• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10 giờ, đoàn xe chính thức xuất phát. Xe motor đi trước mở đường, dẫn cả đoàn xe ra khỏi cổng khách sạn. Nghị sĩ kéo kính xe xuống và tươi cười vẫy tay chào nhân dân bên đường. Nghị sĩ vốn là người hiền hậu ôn hòa, làm gì cũng chậm rãi. Diện mạo này rất có lợi thế, vừa có thể khiến người ta cảm thấy thân thiết vừa có sự sáng suốt minh mẫn.

Bọn họ đi chưa được 50 mét, người ủng hộ đã dần tụ lại hai bên đường, họ không tranh cãi ầm ĩ cũng không giơ biểu ngữ, chỉ yên lặng đi theo đoàn xe. Có người trong đám đông khẽ cất lên một giai điệu không tên khiến những người khác cũng ngân nga theo. Cuối cùng đoàn xe ngày càng dài hơn, giống như một con rắn không có điểm cuối. Đó là một con rắn im lặng, tuy nó khổng lồ nhưng lại hết sức linh hoạt, im lặng và hiền hòa, hoàn toàn không giống đám đông phản đối trước cửa khách sạn lúc trước.

"Người Croat đúng là có tài." Linne nhướn mày: "Không hổ là dân tộc đã trải qua chiến tranh và giành được độc lập, khả năng kháng áp lực rất mạnh."

Nghị sĩ ngồi ghế sau tươi cười: "Bây giờ người Serb rất nhạy cảm, dư luận đã chèn ép họ đến đường cùng, chỉ chực chờ cơ hội để được chọc ngoáy, cho nên rất dễ bị kích động xung đột vũ trang. Bên tôi nhận định không nên cứng đối cứng với họ, làm vậy không được gì cả, chẳng thà chúng ta cứ im lặng, không để họ có cơ hội và lý do để xung đột. Đều là tín đồ Thiên Chúa giáo, chúng ta muốn hát thánh ca chẳng lẽ họ lại ngăn cản?"

Ông là một chính khách đầy kinh nghiệm, có rất nhiều kiến thức về những hoạt động chính trị. Khi ông ngủ lại khách sạn, nơi đó suýt nữa xảy ra nổ bom, vậy mà nghị sĩ vẫn bình thản, không hề tỏ ra bất ngờ.

"Tôi đã nghiêm lệnh cấm truyền thông không được đưa tin về vụ nổ, người của chúng ta rất kín miệng, xin ngài cứ yên tâm. Không sắp xếp thăm dò và kiểm tra xung quanh khách sạn là do tôi thất trách. Trở về tôi sẽ báo cáo chi tiết cho ngài." Reto tranh thủ phát biểu.

Nghị sĩ khoát tay, không hề để bụng: "Người Serb bất nhân bất nghĩa với chúng ta trước mà ngài còn cứu họ, họ hẳn nên cảm ơn ngài. Chuyện này nếu tiến triển tốt có lẽ còn có lợi cho chúng ta." Ông ngẫm nghĩ: "Cứ để truyền thông đưa tin, tin tức phải thống nhất, bản thảo do người của chúng ta soạn, đừng thêm thắt gì cả, cứ kể lại sự thật là được. Một người Croat không cam tâm bị người Serb ức hiếp nên đã trả thù, người Serb tự chuốc họa, chúng ta chỉ làm theo nghĩa vụ, đúng hay sai mọi người đều tự biết. Nhưng nếu chúng ta không nói gì mà để mặc cho người Serb nói thì chẳng khác nào giao dư luận cho địch, chúng ta dễ lâm vào thế bị động."

"Rõ. Tôi sẽ làm theo lời ngài." Reto không có ý kiến.

Linne không tham gia cuộc thảo luận chính trị của họ, cậu không thích mấy trò ấy. Sự chú ý của Linne tập trung hết vào tình hình bên ngoài. Ngã tư phía trước đang đèn đỏ, tài xế dừng xe trước vạch kẻ, phía bên trái xuất hiện một chiếc bán tải cũ màu đen, dừng lại suýt soát 10cm trước vạch kẻ. Tài xế ngồi ghế lái ngáp một cái lười biếng, duỗi tay tìm thuốc lá và bật lửa, châm thuốc xong, anh ta kéo kính xe xuống để gạt tàn rồi tiếp tục chờ đèn đỏ.

Từ chỗ Linne ngồi chỉ có thể nhìn thấy một bên xe, không nhìn thấy biển số, cậu dứt khoát lấy bộ đàm liên lạc với đội an ninh---

"G11 chú ý, bên trái có một chiếc bán tải màu đen rất khả nghi, xin xác nhận."

Cậu nhắc lại hai lần, Reto và nghị sĩ phía sau cũng nghe thấy.

