• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24 khách không mời mà đến

Tần Duệ cùng Lục Vân Sơ giằng co, hay nói cách khác Tần Duệ đơn phương hung hăng trừng mắt Lục Vân Sơ.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Vân Sơ nhíu mày, mở hình ảnh ngoài cửa.

“Tần thiếu, anh cùng Đan thiếu thật đúng là tâm trí tương thông! Anh chân trước vừa đến, Đan thiếu liền theo sau đến.” Lục Vân Sơ châm chọc nói.

Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ trầm mặc không nói.

Tần Duệ không nói lời nào, Lục Vân Sơ cũng không nói chuyện.

Đan Vũ Hạo là nhân vật công chúng, cực kỳ chú ý đến hình tượng, sẽ không giống Tần Duệ lớn tiếng, hắn chỉ là không ngừng ấn chuông cửa.

“Em không định mở cửa sao?” Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ đang bình tĩnh thoải mái hỏi.

“Không mở.”

“Vì sao?”

“Bởi vì…… Tôi không có hứng mở.”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ “Phụt” một tiếng, bật cười, “Đau lòng sao? Nếu đau lòng thì anh mở cửa đi!”


Tần Duệ: “……”

Chuông cửa vang lên liên tục, Lục Vân Sơ dùng khuỷu tay chống cằm, lười biếng nói: “Đan đại minh tinh thật kiên nhẫn a! Chậc chậc, tôi quả nhiên không so được.”

Năm đó thời điểm cậu cùng Tần Duệ kết giao, lúc Đan Vũ Hạo vừa xuất hiện, cậu  liền bị đá sang một bên. Đan Vũ Hạo rõ ràng phát hiện loại tình huống này, nhưng một chút phản ứng đều không có, hiện giờ phong thuỷ luân phiên, cũng đến lúc đại minh tinh nên nếm thử mùi vị này rồi.

Nghĩ đến chuông cửa ngoài ý muốn, Lục Vân Sơ đợi hơn nửa giờ mới mở cửa.

Đan Vũ Hạo đi đến, “A Duệ, anh cũng ở đây?”

Lục Vân Sơ nhìn vẻ mặt Đan Vũ Hạo cười khẽ, Lục Vân Sơ nhịn không được thầm nghĩ: Đan Vũ Hạo tính nhẫn nạo thật tốt a! Ở bên ngoài đợi lâu như vậy, vừa vào liền nhìn đến Tần Duệ, trên mặt cư nhiên còn có thể tươi cười.


“Anh ta tới lâu rồi, tôi kêu đi mở cửa cho cậu nhưng anh ấy sống chết không chịu, thật đúng là càng ngày càng lười, Đan đại minh tinh, cậu quản anh ta như thế nào vậy.” Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ oán trách nói.

Đan Vũ Hạo liếc nhìn Tần Duệ, trên mặt hiện lên vài phần thương tâm ảm đạm.

Lục Vân Sơ tươi cười nhìn Đan Vũ Hạo, “Đan đại minh tinh, cậu vội vã tới đây tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi tới xin Lục thiếu giơ cao đánh khẽ.” Đan Vũ Hạo nhìn Lục Vân Sơ nói.

Lục Vân Sơ bật cười thành tiếng, “Xin tôi? Giơ cao đánh khẽ? Tôi nào có mặt mũi lớn như vậy! Đan đại minh tinh thật biết nói giỡn.”

“Thi Huyền nói hắn đắc tội cậu, cho nên công ty mới sụp đổ.” Đan Vũ Hạo nói.

Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: “Thi Huyền nói công ty của hắn sụp đổ, là bởi vì tôi sao?”


“Công ty của hắn là giấy sao, vì một thứ không lên được mặt bàn trong miệng hắn mà sụp đổ?”

“Để tôi nói cho Đan đại minh tinh biết, Thi Huyền là tiểu tạp chủng do tiểu tam sinh, lão cha hắn sắc lệnh trí hôn mới cho hắn một cái công ty, hắn nếu biết tiến tới, sẽ không cả ngày chơi bời, tán gái, đem công ty ném ra sau đầu……”

“Diện mạo thấp kém, hành sự không chút cẩn thận, còn nơi nơi đắc tội với người khác, công ty  hắn mà không sụp, quả thực là thiên lý không dung a!”

Đan Vũ Hạo nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Lục thiếu, cậu nói chuyện không cần phải khắc nghiệp như vậy.”

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Thân ái nhà tôi thích nhất tôi miệng lưỡi sắc bén, Đan thiếu nếu không chịu nổi, có thể đi a! Thuận tiện đem theo Tần thiếu, tôi là hoa đã có chủ không muốn cùng người khác truyền ra tin tức không hay gì.”
Đan Vũ Hạo nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Lục thiếu không có liên quan đến chuyện công ty Thi Huyền?”

“Có liên quan à! Tôi chính là nhìn hắn ta không vừa mắt cho nên tìm người phá công ty của hắn, trên tin tức đều nói hắn ta là kỳ tài thương nghiệp tôi còn tưởng hắn có chút tài năng, kết quả thì……”

“Thi Huyền hắn cũng quá vô năng, một chút năng lực chống đỡ cũng không có, rõ ràng là một con gà bệnh, một hai phải trang thành phượng hoàng, thật đúng là nực cười.” Lục Vân Sơ cười khúc khích.

Đan Vũ Hạo nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Nếu Thi Huyền có làm gì không đúng, tôi thay hắn nhận lỗi với cậu.”

Lục Vân Sơ vẫy vẫy tay, nói: “Miễn đi, tôi không nhận nổi lời này của Đan thiếu đâu, tôi từng khuyên Thi Huyền nên đặt nhiều tâm tư lên công ty nhưng  hắn bảo tôi không hiểu chuyện kinh doanh, còn nói chuyện của hắn không cần thứ kỹ nữ như tôi quản, Thi Huyền đã nói chuyện của hắn không cần kỹ nữ như tôi quản, Đan đại minh tinh thật đúng là lo lắng cho hắn à!”
Tần Duệ cau mày, nói: “Thi Huyền nói như vậy? Hắn còn nói cái gì.”

Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Duệ một cái, nói: “Hắn nói nếu tôi không sớm biến khỏi Trung Ương Tinh, sẽ cho tôi biết tay, chậc chậc, tôi còn đang muốn nhìn xem hiện tại công ty hắn như chó nhà có tang, hắn cho tôi biết tay như thế nào.”

..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK