Phi công Linh Dương trên không gọi hắn: "Bổ sung đạn xong, đang quay về đội hình, hết!"
Reto sực tỉnh, nếu trực thăng trên không có thể tiến hành đợt tấn công thứ ba, có lẽ họ có thể về nhà sớm hơn một chút. Hắn gọi đội tiên phong: "G-23, đây là Solonazarov, Linh Dương đã quay về, chú ý ngừng bắn, hết."
Bộ đội tiên phong nhận được lệnh. Reto thở hắt ra, máy truyền tin lại kết nối với phi công của Linh Dương. Trong tiếng súng đạn như tiếng sấm chớp, giọng nói của phi công có vẻ rất mỏng manh. Có một lúc còn bị mất tín hiệu, sóng nhiễu xì xèo càng khiến Reto thêm khó chịu, hắn hít một hơi sâu, bảo lính thông tin điều chỉnh lại anten.
Kết nối lại, phi công đang hạ dần độ cao: "Còn 900 mét, xin chú ý ngừng...Má!" Anh ta ngưng bặt, lập tức lấy lại bình tĩnh: "Thượng tá, đây là A11, chúng tôi bị bắn, nhắc lại, A11 bị bắn."
Tim Reto lại treo lên tận họng: "A11, có chuyện gì xảy ra?"
Phi công bình tĩnh: "Quạt đuôi bị bắn, bàn đạp đã xuất hiện chấn động mạnh. Trước mắt chưa xác định vị trí tay súng, hẳn là..." Anh ta ngừng lại, thở dài một tiếng, có vẻ như trực thăng bị bắn lần thứ hai: "Chúng tôi đang mất khống chế, thượng tá, hẳn là có lính bắn tỉa. A11 chuẩn bị rơi, nhắc lại, A11 chuẩn bị rơi xuống!"
Sau đó, ngay cả Reto cũng nghe được tiếng bảng điều khiển trên trực thăng phát ra tiếng cảnh báo, nó bén nhọn đâm thẳng vào tai thượng tá: "Bíp---bíp---". Reto nghe thấy giọng thì thầm cuối cùng của phi công: "Nguyện Chúa phù hộ."
Hắn vuốt mặt, hít một hơi dài.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng. Tay súng máy bên cạnh biết có máy bay rơi, vẻ mặt nặng nề, vốn định an ủi nhưng lại chỉ biết há miệng thở dốc không nói nên lời. Chỉ huy trên không nhắc lại một lần nữa qua máy truyền tin: "Chú ý, có một chiếc Linh Dương rơi xuống, chú ý, có Linh Dương rơi xuống..."
Một lát sau, Reto mới nhặt máy truyền tin dưới đất lên: "G-27 nghe rõ trả lời, đây là Solonazarov, nghe đây, ngoại trừ binh lính cần thiết ở lại phòng thủ, tất cả mau chóng đến chỗ trực thăng rơi để cứu người, hết."
Đội trưởng lính hậu phương rất kinh ngạc: "G-27 nghe rõ. Thượng tá, ngài chắc chứ? Có thể họ đã..."
Reto rất kiên quyết: "Cứ làm theo lệnh tôi! Người chết thì mang thi thể về, tất cả mọi người ra trận hôm nay đều phải về nhà toàn bộ! Chúng ta quyết không để ai rơi vào tay Četnici!"
Reto biết, Linne đã nhập cuộc. Trực giác của hắn luôn luôn chuẩn. Người Serb không dám huy động Quân đội Nhân dân đến cướp lương thực, nhưng chỉ với hai phát đạn mà bắn hạ Linh Dương thì không phải là điều mà dân binh Serbia bình thường có thể làm được, chỉ có Linne - người mà hiện giờ đang mang thân phận khó xử. Vấn đề là tại sao Linne lại tham dự? Em ấy còn ở Sarajevo? Bởi vì Baleramović đang ở đây?
Nếu Linne tham gia, trận chiến này sẽ trở nên vô cùng khó đánh. Reto cũng chẳng muốn đánh với Linne trên chiến trường --- Không phải hắn sợ thua Linne hay sợ đứng ở lập trường đối lập với cậu, hắn chỉ cho rằng đánh nhau với Linne chẳng được ích lợi gì. Điều hắn muốn là an toàn đưa lương thực về cho dân chạy nạn mà không phải là chứng minh thực lực của mình bằng một chiến dịch, hắn không cần dùng "thắng" để chứng minh với Linne bất kỳ điều gì.
Lính thông tin đã liên lạc được với đội tiên phong: "Thượng tá, đây là G-23, báo cáo có một binh sĩ tử vong, trung sĩ Elbert Page, nhắc lại, trung sĩ Elbert Page đã tử vong."
Đây là người đầu tiên hy sinh. Reto nắm chặt máy truyền tin: "Là lính bắn tỉa?"
Đội trưởng im lặng một lát, giọng điệu rất phức tạp: "E rằng đúng là như vậy. Đạn đi qua mũ sắt, xuyên thủng từ gáy ra phía trước. Nhưng phía sau họ không hề có quân Serb." Anh ta thúc giục Reto: "Thượng tá, chúng ta cần..." Đột nhiên, giọng anh ta ngừng lại, tiếng la hét của quân lính từ xa vọng lại qua máy truyền tin, Reto có linh cảm không lành: "G-23, chuyện gì vậy?"
Ba giây sau đội trưởng mới trở lại máy truyền tin: "Đây là G-23, báo cáo binh sĩ thứ hai tử vong, hạ sĩ Nick Ferroni. Nhắc lại, hạ sĩ Nick Ferroni tử vong."
Reto quăng mạnh máy truyền tin, cầm lấy khẩu súng bắn tỉa dự phòng của tay súng máy, dứt khoát xuống dưới tầng. Hai lính súng máy bị hắn bỏ lại tại chỗ, chỉ có lính trinh sát và thông tin vội vàng chạy theo: "Thượng tá! Ngài định đi đâu!"
"Chúng ta đã mất một phòng tuyến dễ dàng như vậy!" Reto nắm chặt tay, ra lệnh cho lính thông tin: "Liên hệ bộ chỉ huy, nói rằng chúng ta cần giúp đỡ, có bao nhiêu xe bọc thép thì cho ra trận cả đi, trừ thương binh ra, ai đi được thì đi hết. Bảo Linh Miêu liên hệ với bộ chỉ huy Croatia mượn lính, mượn vũ khí, đạn dược và nhân thủ của phe ta không đủ, nếu muốn đánh tới tối thì phải chuẩn bị cả thiết bị nhìn đêm."
Hắn đã nghĩ tới kết quả tệ nhất, một khi chiến sự kéo dài thì sẽ tiêu hao nhiều hơn. Người Serb nhất định cũng đang tìm kiếm trợ giúp, Baleramović đã khinh suất một lần, ông ta sẽ không sơ sảy lần hai, cho dù không thể huy động Quân đội Nhân dân, chỉ gọi lực lượng vũ trang tình nguyện thì cũng rất khó đối phó. Thực lực của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina chỉ có vậy, giờ chỉ còn nước cầu cứu Croatia.
Hắn lên tầng hai, tìm vị trí của Linne. Nhất định Linne đang ở tòa nhà chờ bay, gần sân bay toàn là đất trống, không có công trình gì cả, muốn bắn hạ Linh Dương thì cần đứng trên một tòa nhà cao, vậy thì chỉ có duy nhất một địa điểm là tòa nhà chờ bay.
Sau khi nổ súng, bọn họ chạm mắt nhau trong ống ngắm của Linne. Đây là lần đầu họ gặp lại sau nửa tháng.
Reto thầm tính toán, việc Linne bị thương ít nhất sẽ giúp hắn trì hoãn một thời gian ngắn, cho dù phòng tuyến quân tiên phong bị vỡ, họ vẫn có thể miễn cưỡng đối phó với tàn binh tộc Serb ở vị trí mấy chiếc Hummer. Chỉ cần kéo dài thời gian tới khi cứu viện Croatia đến, họ sẽ có phần thắng.
Mười phút sau, khi hắn trở lại trợ giúp đội tiên phong, giọng lính thông tin lần thứ ba vang lên: "Đội hậu phương đang cố thủ."
Lúc này Reto mới nhớ Valter ở đội hậu phương: "Valter?"
"Hey, ngài thượng tá, lâu rồi không gặp." Giọng tay bắn tỉa truyền vào ống nghe.
Reto không nhịn được mỉm cười: "Rất vui được gặp lại em, Linne."
Linne lười khách sáo với hắn: "Tôi không tới để hàn huyên, Solonazarov. Valter giờ đang ở trong tay tôi, nếu anh muốn cậu lính cần vụ nhỏ được an toàn thì giao lương thực ra đây. Anh cũng đừng hòng cầu cứu quân Croatia, họ đã đồng ý cứu viện chúng tôi rồi, bạn bè chính là phải giúp nhau lúc hoạn nạn, nhỉ?"
"Valter có ổn không?" Reto dường như chỉ quan tâm đến cậu lính cần vụ nhỏ.
"Tay chân còn nguyên." Linne cười khẽ: "Ra lệnh cho quân của anh lập tức ngừng bắn, nếu không tôi sẽ chặt một cánh tay của cậu ta. Anh trì hoãn một phút, cậu ta sẽ mất thêm một cánh tay. Trong vòng năm phút, cậu lính cần vụ nhỏ bé của anh sẽ biến thành một đống thịt nát."
Reto dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Thời gian hắn im lặng hơi lâu, tới khi Linne gần như không chờ nổi nữa, hắn mới mở miệng: "Em nói cậu ấy ở trong tay em, tôi cũng không chắc được điều em nói là đúng hay sai. Rất có thể là em lừa tôi để ép tôi giao lương thực. Tôi muốn nghe giọng cậu ấy, bảo cậu ấy nói chuyện với tôi."
Điều kiện này là hợp lý. Linne đưa ống nghe cho Valter: "Chào hỏi thượng tá đáng kính của cậu đi."
Valter nghe có vẻ rất bình tĩnh: "Thượng tá, rất xin lỗi, tôi... Ngài đừng quan tâm đến tôi, đừng giao lương thực cho chúng! Hy sinh một mình tôi chẳng sao cả, tôi...tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi..." Thực ra cậu chàng vẫn sợ, nói đến cuối cùng thì giọng run bần bật.
Reto thở dài: "Linne, tôi muốn em đến nói chuyện trực tiếp với tôi." Hắn đưa ra điều kiện của mình: "Chúng ta đồng thời ngừng bắn, em tự mang Valter vào đây, có thể mang vũ khí. Sau đó tôi đưa em tới chỗ kiểm hàng, chúng ta trao lương thực tận tay. Mặt khác, nói với Baleramović rằng đừng ngăn cản chúng tôi đến cứu người ở địa điểm trực thăng rơi."
Linne do dự một lát: "Được."
Lúc này đã là 5 giờ rưỡi, tín đồ đạo Hồi đã ngừng bắn và bắt đầu buổi lễ lúc chạng vạng, quân lính quỳ gối ngay tại chỗ tiến hành cầu nguyện. Đây là hoạt động tín ngưỡng không gì thay đổi được, cho dù trên chiến trường cũng vậy. Lúc này tộc Serb cũng không khai hỏa, bắt đầu bổ sung đạn dược và tiết kiệm thể lực chờ quân cứu viện. Dân binh đã đánh tới kiệt sức, không ai ngờ một chiến dịch tranh đoạt lương thực cứu tế mà lại nghiêm trọng thành thế này.
Màu bầu trời đỏ quánh đặc sệt như bát súp cà chua lấp ló giữa làn khói đen mù mịt, mặt trời như biến thành màu trắng, tọa lạc ở giữa hướng Tây. Ráng chiều này cũng từng xuất hiện trên bầu trời bán đảo Balkan, đó là chuyện của 40 năm trước. 40 năm sau, ráng chiều ấy rốt cuộc vẫn buông xuống, ngoại trừ mùi thuốc súng và máu tanh xung quanh, nó chẳng để lại chút gì.
Linne mang theo Valter, thuận lợi đi vào cửa lớn của tòa nhà chuyển hàng hóa, hai lính đặc chủng Cầy Vằn đưa họ tới nơi kiểm hàng. Reto ngồi trên một chiếc ghế cũ, ngọn đèn hơi u ám khiến vẻ mặt vị thượng tá trẻ tuổi trở nên sâu thẳm và khó thăm dò. Trên người hắn toàn là bụi bặm, giày da cũng không còn sạch sẽ, bên má đầy vết máu khô. Nhưng nhìn từ góc độ nào đó, Linne cho rằng Reto như thế này càng đẹp trai hơn, thoạt nhìn hắn giống một người đang sống sờ sờ, mà không phải là món đồ sứ cao cấp được trưng bày trong đại sảnh của một bữa tiệc.
Valter bị Linne dí súng vào cổ, cậu chàng tỏ ra rất hối lỗi. Reto ra hiệu cho họ ngồi xuống---
"Vết thương của em thế nào? Có cần quân y xem một chút không?" Hắn ám chỉ lỗ thủng trên cánh tay Linne.
Linne lắc đầu, cậu dí súng vào Valter: "Tôi mang người tới rồi, giao lương thực được chưa?"
Reto nhìn lính Cầy Vằn đứng phía sau, đội trưởng mang lính tránh đi, để lại không gian cho ba người.
Reto tháo vũ khí trên người rồi để lên mặt bàn, tỏ thái độ rằng tiếp theo sẽ không có bất kỳ hành vi bạo lực nào: "Lương thực đều ở đây, cũng đã kiểm kê xong xuôi. Có điều không cần vội vàng, cho dù quân Serb muốn chở đi thì cũng phải chờ tới khi cứu viện đến chứ? Mấy chiếc Hummer ngoài kia làm sao vận chuyển 60 tấn lương thực được."
"Anh muốn thế nào?" Linne hỏi.
Reto điều chỉnh tư thế ngồi, thoải mái tựa ra ghế: "Nửa tháng không gặp, dù gì cũng phải hàn huyên mấy câu. Chúng ta từng là cộng sự, à đúng rồi, Baleramović vẫn chưa biết rằng em từng hợp tác với tôi để cướp hàng của Quân đội Nhân dân?"
"Anh không cần châm ngòi ly gián, chuyện của tôi với Baleramović, tôi sẽ tự giải quyết."
"Nếu tôi có bất cứ ý đồ gì thì cũng chỉ là muốn tốt cho em, Linne."
"Vậy sao, lại bàn luận tới chuyện hoàn cảnh sống nào phù hợp với tôi? Tỉnh lại đi."
Reto cười, hắn nhận ra trong vòng hơn một tiếng qua, hai lần hắn cười đều bởi vì Linne, lần đầu tiên là khi họ chạm mắt trong ống ngắm, lần hai chính là bây giờ. Dù thế, đây là một trải nghiệm vô cùng vui vẻ đối với riêng hắn---
"Dùng con tin hẳn là đã được Baleramović cho phép phải không? Ông ta trao quyền cho em vào đàm phán với tôi, đúng chứ? Em cũng chẳng phải cấp dưới của ông ta, Linne, cần gì nghe lời đến thế. Hay là đống lý luận về đại nghĩa dân tộc của em lại lên ngôi rồi? Tôi chỉ muốn em hiểu, đây là cuộc chiến giữa tôi và Baleramović, không phải giữa tôi và em, tôi chưa bao giờ mong muốn như vậy."
Linne quắc mắt nhìn hắn: "Nhưng tôi lại mong là vậy."
Reto bật cười lắc đầu: "Chúng ta đã có một dấu chấm hết rồi, Linne à. Tôi từng tổn thương em, em cũng đã trả thù. Chúng ta không nợ nần gì nhau, em hiểu chứ? Tôi và em đã hết khúc mắc rồi, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục đối đầu với em, chẳng lẽ như vậy là không đúng?"
Linne sững người. Cậu hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói thế. Cho tới giờ, dường như chỉ có Reto quấn lấy cậu, ban đầu là chủ động bắt giữ, sau đó là hợp tác ngoài ý muốn. Reto tỏ thái độ vừa mờ ám vừa cố chấp với cậu. Cậu cho rằng giữa họ có mối liên hệ mật thiết như lẽ đương nhiên, nhưng lời nói vừa rồi của Reto ám chỉ rằng chuyện đã qua rồi, bởi vì Linne nổ súng với hắn, mối liên hệ của họ đã bị cắt đứt. Reto từ bỏ cậu, hơn nữa hắn đang tiếp tục tiến lên, tiến đến mục tiêu lớn hơn --- thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư.
Đúng vậy, giữa họ không cần một cuộc chiến nào nữa, màn kịch tổn thương lẫn nhau đã diễn xong rồi. Thậm chí nếu Reto không nói, Linne còn chưa nhận ra. Tại thời điểm cậu gia nhập cuộc chiến, cậu và Reto đã có một cuộc đấu tranh hoàn toàn mới, trên thực tế là chính cậu đang mong chờ mối liên hệ giữa hai người. Linne không ngờ quan hệ của họ lại chấm dứt như vậy, cậu phấn khích, thậm chí là mong chờ được "liên quan" với Reto một lần nữa, cho dù mối liên hệ của họ tồn tại dưới hình thức tiêu cực, ác liệt, bạo lực một mất một còn. Nhưng chung quy đó vẫn là một loại quan hệ, thậm chí là một loại ỷ lại về mặt tâm lý.
Cho nên Reto đã từ bỏ mối quan hệ này rồi, đúng không?
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thượng tá lại bắt đầu giở bài pickup artist rồi.