"Cậu Lev, chuyện gì vậy? Chúng ta gặp nguy hiểm sao?" Nghị sĩ không thấy chiếc bán tải kia có vấn đề chỗ nào.

Linne cười: "Có thể ngài quen với những hoạt động chính trị, nhưng về vấn đề an ninh thì e rằng tôi chuyên nghiệp hơn. Chúng ta xuất phát hoành tráng như vậy, vừa có motor mở đường, vừa có người ủng hộ theo sau ca hát, nếu ngài là người dân bình thường và nhìn thấy một chiếc xe như thế xuất hiện trong nội thành, ngài thấy thế nào?"

Nghị sĩ đã hiểu. Dân thường luôn tò mò về những nhân vật công chúng, đoàn xe hoành tráng như vậy nhất định sẽ khiến dân thường bàn tán và vây xem, nếu là một người thích hóng hớt thì còn tỏ ra cực kỳ phấn khích. Nhưng tài xế kia cứ như không nhìn thấy họ, thờ ơ hút thuốc lá, cho dù tính tình lạnh nhạt trời sinh, không liên quan gì đến chính trị hay giải trí thì khi nhìn thấy bao nhiêu bộ đội an ninh dàn quân sẵn sàng đón địch như vậy cũng phải thấy căng thẳng và muốn rút lui, ít nhất thì sẽ không vừa lái xe vừa hút thuốc như vậy. Gã ta càng tỏ ra không quan tâm thì càng chứng minh đó là một vở kịch đã tập luyện từ trước.

Bộ đội an ninh trả lời Linne rất nhanh: "Đây là G11, xác nhận mục tiêu xe bán tải màu đen. Khoảng cách tới mục tiêu là 50 mét, bên trong có một người, tạm thời chưa xác định có vũ khí hay không. Hết."

Đèn phía trước chuyển xanh, tài xế lái xe đi. Ánh mắt của Linne nhìn chằm chằm vào chiếc bán tải kia, ngoại trừ biểu hiện bất thường của tài xế, trực giác nói cho cậu biết bản thân chiếc xe cũng có vấn đề, Linne không nói rõ được có vấn đề ở đâu, nhưng kinh nghiệm của một lính bắn tỉa lâu năm đã dấy lên chuông cảnh báo trong lòng cậu.

Đèn phía sau cũng chuyển xanh ngay sau đó, quả nhiên chiếc bán tải rẽ phải theo sau đoàn xe, bởi vì phía sau đoàn xe còn có các phương tiện khác, Linne không thể theo dõi chiếc bán tải, sau vài lần rẽ ngoặt thì càng khó quan sát. Linne kìm nén sự bực dọc đang dâng lên trong dạ dày, cậu tính gọi đội an ninh phía sau lấy cớ hút thuốc trong xe để bắt tên tài xế, nhưng lại lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ. Trong một khoảnh khắc, Linne vậy mà lại do dự và không chắc chắn về kế hoạch của mình.

Reto hỏi lái xe: "Phía trước có tắc đường không? Bao lâu nữa thì đến giáo đường?"

Lái xe trả lời: "Sắp đến Vječna vatra (Eternal flame) rồi thưa ngài, chỗ ấy có nhiều du khách nên chắc chắn sẽ tắc đường, dự tính không quá mười phút, chúng ta sẽ đến nơi cử hành vận động bầu cử trước 10 giờ rưỡi. Xin ngài cứ yên tâm."

Linne hơi phân tâm bởi đoạn đối thoại này, tầm mắt vô thức nhìn dòng xe phía trước, quả nhiên 200 mét phía trước đã có xe dừng lại, báo hiệu tắc đường.

Cậu luôn quan sát dòng xe phía sau qua kính chiếu hậu nên không nhìn phía trước, lúc này mới phát hiện ra có một chiếc Chevrolet mui trần xinh đẹp ở phía trước họ, xe và biển số đều mới coóng, bởi trần xe đã mở ra nên có thể nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng và cô nàng xinh đẹp ngồi trên xe, chiếc khăn lụa đính hoa lan trắng của cô nàng bay phấp phới trong gió. Do tốc độ của dòng xe dần chậm lại, hai người còn quay qua hôn nhau.

Dù là ai thì cũng cảm thấy khó xử trước hình ảnh thân mật như thế, Linne vô thức nhìn ra chỗ khác, ánh mắt lướt qua biển số của chiếc Chevrolet rồi nhìn tới lỗ cắm chìa khóa ở cốp sau xe. Tuy đây là một chiếc Chevrolet mới tinh nhưng kiểu dáng không mới, cốp sau vẫn cần chìa khóa mới có thể mở ra, có điều hình như ổ khóa đã hỏng, cả ổ khóa đồng đã bị tháo ra, chỉ để lại một lỗ rỗng. Lỗ chìa khóa không lớn, bị thủng một lỗ như vậy cũng không gây chú ý, không ảnh hưởng đến cả chiếc xe. Cốp xe tháo ổ khóa, về lý thuyết thì nó không đóng kín được, nhưng cốp sau của chiếc xe ấy vẫn kín bưng, không có dấu hiệu lỏng lẻo nào.

