Bước xuống giường mang hộp dược mỡ cùng hộp nhện giấu kỹ rồi lại cầm một cuốn sách mang lên giường. Tùy tiện ném đi nơi dễ thấy nhất rồi nằm xuống ôm thê tử vào lòng. Y phục kia hắn khó khăn lắm mới kéo xuống được hiện lại chỉnh tề rồi, buồn bực buồn bực.
Sáng sớm, Nhạc Xích Vũ thức dậy trước tiên, mở mắt ra đã thấy bản thân nằm trong lòng của sỏa trượng phu. Tâm tình nàng rối loạn cực kỳ, tâm nàng không muốn rời khỏi hắn, nhưng lí trí lại không cho phép như vậy.
Dù gì chút nữa cũng sẽ không còn gặp lại, vậy thì hưởng thụ thêm một chút đi. Tay nàng đặt lên thắt lưng sỏa trượng phu gọi: “Tướng công tướng công.” Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng nàng gọi hắn như vậy.
Dương Thiên Phong nghe được thê tử gọi cũng là mở mắt dậy, tâm trạng cực kỳ tốt. Trừ bỏ đi nàng thoát không khỏi bóng ma đời trước ra thì không có gì để hắn kêu ca nữa.
“Nương tử nương tử.” Âm thanh ngáy ngủ vang lên.
“Mau thức dậy thôi, hôm nay chúng ta thỉnh an qua mẫu hậu sẽ đến phủ đệ của A Tịch.” Nhạc Xích Vũ đương nhiên sẽ không nói sự thật rồi.
Dương Thiên Phong lắc lắc đầu nhăn mặt làm nũng: “Không đi, không đi thỉnh an mẫu hậu, ta không đi, không đi.”
Nhạc Xích Vũ không hiểu nằm nghiên người, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, nhìn sỏa trượng phu không rời. Hắn mỗi ngày đều là đi thỉnh an Thiệu Khánh hậu sao hôm nay không chịu đi.
“Vì sao? Thỉnh an mẫu là chuyện nên làm.”
Dương Thiên Phong không nói một lời như hổ đói, một lật người đã áp nàng xuống thân dưới, liên tục hôn lên cổ của nàng. Tay hắn lại không thành thật, từ eo nàng vuốt một đường lên cổ nàng kéo nút buộc của cái yếm.
Nhạc Xích Vũ không chút phòng bị lại một loạt động tác nhanh chóng như vậy xảy ra trên người mình nên nhất thời không cảm giác được gì. Chỉ khi an ổn nằm lại xuống giường một hồi mới biết hiện đang là tình thế gì.
“Tướng công làm sao?” Vì sao đột nhiên hắn lại như vậy? Là do Thiệu Khánh hậu đã nói những gì sao?
Dương Thiên Phong không đáp lại đem toàn bộ y phục trên người nàng xé không còn một mảnh vứt lung tung. Ánh dương quang tuy chưa tỏ nhưng cũng giúp hắn nhìn rõ ràng được da thịt trắng noãn hồng nhuận trơn lán của thê tử, dục vọng lại lần nữa nổi lên.
Hắn cúi đầu liền ngậm lấy một bên ngực sữa liên tục liếm mút không ngừng. Hai phiến môi se se lên hạch bồ đào hồng nhuận, rồi lại cắn một cái.
Nhạc Xích Vũ hoảng hồn đưa tay giữ lấy vai hắn đẩy ra: “Tướng công, chàng đang làm gì?”
Dương Thiên Phong ngừng lại ngẩng đầu nhìn thê tử ngây ngô đáp lời: “Mẫu hậu bắt ta nhất định phải trả bài nha, ta còn chưa làm gì làm sao có bài trả, đến đó thỉnh an nhất định bị mắng, chỉ bằng hiện làm bài xong mới đến đó.”
Trả bài? Đầu óc của Nhạc Xích Vũ bay lộn một trận, cái gì gọi là trả bài? Đôi mắt nàng mở cực đại nhìn sỏa trượng phu như muốn tìm đáp án trên gương mặt tuấn mị ngây ngô của hắn vậy.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện có vấn đề. Chuyện này liên quan đến Thiệu Khánh hậu nhất định là nối dõi tông đường rồi. Đời trước nàng cùng hắn không hòa hợp, hắn luôn miệng muốn đệ nhất mỹ nhân đại lục nên mọi người cố gắng kéo gần khoảng cách giữa nàng cùng hắn. Sau này cả hai hợp hợp mới nói đến chuyện này.
Chỉ là lúc đó Thiệu Khánh hậu nói cùng nàng hắn là ngốc tử có một số chuyện không thể biết nhiều nên bảo nên nên chủ động một chút. Sau buổi cùng Thiệu Khánh hậu hàn huyên trở về cùng hắn một giường nàng còn ngượng nghịu hơn nữa.
Lúc đó nàng cũng chỉ hôn lên má hắn một cái rồi đi ngủ, cứ như vậy mỗi ngày tiến cung thỉnh an đều nghe Thiệu Khánh hậu lải nhải. Lúc đó nàng làm sao dám chủ động nha.
Nhưng hiện giờ bất đồng, hiện là hắn chủ động. Lại nói hắn đã biết được những gì a?
Dương Thiên Phong hướng thê tử cười hì hì: “Hôm qua mẫu hậu nói với ta phải làm như vậy.” Tay hắn vươn đến cầm cuốn sách lên chỉ cho nàng xem: “Mẫu hậu còn bảo nàng xem nhất định sẽ hiểu dạy lại cho ta nha.”
Nhạc Xích Vũ triệt để chinh lăng, cái đó...cái đó sao có thể tùy tiện mang cho tên ngốc này xem được chứ. Còn bảo nàng dạy lại cho hắn nữa chứ. Trách không được hôm qua thấy hắn mang cuốn sách vào trong phòng tắm ngồi rất lâu. Lúc đó nàng còn nghĩ rằng đời này hắn được dạy đọc sách viết chữ a.
Cười lên ha ha hai tiếng phá vỡ cục diện, nàng đoạt lấy cuốn sách nói: “Kỳ thực ta cũng không biết đâu, nhưng loại sách hình không nên xem, có xem phải xem sách chữ a.”
Vừa định ném đi thì Dương Thiên Phong nhanh hơn cướp trở về: “Không được không ném, đây là mẫu hậu đưa cho a.” Nàng thực sự không biết? Đời trước hắn cùng nàng không viên phòng, đời này nàng lại tránh hắn có lẽ cũng là không biết đi.
Nhạc Xích Vũ thấy được ánh mắt của sỏa trượng phu lại du hí trên người mình, nàng nhìn xuống nhớ lại hiện một sợi chỉ cũng không có vướn trên người của mình. Vội đưa tay kéo chăn ngăn lại tầm nhìn của hắn, quát to.
“Không được nhìn.”
Dương Thiên Phong vờ ngây thơ hỏi: “Vì sao nga?” Mắt đẹp trong suốt chớp chớp như tiểu hài tử, kỳ thực trong lòng đã cười lăn lộn. Vẻ mặt của thê tử hiện tại chỉ có khuyến khích hắn khi dễ nàng đi thôi.
Nhạc Xích Vũ: “…” đến một âm thanh cũng phát không được. Nàng nên giải thích thế nào mới đúng nha?
Dương Thiên Phong hôn lên môi nàng “Ta cho nàng xem lại.” dứt lời hắn liền tự cởi trung y.
Vóc người cực chuẩn, khuôn ngực rắn chắc ánh lên mi mắt của một nữ nhân chưa từng thấy qua thân thể nam nhân. Nhất thời nhiệt huyết dâng trào, một cổ nhiệt khí xốc lên, máu mũi chảy ra.
Thế là một màn máu me của mỗ thê tử cùng tiếng hét thất thanh của mỗ trượng phu mở đầu cho ngày mới.
Phong Linh cùng Trạch Nghiễm đứng bên ngoài muốn vào lại không dám vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau nuốt nước bọt. Lúc nãy bọn họ nghe được âm thanh không nên nghe nha. Nếu là còn xông vào nhất định sẽ nhìn thấy cảnh không nên thấy a.
Trạch Nghiễm biết rõ chủ tử không si ngốc nên nếu có đối với vương phi có hành động thân mật cũng là chuyện bình thường thôi. Hắn vẫn là tránh xa một chút không nên để bản thân biết được thêm chuyện gì nữa.
Phong Linh lại không giống, nhưng hiện tại đầu nàng đang nghĩ những lời đồn về vương phi có phải hay không không chính xác. Vương gia nhìn vương phi lâu như vậy tuấn nhan vẫn không bị hủy a.
Trạch Nghiễm thấy được liền nhắc nhở: “Qua đây ngồi đi.” Đứng đó cũng không được lợi ít gì cơ mà.
Phong Linh đỏ mặt ứng tiếng cầm thau đồng cách xa gian phòng.