Dương Thiên Phong mở mắt dậy liền là vươn tay ôm lấy thê tử cười: “Nương tử nương tử.” Hôm nay các nốt mụn nước trên mặt của nàng đã không còn hoàng sắc như mân mủ lúc đầu nữa. Hiện đã trở về bạch sắc rồi, quả nhiên con nhện kia hữu dụng, chỉ mới ba lần đã có thể chuyển biến nhanh như vậy.
Nhạc Xích Vũ nhìn hắn một mắt rồi xuống giường chuẩn bị chỉnh tề cùng hắn tiến cung thỉnh an. Hôm nay không như hôm qua, thỉnh an một lúc hai người liền hồi phủ.
Dương Thiên Phong nhận được tin tức của ám vệ nên vừa xuống xe ngựa liền chạy mất dạng. Nhạc Xích Vũ một mình ngồi ở bàn đá trong viện mang giấy bút mực ra chậm rãi luyện chữ.
Ta cùng chàng kiếp này
Hữu duyên nhưng vô phận
Chỉ một khắc lướt qua
Lại đem hình bóng đó
Mà chấp niệm một đời…
(Luna: Bài thơ này ta ngẫu nhiên sưu tập được trong khi lướt fb, mà đã lâu nay lại mang ra để viết nên không dẫn nguồn. Nàng nào biết nguồn thì nói để ta up nha)
Lúc này Dương Thiên Phong cũng chạy trở về viện, thấy được nàng ngồi đó hắn cũng chạy đến. Miệng còn chưa kịp mở mắt đã thấy được dòng thơ trên giấy mễ sắc ánh mắt đen lại không ít. Hắn xem như không biết gì ôm lấy thê tử hỏi:
“Nương tử nương tử, nàng viết gì?”
Nhạc Xích Vũ nghiên đầu nhìn hắn lại tiếp tục viết cho xong chữ cuối cùng, đáp phi sở vấn: “Ngươi đã đi đâu?” Hắn lúc nào cũng dính lấy nàng đột nhiên hôm nay vừa xuống ngựa đã chạy đi đâu?
“Tịnh phòng.” Dương Thiên Phong mở to mắt ra cười hì hì nhìn thê tử mà nói dối.
“Nương tử nương tử, nàng viết gì?” Thấy thê tử không nói gì nữa hắn lặp lại câu hỏi.
Nhạc Xích Vũ sớm đoán được hắn không có học chữ nên cũng không hề ngạc nhiên: “Muốn viết không?”
“Ân.” Dương Thiên Phong không chút do dự mà gật đầu. Hắn thuận tiện đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.
“Biết viết tên mình không?” Nhạc Xích Vũ nâng mắt hỏi, tay cũng không quên bắt đầu mài mực.
Dương Thiên Phong lắc lắc đầu: “Ta muốn viết tên nương tử a.” Hắn cười hì hì khoác tay thê tử. Nghe Trạch Nghiễm nói lúc trước hắn cùng nàng cũng rất hay ngồi đây luyện chữ.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ ứng một tiếng bắt đầu cầm bút lên viết trong một tờ giấy khác: “Nhìn cho kỹ, đây là tên của nương tử ngươi.”
Nghe được câu đó tâm của Dương Thiên Phong một nhảy, bất an lại mọc lên như nấm sau mưa. Đến khi thấy được ba chữ trong trang giấy hắn triệt để chết tại chỗ.
Lúc hắn cùng nàng mới hòa hợp, đã từng thấy nàng luyện chữ nên cũng chạy đến hiếu kỳ hỏi thăm. Bản thân cũng bảo muốn viết tên thê tử, nhưng khi nàng viết rồi đọc cho hắn nghe, hắn lại phản đối. Vì trong ký ức của hắn, thê tử hắn tên Nhạc Thanh Loan không phải Nhạc Xích Vũ.
Nàng cùng hắn cãi vả khắt khẩu một trận. Hắn bức nàng viết cho ra ba chữ Nhạc Thanh Loan mới hài lòng thỏa mãn. Lúc đó nàng viết xong liền chạy đi đâu đó khóc lóc một trận. Đương nhiên những thứ này cũng là nghe Trạch Nghiễm kể lại.
Hiện thấy được như vậy đột nhiên lòng hắn lại lộp bộp mà rơi. Trong lúc vô ý của hắn đem nàng tổn thương nặng như vậy, hắn thật đáng trách.
“Tên nương tử của ngươi Nhạc Thanh Loan.”
Khi hắn vẫn còn chìm đắm trong hồi ức thì âm thanh êm ái của thể tử lại truyền vào tai kéo hồn hắn trở về. Hắn lại bày dáng vẻ tiểu hài tử nói: “Không phải không phải, đó không phải tên nương tử.” Đương nhiên nếu hắn có biết cũng là chuyện bình thường nàng sẽ không thể nghi ngờ được. Nhạc đế Nhạc hậu trước mặt hắn gọi là nàng ‘Vũ nhi’, trong chiếu chỉ cáo bố hôm đại hôn cũng báo rõ tên của nàng.
Tiện tay hắn cầm lên xé rách rồi ném đi. Nữ nhân ghê tởm đó hắn quyết không tha.
Nhạc Xích Vũ đen mặt nhìn tờ giấy bị xé rách bay tứ tung dưới đất. Nàng nhân cơ hội này mượn cớ tách ra khỏi hắn: “Ngươi dám xé đi? Còn dám ném?”
Dương Thiên Phong ngơ ngác nhìn thê tử, tay hắn chỉ chỉ hai mảnh giấy đang bị gió cuốn bay trên đất: “Đó không phải là...” tên của nàng.
Còn nói chưa hết bị Nhạc Xích Vũ hung hăng trừng mắt: “Ngươi dám nói không phải do ta viết sao? Ta viết ngươi cũng dám xé? Dám ném đi?”
Dương Thiên Phong mồm trương khẩu ngốc, dáng vẻ này nhìn quen mắt lắm nha, là lây nhiễm của Dư thị rồi. Một lúc lâu hắn mới nói: “Nhưng là...nhưng là...” Hắn có phải xé tên của nàng đâu.
“Còn dám bảo không phải, là ta tận mắt thấy ngươi xé rồi ném đi. Nhân chứng vật chứng đầy đủ còn muốn chối cãi?” Nhạc Xích Vũ đứng lên định là sẽ xoay người bỏ đi.
Dương Thiên Phong có chút dở khóc dở cười, lúc hắn phục hồi trí nhớ cùng là dùng cách này đối xử với nàng, hiện nàng lại mang ra chỉnh trị hắn. Nắm lấy tay thê tử ngoan ngoan nhận lỗi: “Nương tử nương tử, ta sai rồi, sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Nhạc Xích Vũ có chút muốn cười nhưng phải nén lại. Nàng dùng nhãn thần hung tợn quay lại trừng mắt hắn: “Ta còn đang giận, tối nay sẽ không trở về ngủ cùng ngươi nữa.”
“Không được không được.” Dương Thiên Phong liều mạng lắc đầu, nàng còn phải chữa trị gương mặt, lại nói không ngủ cùng là thế nào. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng làm nũng: “Nương tử nưởng tử đừng không để ý đến ta, nàng phạt ta đi, phạt đi phạt đi.” Mặt cọ cọ lên cái bụng khiến Nhạc Xích Vũ ngứa ngấy.
Nhìn sỏa trượng phu đáng yêu như vậy nào nỡ giận tiếp nữa, Nhạc Xích Vũ vuốt vuốt tóc hắn nói: “Được, vậy chép phạt đi.”
Nàng khom người xuống cầm bút viết một câu ‘Nhạc Thanh Loan là nương tử của Dương Thiên Phong ta’ rồi nói với hắn: “Chép xong một nghìn trang mang đến cho ta xem, chép xấu không tính phải chép lại. Đến khi đủ ta mới tha thứ.”
Dương Thiên Phong nhìn dòng chữ cực kỳ muốn đem xé lần nữa, nhưng hắn không thể làm vậy. Hắn hiện là người mù chữ không thể mượn cớ này tùy tiện xé lung tung.
“Nương tử nương tử, đây đọc thế nào?” Dùng cách này để có cớ tiếp tục xé.
“Viết xong hết ta dạy ngươi đọc.” Nhạc Xích Vũ có kinh nghiệm hơn đương nhiên không đọc cho hắn nghe, nàng đặt bút xuống giá rồi ra lệnh: “Viết đi.”
Dương Thiên Phong thấy thê tử có ý định rời đi lại hỏi: “Nương tử nương tử, nàng đi đâu?” Còn bắt hắn viết mấy câu không thực tế này nữa chứ, thật tức chết hắn.
“Không phải chuyện của ngươi, lo làm chuyện của mình đi.” Nhạc Xích Vũ không quay đầu lại vẫn bước đi.
Dương Thiên Phong chạy đến ôm lấy nàng ghì chặt trong lòng: “Không được không được, nàng đi ta không tập trung viết được.” Há cho nàng thuận lợi tiêu thất trước tầm mắt của hắn.
Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ thỏa thuận: “Vậy ngươi viết, ta ngồi ở bên hồ.” Cả tự do đi lại cũng mất luôn, hy vọng sớm có tin tốt từ Dư thị.
Dương Thiên Phong đạt được mục đích liền buông thê tử ra ung dung bước đến bàn như là tình nguyện chấp nhận lĩnh phạt. Hắn ngồi xuống ghế mắt cũng không rời bóng lưng thê tử.
Nhạc Xích Vũ ngồi bên bờ hồ soi dáng vẻ của mình dưới mặt nước. Do thay đổi không nhiều nên nàng căn bản không phát hiện ra độc trong người mình đã dần dần được thanh lọc.