Cô đi vào trong phòng ngủ, nằm trên giường,nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
Cô trở thành nữ chính quan trọng nhất trong bộ phim điện ảnh "Vũ nương", Cổ Húc Uy đưa chi phiếu cho chị Lý, cô có thể nhanh chóng nhận được tiền thù lao hậu hĩnh, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ nhận hàng loạt huấn luyện vũ đạo. . . . . Đây tất cả không phải là giấc mơ, là thật.
Cô không cần bán hàng ở vỉa hè nữa, cô có thể tự hào nói với ba mẹ rằng, cô muốn làm ngôi sao lớn.
Trời ạ! Đây là sự thực.
Cô ôm cái gối, vùi khuôn mặt cười tươi trong đầu gối, trong lòng thỏa mãn, không nỡ ngủ, muốn dừng lại giữa đêm tốt đẹp này nhiều hơn nữa
Reng reng reng. . . . . .
Lúc này điện thoại di động đột nhiên reo lên, không biết là ai gọi tới, cô đưa tay lấy di động để trả lời.
"Alo. . . . . ."
"Khả Vân." Người gọi là mẹ cô -Lâm Lệ Thủy
"Mẹ." Miêu Khả Vân ngồi dậy.
"Đã ba tháng con không gọi điện thoại lại, mẹ muốn hỏi con có khỏe không?" Thái độ Lâm Lệ Thủy không còn cứng rắn như trước kia, giọng dịu dàng hỏi con gái, không phải là bà và chồng Miêu Chí Thành không quan tâm con gái, cũng không phải muốn giằng co mãi cùng con gái, ngược lại hai vợ chồng lo lắng ở Đài Bắc cuộc sống của con gái trôi qua không tốt.
Cả hai người luôn chú ý các chương trình trên tivi, gần đây con gái hoàn toàn không có xuất hiện trong các chương trình, lại còn không ngờ ở Đài Bắc con gái của người giúp việc A Hà từng thấy Khả Vân bán hàng ở vỉa hè trên phố.
Cô bé đó còn nói chắc chắn không nhận nhầm người, chắc chắn là Khả Vân.
Vừa nghe xong hai vợ chồng lo lắng muốn chết, sợ Khả Vân bướng bỉnh không chịu về nhà, sẽ chết đói ở Đài Bắc.
"Con. . . . . . Rất tốt." Miêu Khả Vân không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui sướng trong lòng với mẹ.
"Đừng cậy mạnh, nếu không đóng phim nữa thì trở về đi, tìm một người để kết hôn. . . . . ." Lâm Lệ Thủy cùng chồng nghĩ cách tốt nhất cho con gái, chính là kết hôn.
"Mẹ, con không có thời gian để kết hôn, con có công việc, con muốn đóng phim, con sẽ kiếm nhiều tiền để đưa cho ba và mẹ." Cuối cùng Miêu Khả Vân có thể hãnh diện nói tin lớn này cho mẹ.
Bên kia đầu điện thoại Lâm Lệ Thủy "chậc" một tiếng."Khả Vân, con lại nói dối rồi.."
"Là thật, con là nữ chính của một bộ phim." Miêu Khả Vân cao hứng bừng bừng nói.
Bên kia đầu điện thoại Lâm Lệ Thủy đành lắc đầu, nói với chồng đứng bên cạnh: "Anh tới nói chuyện cùng con, em vừa mới nói với Khả Vân xong."
"Khả Vân, theo ba con vẫn nên về nhà đi!" Miêu Chí Thành nhận lấy điện thoại, giọng đầy yêu thương nói với Khả Vân.
"Cha, con không đi về, con muốn đóng phim." Miêu Khả Vân vui sướng nói cho ba, chỉ mong có thể chia sẻ may mắn của cô với ông.
"Con đó! Đừng nói dối để gạt cha, có người còn thấy con bán hàng quần áo ở trên vỉa hè." Miêu Chí Thành không tin tưởng lời nói của Khả Vân chút nào.
"Gì? Là ai?" Miêu Khả Vân nghĩ thầm lần này không xong.
"Con gái của A Hà, con bé đi học ở Đài Bắc, nói nhìn thấy con bán hàng quần áo ở vỉa hè."
Thì ra là có người quen thấy cô."Cha. . . . . . Cô bé ấy chắc chắn là nhìn nhầm người." Miêu Khả Vân cảm thấy có lỗi vì đã nói dối, nhưng cô thà cho cha mẹ tin tưởng rằng cô sống rất tốt, cô không cần cha mẹ lo lắng cho mình, huống chi những điều này đều đã trôi qua.
"Con không được nói dối cha, con dừng tiếp tục làm như vậy nữa, con gái Miêu Chí Thành đi bán hàng trên vỉa hè, chuyện này truyền ra thì cha đem mặt giấu nơi nào? Con nên về nhà đi."
"Cha, cha và mẹ đừng lo lắng cho con, mấy ngày nữa con sẽ chuyển tiền về cho cha mẹ, hãy tin tưởng con."
"Chuyện này. . . . . ." Miêu Chí Thành thấy nói con gái không nghe, đành nói với Lâm Lệ Thủy: "Chắc là áp lực của con gái quá lớn, nói chuyện không đâu vào đâu, hay là chúng ta đi Đài Bắc xem con có tốt không?"
"Cha. . . . . . Cha và mẹ đừng tới đây, con rất bận, để quay phim, con phải đi học múa cột." Miêu Khả Vân ngăn cản cha mẹ.
"Cái gì? Ôi trời ơi!!! Ngươi phải đi múa xe hoa điện tử, oh! Mặt cha đây đều bị con vứt sạch."
Miêu Chí Thành nghe không được nữa, hiện tại ở miền nam cũng phổ biến múa cột điện tử xe hoa, con gái duy nhất của ông lại muốn chạy đi múa thoát y, ông vừa tức giận vừa khổ sở đem điện thoại giao cho Lâm Lệ Thủy.
Lâm Lệ Thủy khân trương yêu cầu nói với cô "Trước khi con làm mất mặt hết nhà họ Miêu, về nhà ngay cho mẹ!"
"Mẹ. . . . . ." Miêu Khả Vân không có cơ hội giải thích cái gì, Lâm Lệ Thủy cúp điện thoại một tiếng "rụp".
Cô nghĩ thầm thật hỏng bét, cô làm cha mẹ hiểu lầm nghiêm trọng, chắc chắn cha mẹ hiểu sai ý của cô, thật sự cô cũng không còn cách nào?
Lúc đầu cô kiên trì vào giới nghệ thuật, đã bị cha mẹ coi là đứa con bất hiếu, bây giờ chắc là cha mẹ cho rằng cô có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Miêu rồi.
Nhưng cô sẽ không giải thích nữa, cô muốn làm một phen thành tựu cho cha mẹ xem.
Cô tiến vào phòng để tắm rửa, bắt đầu từ ngày mai cô đã có việc. . . . . . Cô muốn đi ra mắt tổ diễn kịch, lấy kịch bản, học múa, còn có lĩnh một số tiền lớn.
Trong lòng cô cũng mong đợi có thể gặp mặt Cổ Húc Uy, cũng không hiểu vì sao nghĩ đến anh, trái tim cô liền không bình tĩnh, cô nghĩ chắc là bởi vì cảm kích anh mới như vậy!
Cô rất cảm kích Cổ Húc Uy cho cô cơ hội này, anh là ân nhân của cô, hi vọng mai gặp được anh!
Hôm sau, Miêu Khả Vân đến ra mắt tổ diễn kịch.
Đột nhiên cô trở thành nhân vật chính quan trọng, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn mọi người.
Cô đến lấy kịch bản, sau khi xem xong lập tức yêu thích chuyện xưa do Cổ Húc Uy biên soạn.
Chuyện kể về một cô gái yêu người đàn ông sắp kết hôn, sau khi người đàn ông kết hôn liền vứt bỏ cô gái ấy, cô ta đem tình cảm vứt ra khỏi người mình, thay đổi tính tình bảo thủ, làm vũ nương, cô trả thù bằng cách đùa bỡn tình cảm các nam nhân, cho đến một ngày cô thật lòng yêu thương một chàng trai, chàng trai kia cũng thật lòng muốn kết hôn cô, dẫn cô về nhà, nào ngờ bác của chàng trai kia kia từng là khách quý vào phòng xem cô múa. . . . . . Vì vậy Vũ nương cảm thấy tự ti, chán nản rời đi, sống lại không có tình yêu.
"Cô làm được không? Cô phải múa cột, diễn cùng các nam diễn viên khác và có rất nhiều cảnh quay nồng nhiệt thân mật, từ một Vũ nương thanh thuần trở thành mê hoặc, cô diễn được không?" Đạo diễn David tự mình tới đây hỏi, ánh mắt không tìn tưởng liếc nhìn cô, ở trong mắt anh cô hoàn toàn không hợp vai diễn này, anh chỉ hợp tác với các ngôi sao lớn, ít nhất sẽ có trình độ nhất định.
Miêu Khả Vân chưa từng diễn qua cảnh tình cảm nào, nhưng chân thành nói: "Tôi sẽ cố gắng thử diễn thật tốt."
"Không phải thử, tôi muốn cô hoàn toàn nhập vai diễn trong người." David muốn cho cô thấy anh luôn luôn yêu cầu cao.
"Tôi. . . . . . Được." Côi rất có lòng tin với mình.
"Tốt nhất là như vậy. Cô thử diễn đoạn này trước máy quay xem." David vẫn chưa tin tưởng cô, chọn một đoạn Vũ nương thể hiện thần thái mị hoặc dụ dỗ đùa giỡn nam nhân, muốn nhìn cô diễn.
Thần kinh Miêu Khả Vân căng thẳng, nhìn thấy toàn bộ máy quay ở trường quay đều quay đúng về phía cô, anh mắt mọi người cũng tập trung ở chỗ cô, theo bản năng cô tìm bóng dáng của Cổ Húc Uy, nhưng lại không thấy.
Tay cô run rẩy mở kịch bản ra để nhìn kỹ, sợ mình biểu diễn không tốt.
"Bắt đầu đi!" Nam diễn viên đóng chung cùng cô đi tới, anh ta ngồi trên ghế theo kịch bản, liền lập tức nhập vai nhân vật, ánh mắt mê muội nhìn Vũ nương xinh đẹp.
Miêu Khả Vân nhìn anh ta, cả trường quay yên lặng như tờ, trán nàng toát đầy mồ hôi, không cách nào tập trung tinh thần, run rẩy đọc lời kịch: "Ngươi. . . . . . Dám lên giường của ta sao? Không sợ vợ ngươi phát hiện?"
"Cắt!" David lớn tiếng hô ngừng, không cho Khả Vân chút mặt mũi nào mà hét lớn: "Cô là trẻ con mới đi đóng phim sao? Ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, cô không có nắm bắt được tâm lý cùng hành động của nữ chính một chút nào, rốt cuộc cô có thể diễn được hay không?"
"Cho tôi. . . . . . Một chút thời gian." Miêu Khả Vân biết mình không cách nào dung nhập thành nhân vật Vũ nương này trong chốc lát, cô cần thời gian suy nghĩ tâm tình thay đổi của Vũ nương
"Cô nói bọn tôi phải đợi bao lâu? Tính từ lúc lấy số đo để may trang phục đến ngày quay phim chỉ có đúng một tháng." David hét to một lần nữa.
"Có thể khoảng một tháng." Đột nhiên Miêu Khả Vân cảm thấy có chút không tự tin, nhưng cô không lui bước, cô chỉ có thể đi tiếp, cô cũng khoe khoang khoác loác với cha mẹ rồi, cũng không thể phụ sự kỳ vọng của Cổ Húc Uy.
"Như vậy là tốt nhất. . . . . . Đi đo trang phục diễn." David giơ kịch bản lên cao, khuôn mặt đỏ lên vì hét lớn, cúi đầu cảm thán với nhi: "Loại diễn viên nhỏ này có thể tự mình diễn chính sao? Ông chủ lại khăng khăng muốn chọn cô ta, thật làm người khác đau đầu."
Miêu Khả Vân nghe được, cô cũng nghe được cái cô gái khác ghé tai thì thầm nhỏ với nhau --- ----
"Chắc chắn cô ta ngủ với nhà sản xuất lớn, nếu không nữ chính cũng không tới lượt cô ta!"
"Chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ, sao lại có thể xuất hiện trên màn ảnh lớn điện ảnh? Chắc chắn có quỷ trong đó."
Đôi tay Miêu Khả Vân phát run, bọn họ không công bằng phê bình ác ý với Cổ Húc Uy, anh ấy cũng không có yêu cầu cô làm cái gì, cô rất muốn phản bác, nhưng. . . . . . Bọn họ sẽ nghĩ chuyên này không phải không có nguyên nhân, bởi vì đã có một ngôi sao nữ vì thành danh mà không tiếc bán thân.
Cô chưa nghĩ tới có ngày mình cũng bị chỉ trích như thế này.
Mà ngày hôm qua cô cao hứng muốn chết, cũng chưa nghĩ tới vì sao Cổ Húc Uy lại chọn đến cô?
Quả thật cô là một diễn viên nhỏ tầm thường, theo lẽ thường mà nói, anh có thể chọn những người nổi tiếng hơn.
Chẳng lẽ. . . . . . Anh thật sự có yêu cầu quá mức với cô sao?
Anh từng ám chỉ cái gì mà cô không chú ý sao?