Tả Xu Tĩnh chỉ đành ngồi quỳ xuống, Hoài Vương dang tay ra, bộ dạng đợi nàng hầu hạ. Tả Xu Tĩnh ủ rũ nói: "Trước đây nô tỳ thay y phục cho vương gia là ai?"
Hoài Vương: "Bích Vân."
"Vậy vừa rồi sao vương gia không bảo nàng ta thay y phục..." Tả Xu Tĩnh nói.
"Có vương phi rồi, không cần Bích Vân động tay nữa." Hoài Vương ra vẻ đương nhiên.
Lúc này Tả Xu Tĩnh mới nhớ đến thân phận làm việc không công của mình, bất lực cởi ngoại bào giúp Hoài Vương. May là sau khi tắm xong Hoài Vương chỉ mặc trung y và ngoại bào, bằng không nếu phải giúp Hoài Vương c ởi sạch rồi đổi sang trung y, Tả Xu Tĩnh nhất định sẽ ngột ngạt chết.
Hoài Vương mặc trung y, khẽ hất cằm với Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh hiểu ý lui vào góc giường, Hoài Vương thổi tắt hai ngọn nến bên giường, sau đó cũng nằm vào giường.
Đây quả thực là lần đầu tiên Tả Xu Tĩnh nằm chung một giường, đắp chung một chăn với một nam tử không cùng huyết thống.
Cái giường này không bé, nhưng vóc dáng Hoài Vương cũng không nhỏ, mặc dù đã hai năm không xuất chinh nhưng mỗi ngày hắn vẫn luyện võ tập quyền, thân hình cao lớn, toàn thân chứa đựng một cỗ sinh lực bị khống chế nhưng có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Trước đây Tả Xu Tĩnh không phát hiện ra, nhưng sau khi gả cho hắn, dần dần có thể cảm nhận được sức mạnh này, có điều không nhiều bằng lúc kề sát như vậy.
Hoài Vương là người luyện võ, thân nhiệt bẩm sinh, mà trước đây khi còn là Bùi Đông Tịnh Tả Xu Tĩnh đã rất sợ lạnh, đến cơ thể Tả Xu Tĩnh này vẫn sợ lạnh, mỗi đêm đều sẽ bảo Châu Nhi nhét quả cầu sắt chạm rỗng khắc hoa vào chăn để làm ấm trước rồi mới nằm lên, trên người đắp thêm hai cái chăn dày. Hôm nay Hoài Vương đột nhiên tới, mặc dù Châu Nhi đã đặt cầu sắt vào nhưng lại không tiện đắp thêm chăn cho nàng. Dù sao nhìn Hoài Vương cũng không giống người cần đắp nhiều chăn như vậy trong tiết trời tháng ba đang ấm dần lên.
Nhưng bây giờ chân tay Tả Xu Tĩnh đều đã lạnh cóng, vì thế có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền đến từ trên người Hoài Vương, điều này khiến nàng rất không tự nhiên.
Tả Xu Tĩnh cố ra vẻ trấn định lật người lại, quay lưng với Hoài Vương, nhưng đột nhiên nghe thấy Hoài Vương nhàn nhạt nói: "Sáng sớm ngày kia, nàng theo ta vào cung một chuyến, gặp thái hậu."
Tả Xu Tĩnh không ngờ chuyện bản thân vẫn luôn ưu tư lại được Hoài Vương giải quyết trong một câu, trực tiếp xoay người mừng rỡ nói: "Thật sao?!"
Cái xoay người này khiến nàng phát hiện ra bản thân cách Hoài Vương hơi gần.
Hoài Vương lại rất lãnh đạm, hắn nằm thẳng, hai tay đặt lên bụng, hai chân song song, nằm cũng như đứng: "Ừm."
Tả Xu Tĩnh dịch người về phía sau: "Bệnh của thái hậu nương nương khỏi rồi?"
"Vẫn chưa." Hoài Vương nói: "Nhưng có lẽ đã có thể gặp người khác."
Tả Xu Tĩnh vừa mừng rỡ vừa bất an, mừng rỡ vì cuối cùng cũng có thể vạch trần âm mưu của mấy người Lưu Ly, bất an vì lỡ bản thân trong cung vẫn chưa chết thì làm sao? Cho dù Ngu Bất Tô nói rằng Bùi Đông Tịnh trong cung đã chết từ lâu, nhưng, lời của kẻ học việc nửa vời Ngu Bất Tô này, hình như không thể hoàn toàn tin tưởng...
Biểu cảm của Tả Xu Tĩnh liên tục thay đổi, vẫn may lúc này tối đen, Hoài Vương cũng không nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mắt nàng hơi loé sáng. Ánh mắt của thiếu nữ sáng đến doạ người, Hoài Vương nói: "Vậy... tại sao nàng lại biết ngày giỗ của Bùi Tắc?"
Ánh sáng này đột ngột tắt ngấm, sau đó truyền đến tiếng hô hấp giả của Tả Xu Tĩnh, như đã ngủ say.
Hoài Vương cũng không khách khí, vươn tay nhéo mũi bịt miệng nàng lại. Tả Xu Tĩnh lập tức không thở được, có ảo giác như Hoài Vương muốn giết nàng, khí tức của Hoài Vương bao trùm lấy nàng. Tả Xu Tĩnh khua tay múa chân mấy lần tỏ vẻ vùng vẫy, lúc này Hoài Vương mới buông tay, nhưng không nằm xuống mà chống khuỷu tay phải lên giường, lòng bàn tay đỡ đầu, nửa cúi xuống nhìn nàng từ trên cao: "Nàng ngủ rất nhanh."
Tả Xu Tĩnh nói: "Hả? Vừa rồi buồn ngủ quá, hình như đúng là ngủ ngay tức khắc... Ai da ai da, vương gia đừng nhéo mũi ta nữa..."
Tả Xu Tĩnh thấy Hoài Vương lại vươn tay đến thì chỉ đành che mũi miệng, ấm ức nói: "Thần thiếp không hiểu vương gia đang nói gì, cái gì mà ngày giỗ của Bùi Tắc?"
Nàng nghĩ, tại sao Hoài Vương lại biết quan hệ giữa nàng và Bùi Tắc...
Sau đó nàng nhớ đến một chuyện, trong lòng lộp bộp một tiếng... Bản thân hình như quên kiểm tra xem thỏi vàng có ở trên người nữa không.
Sau đó nàng nghe thấy Hoài Vương nói: "Thỏi vàng đó là ai đưa cho nàng?"
Trong lòng Tả Xu Tĩnh thầm kêu không ổn, nuốt nước bọt nói: "Vương gia đang nói đến thỏi vàng nào?"
Hoài Vương: "Thỏi vàng của nàng, đã rơi trong căn nhà hoang. Căn nhà hoang đó trước kia là nhà cũ Bùi gia, hôm qua là ngày giỗ của Bùi Tắc..."
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ Hoài Vương cũng không có chứng cứ chứng minh thỏi vàng đó là của nàng, đang định mở miệng giả ngốc, Hoài Vương lại nói: "Nàng biết không, đêm qua Kim Ngô Vệ kia tình cờ nhìn thấy trong lúc giằng co, nàng đã làm rơi thỏi vàng ra ngoài. Chính mắt hắn đã nhìn thấy, vốn định bắt nàng xong thì nhặt thỏi vàng, nhưng không ngờ bổn vương lại xông vào..."
Trong lòng Tả Xu Tĩnh run rẩy, có cần trùng hợp thế không?!
Nhưng lỡ Hoài Vương đang nói dối nàng thì sao?!
Tả Xu Tĩnh chỉ đành căng da đầu đánh cược: "Vương gia, thần thiếp quả thực không biết thỏi vàng nào hết, hẹn gặp Tần Diễm Diễm là chuyện trước đó rồi. Là, là hôm ta quay về, mẫu thân biết vương gia không sủng ái thần thiếp nên nha hoàn bên cạnh mẫu thân mới đưa ra chủ ý này, thời gian và địa điểm đều là bọn họ hẹn, ta chỉ việc đi là được. Quả thực không biết thỏi vàng nào hết..."
Tả Xu Tĩnh cố chấp như vậy, Hoài Vương nheo mắt, không tiếp tục truy hỏi nữa mà đổi chủ đề: "Tần Diễm Diễm đi đâu rồi?"
Tả Xu Tĩnh che mũi và miệng, ngơ ngác nhìn Hoài Vương.
Cái gì mà Tần Diễm Diễm đi đâu rồi...
Hoài Vương thấy ánh mắt nàng ngơ ngác không giống giả vờ, nói: "Tần Diễm Diễm rời khỏi Phù Hương Viên rồi."
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, có lẽ là Ngu Bất Tô bảo nàng ta đi để tránh bị Hoài Vương điều tra ra chuyện gì. Ngu Bất Tô này, tâm tư đúng là rất tỉ mỉ.
Nhưng nàng vẫn chỉ có thể giả ngốc nói: "Thần thiếp không biết chuyện này... Không phải thần thiếp nói rồi sao, từ đầu đến cuối, thần thiếp và Tần Diễm Diễm cô nương không hề quen biết, lời duy nhất từng nói cũng chỉ có lần đó nói trước mặt người."
Hoài Vương lạnh lùng nhìn nàng, không biết có tin hay không, lại đổi chủ đề: "Nói đi cũng phải nói lại, trước khi đi Tần Diễm Diễm kéo nàng lại nói bí quyết gì?"
Tả Xu Tĩnh vừa thở phào nhẹ nhõm vì Hoài Vương quả nhiên không chắc chắn thỏi vàng là của nàng, vừa cảm thấy đau đầu với câu hỏi này của Hoài Vương. Nàng do dự hồi lâu, nói: "Cũng không có gì, chỉ nói đối với trượng phu điều quan trọng nhất là săn sóc."
Hoài Vương hừ một tiếng: "Vậy ta cũng dạy nàng một bí quyết."
Tả Xu Tĩnh tò mò nhìn Hoài Vương, thầm nghĩ hắn còn biết thuật ngự nam?
Hoài Vương: "Đối với trượng phu điều quan trọng nhất không phải săn sóc, mà là thành thật."
Tả Xu Tĩnh im lặng.
Thành thật mà nói, Tả Xu Tĩnh không hề có cái gọi là tự giác của thê tử Hoài Vương, cũng rất khó có nhận thức "Hoài Vương là trượng phu của mình".
Có điều nếu Hoài Vương đã nói như vậy, Tả Xu Tĩnh cũng cảm thấy có lý, nàng nghĩ, hai ngày sau sẽ nhìn thấy gì đây? Nếu có tin về cái chết của Bùi Đông Tịnh, nàng có nên trực tiếp nói với Hoài Vương rằng bản thân chính là Bùi Đông Tịnh? Có điều không biết Hoài Vương có tin mấy chuyện ma quỷ này không... Hay là nàng thăm dò một chút?
Vì thế Tả Xu Tĩnh dè dặt nói: "Vương gia, thực ra trước kia ta từng đọc một cuốn sách, trên đó viết rằng nữ nhi của một nhà nọ vô cớ chết đi, ngày hôm sau lại đột nhiên tỉnh lại trong cơ thể của nữ nhi nhà khác. Thần thiếp cảm thấy rất ly kỳ, không biết có chuyện này thật không."
Hoài Vương nói: "Mượn xác hoàn hồn?"
Vậy mà hắn biết?
Tả Xu Tĩnh lập tức gật đầu: "Đúng vậy, thế nên vương gia cảm thấy..."
Hoài Vương đột nhiên nhớ đến thầy đồng nào đó huyên thuyên với hắn sáng nay.
Sao hết người này đến người khác tin vào chuyện ma quỷ này thế?
Hoài Vương nhíu mày: "Tuỳ tiện đọc sách thì không nói, sao có thể coi là thật? Thần thần bí bí, nghĩ cái gì thế?"
Tả Xu Tĩnh: "... Vương, vương gia nói phải."
Hoài Vương nhắm mắt, lười nhiều lời, nói: "Có chút thời gian này thì về sau theo Chương Thuẫn học quản lý sổ sách đi."
Tả Xu Tĩnh: "Thần thiếp hiểu, sáng mai vương gia còn phải thượng triều, ngủ sớm một chút..."
Hoài Vương không nói gì nữa, xoay người nằm thẳng, dần dần quy củ vào giấc. Tả Xu Tĩnh nằm trên giường, trong lòng quả thực rất bất lực. Nàng khẽ cắn góc chăn, cảm thấy bản thân đúng là hỏi thừa, thực ra nàng sớm nên biết rằng Hoài Vương không tin mấy chuyện này, thậm chí còn ghét mấy chuyện ma quỷ này.
Vậy phải nói thẳng thế nào đây? Nói ra không chừng còn bị Hoài Vương nghi ngờ là ma quỷ gì đó rồi trói lại thẩm vấn, ài.
Thấy hô hấp Hoài Vương đều đều, mặc dù trong lòng Tả Xu Tĩnh khó chịu nhưng cũng yên tâm hơn chút, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này nàng ngủ không ngon, Tả Xu Tĩnh hiếm thấy có một giấc mộng. Trong mộng nàng ăn mặc mỏng manh, đi chân trần, bị vứt vào một nơi băng giá, toàn thân lạnh đến phát run, cuối cùng cảm thấy trước mặt có hơi ấm nên nàng chậm rãi đến gần, không ngờ đó là dung nham đang chảy. Tả Xu Tĩnh bị doạ cho nhảy dựng, xoay người muốn đi, nhưng nhất thời trượt chân nên cả người bị rơi vào trong. Dung nham nóng đến mức nàng liên tục vùng vẫy, nàng ngẩng đầu lên nhìn, Hoài Vương không biết đã xuất hiện trên mặt băng từ lúc nào, nhưng hắn không hề kéo nàng, ngược lại lạnh nhạt đứng nhìn.
Vì thế Hoài Vương cứ vậy bị Tả Xu Tĩnh đánh thức. Một cái đầu tóc tai rối bời không ngừng dựa về phía hắn, còn khẽ khịt mũi. Đột nhiên tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, Hoài Vương quả thực có chút giật mình.
Sau đó hắn vươn tay nhéo mũi Tả Xu Tĩnh, muốn đánh thức nàng, nhưng Tả Xu Tĩnh bị nhéo mũi vẫn không lập tức tỉnh lại, mà nhẹ giọng nói vài câu gì đó. Hoài Vương đến gần lắng nghe, lại nghe thấy Tả Xu Tĩnh mang theo giọng mũi gọi vương gia.
Hoài Vương nhất thời mềm lòng buông tay, cái đầu kia lại xích đến, cuối cùng Hoài Vương chỉ đành dùng một tay đè má phải của Tả Xu Tĩnh lại, sau đó thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi Tả Xu Tĩnh tỉnh dậy, Hoài Vương đã thượng triều sớm, nhưng lúc soi gương nàng lại phát hiện trên má phải của mình có dấu vết hồng nhạt giống như dấu tay.
Ờ?
Tả Xu Tĩnh do dự nghĩ, lẽ nào đêm qua nhân lúc nàng ngủ Hoài Vương còn lén tát nàng một cái? Không đến thế chứ...