh không nên không thương lượng trước với cô mà đã dùng tiền mua hợp đồng của cô...... Trừ lần đó ra, cô không nghĩ ra anh có khuyết điểm hay chút xíu không chân thành nào.
Cô vẫn rất yêu anh!
"Buông em ra......" Nước mắt của cô rơi xuống.
"Em đừng nghĩ sẽ trốn được, nơi này là địa bàn của anh......" Âm thanh của anh trầm nhẹ uy hiếp cô, nhẹ gạt đi nước mắt trên mặt cô.
Nước mắt cô tràn mi nhìn anh, lời của anh nghe rất độc ác, nhưng khuôn mặt tươi cười của anh cũng rất dịu dàng, cô cũng không phân biệt được anh đang nói chơi, hay là đang giễu cợt cô nghe lời từ xa đến tìm anh.
"Nếu như anh chỉ vì muốn chinh phục em, vậy thì anh là đồ đáng hận." Cô khóc khẽ.
"Anh không nói như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có em cố tình gây sự, em chịu nói xin lỗi anh mới tha thứ cho em." Anh nói, trên môi có thoáng ý cười.
Cô ngẩn ra, thì ra là muốn cô tới nói xin lỗi! Nhưng mà là...... anh nên nói lời xin lỗi trước mới đúng.
Cả mặt lẫn mắt của cô đều đỏ, tránh thoát tay của anh, muốn rời xa khỏi sự cười nhạo của anh, cô chạy theo đến nơi mấy nữ hầu vừa mới rời đi, muốn đuổi theo lấy lại hành lý của mình, cô không muốn ở lại chỗ này.
Nào biết cô mới chạy ra khỏi rừng trúc, trên hành lang lại xuất hiện một người phụ nữ, thiếu chút nữa cô đã không cẩn thận đụng vào cô ta.
"Rất xin lỗi." Miêu Khả Vân lau đi nước mắt trên mặt, không biết cô ta là ai, có nghe được lời nói của cô và Cổ Húc Uy hay không? Cô vội vã nói xin lỗi, chạy về phía cuối đường đi, hành lang giống như mê cung chia làm hai bên trái phải, cô không rõ đường nào dẫn tới nào nào, rốt cuộc là đem hành lý của cô đi nơi nào rồi? Tay chân cô luống cuống......
Cổ Húc Uy đuổi theo, cũng gặp phải người phụ nữ lúc nãy trên trên hành lang, mặt cô ta tủi thân nhìn anh.
"Cô là ai?" Anh hỏi.
"Tôi là ai vốn không quan trọng, quan trọng là tôi muốn nói cho anh biết, tôi đi đây." Đôi mắt Doãn Tuyết Lâm ngân ngấn nước mắt nhìn anh chằm chằm, quay đầu bỏ chạy, cô là phụ tá kiêm người tình của ca sĩ Thiên vương Cổ Kiệt, trăm ngàn lần cô ta cũng không nghĩ đến người đàn ông mà mình yêu lại lén lui lui tới với mình tinh điện ảnh Miểu Khả Vân, đau lòng chết mất.
Cổ Húc Uy không nghĩ cũng biết chắc chắn người phụ nữ này là nhận lầm người, cô ta nhầm anh là em trai Cổ Kiệt sinh đôi của anh! Đây là chuyện thường xảy ra.
Em trai sinh đôi Cổ Kiệt của anh là kỳ tài âm nhạc nổi danh khắp Châu Á. Người phụ nữ này có thể là bạn gái của em trai.
Chỉ là anh cũng không có cách giải thích hiểu lầm ngay lập tức, anh phải tìm Khả Vân về, ánh mắt anh nhìn chằm chú vào Miêu Khả Vân đang đứng ở gần phòng của anh, lập tức chạy về phía cô.
Miêu Khả Vân nhìn Cổ Húc Uy đuổi tới, không còn cách nào khác đành phải chạy về phía hành lang bên phải, thấy có gian phòng đèn sáng, liền mở cửa ra, hành lý của cô đang đặt ở trên sàn nhà trong phòng, cô mừng rỡ, thở hổn hển đẩy cửa vào, đi vào kéo hành lý muốn rời đi...... Chợt cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại, Cổ Húc Uy đi về phía đầu giường, nhấn công tắc, tất cả các cửa đều đóng lại, màn che chạy bằng điện tự động hạ xuống.
"Em muốn đi đâu?" Cổ Húc Uy cởi áo khoác xuồng rồi đặt lên trên ghế, ung dung hỏi cô.
"Em phải đi." Miêu Khả Vân kinh ngạc nhìn màn che hạ xuống, ngoái đầu nhìn lại, cũng nhìn rõ đây là căn phòng rất lớn, có giường trắng kingsize, hành lý của anh cũng ở đây, chẳng lẽ đây là phòng của anh?
"Không cho phép, em thật biết làm bậy." Anh đi về phía cô.
"Em làm bậy? Anh mới...... không nói rõ ràng." Giọng nói của cô run rẩy.
"Em cố tình gây sự phải không? Được thôi, muốn ầm ĩ thì ầm ĩ cho lớn." Cổ Húc Uy cầm chặt hành lý của cô rồi ném sang một bên, ôm cô, quăng cô lên giường.
Miêu Khả Vân sợ hết hồn, chưa bao giờ anh đối xử với cô thô lỗ như vậy, xem ra anh đã có ý muốn ngả bài.
Cô nhìn anh bước đến gần, còn không kịp phản ứng anh đã đè thân thể của mình lên cô, giữ chặt hai tay của cô, cặp mắt đen nhìn cô chằm chằm tra hỏi.
"Em chạy về nhà em, điện thoại cũng không gọi cho anh là có ý gì?"
"Em không có ..... Sao anh không gọi cho em?"
"Chẳng lẽ em không có nghĩ đến anh có thể rất khó chịu sao?"
"Ngày đó ở khách sạn là do anh nói đi thì đi, làm sao em biết anh suy nghĩ cái gì?"
Anh nheo mắt lại liếc cô, đây là cô muốn tính sổ lại từ đầu? Vậy thì giải quyết một lần, thật là một người phụ nữ khó dây dưa, nhưng mà anh lại yêu cô.
"Làm sao em lại không biết anh nghĩ gì? Không phải em đã cho là anh làm cái gì cũng có mục đích cả sao, anh đùa giỡn tình cảm của em, anh dùng biệt thư xe hơi và hợp đồng để chinh phục em... không phải em vẫn cho là vậy sao?" Anh quát nhẹ lên với cô.