Sáng sớm, Dịch Phong ngồi tu luyện.
Buổi trưa, Dịch Phong tu luyện đao pháp.
Buổi tối, Dịch Phong tu luyện thân pháp.
Thời gian từng ngày đi qua, bỗng chốc đã trôi qua hai tháng. Trong hai tháng này, Dịch Phong chuyên chú tu luyện Huyễn Ảnh Trảm và Vân Vũ Bộ.
Trong sân, thân ảnh Dịch Phong chớp động, không thể nhìn rõ được thân ảnh như quỷ mị của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một đường đao quang trắng tinh như tuyết tung hoành.
Đao quang tựa như bão vũ cuồng phong, nhanh đến không thể nắm bắt. Đáng sợ hơn nữa, đao quang tựa hồ có thể trảm diệt linh hồn, xé toang không khí, vù vù rung động.
Bỗng nhiên hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể bạo xuất.Theo thân thể bắn ra, năm đạo tàn ảnh hiện ra phía sau. Năm đạo tàn ảnh, cùng với bản thể nữa là sáu, nhanh như thiểm điện, lại phiêu hốt bất định như làn khói, liên tục hướng một cột sắt mà băng cắt qua.
Nếu nhìn từ trên cao thì sẽ thấy từng đạo tàn ảnh như tia chớp liên lục băng cắt qua cột sắt, giống như con thoi vậy.
Dịch Phong thân ảnh đột ngột dừng lại, từ từ thu đao.
- Choang!
Cây cột thiết phía sau chậm rãi vỡ ra thành từng mảnh, ầm ầm rơi xuống.
- Mới chỉ ngưng tụ ra năm huyễn ảnh, cách đại thành còn xa!
Dịch Phong lắc đầu thầm nói.
Nếu để cho người khác biết được hắn không hài lòng với kết quả thì chắc sẽ mắng to. Người bình thường trong vòng hai tháng ngưng tụ được một, hai huyễn ảnh đã là không tồi rồi, từ ba huyễn ảnh trở lên chính là thiên tài, huống chi là năm huyễn ảnh. Thậm chí, hắn còn đồng thời tu luyện cả bộ pháp.
Thực ra, ngộ tính của Dịch Phong cao như vậy một phần là do thiên địa dị bảo Minh Tâm Ngọc Thạch mà Thanh Mai truyền cho hắn một nửa.
- Phong ca ca, huynh uống nước đi.
Mạc Tuyết nhẹ nhàng nói, tay nàng bưng chén nước, bộ giáng nhu thu thuận như một hiền thê.
Dịch Phong mỉm cười uống chén nước. Bỗng có Âu Dương Sở Liên bước vào, nàng nói:
- Phong ca, cha thiếp có việc muốn gặp chàng!
- Ân, chúng ta đi.
Dịch Phong gật đầu đáp.
Trong phủ thành chủ, ngoài Dịch Phong và thành chủ Âu Dương Hải ra, còn có một người nữa đó là Lưu Chấn.
- Thành chủ, ngài tìm ta có chuyện gì?
Dịch Phong hỏi.
- Ân, gần đây, Hoang Cổ Sâm Lâm gần biên giới Viêm Thành xảy ra dị biến, ma thú thường xuyên chạy ra khỏi rừng tấn công, quấy phá các thôn phụ cận xung quanh. Ta muốn ngươi và Lưu thống lĩnh dẫn theo nhân mã đi xem xét thử.
Thành chủ chậm rãi nói.
- Được khi nào có thể xuất phát.
Sắc mặt Dịch Phong lóe lên một tia hào hứng, cứ ở mãi trong Viêm thành hắn có chút ngứa ngáy tay chân. Mượn cơ hội này ra ngoài rèn luyện, lịch lãm một chút.
- Ừm, ngay ngày mai sẽ xuất phát. Lưu Chấn sẽ là người dẫn đội...
Thành chủ nhàn nhạt đáp.
Lưu Chấn hướng Dịch Phong cười lạnh, hắn vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lần trước bị bại trong tay Dịch Phong khiến lòng hắn tràn đầy hận ý.
- Tuy nhiên, Dịch Phong có quyền tự do hành động khi cần thiết.
Thành chủ tiếp tục nói.
Lưu Chấn hơi nhíu mày, vội nói:
- Thành chủ, chuyện này có vẻ không thỏa đáng, hắn...
- Có gì không thỏa đáng? Ngươi nếu không phục thì đến chiến một trận với lão tử.
Dịch Phong sắc mặt lạnh lùng, cắt ngang lời Lưu Chấn.
- Ngươi, hãy chờ đấy... hừ!
Lưu Chấn ánh mắt lóe lên sát khí, nhưng chỉ bất lực buông ra một câu ngoan thoại. Nói đùa sao, không chỉ riêng hắn, đến thiên tài Viêm thành như Hàn Vân Sơn còn bị đánh bại a.
Sắc trời tối dần, sau khi cáo từ Thành chủ hắn trở về phủ đệ của mình thu xếp một chút để sáng mai lên đường.
- Tuyết nhi, mai huynh đi có chút chuyện, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian. Huynh đã nhờ Sở Liên chiếu cố đến muội, muội nhớ bảo trọng.
Dịch Phong vuốt tóc Mạc Tuyết. Từ khi Dịch Phong đến thế giới này, nàng là người đầu tiên quan tâm đến hắn nhất, cứu sống hắn. Hắn thầm thề phải chăm lo và bảo vệ nàng suốt đời.
- Muội sẽ tự lo được mà, huynh nhớ bảo trọng.
Mạc Tuyết mắt đẹp đỏ hoe, ôm chặt lấy hắn. Gió mát nhè nhẹ thổi, ánh trăng vàng ngả xuống dưới sân, như muốn in sâu bóng hình của hai người.