• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách một cửa gỗ hơi mỏng, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai càng lớn, tiến đập cửa càng to, chủ nhiệm Lý cũng càng "hưng phấn."

Thầy cười hì hì, không khỏi cảm thấy chiêu nội ứng ngoại hợp này thật tuyệt.

Vài Alpha khẩn trương mà ôm nhau, trong bóng đêm cũng chẳng phân ra ai với ai cả.

Trương Thiên Hà hoang mang rối loạn, giang hai tay cánh tay muốn ôm chầm Lạc Uẩn, lại bị một cái tát vô tình của Phong Dã đẩy ra.

"Sờ cái gì mà sờ, cậu có thể ôm à? Đi ra chỗ khác."

Phong Dã ghét bỏ mà đẩy Trương Thiên Hà ra, mình thì lại ôm chặt eo Lạc Uẩn.

Còn lén lút nhéo hai cái.

Trương Thiên Hà mới kịp phản ứng lại, lớp trưởng là Omega, không phải là Beta.

Nhìn thấy Phong Dã ôm Lạc Uẩn, cậu ta cảm thấy ấm ức: “Vậy anh dựa vào cái gì mà được ôm?"

Phong Dã: “Dựa vào việc tôi là bạn cùng bàn thân ái của của ấy!"

Sau đó học theo mấy Alpha khác kêu: "a a a!"

Tay hắn lớn, đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy eo Lạc Uẩn.

Trước kia Lạc Uẩn không phát hiện eo mình lại mềm như thế, như có một dòng điện nhỏ chạy qua khiến cho cậu có cảm giác tê dại.

Chân vốn dĩ đã mềm, bây giờ eo cũng mềm theo.

Cậu tránh khỏi tay Phong Dã, liếc hắn một cái: "Kêu theo làm gì, diễn tinh* à?"

*Raw: 戏精: mình hiểu mang máng ý của từ này nhưng mà không dám chém đại. Cầu cao nhân ạ.

Rõ ràng là ở trong bóng đêm, Lạc Uẩn lại cảm thấy có thể nhìn thấy rõ Phong Dã.

Đôi mắt đen nhánh kia thần bí như muốn hút người vào trong.

Không sờ được eo mềm mại, Phong Dã không chút để ý mà cười: "Đã sắp phải viết tám nghìn chữ rồi, còn không cho tôi an ủi bản thân?"

Nhớ tới việc này, Lạc Uẩn cười một tiếng, chậm chạp nói: "Chúc mừng."

Mặc kệ Alpha giãy giụa như thế nào, chủ nhiệm Lý cũng như bắt Ba Ba trong rọ mà nhẹ nhàng tóm được năm con Ba Ba không bao gồm Lạc Uẩn.

Tuy là bọn họ trốn học lên mạng chơi game nhưng cũng không phải tên du thủ du thực* nào cả.

*Ở không ăn rồi đi chơi, vô nghề nghiệp.

Đối diện với chủ nhiệm khối, nhẹ thì viết kiểm điểm, nặng thì mời phụ huynh.

Bọn họ biết càng phản kháng thì phạt càng nặng, còn không bằng ngoan ngoãn nhận phạt.

Đi theo mông chủ nhiệm Lý, cả một đường bị chủ nhiệm Lý giáo dục.

Đặc biệt là khi ra khỏi Internet Cafe, cả một đường bị người lớn nhìn chăm chú, bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.

Chủ nhiệm Lý xụ mặt tiến hành giáo dục yêu thương với đám người: "Sao nào, bây giờ mới biết mất mặt? Khi trèo tường ra ngoài sao không cảm thấy thế hả? Tường cao hai mét không ngăn được các em phải không? Một thân cơ bắp khó giữ gia vệ quốc*, trèo tường lên mạng thì lưu loát lắm cơ."

*Giữ nhà, bảo vệ Tổ Quốc.

"May mà hôm nay có Lạc Uẩn, còn muốn chạy, hừ!"

Khi gọi đến tên Lạc Uẩn, đương sự vừa lúc chỉ sửa lại phù hiệu trên tay áo cho mình. Cậu không ngốc đến mức khi chấp hành nhiệm vụ còn mang thứ khiến mình lộ thân phận, phù hiệu trên tay áo là kiểu dáng cũ, có một cái kim băng màu vàng, dùng một tay để mang vào cực kỳ phiền phức.

Tay trái Lạc Uẩn ấn kim băng vàng, khiến cho đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc.

Khi nghe được tên mình, cậu vừa ngẩng đầu đã phải đối diện với mấy cặp mắt ai oán, nó như đang nói -- "Bọn tôi mới đưa cậu đi dạo chơi ở hẻm núi triệu hoán sư, hôm nay đã bán đứng bọn tôi rồi."

"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là việc công xử theo phép công, chỉ tại các cậu khinh địch."

Thượng Quan Nghị tức giận bất bình: “Quả nhiên trên mạng nói không sai.”

Cậu ta nhìn gương mặt đẹp đẽ vô song dưới ánh đèn kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Omega càng xinh đẹp càng biết gạt người."

Mặt mày Lạc Uẩn nhẹ nhàng cong lên, trong mắt chứa ánh sáng: "Cảm ơn đã khen."

Thong dong bình tĩnh đáp trả thành công.

Thượng Quan Nghị càng tức, quyết định muốn vớt lại mặt mũi về, theo bản năng nhìn Phong Dã, dù sao Phong Dã cũng là đại ca do cậu ta thừa nhận.

Không thấy vẻ mặt tức giận cùng chung kẻ địch ở đâu, lại thấy hình ảnh vô cùng cưng chiều.

Phong Dã dựa gần Lạc Uẩn, hắn rũ mắt chỉ kim băng: "Để tôi giúp cậu cài vào."

Lạc Uẩn nhẹ giọng ừ một tiếng.

Một việc nhỏ như thế, Phong Dã lại như nhận được trọng trách, gương mặt sáng sủa lộ ra một chút sủng nịch: "Nâng tay lên một chút."

Thượng Quan Nghị: “......”

Xong đời, trước kia cậu ta còn nghĩ đợi Phong Dã theo đuổi được vợ, nói không chừng lớp trưởng còn giúp bọn họ đi cửa sau.

Bây giờ xem ra lớp trưởng chỉ biết đại nghĩa diệt thân* thôi.

*vì việc lớn mà người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

Chiêu này của lớp trưởng đúng thật là bắt giặc phải bắt vua trước, tóm được Alpha cầm đầu lớp 3 - Phong Dã, mấy binh tốt khác không cần dùng sức nữa.

Không hổ là đầu óc của hạng nhất khối, dùng thật tốt.

Đeo xong phù hiệu lên tay áo, Lạc Uẩn cười: "Cảm ơn."

Ánh mắt Phong Dã dừng trên đôi môi mềm mại của thiếu niên, hờ hững nói: "Ừ."

[ Nói cảm ơn ngoài miệng thôi thì có tính là gì đâu chứ, có giỏi thì hôn mình một cái!!! ]

Lạc Uẩn đã rèn ra một trái tim sắt thép, đối với chuyện nhỏ như hôn không còn đỏ mặt nữa.

Dù sao mấy ảo tưởng quá đáng hơn cậu cũng nghe qua rồi.

"Hình như chỉ cảm ơn ngoài miệng thôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả." Lạc Uẩn hờ hững nói.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Phong Dã, cậu cong môi dưới, nói tiếp: "Không bằng tôi *¹--"

Phong Dã không thể tin được những gì mình đã nghe.

Hôn hắn?

Máu cũng tăng tốc độ chạy mọi ngóc ngách trong người, trái tim nhảy lên thình thịch.

Giọng nói vừa chuyển, Lạc Uẩn nói tiếp: "phụ đạo bài tập cho cậu nhé?*²"

*Ở hai (*) này tác giả chơi chữ "thân":

Qt (*¹): "Không bằng ta thân--"

(*²): "Thân -- tự giúp ngươi phụ đạo công khóa.”

Thân trong hai câu đều là 亲(Qīn), câu 1 thân nghĩa là hôn, câu hai nghĩa là thân trong "bản thân", nên mới nghe câu 1 Phong Dã nghĩ Lạc Uẩn muốn hôn, câu 2 mới rõ.

Phong Dã: “......”

Có thể, còn may không cứng, câu này đủ trình độ để hắn héo.

Lạc Uẩn cảm thấy điểm cười của mình càng ngày càng bị rèn luyện đến mức cao hơn, cậu nhếch môi: "Thế nào?"

Phong Dã ngượng ngùng nói: “Thường thôi."

Chủ nhiệm Lý ở một bên nghe thấy, tay phải nâng má, ừ một tiếng thật dài dường như đang tự hỏi tính khả thi của biện pháp này.

Bọn họ tập hợp với Chu Độ Văn ở cửa sau, ngoại trừ cậu ta, cạnh mấy cái cầu đá* trên đường còn có vài nam sinh đang đứng, là những người Chu Độ Văn bắt ở bên đường, trong đó bao gồm Từ Khinh Kính ở lớp thể dục.

*Chắc là cái này?



"A, không phải quan hệ giữa hai người các cậu khá tốt à~?" Từ Khinh Kính vừa thấy Phong Dã là eo bắt đầu đau.

Cậu ta che lại chỗ bị đá, nói: "Xem ra lớp trưởng của các cậu là sói mắt trắng*, mới vậy đã lấy oán trả ơn, hình ảnh ôm công chúa ngày đó còn ở trang đầu Tieba mà."

*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Người ở đây đều biết chuyện này, nhao nhao nhìn Phong Dã.

Lúc này Phong Dã đang đứng phía sau Lạc Uẩn, đèn đường mờ nhạt bao lấy thân hình cao ngất của hắn, bóng dáng màu đen như muốn bao Lạc Uẩn lại.

Ngũ quan lập thể* sắc bén ẩn trong bóng đêm nhìn không ra vẻ mặt gì.

*thường đề cập đến xương lông mày cao, sống mũi cao, quỹ đạo sâu và đường viền hàm rõ ràng.

Đám Alpha Thượng Quan Nghị không muốn qua lại với Từ Khinh Kính, đối mặt với học sinh thể dục nghe đồn khinh thường beta, dùng pheromone ăn hiếp Omega này, bọn họ thích phong cách làm việc thẳng thắn của Phong Dã hơn.

Ngay cả khi Alpha gây chuyện đánh nhau trong trường, Từ Khinh Kính toàn lấy nhiều đánh ít, Phong Dã lại chỉ một chọi một, thậm chí một người đánh nhiều người cũng không giả.

Cho dù bọn họ không thích Từ Khinh Kính, nhưng mà cậu ta nói không sai. Mấy ngày hôm trước Phong Dã còn giúp Lạc Uẩn trên sân thể dục, Thượng Quan Nghị còn biết giữa Lạc Uẩn và Phong Dã còn vì bệnh mà dây dưa với nhau, ví dụ như Phong Dã đánh dấu tạm thời.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, giữa mày Lạc Uẩn hơi chau, khoé miệng mím chặt.

Thật ra cậu từng suy nghĩ cách làm hôm nay, Phong Dã và Thượng Quan Nghị có tức giận hay không.

Dù sao quan hệ giữa bọn họ không còn giống trước kia nữa.

Khi tan học tiết tự học buổi tối, nếu cậu nói một lời là đã có thể "nhắc nhở" bọn họ.

Đèn đỏ đầu phố còn chưa xanh, chủ nhiệm Lý chỉ cảm thấy không khí có chút vi diệu.

Ngày đó thầy tận mắt thấy Phong Dã đưa Lạc Uẩn về lớp. Nếu vì chuyện nằm vùng mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa học sinh với nhau, chẳng phải thầy sẽ biến thành tội nhân?

Phong Dã vẫn luôn không nói chuyện, mọi người đang đoán hắn có tức giận hay không.

Không biết sao Lạc Uẩn cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Nhưng mà nếu được làm lại lần nữa, cậu vẫn sẽ làm vậy.

"Lớp trưởng --" một giọng dễ nghe trầm thấp vang lên bên tai Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn nghiêng đầu, lông mi rũ xuống, đáp: "Ừ?"

Dưới nhiều cặp mắt, Phong Dã nhấc tay phải lên.

Bọn họ cho là Phong Dã sẽ tung một đấm, chủ nhiệm Lý mở to hai mắt, chuẩn bị ngăn lại.

Đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc mềm xoã tung màu hạt dẻ.

Tay Phong Dã lớn như vậy, nắm lấy một nhúm tóc nhỏ lại ấn xuống hai cái: "Tóc ngốc* của cậu vểnh lên này.* "

*Tóc ngốc / ngốc mao (呆毛) còn gọi là ăng ten thu sóng trên đỉnh đầu. Là cái cọng này nè↓



Tóc ngốc giương nanh múa vuốt dưới sự trấn an của bàn tay to mà ngoan ngoãn dán vào ót Lạc Uẩn.

Trong lòng Phong Dã lập tức thoả mãn: [ tóc ngốc cũng đáng yêu như vợ! ]

Mọi người: “......”

Chủ nhiệm Lý nhẹ nhàng thở ra.

Lạc Uẩn cũng sửng sốt, hoá ra Phong Dã yên lặng nửa ngày như vậy chỉ là do đang ngắm tóc của cậu?

Còn nghiêm túc vuốt mượt cho cậu.

Sợi tóc mềm mại như còn lưu lại nhiệt độ ngón tay của nam sinh, một chút tê dại lan từ da đầu đến tuyến thể sau cổ.

Lạc Uẩn nhỏ giọng nói cảm ơn.

Phong Dã cười nói: “Này có tính là gì đâu mà."

Tay hắn đút trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía trước mới phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn.

"Nhìn tôi làm gì? Đèn xanh kìa." Phong Dã chỉ tín hiệu đèn, "Đi thôi."

Qua đường lớn, Thượng Quan Nghị nhịn không được hỏi: "Anh, anh thật sự không giận Lạc Uẩn nằm vùng bắt bọn mình hả?"

Lạc Uẩn dựng lỗ tai như vô tình mà lặng lẽ nghe, những người khác cũng lặng lẽ nghe như cậu.

"Vì sao phải tức giận?" Phong Dã hỏi lại.

Thượng Quan Nghị ngốc: "Vì lớp trưởng làm lộ vị trí của bọn mình chứ sao?"

Phong Dã không hề gì nói: "Cậu ấy là lớp trưởng, nên thế."

Nghe vậy, chủ nhiệm Lý cười to ha ha, Alpha khác sửng sốt cũng cười rộ ha ha theo.

Một con đường tràn đầy tiếng cười sung sướng, người đi đường tò mò nhìn lại. Chỉ có người đi theo phía sau và Từ Khinh Kính hung hăng cắn hàm răng, cảm thấy mình như vai hề.

***

Internet Cafe ở gần Nhất Trung, lăn lộn như vậy trong chốc lát, lại bị chủ nhiệm Lý dạy dỗ một lần nữa mới được thả về lớp, cách thời gian tan học chỉ còn mười lăm phút.

Khi bọn Phong Dã đang bị dạy dỗ, Lạc Uẩn đã sớm ngồi trên ghế viết vài đề.

Giữa học sinh cũng chẳng có chuyện gì mới mẻ, chuyện buổi tối rất nhanh đã truyền đến Tieba Nhất Trung.

Rất nhiều người nói Lạc Uẩn làm việc này rất không "trượng nghĩa", nhưng phần lớn người đều cảm thấy công tư phân minh như vậy mới đúng.

Đây mới là giáo thảo mà bọn họ lấy làm tự hào.

[ Lầu trên, nhắc nhở cậu một chút, Lạc Uẩn là giáo hoa a a a a! ]

[ Đm, bối rối quá đi, Lạc Uẩn quá ngầu, ngầu đến tận lòng tôi! Đêm nay tôi sẽ viết một bức thư tình, giáo hoa, chờ tui! ]

[ ha ha ha ha ha ha ha ]

ID của người nói muốn viết thư tình là Vest cố định*, cũng là một trong những quản trị viên.

*Raw: 固定马甲: thường được sử dụng trong một số tên có thể thay đổi diễn đàn ẩn danh.

Thường xuyên hoạt động ở Tieba Nhất Trung, rất nhiều người đều nhớ rõ người này.

Cũng nhớ rõ trước kia người này rõ ràng là fan trung thành của Lâm Khả lớp 2*, còn bảo mình mua rất nhiều nước hoa vị đào.

*Ở đây raw là 三班林可 (tam ban Lâm Khả), mà mình nhớ Lâm Khả lớp 2 mà ta?

Có học sinh ở dưới hỏi người này, có phải đã từ bỏ Lâm Khả đã thích gần hai năm phải không.

Người nọ nói: [ hai*, chuyện ở sân thì dục cậu cũng không phải không biết, tôi vẫn nên đổi đối tượng thích thôi. ]

*Ngôn ngữ mạng, chỉ tiếng thở dài hoặc thở dài.

Cho dù Lâm Khả có đi xin lỗi, Lạc Uẩn cũng nói qua trong lớp học Lâm Khả chỉ không cẩn thận, học sinh lớp 3 cũng truyền lời Lạc Uẩn ra ngoài Tieba.

Nhưng tựa như tâm tự chứng nhận, có số ít người vẫn không tin, dù sao Lâm Khả cũng có động cơ làm hại Lạc Uẩn -- bởi vì bình nước đó.

Sau đó có mấy lầu cũng mờ ám âm dương quái khí* châm chọc và trực tiếp nhục mạ, nói Lâm Khả trà xanh hoa sen trắng kỹ nữ hoa sen tim đen, giả bộ hai năm cuối cùng cói lòi đuôi rồi.

*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Dù sao cũng là Tieba ẩn danh, cảm xúc lại kích động, thời kỳ học sinh cấp 3 nổi loạn nhìn mọi thứ bằng màu đen và trắng.

Có vài học sinh có thể là do phát tiết áp lực học tập, mắng Lâm Khả thế nào cũng có.

Tô Nùng đưa bài viết này cho Lạc Uẩn xem, ánh mắt Lạc Uẩn dừng trên những câu trả lời nhục mạ.

Cậu hỏi: "Không phải tôi đã nói Lâm Khả chỉ không cẩn thận à?"

Tô Nùng buông tay: “Cậu nói là chuyện của cậu, người ta tin hay không lại là chuyện khác."

Tô Nùng: "Nhưng mà lớp trưởng, rốt cuộc Lâm Khả có cố ý hay không vậy, tớ vẫn cảm thấy cậu ta không đơn thuần như vậy."

Lạc Uẩn không nói chuyện ngày đó Lâm Khả mơ hồ biểu đạt khinh thường cậu trước kia là Beta nói cho Tô Nùng, nói cho Tô Nùng chắc chắn cậu ta sẽ xù lông.

Không có chứng cứ gì, Lạc Uẩn cũng không muốn dùng ác ý suy đoán Lâm Khả, cậu không phải người hiền lành, nhưng cũng sẽ không nói lung tung.

Huống hồ mấy tháng quen biết Lâm Khả, bọn họ ở chung cũng rất hoà hợp.

"Cậu có thể nói với quản trị viên một chút không?" Lạc Uẩn hỏi.

Tô Nùng: “Nói gì?”

"Có thể xoá những lời mắng chửi đó đi được không?"

Tô Nùng thở dài: “Tớ biết ngay mà, được rồi, tý nữa tan học tớ sẽ nhắn.

***

Còn cách mười phút nữa là tan học, bọn Phong Dã và Thượng Quan Nghị mới được chủ nhiệm Lý thả về.

Sắp tan học, toàn bộ lớp 3 đều hơi không yên tĩnh, có học sinh bắt đầu chậm chạp thu dọn cặp sách hoặc là lấy điện thoại ra lặng lẽ chơi.

"Ài, lại ba nghìn chữ, ông đây muốn phun ra, lăn qua lộn lại, chủ nhiệm Lý thật sự xem trăm lần cũng không chán." Thượng Quan Nghị oán giận.

Phong Dã a một tiếng: "Ông đây còn tám nghìn chữ kìa, có kêu ca gì không hả?"

Hắn khom lưng móc ra một tờ giấy lớn trong hộc bàn.

Lưu loát sạch sẽ xé tám tờ: "Một tờ một nghìn chữ, tám tờ vừa vặn."

Nhìn tư thế của hắn như là thật sự muốn viết tám nghìn chữ, khái niệm tương đương với viết mười bài luận về một chủ đề.

Nếu là Lạc Uẩn viết cũng chưa chắc có thể hoàn thành thuận lợi.

"Cậu thật sự bị phạt tám nghìn chữ à..." Ngón tay Lạc Uẩn khẽ siết, một chút áy náy nổi lên trong lòng. Tuy là cậu không làm sai, nhưng Phong Dã đã giúp cậu, bây giờ lại phải viết nhiều từ như vậy, trong lòng cậu băn khoăn.

Tô Nùng nghi hoặc hỏi: "Không phải, sao cậu nghe lời thế? Cậu của cậu không phải là hiệu trưởng à? Nếu cậu không viết lão Lý cũng đâu dám ép cậu đâu."

Phong Dã thu dọn cặp xong rồi ném lên bàn đợi tan học: "Không thì sao? Tôi không viết ba tôi lại khóc trước mặt tôi."

Tuy là Lăng Ý Tuyết lần nào cũng sấm to mưa nhỏ, so với giáo dục cứng rắn của Phong Yến, Phong Dã không chịu nổi loại dịu dàng này.

Nói chuyện vài câu, Phong Dã ngồi tại chỗ móc điện thoại ra chơi.

Lạc Uẩn cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ nói: "Cố lên nhé."

Nhớ tới gì đó, Lạc Uẩn đưa tay vào trong cặp móc ra một viên kẹo mềm vị quýt.

Kẹo mềm vẫn là loại Chu Độ Văn đề cử, chẳng qua đã ăn hết vị dâu tây rồi, cậu lại mua một túi vị quýt với blueberry.

Bây giờ trong cặp vừa lúc có mấy viên kẹo mềm vị quýt.

Một bàn tay trắng nõn tinh tế tạo thành nắm đấm đặt trên bàn Phong Dã..

Phong Dã kinh ngạc: "Sao vậy?"

Lạc Uẩn bỏ tay ra, kẹo mềm vị quýt yên tĩnh trên mặt bàn: "Mời cậu ăn cái này, rất ngọt."

Khoé miệng Phong Dã cong cong, cầm viên kẹo lên, còn không kịp vui vẻ hai giây đã thấy trên vỏ kẹo có hình quả quýt.

Nháy mắt tâm trạng đã rớt xuống đáy cốc.

Thấy hắn hình như không vui, Lạc Uẩn nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi, có phải cậu không thích ăn ngọt không?"

Phong Dã không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu, chỉ nói: "Tại sao lại là vị này chứ?"

Lạc Uẩn rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng nói: "Trùng hợp mua, không phải cố ý mua đâu.

Nam sinh nhéo kẹp mềm, vẫn có chút không vui.

Lạc Uẩn nghiêng nửa người trên, thò lại gần hỏi: "Ừm...., thật ra tôi không thích vị quýt, lần trước là gạt cậu."

Phong Dã lập tức có tinh thần, hỏi lại: "Thật không?"

Lạc Uẩn: "Ừ."

Phong Dã: “Pheromone của tôi với pheromone của Thượng Quan Nghị, cậu cảm thấy cái nào thơm hơn?"

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, trong đôi mắt đen nhánh chỉ chứa được một người.

Lạc Uẩn bị nhìn đến mức mặt hơi đỏ.

Nghĩ thầm, vấn đề này quan trọng như vậy à?

Dưới sự kiên trì không ngừng truy hỏi của Phong Dã, Lạc Uẩn dựa theo thực thế nói: "Pheromone của cậu thơm hơn."

Phong Dã nhéo kẹo mềm, trong lòng âm thầm "a" một tiếng, sau đó lại nhét kẹo vào trong tay Lạc Uẩn.

Đang lúc cậu cho rằng Phong Dã không muốn ăn ngọt, đầu lưỡi Phong Dã không tự giác liếm răng: "Tôi cảm thấy cậu nên đút cho tôi, vậy thì nói không chừng độ ngọt có thể tăng gấp bội."

Lạc Uẩn: “!”

Một giây này, kẹo trong bàn tay như nóng lên.

"Tám nghìn chữ a a a a, lớp trưởng, tay của tôi sẽ hỏng." Phong Dã tiếp tục giả vờ đáng thương.

Lạc Uẩn yên lặng vài giây, xé vỏ nilon, âm thanh trong trẻo vang lên.

Cầu cầm kẹo mềm, Phong Dã từ từ nhích lại gần, miệng hơi mở ra một chút.

Tim Lạc Uẩn tăng tốc, mặt cũng hồng theo.

Không phải thật sự muốn cậu đút vào trong miệng chứ...

Tưởng tượng đến cái này, lòng cậu hoảng hốt, ngón tay cũng run theo, theo bản năng ném sượt qua bên miệng Phong Dã, kẹo mềm màu vàng vẽ ra một đường parabol.

Nhờ có thần kinh ưu tú của Alpha và lực cơ bắp, dù kẹo bị ném nghiêng vẫn bị Phong Dã đớp rồi ngậm được.

Chẹp chẹp miệng, hắn nuốt vào.

Hai người bàn sau nhìn trợn mắt há mồm: "..."

Thượng Quan Nghị nhìn hình ảnh quen thuộc, không khỏi khoe khoang: "Anh Dã, tốc độ phản ứng này của anh thật trâu bò nha, còn liều mạng hơn Edward nhà em nữa."

Bốn người đều biết, Edward là một con Border Collie* lông cam xen lẫn trắng do Thượng Quan Nghị nuôi.

*



“......”

Tô Nùng che miệng, “Phụt” một tiếng rồi cười, suýt nữa chảy cả nước mắt.

Lúc này, Lạc Uẩn càng ngượng hơn, khuôn mặt bị màu hồng lan đều.

Cậu, cậu thật sự không coi Phong không là chó.

Lạc Uẩn luống cuống tay chân lại móc một viên kẹo mềm quýt nữa.

Cậu nghiêm túc xé vỏ, niết trên tay, đưa tới bên miệng Phong Dã: "Lúc nãy không phải tôi cố ý, cái này cho cậu ăn."

Phong Dã tuy là muốn đánh chết Thượng Quan Nghị nhưng hắn cảm thấy kẹo vợ đút cho ngọt.

Đối mặt với kẹo mềm bên miệng, cậu nghiêng người lên trước đụng đụng, kẹo bị đầu lưỡi cuốn vào miệng.

Lạc Uẩn: “!”

Đầu ngón tay truyền cảm giác ướt át, xúc cảm mềm mại, cậu hơi mở to mắt.

Như là.....

Khi Phong Dã lấy kẹo hình như liếm cậu một cái.

Nhận ra kết quả này, Lạc Uẩn không nhịn được mặt đỏ tai hồng, đầu ngón tay như nóng lên, cậu cọ vào đồng phục rồi để tay trong túi áo. Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh lớp 3 phát ra các loại hoan hô.

Âm thanh bên tai tuy là loạn, nhưng Lạc Uẩn vẫn có thể nghe thấy tiếng nói quen thuộc của nam sinh.

[ Thật ngọt! ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK