Lạc Uẩn hít một hơi, theo mông Phong Dã ra ngoài.
Nắng ở trường vừa đủ, bóng cây loang lổ trên đất.
Số lần cậu quay đầu lại cũng..... nhiều lần.
“Em cảm giác nhiều người đang nhìn em ý.” Lạc Uẩn đeo khẩu trang màu trắng, giọng hơi mềm.
Lúc đầu cậu tưởng là ảo giác, nhưng mỗi khi cậu chú ý đến rồi tò mò nhìn qua thì học sinh qua đường lại đồng loạt cúi đầu, giả bộ nói chuyện với bạn, lộ vẻ không chút gợn sóng.
Khẩu trang cho cậu cảm giác an toàn, tựa như đang loã lổ, được che mặt lại nên làm gan to hơn.
“Không lẽ bọn họ nhận ra nhanh như vậy luôn à? Không thể nào đâu.” Lạc Uẩn quấn sợi tóc giả rũ trước ngực.
Không sai, giờ trên đầu cậu còn có bím tóc đuôi ngựa màu vàng.
Dưới sự nhiệt liệt đề cử của Lộc Viên, cô bảo là trang điểm như vậy thì mức hoàn thành càng cao, không có cảm giác khó chịu, khẩu trang che đi, không ai nhận ra.
“Không biết nữa, chắc thấy em đẹp nên nhìn nhiều thôi, bình thường mà.”
Phong Dã nhấc tay khoác lên vai Lạc Uẩn, bàn tay không hoàn toàn chạm vào, chỉ hơi đặt cổ tay lên thôi.
Nếu là hai Alpha sẽ là anh em tốt, nhưng nếu là một đôi nam nữ thì....
Hiển nhiên sẽ cho người ta cảm thấy là một cặp.
Phong Dã vốn là người nổi tiếng của Nhất Trung, Lạc Uẩn cũng quen bị người xa lạ nhìn rồi.
Đi được một đoạn thì không còn rối rắm nữa.
Trước khi qua sân thể dục phải đi qua tiệm trà sữa, Lạc Uẩn muốn mua nước cho Đường Tê và em.
Cậu nhìn thực đơn trên tường.
“Cho em một cốc trà sữa dâu tây Đại Phúc và một trà bưởi mật ong với ạ. Trà bưởi bỏ ít đường, trà sữa thêm khoai viên ạ.”
Giọng của cậu vốn réo rắt trung tính, âm thanh trong trẻo xuyên qua khẩu trang khó phân nam nữ.
Vậy nên, chị gái nhân viên cửa hàng nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn, nói: “Oke người đẹp.”
“A-----“ Phong Dã nghe thấy cách gọi này, nhoẻn miệng cười một tiếng.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Uẩn, hắn vội giải thích: “Anh không cười em, chỉ là anh nhớ đến chuyện buồn cười thôi.”
Tai Lạc Uẩn nóng lên, cậu lại cảm thấy mình vừa vờ giận.
Gọi thì gọi đi, bình thường.
Làm xong trà sữa dâu tây Đại Phúc, nhân viên cửa hàng đóng gói rồi đưa qua. Chị gái pha trà bưởi mật ong xong, nhìn thoáng qua nam sinh đang nhận điện thoại ở ngoài.
Nhân viên cửa hàng khựng lại, bảo: “Người đẹp, trà bưởi mật ong của bạn trai em làm xong rồi.”
Khi nói câu này, Phong Dã vừa lúc tắt điện thoại từ ngoài vào, nghe thấy thế, hắn nheo mắt.
Hắn cười như không cười, nói: “Chị bảo em là bạn trai cậu ấy ạ?”
Vừa hỏi thế, chị nhân viên cửa hàng sửng sốt, do dự nói: “Không phải hả..... Xin lỗi, xin lỗi, tại chị thấy các em mặc đồ đôi.”
Lạc Uẩn liếc Phong Dã đang cười nhẹ: “.......”
Ấu trĩ.
Cậu tiếp lấy trà bưởi: “Chị không nói sai đâu ạ, tiền em chuyển khoản nhé.”
Cậu xách hai cốc nước lên, kéo Phong Dã đang cười ngây ngô đẩy cửa kính của tiệm.
***
Trên đường đi, Phong Dã còn mải mê nói về cách gọi: “Bộ quần áo này mặc có giá trị thiệt chứ.”
Lạc Uẩn mặc kệ hắn, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi cho em để hỏi em và Đường Tê đang ở đâu.
Chỉ vài giây sau đối phương đáp lại, Lạc Uẩn ngẩng đầu, vừa định nói thì xúc cảm ấm áp chạm vào mặt. Cậu bị Phong Dã hôn trộm một cái.
Bên này ít người, nhưng đột nhiên như vậy.
Mí mắt Lạc Uẩn giật một cái.
Suýt nữa làm đổ nước.
Cậu hơi nhíu mày: “Đừng hôn ở chỗ đông người như thế, lỡ bị người ta thấy bây giờ.”
Phong Dã làm việc to gan, tùy theo tâm trạng. Hắn có gia thế xuất sắc, không sợ trời không sợ đất, bị phát hiện cũng chẳng sao cả.
Nhưng Lạc Uẩn nói thế, hắn cũng hiểu được.
Yêu đương nên lặng lẽ mới thích.
Hắn khoác vai Lạc Uẩn, dáng vẻ lười biếng: “Biết rồi mà, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Ngón tay đặt sau cổ Lạc Uẩn, không nhẹ không nặng nhéo hai cái.
“Đợi vào lớp anh thay miếng dán khác cho em."
Lạc Uẩn ừ một tiếng.
Điện thoại rung lên, là Lộc Viên chụp một hình gửi cho cậu: [Lớp trưởng, tôi cất quần áo cho cậu rồi.”]
Lạc Uẩn đáp lại câu cảm ơn.
Vừa đến chỗ rẽ, đập vào mắt là một đôi dày da màu đen bóng loáng. . Truyện Tổng Tài
Phong Dã: “Chào chủ nhiệm Lý~”
Lạc Uẩn hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhẹ nhàng chào theo một tiếng.
Trường tổ chức đại hội thể thao, nhiều học sinh không dự thi chuồn lên mạng chơi game.
Lý Quốc Càn cũng đi dạo.
Thấy Phong Dã lễ phép như thế, thầy hài lòng gật đầu đánh giá: “Được đấy, chưa trốn đi cơ à, tiếp tục phát huy nhé.”
Lại nhìn nữ sinh bên cạnh, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh to tròn.
Có hơi quen, lại xa lạ.
Lý Quốc Càn nhìn cánh tay khoác trên vai cô gái, ánh mắt dịu dàng hiền lành thoáng chốc trở nên sắc bén.
Gần đây, hắn là đối tượng vi phạm nghiêm trọng việc yêu sớm ở trường.
Bắt vài cặp đôi đang trong thời kỳ mập mờ vài lần. Thầy đã quá quen tình huống này rồi. Vừa nhìn động tác kề vai sát cánh này chắc chắn có giấu gì đó.
Lạc Uẩn bắt gặp ánh mắt của Lý Quốc Càn, đờ người vài giây, rồi từ từ nhúc nhích vai làm cánh tay đang khoác trên vai cậu rơi xuống.
Động tác nhỏ này không trốn được khỏi mắt Lý Quốc Càn, dưới góc nhìn của thầy thì đây là biểu hiện chột dạ. Vừa nhìn thấy thầy đã trốn tránh, càng đáng nghi hơn.
Chỗ chết người là ban ngày sáng trưng còn dám mặc đồ đôi, càng thêm lộng hành mà.
Tinh thần chia rẽ uyên ương của thầy lại đến.
Nhưng mà..... không phải Phong Dã thích nam hả?
“Cậu lại đây cho tôi*!” Lý Quốc Càn càng tức giận nói lớn, kéo bả vai Phong Dã qua chỗ xa.
*Ở đây tác giả dùng từ 老子 (lão tử) (ꏿ﹏ꏿ;)
Vẻ mặt Phong Dã đầy khó hiểu, quay đầu nhìn Lạc Uẩn còn ngây người cách hắn mấy mét.
“......?”
Chắc chắn nữ sinh kia không nghe thấy, Lý Quốc Càn xoa eo nhỏ giọng tức giận nói: “Đây là chân ái trong bản kiểm điểm của em đấy à? Mới mấy ngày thôi mà em đã cặp kè với người mới, đừng cmn trêu đùa con gái người ta được không vậy?”
“Còn chân đạp hai thuyền nữa chứ, càng ngày càng quá đáng.” Lý Quốc Càn đẩy mạnh ngực Phong Dã.
“Tôi cảnh cáo em, về lập tức chia tay với bạn gái! Nếu em còn làm loạn như thế nữa, tôi lập tức đạp cửa Lăng Vũ luôn, đừng tưởng hiệu trưởng là cậu của em thì tôi sợ.”
“.........” Phong Dã đút một tay vào túi, không còn gì để nói.
“Làm sao? Em bị câm à? Nói gì đi chứ?” Lý Quốc Càn giận không thể dập.
“Em như thế không khiến Lạc Uẩn kèm cặp em thất vọng hả? Vừa bảo sẽ cố gắng học trên bục chào cờ, giờ thì sao?”
“.........” Phong Dã chậc một tiếng, liếm răng, bất đắc dĩ nói: “Bạn gái gì chứ, đó không phải học sinh bảo bối Lạc Uẩn của thầy à?”
“Thầy nhìn kỹ lại xem?”
Nghe xong, Lý Quốc Càn giật mình, không thể tin được mà nhìn nữ sinh, hỏi lại Phong Dã: “Em bảo là....... người đó là Lạc Uẩn?”
“Vâng ạ, thầy không nhận ra à?” Phong Dã thoát khỏi tay thầy, đi đến cạnh Lạc Uẩn: “Cậu bỏ khẩu trang ra trước đi.”
Lạc Uẩn vẫn trong trạng thái không hiểu gì, cũng không biết hai người vừa ở bên kia nói chuyện gì.
Cậu nghe lời bỏ khẩu trang ra, lại chào: “Chủ nhiệm Lý.”
Cậu vừa nói, chủ nhiệm Lý như gặp ma, suýt nữa nhảy cao ba trượng.
Nhìn gương mặt này, nghe giọng nói quen thuộc, Lý Quốc Càn chịu một đòn đánh sâu vào thị giác.
Thầy bước như bay bay, từ từ bước qua, thấy rõ thật là Lạc Uẩn.
Lại nhìn trên dưới cách ăn mặc của Lạc Uẩn, nhíu mày: “Em mặc như thế này làm gì?”
Với câu hỏi của chủ nhiệm Lý, Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng: “Do.... Do lớp chơi trò chơi, em phải mặc bộ này đi cổ vũ cho các bạn ạ.”
Chủ nhiệm Lý: “?”
Đến khi hiểu rõ, Lý Quốc Càn thở dài: “Haiza, hóa ra là em, thầy còn tưởng bạn nữ nào yêu đương với Phong Dã cơ.”
Vừa dứt lời, Lạc Uẩn và Phong Dã xấu hổ liếc nhau.
Câu này nói cũng không sai.
Chủ nhiệm Lý thở ra.
Thầy hàn huyên với hai người chuyện chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ như thế nào rồi sau đó mới rời đi.
Đi chưa được mấy bước, thầy nhíu mày nhìn bóng dáng cãi nhau ầm ĩ của Lạc Uẩn và Phong Dã.
Cảm giác kỳ lạ nổi lên tim.
Cẩn thận quan sát hình thể Lạc Uẩn, thấy rất giống thiếu niên ngày đó may mắn thoát được một kiếp.
Chiều cao không khác lắm.
“Không thể nào.” Thầy cúi đầu, lẩm bẩm.
***
“Tôi đệt, lớp trưởng, chân cậu đẹp vậy!” Tô Nùng thấy Lạc Uẩn ăn mặc như thế không khỏi bất ngờ.
Cậu ta ngồi xổm sờ vớ mượt mà trên hai chân: “Sắp chảy máu mũi luôn rồi! Lợi cho cậu ta quá mà.”
Cẳng chân bị ngứa, Lạc Uẩn mất tự nhiên trốn đi: “Bìhh thường chút đi, cậu đừng ngạc nhiên như thế.”
Mắt Tô Nùng sáng bừng, không dời nổi mắt: “Tớ theo đuổi cậu được không? Lớp trưởng, sờ mềm thật đó.”
Mặt Lạc Uẩn đỏ lên: “..... Cậu đừng như thế.”
Thấy cậu xấu hổ, Tô Nùng cười hai tiếng: “Đây là sức mạnh của đồ nữ đấy, cảm nhận được nỗi nhục năm trước của tớ chưa? Bây giờ xem cậu còn bảo mặc đồ nữ không sao nữa không.”
Lạc Uẩn chết lặng: “Là tớ coi thường đồ nữ rồi.”
Tô Nùng nhìn, lại muốn bóp eo Lạc Uẩn, tay chưa chạm tới đã bị Phong Dã gạt ra.
Phong Dã trầm giọng nói: “Sờ linh tinh cái gì đấy?”
Tô Nùng chậc chậc hai tiếng: “Ái chà chà, cậu lợi hại nhỉ, tính chiễm hữu không nhỏ nha.”
“Tôi với lớp trưởng mới là bạn thân nhất, tôi sờ đấy! Làm sao?”
Phong Dã nhìn ánh mắng khiêu khích của cậu ta, im lặng cười: “Cậu sờ nữa thử xem.”
Đuôi lông mày Phong Dã nhếch lên, đôi mắt đen nhánh, trong mắt chứa ánh sáng.
Bị hắn doạ, Tô Nùng lập tức lúng túng, lại cảm thấy nhận thua thì mất mặt lắm.
Vì thế cậu ra giang tay trốn ra sau Lạc Uẩn giả vờ đáng thương: “Cậu xem kìa, cậu ta uy hiếp tớ!”
“.......” Lạc Uẩn bị thay đổi của cậu ta làm cho váng đầu, nhẹ nhàng an ủi cậu ta: “Cậu ấy doạ cậu chơi thôi, không động tay thật đâu.”
Tô Nùng bĩu môi: “Lớp trưởng, cậu mau quản bạn trai cậu đi!”
Cách gọi này khiến Phong Dã vui vẻ.
“Thượng Quan Nghị đâu, sao không ở cạnh cậu?” Lạc Uẩn tò mò hỏi.
Tô Nùng: “Cậu ta tham gia thi đấu bên kia.”
Lạc Uẩn nhướng mày: “Cậu không đi cổ vũ hả?”
Tô Nùng nhàn nhạt đáp: “Không đi, bên này nhiều A đẹp trai, tớ phải xin mấy WeChat mới được.”
Nói chuyện với nhau một lúc, học sinh lớp ba xung quanh cũng phát hiện ra Lạc Uẩn đã thay xong quần áo.
Lại tiếng vỗ tay, huýt sáo làm Lạc Uẩn như minh minh vậy, còn vui vẻ chạy tới chụp chung vài tấm.
“Trà sữa cậu mua không uống hả?” Tô Nùng tò mò hỏi, nhận ra có hai cốc, “Cậu mua cho ai à?”
“Ừ, cho mẹ và em tớ, bọn họ đang xem nhảy xa.”
Phong Dã nhớ Thượng Quan Nghị cũng đăng ký cái này, “Vừa đúng lúc Thượng Quan Nghị cũng ở bên kia, đi cùng nhau nhé?”
Đại hội thể thao không yêu cầu trang phục thống nhất, sân thể dục người đến kẻ đi, nhiều nữ sinh nhân lúc hoạt động tự do trong đại hội thể thao tranh thủ mặc đẹp đầy thanh xuân, còn trang điểm nhẹ.
Nhất Trung không cho học sinh nhuộm tóc, các cô chỉ buộc đuôi ngựa hoặc tết tóc, nhìn vừa gọn gàng vừa toả sáng.
Giữa một đám tóc đen, tóc đuôi ngựa màu vàng của Lạc Uẩn cực kỳ đẹp, quần áo càng đẹp hơn.
Cổ áo hơi mở, lộ ra làn da trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng.
Vòng tay thể thao màu cam đen trên cổ tay tăng thêm sức sống cho cậu.
Đi chưa được mấy bước, Lạc Uẩn thu hút được nhiều ánh mắt hơn.
Cái nhìn chằm chằm khiến cậu không tự nhiên.
Không chỉ mình cậu thấy phiền, mà giữa mày Phong Dã cũng lạnh lùng thêm. Nghĩ đến việc người xung quanh đang nhìn Lạc Uẩn, lòng hắn nghẹn muốn chết, thô bạo trong máu rục rịch.
Omega và Beta còn chấp nhận được, đa số đều là ánh mắt thưởng thức.
Alpha đang tuổi dậy thì to gan hơn, ánh mắt khá lộ liễu.
Lạc Uẩn đeo khẩu trang, khuôn mặt bị che không thoát khỏi ánh mắt Alpha, chút thần bí này ngược lại càng khiêu gợi ** trong lòng bọn họ.
Đặc biệt là Alpha xa lạ nào đó cố ý chạy đến muốn vô tình tiếp xúc tứ chi một chút.
Mặt Phong Dã thoáng chốc lạnh đi.
Khoé miệng hắn trùng xuống không vui, đôi mắt xẹt qua tín hiệu nguy hiểm.
Chớp mắt phóng ra chất dẫn dụ áp chế thô bạo lạnh lùng.
Não tên Alpha đầu óc không tỉnh táo tìm chết kia đột nhiên đau, lập tức quỳ xuống mặt cỏ nhân tạo há miệng thở dốc.
Khuôn mặt cậu ta trắng bệch, gân xanh thái dương nhảy lên, cậu ta che huyệt thái dương mong giảm đau hơn.
Tiếng động này làm những Alpha khác tỉnh táo lại, họ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn tình trạng thảm hại của Lục Khôn trên đất, bỗng nhiên đau răng.
Áp chế bằng pheromone là cách thức đối kháng nguyên thủy nhất, Omega và Beta khác không cảm nhận được công kích này, không hiểu xảy ra chuyện gì, tưởng là người kia khó chịu.
Chỉ là thấy trời nắng to, đột nhiên lại hơi lạnh.
Ngoại trừ Alpha biết lý do, người cảm kích duy nhất là Lạc Uẩn.
Vốn thấy người ta khó chịu quỳ trên đất, cậu định qua hỏi, khi nghe thấy lời ghét bỏ trong lòng Phong Dã, lúc này mới hiểu ra.
Cậu lạnh lùng liếc Alpha đang kêu đau, mặt vô biểu tình nói: “Em không sao, đi thôi.”
Phong Dã nhìn người nọ như nhìn người chết, trước khi đi còn hung hăng đạp chân người ta một cái.
Lục Khôn kêu “a” lên, đau đớn kịch liệt khiến cậu ta nghi ngờ có phải gãy xương rồi không.
Cậu ta tức mà không dám nói căm tức nhìn Phong Dã.
Từ khi lăn lộn theo Từ Khinh Kính lâu như thế, cậu ta chưa từng chịu nhục trước mặt nhiều người như vậy.
Không phải chỉ chạm một cái thôi ư?
Alpha xung quanh như mới tỉnh từ trong mộng.
Lúc này mới nhớ tính nết Phong Dã trước kia, chẳng qua gần đây dần ngoan ngoãn không gây ra chuyện gì mới làm họ quên mất. Hồi lớp mười, lưu manh bên ngoài đến cửa khiêu khích bị Phong Dã đánh cút về.
Còn đánh họ gãy xương luôn.
Lúc ấy việc này rất lớn, sau đó cảnh sát đến, Phong Dã chẳng bị gì.
Omega và Beta đang ăn dưa bị một chân này của Phong Dã doạ run cả người.
Gần đây họ thảo luận trong nhóm về việc Phong Dã dễ gần hơn trước, suýt quên mắt nhuệ khí của hắn.
Có người nhận ra người trên đất là Lục Khôn - Alpha lớp thể dục hay trêu chọc Omega, lại nhìn ánh mắt khinh bỉ của Alpha xung quanh.
Loáng thoáng hiểu ra gì đó.
Họ lại nhìn nữ sinh kia, chỉ thấy cái eo thon nhỏ và tóc vàng phủ ánh sáng vàng dưới mặt trời.
Đợi Phong Dã rời khỏi, có người nhớ đến Tô Nùng, nhớ lại màu mắt của nữ sinh kia, khẽ nói ---
“Nữ sinh vừa rồi chắc là Lạc Uẩn -lớp trưởng lớp ba nhỉ?”
Không lâu sau, đoạn nhạc đệm này truyền vào nhóm Tieba và các nhóm khác.
Lạc Uẩn hoàn toàn không biết gì về chuyện ở trong nhóm, trà sữa trong tay vẫn ấm áp.
Thấy Phong Dã còn giận, cậu sán lại gần tai nam sinh, nhỏ giọng dỗ dành vài câu, mặt Phong Dã mới đỡ lạnh hơn.
Tô Nùng đọc tin nhắn trong nhóm mới hiểu chuyện vừa rồi, cậu ta khinh thường: “Lục Không ngu ngốc giống Từ Khinh Kính vậy, bại hoại rác rưởi.”
Mắng một câu chưa đủ, cậu ta siết tay châm chọc: “Sao không đuổi học những người này nhỉ?”
“Người vừa rồi tên là Lục Khôn hả? Cậu quen cậu ta à?” Lạc Uẩn hỏi Tô Nùng.
Tô Nùng: “Cậu quên rồi hả? Là một trùng bám đuôi của Từ Khinh Kính chứ ai, chắc cậu gặp cậu ta rồi đấy.”
Nghe nhắc, lúc này Lạc Uẩn mới nhớ những người ăn hiếp La Hạng Vũ lúc trước thật sự có người tên này.
Tô Nùng: “Phong Dã, bao giờ cậu nói với cậu đuổi học những cặn bã cậy nhà có tiền ăn hiếp người khác đi.”
Phong Dã nhét tay vào túi, lười biếng ừ một tiếng: “Về tôi sẽ nói.”
Thật ra trước kia hắn nói rồi, chỉ là chủ nhiệm giáo dục là cô Từ Khinh Kính, Nhất Trung là trường tư lập, người đầu tư phức tạp, cậu của hắn nói việc này không dễ xử lý, chủ nhiệm giáo dục cũng cầu tình đảm bảo sau này Từ Khinh Kính không phạm lỗi nữa, Lăng Vũ mới đồng ý cho cơ hội quan sát.
Còn chưa đến sân nhảy xa, bên kia đã truyền đến tiếng hoan hô.
Nghe ngóng xong mới biết là học sinh lớp thể dục phá vỡ kỷ lục nhảy xa của trường.
Người tiếp theo là Thượng Quan Nghị.
Học sinh lớp ba và cán bộ môn thể dục Trương Thiên Hà ở bên cạnh cổ vũ.
Thượng Quan Nghị đứng trên đường chạy, trước mắt là hố cát hình chữ nhật, cát bên trong bị giẫm gập ghềnh, bên cạnh có khắc chiều dài cụ thể.
Đã có nhân tài phá kỷ lục, học sinh lớp ba lo Thượng Quan Nghị chịu áp lực lớn.
Trương Thiên Hà an ủi cậu ta: “Nhảy nhẹ thôi, nhảy đại là được, được chút nào hay chút ấy, không được hạng nhất thì hạng nhì cũng được rồi.”
Giáo viên thể dục ghi thành tích thấy cậu ta tự tin như thế, làm sôi động không khí nói: “Hai lớp thể dục cũng nhảy, một người còn phá kỷ lục, Thượng Quan Nghị lợi hại như thế, từng luyện rồi à?”
Trương Thiên Hà hì hì cười hai tiếng: “Dù sao cũng không thể thua khí thế mà!”
Học sinh hóng náo nhiệt xung quanh cười vang, sau tiếng thổi còi, Thượng Quan Nghị đứng vào vị trí, nhìn xung quanh.
Không nhìn thấy người ấy, trong mắt cậu ta hiện vẻ mất mát, cằm hơi căng chặt.
Trương Thiên Hà hỏi cậu ta: “Nhìn gì vậy, Phong Dã đi cùng lớp trưởng mượn quần áo rồi, chắc lát nữa mới đến.”
“Không có gì.” Thượng Quan Nghị chậm rãi lắc đầu.
Cậu ta hít sâu một hơi, đứng trên điểm xuất phát, sau khi chạy lấy đà thì cố định trọng tâm cơ thể, vung tay nhảy.
“Thành tích nhảy xa lần một 3.53 mét.”
Giáo viên thể dục ghi lại thành tích, cười nói: “Cách hạng nhất cònc mấy điểm, nhảy xa lần hai, chuẩn bị.”
Để phòng chuyện ngoại ý muốn hoặc phát huy thất thường, hạng mục nhảy xa nhảy hai lần chọn kết quả tốt nhất.
Thượng Quan Nghị ừ một tiếng, vẩy bụi trên quần sạch sẽ, nghe âm thanh ồn ào xung quanh, từ từ trở lại điểm xuất phát.
Tiếng còi vang lên, xung quanh yên tĩnh lại.
Nhìn hố cát xa xa, Thượng Quan Nghị nhảy tại chỗ vài cái, thả lỏng cơ bắp.
“Xông lên --- cố lên, cố lên!”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Thượng Quan Nghị khựng lại, thấy rõ là Tô Nùng, khoé miệng bất giác hướng lên.
Phong Dã cũng hô theo cố lên.
Thấy Lạc Uẩn..... mặc đồ nữ, cậu ta sửng sốt, thầm nói trâu bò.
Giáo viên thể dục vốn không có hi vọng gì, dù sao tố chất cơ thể Alpha lớp thể dục tốt hơn nhiều, hạng ba đã là thành tích tốt.
Một bóng dáng nhẹ nhàng uyển chuyển xẹt qua, thầy cụp mắt nhìn độ khắc chỗ gót chân hắn vượt qua.
Hoàn toàn ngây người.
“3.78 mét, trước mắt là hạng nhất.” Thầy khiếp sợ nói.
Học sinh lớp ba thoáng chốc hét lên, xông lên vây quanh Thượng Quan Nghị. Tô Nùng chạy bước nhỏ đến, đánh mạnh vào lưng cậu ta làm Thượng Quan Nghị lảo đảo hai bước lên trước.
Thượng Quan Nghị gập lưng, khoé miệng co giật, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu mẹ nó muốn hại chết tôi à.”
Tô Nùng cười ha ha hai tiếng: “Thái độ tốt một chút, đừng lấy được hạng nhất rồi bay, nhìn cậu vui mừng chĩa mũi lên trời kìa.”
“........” Thượng Quan Nghị ấm ức thút thít: “Đây là thái độ đối xử với công thần của cậu hả?!”
Phong Dã và Lạc Uẩn ở sau cười.
Lạc Uẩn nhìn lướt một vòng, tìm thấy Đường Tê và Lạc Vân trùng hợp ở đầu khác của hố cát.
Hình như không thấy cậu.
Cậu chỉ đối diện, bảo Phong Dã cậu qua đó, Phong Dã ừ một tiếng: “Anh cùng đi qua với em.”
Lạc Uẩn xách hai cốc nước đi qua, gấp gáp chen vào đám người. Phong Dã đi phía sau cao lớn, không linh hoạt như Lạc Uẩn, nhìn bóng dáng Lạc Uẩn, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng.
Vất vả lắm mới chen lên trước được, Lạc Uẩn vui vẻ vỗ vai Đường Tê.
Cậu đưa trà bưởi cho bà, rồi đưa trà sữa dâu tây cho Lạc Vân.
Nhìn nữ sinh tóc vàng đeo khẩu trang trước mắt, Đường Tê cầm trà bưởi, hơi nhíu mày.
“Vị dâu tây ạ? Nhìn ngon quá.” Lạc Vân vui vẻ nhảy tại chỗ, không kìm được xé ống hút.
Hai lời cùng vang lên một lúc---
“Bạn học này, có phải cháu....”
“Anh ơi, anh không mua mình ly nào hả?”
Tay Lạc Vân cắm ống hút khựng lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đường Tê.
Lạc Uẩn cũng sửng sốt.
Mặt trời đầu hạ rọi vào lưng cậu, lại không hề ấm áp.
Yên lặng chốc lát, cậu không nói gì, lấy cái ống hút khác ra, cởi khẩu trang, nói: “Ống hút của mẹ đây ạ.”
***
(●´⌓'●) Phong Dã sẽ thương em!