Nghĩ tới đây, Linne không chắc liệu mình có quá bới lông tìm vết hay không, cốp sau bị hỏng là chuyện bình thường, dù có kỳ lạ thì cũng không tới mức khiến cậu căng thẳng. Nếu phải soi mói, vậy thì tất cả xe cộ trên con đường này đều có vấn đề. Chiếc bán tải vừa rồi, chiếc Chevrolet hiện tại, mới mười phút đã xuất hiện hai chiếc xe khả nghi, có phải cậu nhạy cảm quá không? Bởi vì từ sáng đến giờ không có chuyện gì suôn sẻ nên Linne hơi cẩn thận quá đà?

Đây là một trong những bệnh nghề nghiệp của lính bắn tỉa, bởi vì họ phải chú ý đến những chi tiết nhỏ ở môi trường xung quanh trong một thời gian dài, đôi khi sẽ nhầm lẫn một hiện tượng bình thường thành hiện tượng khả nghi. Nhất là những tay bắn tỉa hành nghề lâu năm, càng có kinh nghiệm phong phú thì càng bị kinh nghiệm kiểm soát, họ thường nhạy cảm quá mức và dẫn đến phán đoán sai lầm. Từ lâu Linne đã thầm cảnh tỉnh bản thân về vấn đề này, đôi khi trên chiến trường, cậu vừa phải phân rõ kẻ địch, vừa phải để ý tính chuẩn xác trong phán đoán của mình nên tốn khá nhiều thời gian.

Linne thừa nhận cậu đang căng thẳng, chỉ cần nghĩ bên kia là Odin Grenkins, chẳng có lính bắn tỉa nào mà không thấy căng thẳng.

Nhưng căng thẳng sẽ quấy nhiễu đến sự phán đoán và độ chuẩn xác của cậu, trước hết Linne phải thoát khỏi trạng thái này thì mới có thể nhìn rõ thế giới. Cậu vô thức nhìn Reto, muốn tìm một chút an ủi từ người yêu. Đúng lúc Reto cũng ngẩng đầu, chạm mắt với cậu trong kính chiếu hậu. Dường như nhận ra cậu đang bất an, Reto mỉm cười và ra hiệu bằng mắt cho cậu.

Linne nhìn theo ánh mắt hắn xuống túi quần quân phục của mình, bên trong vậy mà lại có một thanh chocolate. Đây là loại kẹo rẻ tiền mà khách sạn dùng để tiếp đãi khách du lịch, có lẽ Reto đã lén bỏ vào túi quần của Linne khi hai người tập hợp.

Đồ ngọt có tác dụng giảm bớt cảm xúc căng thẳng, trấn an thần kinh. Vị ngọt của chocolate tan ra trong miệng, Linne thở dài một hơi, lúc này cậu mới nhận ra mình đang cắn chặt khớp hàm, nếu không nhai kẹo khiến cho cơ hàm buộc phải thả lỏng thì thậm chí cậu còn không ý thức được mặt mình đang căng chặt đến thế.

Cậu thầm thấy ngọt ngào trong lòng, vị ngọt trên đầu lưỡi càng có vẻ mỹ vị hơn, Linne đang định nói cảm ơn Reto thì khóe mắt bắt được một tia sáng kỳ quái, cậu không kịp nghĩ ngợi, miệng còn nhanh hơn cả đầu óc---

"Nằm sấp xuống!"

Vừa dứt lời, viên đạn và bắn vào, kính thủy tinh chống đạn phía trước xe yếu ớt vỡ tan tành không khác gì một tờ giấy mỏng, viên đạn trực tiếp găm vào lưng ghế lái! Lái xe sợ tới mức run tay, xe lượn một hình chữ S, gần như đâm vào hai chiếc motor phía trước. Cho dù đã thắt đai an toàn thì Linne vẫn bị va đập mạnh, đầu suýt chút nữa thì tiếp xúc thân mật với cửa xe, viên kẹo chưa kịp nuốt cũng suýt nữa văng ra ngoài.

Nghị sĩ hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì vậy! Có chuyện gì vậy!"

Reto ấn người ông xuống, bảo ông nấp xuống sàn xe: "Ngài đừng cử động, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ xử lý---" Hắn còn định nói gì đó, thân xe rung lắc dữ dội, viên đạn tiếp theo đã lao về đây và bắn nổ tung chỗ dựa đầu của ghế lái ngay trước mắt hắn! Sợi bông bên trong bung ra khiến trong xe như nổi một cơn bão tuyết.

