Dịch Phong đang suy nghĩ, chợt giọng nói thanh thúy của Mạc Tuyết vang lên:
- Phong ca ca, nhìn xem muội có đẹp không.
Chỉ thấy Mạc Tuyết thân vận thanh y, tản mát ra vẻ đẹp của thiếu nữ mười tám tuổi, tuyệt mỹ vô cùng, da như tuyết trắng, tóc đen như thác, mắt rất to, hồn nhiên thật giống như một ao nước trong, bộ giáng thanh thuần như nước. Nàng thay một bộ y phục mới làm tăng lên vẻ xinh đẹp rất nhiều.
- Ân, Tuyết nhi của ta rất đẹp a.
Dịch Phong cười nham nhở.
- Ai là của huynh a!
Mạc Tuyết khuôn mặt thoáng phớt hồng, chu đôi môi thẹn thùng nói.
- "Nào, ta đã chuẩn bị ngựa cho muội, muội mau lên ngựa đi, chúng ta xuất phát." Dịch Phong mỉm cười nói.
- Muội không biết cưỡi ngựa.
- Vậy muội cưỡi cùng ta.
Nói rồi Dịch Phong nhìn con bạch mã rất đẹp, hai mắt như có linh tính. Hắn đưa tay vuốt ve, con ngựa liền lim dim đôi mắt cảm giác rất thích thú.
Tay trái Dịch Phong đặt lên lưng nó rồi nhảy lên. Sau đó hắn vươn người ôm lấy eo Mạc Tuyết nhấc nàng lên ngồi phía trước, hắn ngồi phía sau cầm lấy dây cương thúc ngựa phóng nhanh đi.
Dần dần, bóng dáng hai người hóa thành một điểm đen, khuất xa dưới chân núi Thanh Sơn và từ từ biết mất.
Thanh Sơn Thôn cách Viêm Thành gần trăm dặm, mất khoảng gần một tháng đi đường, xuyên qua một bình nguyên nhỏ. Không khí trong lành tươi mát xen lẫn mùi thơm của hoa cỏ khiến tâm hồn người ta thư thái, tinh thần Dịch Phong cũng nới lỏng không ít sau những lần tu luyện vất vả. Quan trọng nhất là mỹ nhân như ngọc đang tựa sát vào người hắn, cơ thể mềm mại, mùi thơm xử nữ thoang thoảng của Mạc Tuyết khiến Dịch Phong khó tránh khỏi chút tâm hươu ý vượn, chiếm chút tiện nghi, ôm lấy eo thon của nàng... Dọc đường tiếng cười đùa của hai người trở nên vui vẻ, huyên náo vang vọng...
Đột nhiên nổi hứng, Dịch Phong ngâm khẽ:
" Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà."
- Thơ hay quá, Phong ca thật giỏi.
Mạc Tuyết cười tít mắt thành hình trăng lưỡi liềm khen ngợi.
Nửa tháng sau, một tòa thành trì lớn hiện ra trong tầm mắt hai người. Tường thành cao lớn sừng sững, kiên cố vững chắc. Đại môn nguy nga, rộng rãi đủ cho bốn làn người thoải mái đi lại, trên cổng thành treo một tấm biển lớn ghi hai chữ "Viêm Thành", lộ ra khí thế bàng bạc.
Viêm Thành là một trong mười tòa thành thuộc địa phận quận Đại Ngưu, mà quận Đại Ngưu là một trong mười hai quận thuộc Nhạc Quốc. Một quốc gia nhỏ bé thuộc Viêm Long đại lục, một trong bốn đại lục của Đấu Vân Tinh. Nhạc Quốc, sống dưới sự cai quản của Đạo Nguyên Tông, một con "quái vật" khổng lồ chiếm cứ một phần ba Viêm Long Đại Lục.
Cổng thành có binh lính đứng gác, sau khi giao nộp chút lệ phí, Dịch Phong cùng Mạc Tuyết hai người xuống ngựa chậm rãi đi dạo trong thành.
Đây là lần đầu Dịch Phong đến một tòa thành thị từ khi đến nơi này. Dịch Phong nhìn bốn phía, rất tò mò. Hắn có cảm giác như đang hòa mình vào thế giới cổ trang trong phim ảnh "kiếp trước".
Đường cái Viêm thành dùng đá to lót đường, bằng phẳng, rộng hơn ba mươi thước, hai chiếc xe ngựa chạy song song dư dả.
Trên đường đi Dịch Phong thấy các quầy hàng nhỏ. Nặn tượng đất, bán kẹo hồ lô, hủ tiếu, làm xiếc, mãi võ kiếm sống, bán ra các loại vật nuôi, dã thú nhỏ ngoan ngoãn. Có tiệm mì, quán trà, tiệm quần áo, tiệm vũ khí, tiệm áo giáp, các tiệm bán quà vặt. Tiếng rao bán, mời chào huyên náo. Người đến người đi náo nhiệt, Dịch Phong nhìn thấy được sự phồn hoa của Viêm thành.
Mạc Tuyết hai mắt tỏa sáng, tay cầm vài xiên kẹo hồ lô, kéo tay Dịch Phong sà vào các loại hàng quán thích thú xem những món hàng mà trước giờ nàng chưa gặp qua, khi thì cất tiếng reo hò phấn khích trước các loại tạp kỹ trên phố.
Mặt trời đã xuống, bóng đêm dần bao phủ mặt đất. Người đi đường khá nhiều, tốp năm tốp ba. Hai bên lầu các treo đèn lồng, nhìn từ xa như ngân hà rực rỡ, tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc lung linh vô cùng.
Ngẫu nhiên Dịch Phong thấy có võ giả, liệp giả trở về, tay xách mãnh thú. Võ giả trở về từ hoang sơn dã lĩnh hoặc phong trần vất vả bước đi nhanh, hoặc giơ chén nhậu nhẹt tưng bừng, hoặc là tốp năm tốp ba bàn bạc, đổi mãnh thú có được lấy vật dụng hàng ngày. Đủ mọi loại người tới lui trên đường ồn ào, náo nhiệt.
- Phong ca ca, muội hơi đói, chúng ta tìm nơi nào đó để ăn đi.
- Ok
- Ô kê là gì? Mạc Tuyết khó hiểu nói.
- Haha, là đồng ý, chúng ta đi ăn thôi.
Dịch Phong chọn một quầy mì sạch sẽ, mùi thơm nồng lan tỏa trong quầy, khá đông khách. Hắn cột ngựa vào cọc gỗ, vẫy tay kêu lão bản:
- Chủ quán, cho hai tô mì bò.
Chủ quán lớn giọng nói:
- Tới đây tới đây.
Một trung niên nhân bê một cái khay, đặt hai bát mì xuống trước mặt Dịch Phong và Tuyết nhi.
Bát mì nóng hổi tỏa ra hương thơm phưng phức, Dịch Phong và Tuyết nhi đang lúc đói bụng, ăn rất ngon miệng.
Trong chốc lát, hai người đã ăn xong. Dịch Phong mới ra khỏi quán được vài bước, chợt có tiếng chửi bới vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
- Ăn xin thối tha, định giành đồ ăn của lão nương sao?
Tiếng mắng chua ngoa vang lên, chỉ thấy một mỹ phụ thân mặc tử y đang đứng đó mắng té tát một đứa bé. Khuôn mặt mỹ phụ xinh đẹp động lòng, sóng mắt như thu thủy, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, dáng người đầy đặn của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người, loại phong tình vạn chủng chín mọng này, không phải những thiếu nữ ngây thơ như Mạc Tuyết có thể so bì. Làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn.
Chỉ có điều miệng nàng đang phun ra những lời lẽ chua ngoa khó nghe với đứa bé, khiến người đi đường tụ lại thấp giọng bàn tán.
"Trời đất, sao lại đắc tội với con gái của Thành chủ a, bà ta nổi tiếng đanh đá chua ngoa, dữ dằn ghê gớm, đến nay đã tứ tuần vẫn chưa lấy chồng a."
Một đứa trẻ ăn mặc rách rưới, đứa trẻ này gầy gò suy dinh dưỡng, mặc vải rách nhiều chỗ, giống như nhiều mảnh vải ghép lại thành bộ đồ. Đứa trẻ mặt mày lấm lem bùn đất, bàn tay lộ ra ngoài trong trời đông giá rét tím tái trông rất đáng thương. Đôi mắt to đen láy ầng ậng nước cầu xin nói:
- Con xin lỗi. Thấy cô ăn xong rồi, Con chỉ húp chút nước thừa thôi a..
huhu
- Lại còn cãi hả? Mỹ phụ chua ngoa đang định vung tay lên tát đứa trẻ thì Dịch Phong không biết từ khi nào đã bắt được cổ tay nàng, vẻ mặt âm trầm xen lẫn phẫn nộ nói:
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chỉ là một đứa trẻ ngươi có cần phải quá quắt vậy không?
- "Độ lượng cái đầu ngươi, mau bỏ tay ta ra, ngươi có biết ta là ai không?". Mỹ phụ quát lên chói tai, cố gắng dãy dụa nhưng với thực lực đấu sĩ của nàng chỉ vô ích.
Dịch Phong lắc đầu, hờ hững nói:
- Ta không cần biết, ngươi mau xin lỗi đứa bé đi.
- Tiểu tử thối ngươi chán sống rồi sao, ta không xin lỗi đấy ngươi làm gì ta.
Mỹ phụ vênh mặt lên, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ kiêu căng, đanh đá.
Dịch Phong nhe răng cười, âm lãnh nói:
- Xem ra không dạy dỗ ngươi không được a!
Nói xong không đợi nàng phản ứng hắn đã ôm eo nhấc bổng nàng lên.