Chương 25 anh thật phiền toái
“Tần thiếu anh nhanh đi đi, cách xa tôi một chút, tôi chỉ là thứ kỹ nữ anh ở cạch tôi lâu sẽ khiến giá trị con người anh hạ thấp.” Lục Vân Sơ không kiên nhẫn nói.
“Em đừng đánh giá thấp bản thân như vậy.” Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, có chút xin lỗi nói.
“Tôi nhưng không có xem nhẹ chính mình, tôi chỉ là tự mình hiểu được, tôi biết chính mình chỉ là chim sẻ, không thể trở thành phượng hoàng, không giống như đám người bên cạnh anh, một đám gà còi gắn lên hai cộng lông chim liền cho rằng mình cao quý hơn người, đến khi lông chim bị rút mất liền nhảy nhót cắn phá lung tung, chưa bao giờ tìm nguyên nhân trên chính mình.” Lục Vân Sơ nói.
“Vân Sơ, em đủ rồi.” Tần Duệ giận dữ hét.
Lục Vân Sơ nhún vai, nói: “Chịu không nổi thì biến đi! Tôi cũng không tính giữ anh ở lại ăn cơm.”
“A Duệ, bằng không chúng ta đi trước đi.” Đan Vũ Hạo nhìn Tần Duệ nói.
Tần Duệ nhìn Đan Vũ Hạo, nói: “cậu về trước đi.”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, bất mãn nói: “Sao anh còn chưa cút? Anh tính ở lại làm gì a!”
Tần Duệ nhìn bộ dạng Lục Vân Sơ, sắc mặt càng thêm u ám.
Chuông cửa lại vang lên, Lục Vân Sơ nhìn hình ảnh thấy người đến là Trần Khoa, lập tức cho vào.
“Đó là ai? Em tùy tiện cho hắn vào.” Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ hỏi.
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, không kiên nhẫn nói: “anh quản làm gì, có liên quan gì đến anh sao?”
Trần Khoa đi vào phòng, nhìn thấy Tần Duệ cùng Đan Vũ Hạo, sửng sốt một chút, thực mau lại khôi phục bình tĩnh.
“Lục thiếu, đồ vật ngài muốn đều đã vận chuyển tới, đây là danh sách, vẫn còn vài thứ đang thiếu khoảng hai ngày nữa mới có thể đưa tới.” Trần Khoa đem danh sách trên tay đưa cho Lục Vân Sơ.
Trần Khoa gật gật đầu, nói: “Vâng, tôi sẽ đi thử xếp.”
Tần Duệ nhìn qua danh trên tay Trần Khoa, hỏi: “Đều là tài liệu cơ giáp, em có hứng thú với việc chế tạo cơ giáp sao?”
Lục Vân Sơ lạnh lạnh nhìn Tần Duệ, nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với cơ giáp, Tần thiếu hiện tại mới biết được sao? Nhưng thật ra, anh có biết hay không, đều không quan trọng.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “em oán anh sao?”
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Sao có thể? Kỳ thật, tôi vẫn luôn cảm kích anh lúc trước vứt bỏ tôi, đau dài không bằng đau ngắn!”
“Năm đó, tôi bị che mắt, thiếu chút nữa vì loại người như Tần thiếu, mà bỏ lỡ cả rừng xanh, cũng may Tần thiếu tâm trí kiên định, vứt bỏ tôi không chút đó dự, bằng không……”
“Lục Vân Sơ, em nói những người xung quanh anh không thích em, em không nghĩ lại một chút vì sao em không được hoàn nghênh sao?” Tần Duệ trừng mắt Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Tôi có nghĩ a! Có thể là do tôi không có tiền.”
“Em sai rồi.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Hẳn vậy đi, nếu tôi có tiền em gái anh vẫn chán ghét tôi như cũ, tôi nghĩ nhất định là do bát tự không hợp, không cứu vãn được.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “ Khả Dao có chút tùy hứng, nhưng kỳ thật nàng cũng không khó ở chung, nếu em cùng nàng giao tiếp tốt……”
“Tần thiếu, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi hiện tại không phải tình nhân của anh, cho nên tôi không cần thiết phải làm em gái anh vui vẻ, anh không cần tự mình đa tình, hiểu không?” Lục Vân Sơ lạnh lùng mà nhìn Tần Duệ nói.
Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ, trong mắt bắn ra từng đợt từng đợt hung quang, giống như Lục Vân Sơ là tên khốn nạn, tội ác tày trời.
“Bạn trai hiện tại của em thì tốt sao?” Tần Duệ không cam lòng hỏi.
Lục Vân Sơ nghĩ nghĩ, nói: “Anh ấy đẹp trai, phong độ, giàu có lại thật hào phóng…… Anh ấy ném anh xa tận chín con phố, anh ấy còn dễ hầu hạ hơn anh nhiều, Tần thiếu chính anh đại khái cũng không biết mình có bao nhiêu phiền toái đi.”
Tần Duệ: “……”
..........