"Linne!" Reto gọi lớn trong tầm mắt hỗn loạn: "Linne!"

Giọng nói bình tĩnh của tay bắn tỉa đáp lại hắn: "Em đây." Súng trong tay cậu đã lên nòng, bắn liên tiếp về hướng đạn bay tới, tốc độ đạn phóng ra cực nhanh, trong cảnh tượng hỗn loạn này, có vẻ như âm thanh và tiết tấu càng rõ ràng hơn.

Phía trước vẫn kẹt xe, trận đấu súng này càng khiến giao thông trở nên rối loạn. Chỉ thấy đôi tình nhân thân mật trên chiếc Chevrolet vừa rồi đã kéo trần xe lên và linh hoạt đi xuyên qua dòng xe, đợt xả súng vừa rồi của Linne đã bắn vỡ nát hai chiếc kính chiếu hậu của nó, lá sắt của cốp sau xe cũng bị bắn một hàng lỗ đạn thẳng tắp.

Xe motor phía trước đã bật đèn và còi cảnh báo, đuổi theo chiếc Chevrolet với tốc độ cao nhất, những chiếc xe máy sẽ linh hoạt hơn trong tình trạng kẹt xe hiện tại. Lái xe bên cạnh Linne thì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: "Chúng ta...chúng ta phải đuổi theo ai?"

Linne không rảnh trả lời anh ta, chỉ nói: "Tăng tốc theo motor!" Cậu mở bộ đàm liên lạc với đội an ninh phía sau: "G11, tay bắn tỉa nấp trong cốp sau của chiếc Chevrolet màu xanh lam phía trước, địch có vũ khí công phá hạng nặng, xin hãy chú ý." Cậu nặng nề nhắc lại: "Tay bắn tỉa ở cốp sau của xe, có vũ khí công phá hạng nặng, xin hãy chú ý."

Đội an ninh trả lời: "G11 nghe rõ, đã tập trung vào chiếc Chevrolet xanh, chúng tôi đang bao vây mục tiêu."

Lúc này Linne hoàn toàn tỉnh táo. Chiếc bán tải màu đen là "chướng ngại vật" dùng để dời đi lực chú ý. Trước tiên Grenkins sắp xếp một chiếc xe bán tải xuất hiện ở ngã tư, sau khi tài xế hành động khả nghi thì đã khiến Linne chú ý, còn ông thì nấp trong cốp sau của chiếc xe Chevrolet đợi Linne xuất hiện. Để Linne không nghi ngờ ngay lập tức, ông đã sắp xếp cho đôi tình nhân thân mật ngay trước mặt cậu, hành vi ấy sẽ khiến người xem cảm thấy khó xử, khiến Linne phải dời tầm mắt. Nếu không phải vì Linne đủ cảnh giác và không buông tha bất kỳ chi tiết nào thì đã không thể phát hiện ra ổ khoá rỗng kỳ lạ kia.

Chỉ cần cốp sau của chiếc Chevrolet đủ rộng thì hoàn toàn đủ không gian để một người nằm vào trong đó, ổ khóa rỗng là để tiện cho việc ngắm bắn. Bởi vì xe của nghị sĩ là xe chống đạn, kính thủy tinh rất dày, súng trường bình thường chưa chắc đã bắn xuyên qua được, cho nên đương nhiên là Grenkins dùng súng bắn tỉa công phá. Đáng tiếc là không gian trong cốp xe không đủ, nếu không Linne đồ rằng ông không ngại mang theo cả đạn xuyên thép.

Lợi dụng cốp sau của xe để làm địa điểm ngắm bắn di động, giết địch công khai giữa dòng xe cộ đông đúc trong thành thị, Linne chưa từng gặp một cách ám sát nào phô trương và kỳ lạ như vậy. Nếu cậu không đủ hiểu thầy giáo của mình thì thậm chí cậu còn cho rằng sức tưởng tượng của mình đã bay quá đà.

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cách ám sát từ cốp sau xe Chevrolet trong chương này là do tôi tham khảo từ một vụ án có thật. Nguyên gốc là vụ án bắn tỉa nổi tiếng ở Mỹ năm 2002, người bố và con trai riêng của vợ đã giết liên tiếp 10 người chỉ với một chiếc Chevrolet, thủ đoạn gây án là: môt người nằm sau cốp xe, khoét một lỗ thủng trên đó để nổ súng giết người. Sau khi giết nạn nhân, hai cha con sẽ để lại một lá bài Tarot có dòng chữ viết tay "Gọi tôi là Chúa", thậm chí còn gọi điện thoại chế giễu cảnh sát không bắt được tội phạm. Cảnh sát cũng không ngờ chúng lại nấp trong cốp sau xe để giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK