" Chỉ là tiện đường đi ngang. Cô không có ý rời đi ư?" Tô Hiểu nhìn sâu vào đôi mắt cô nói.
" Ta muốn cứu chữa thôn dân nơi này. Xong sẽ rời đi." Cô thật lòng đáp lại.
" Một mình cô?!"
" Ta sẽ giúp cô một tay." Tô Hiểu không hiểu sao lại có thể phí thời gian muốn ở đây với cô. Lời đã nói không riêng gì người phu xe và cô giật mình mà chính hắn cũng thấy khó tin.
" Vậy đa tạ Tô công tử trước." Có trợ lực hùng hậu như vậy ngu sao từ chối, cô nhanh chóng đáp ứng.
Thế là cả hai sánh vai đi đến tìm người có thể trấn an nhân tâm. Phân chia những người còn sức lao động đi dọn dẹp một nơi sạch sẽ để tiện chữa trị.
Người kiếm đồ có thể ăn ở mấy ngôi nhà bỏ phế.
Người mang theo giỏ đi khắp nơi kiếm thảo dược với cô.
Tô Hiểu ở lại xem xét tình hình.
Phân chia công việc thì nhiều nhưng nhân lực thì còn rất ít. Đi theo cô cũng chỉ có hai bà lão.
Biết sao được những người trẻ tuổi, khỏe mạnh đều chạy đi lánh bệnh.
Nhìn sắc trời cũng đã đến trưa cô nói với bà bà đang cặm cụi ngắt thảo dược:
" Hai bà bà như vậy cũng ổn rồi. Chúng ta mau về ăn cơm trưa rồi sắc trước mớ thuốc này cho mọi người."
Hai bà tuy đã rất mệt nhưng đều mong muốn chữa trị cho người thân. Thấy cô đã nói vậy cũng xoa tay cùng gật đầu xuống núi.
Trên đường tuy hai bà có hỏi đôi điều nhưng cô lại quen trầm lặng lâu rồi. Hỏi thì đáp.
Hai người nghĩ cô thanh cao nên cũng không nói nữa. Cả đoạn đường trở nên im lặng.
" Bình Phàm." Tô Hiểu nhìn thấy cô về thì ánh mắt sáng lên, đi ra đỡ giỏ thuốc cho cô.
" Cám ơn Tô đ..công tử." Cô theo tiềm thức nói nhưng thần trí tỉnh táo nên sửa lại.
" Ừm. Tất cả ta đã an bài ổn thỏa. Giờ mau ăn cơm rồi làm tiếp." Tô Hiểu ánh mắt chớp động nói.
Thế là mọi người quay quần ngồi ăn súp rau trộn. Ai có người nhà thì lấy chén múc cho người nhà. Ai một mình thì đơn giản chỉ việc ăn rồi ngủ.
Cô cũng mệt rã, ăn rồi chăm sóc đứa bé.
Chiều tới thì xung quanh đều vang lên âm thanh sắc thuốc, giả thuốc.
Cô chạy tới chạy lui, hết xem cái này, chỉ dạy cái kia. Lau người, giặt đồ. Không gì không làm. Mồ hôi chảy ròng ròng, lăn xuống mang theo ít bụi bẩn trên mặt cô.
Tô Hiểu thì chỉ nhàn nhạt đứng từ xa nhìn bóng dáng ấy. Có một tiếng động nhỏ vang sau lưng, hắn cũng không quay đầu. Chỉ lên tiếng:
" Kết quả."
Người sau lưng im lặng trong chốc lát cũng lên tiếng:
" Thuộc hạ bất tài."
Tô Hiểu nghe xong cũng không tức giận chỉ phất tay.
Ánh mắt lại lần nữa nhìn cô chăm chú.
Trời cũng theo thời gian mà tối lại.
Phù. Hôm nay thật quá mệt mỏi. Nhưng công việc đã rất ổn thỏa. Chỉ cần một tuần là bệnh dịch sẽ không còn đáng lo nữa. Cô cũng có thể rời đi.
Nhìn mặt trăng trên cao.
Ruốc cuộc có nên đến kinh thành không?
Một khi đã bước đến nơi đó sẽ có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình. Tới bây giờ ngoài trừ việc nghe theo con tim đến đây thì cái gì mình cũng không có ấn tượng.
Trời đất bao la cô không muốn có duyên gặp "nàng ta". Cô sợ không thể khống chế được mà...Ánh mắt có một chút hắc ám lướt qua. Sau đó thả lỏng người nhắm mắt chấm dứt phiền não.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Kinh thành
Trong một sân viện trang nhã
Một bóng dáng đang đứng thẳng tắp nhìn ngắm những cành lá xanh. Nếu có người hiện đại nào ở đây sẽ rất thích thú cực kì vì toàn bộ xung quanh xanh mướt lung linh cỏ bốn lá.
Ánh mắt y trong suốt vô ba nhưng lại thấp thoáng một tia u sầu.
" Thất hoàng tử, Hoàng dược sư đã rời kinh đi đến trấn An Thương."
" Tiếp tục để ý nàng." Y nhàn nhạt nói. Trấn An Thương. Tâm không tự chủ thắt lại.
Nơi đó phát tác bệnh dịch. Nàng bây giờ nổi tiếng toàn kinh thành nên bây giờ được cả phụ hoàng cũng để ý đến. Lần này đi cũng do chủ ý của người.
Bảy năm. Y vẫn chờ. Nhưng chờ được cũng không phải nàng mà chỉ là thân xác của nàng. Tuy chỉ là vẻ bề ngoài y vẫn là cũng muốn chiếu cố nàng đôi chút.
Mấy lần thầm nhìn nàng từ xa nhưng vẫn thấy trống vắng. Chuyện tình năm xưa khiến y đã thay đổi rất nhiều. Mọi chuyện đã biết là do một tay mẫu hậu sắp đặt. Nàng đã rơi xuống Tuyệt Sinh.
Tuyệt Sinh.