Mấy ngày trước phụ thân Tả Văn Đạo của Tả Xu Tĩnh vì phải ra ngoài công sai nên chiều hôm nay mới quay về, Ôn Xảo Giai sợ vết thương của Tả Xu Tĩnh bị Tả Văn Đạo nhìn ra manh mối nên đành để nàng cởi băng gạc ra, dùng tóc che trán, bảo nàng ra đón phụ thân.
Nàng không hiểu nhiều về Tả Văn Đạo, chỉ biết là một người khá chính trực thanh liêm, sau này nữ nhi Tả Xu Nhàn gả cho thái tử, ông cũng được thăng làm Lễ bộ Thị lang, khá được hoàng thượng trọng dụng, mặc dù chỉ là quan Tam phẩm nhưng ít ra cũng có thân phận phụ thân thái tử phi, tương lai nói không chừng chính là quốc cữu, không ai dám đắc tội ông.
Hiện giờ Tả Xu Tĩnh còn được thái hậu đích thân ban hôn với Hoài Vương, vị trí của Tả Văn Đạo e rằng lại cao thêm rồi. Nếu không phải Lễ bộ Thượng thư hiện tại vẫn đang làm tốt, ông có lẽ sẽ trực tiếp được thăng thành thượng thư.
Mà "Tả Xu Tĩnh" lần đầu gặp Tả Văn Đạo có chút kinh ngạc, Tả Văn Đạo không hề nghiêm khắc như trong tưởng tượng, ông ngồi trước mặt nàng, ánh mắt nhìn Tả Xu Tĩnh vô cùng dịu dàng, chỉ là trong sự dịu dàng đó còn có thêm một tia đồng cảm.
Tại sao lại nhìn nữ nhi của mình như vậy?
Tả Xu Tĩnh không hiểu.
Tả Văn Đạo mở miệng: "A Tĩnh, cha đã biết hôn sự của con và Hoài Vương rồi, bản thân con có ý kiến gì không?"
"Nếu thái hậu đã ban hôn, vậy A Tĩnh cũng không có ý kiến gì, gả cho Hoài Vương là được." Tả Xu Tĩnh dè dặt nói: "Hoài Vương chính trực tài cao, A Tĩnh gả cho ngài ấy cũng không thiệt."
Tả Văn Đạo khẽ gật đầu, tựa như không quá bất ngờ với lời của nữ nhi, xem ra ông quả thực không hề biết chuyện Tả Xu Tĩnh có ý trung nhân khác.
"A nương con nói, hôm qua thái tử phi điện hạ từng tới?" Tả Văn Đạo hỏi nàng.
Tả Xu Tĩnh gật gật đầu: "Vâng."
"Nó đã nói gì?"
"Cũng không có gì..." Tả Xu Tĩnh tuỳ tiện nói: "Chỉ khuyên con đừng buồn bã, nói rằng gả cho Hoài Vương rất tốt."
Tả Văn Đạo nói: "Vậy về chuyện thái hậu đột nhiên ban hôn, nó có nói gì không?"
Trong lòng Tả Xu Tĩnh khẽ động, mơ hồ hiểu được Tả Văn Đạo đang nghĩ gì, nàng ra vẻ nghi hoặc nói: "Không có. Tại sao cha lại hỏi như vậy? A tỷ nói, chuyện này tỷ ấy và hoàng hậu nương nương đều không biết, là thái hậu đột nhiên nổi hứng hạ chỉ, tỷ ấy và hoàng hậu nương nương đều rất kinh ngạc nhưng cũng không có cách ngăn cản. Con nói với a tỷ rằng chuyện này cũng không có gì phải ngăn cản, gả cho Hoài Vương con cũng không thiệt."
Tả Văn Đạo nghe nàng nói vậy thì nở một nụ cười xem như đang cười, nói: "Haiz, A Tĩnh nhà ta vẫn còn là một đứa trẻ đã phải gả đi rồi."
"Năm ngoái con đã cập kê, vốn đã có thể gả đi rồi." Tả Xu Tĩnh chớp mắt nói.
Tả Văn Đạo lắc lắc đầu, vươn tay xoa đầu Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh không kịp tránh, càng không tiện tránh nên bị sờ đến vết thương, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Tả Văn Đạo phát hiện ra liền vén tóc mái nàng lên, lập tức nhíu mày: "Vết thương này của con là sao?"
"Không cẩn thận bị sứt." Tả Xu Tĩnh nói: "Lúc đó, lúc đó nghe được ý chỉ của thái hậu nương nương nên quá kinh ngạc, lúc đi đường không nhìn đường."
Tả Văn Đạo thở dài, gọi người tới băng bó lại cho nàng rồi nói: "Sau khi gả vào Hoài vương phủ, chuyện duy nhất A Tĩnh con cần nhớ chính là phải cẩn thận. Trong Hoài vương phủ không giống ở nhà, con nhất định phải tuân theo tất cả quy tắc, trước kia ở nhà, ta và a nương của con đều không muốn quản con, để con tự do trưởng thành, đến lúc con đi nhất định sẽ không thích ứng được."
Tả Xu Tĩnh ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng lại nghĩ, cho dù quy tắc của Hoài vương phủ nhiều đến đâu thì cũng không nhiều bằng hậu cung...
"Còn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, con nhớ phải bảo Châu Nhi quay về nói cho cha mẹ, cha mẹ sẽ thương lượng với con. Nếu cha mẹ không ở nhà thì phải tìm ca ca con." Tả Văn Đạo dặn dò.
Tả Xu Tĩnh nói: "Nếu con gả vào Hoài vương phủ thì thuận tiện nhất không phải là tìm a tỷ sao? Tại sao có chuyện lại không tìm tỷ ấy thương lượng?"
Tả Văn Đạo thở dài, nói: "Nó là a tỷ của con, cũng là thái tử phi điện hạ, Hoài Vương và thái tử... Lần này con gả cho Hoài Vương, thiết nghĩ a tỷ của con cũng nhúng tay vào, nó nhất định muốn thông qua con để hạn chế Hoài Vương. A Tĩnh, cha nói như vậy không phải nói nó có chỗ nào không tốt, dù sao giống như con nói, gả cho Hoài Vương cũng không phải chuyện xấu với con, nhìn trong số thanh niên ưu tú chưa thành hôn khắp thiên hạ cũng chỉ có Hoài Vương là tốt nhất, nhưng..."
Tả Xu Tĩnh bày ra vẻ mặt hoảng sợ, nói: "Sao có thể, a tỷ nói rồi, tỷ ấy cũng không biết chuyện này. Còn cả Hoài Vương và thái tử, không phải họ cũng là huynh đệ sao? Cái gì mà thông qua con khống chế Hoài Vương... Cha, A Tĩnh không hiểu."
"Không hiểu thì không hiểu vậy." Tả Văn Đạo lắc lắc đầu: "Đây vốn cũng không phải chuyện con nên hiểu, nữ nhi gả đi như bát nước hất đi, A Nhàn suy cho cùng cũng đã thay đổi. Cha chỉ mong con mãi ngây thơ giống như hôm nay thôi."
Tả Xu Tĩnh nhìn Tả Văn Đạo, trong lòng cũng vô cùng buồn bã. Nàng không có phụ thân, không thể so sánh được, nhưng chỉ nhìn Tả Văn Đạo đã biết ông là một người phụ thân không tệ. Ông rõ ràng đều yêu hai nữ nhi, đối với sự thay đổi của Tả Xu Nhàn rõ ràng cũng hơi buồn lòng, nhưng vẫn tiếp nhận, cũng chỉ có thể nhắc nhở Tả Xu Tĩnh vài câu, bảo nàng cẩn thận.
Chỉ không biết, nếu Tả Văn Đạo biết Tả Xu Nhàn thực ra đang có ý để muội muội của mình trốn đi với hoàng tử Tháp Đạt, mà Tả Xu Tĩnh còn biến thành người khác, thì sẽ có suy nghĩ gì.
Trong vòng hai ngày Bùi Đông Tịnh biến thành Tả Xu Tĩnh này, cảm xúc gì nàng cũng có, duy nhất chỉ quên nghĩ về Tả Xu Tĩnh, lúc này nàng cuối cùng cũng nhớ ra, trong lòng vô cùng áy náy. Mặc dù bản thân cũng chỉ ngoài ý muốn biến thành Tả Xu Tĩnh, hơn nữa e rằng bản thân trong cung đã chết rồi, nhưng bất luận thế nào, Tả Xu Tĩnh chân chính quả thực quá đáng thương, bị tỷ tỷ ruột lừa dối, người trong lòng cũng không phải tốt đẹp gì, còn bị ngã vì chuyện này, cũng không biết Tả Xu Tĩnh chân chính có phải đã chết rồi không...
Tả Văn Đạo khuyên Tả Xu Tĩnh thêm vài câu, cuối cùng nói: "Sau khi con gả vào Hoài vương phủ, nhớ kỹ phải tương kính như tân với Hoài Vương điện hạ, nhưng, nếu một ngày Hoài Vương điện hạ có tâm tư không hay, con cũng không được giúp ngài ấy. A Tĩnh, con hiểu ý của cha không?"
Thì ra Tả Văn Đạo cũng cảm thấy Hoài Vương có thể sẽ không an phận.
Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Lời cha nói, A Tĩnh đại khái hiểu rồi, có điều danh tiếng của Hoài Vương điện hạ trước giờ rất tốt, đối với thái tử điện hạ có lẽ cũng kính trọng, cha đừng lo nữa."
Tả Văn Đạo gật đầu, không nói thêm, do nàng bị thương nên cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước.
Ngày thứ ba sau khi Tả Văn Đạo quay về, vì hôn sự của Tả Xu Tĩnh, ca ca Tả Hạo Vũ của Tả Xu Tĩnh cũng đưa thê tử Nguỵ Ninh quay về, bọn họ sẽ ở Tả phủ đến ngày Tả Xu Tĩnh xuất giá. Mấy năm trước Tả Hạo Vũ trúng cử, hiện giờ đang làm huyện lệnh ở Phong Châu, lần này quay về kinh thành cũng rất bất tiện. Huyện lệnh không được tuỳ tiện xin nghỉ, huống hồ là chuyện nhỏ như muội muội sắp gả đi. Nhưng vì muội muội hắn sắp gả cho Hoài Vương, nên không đợi Tả Hạo Vũ mở miệng, tuần phủ đã chủ động mở lời cho hắn quay về tiễn muội muội xuất giá.
Tướng mạo Tả Hạo Vũ cũng không hề tầm thường, có lẽ là vì Tả Văn Đạo khá đoan chính, Ôn Xảo Giai cũng rất xinh đẹp, nên ba người con của họ đều có dung mạo không tệ. Tả Xu Tĩnh và Tả Xu Nhàn khá khác nhau, nếu so sánh thì Tả Xu Nhàn dường như xinh đẹp hơn một chút, còn Tả Xu Tĩnh thì yêu kiều hơn một chút.
Tả Hạo Vũ vừa quay về, còn chưa kịp gặp Tả Xu Tĩnh thì Hoài vương phủ đã phái người tới hoàn thành lục lễ, vì thời gian gấp gáp và giờ lành đã định nên tất cả đều phải nhanh chóng, vậy mà nghi lễ của Hoài Vương vẫn rất đầy đủ.
Đầu tiên khi nạp thái, Tả Xu Tĩnh trốn sau bình phong, nghe bà mai lảm nhảm giới thiệu, nói rằng chim nhạn hôm nay đưa đến là do Hoài Vương tự tay bắn hạ, vô cùng quý giá, cũng có thể thấy Hoài Vương rất coi trọng hôn sự này. Sau đó là mấy bước hỏi tên, vì là ban hôn nên được bỏ qua, trực tiếp dâng sính lễ lên.
Đoạn này khá đặc sắc, người đến đưa sính lễ là Cố Bằng Trình và Cố Bằng Phi, hai người này là ca ca của Tuệ quý phi, nhi tử của Hữu chưởng sự Cố Hâm Lập hiện tại, cũng có chức quan riêng. Hai người cưỡi ngựa đi đầu, đằng sau là vô số hạ nhân và tỳ nữ bê sính lễ, bên trong có đủ loại tơ lụa gấm vóc, tiền đồng xâu bằng dây thừng đỏ, còn có rất nhiều thú rừng nghe nói là do Hoài Vương điện hạ đích thân săn, còn cả ngoại bang tiến cống, đồ lạ của hiếm từ ngoại bang do hoàng thượng thưởng cho Hoài Vương...
Tả Xu Tĩnh lén nhìn một cái, trực tiếp ngốc luôn, bất luận thế nào, công sức Hoài Vương điện hạ bỏ ra đúng là rất đủ, ai mà ngờ hắn vốn không tình nguyện với hôn sự này chứ...
Sau đó lại là một đống nghi lễ, Tả Xu Tĩnh không nhìn nữa, hôn sự của nàng và Hoài Vương được định vào ngày hai tám tháng ba, hôm nay là ngày hai tư tháng ba, cách ngày Tả Xu Tĩnh gả vào Hoài vương phủ cũng chỉ còn bốn ngày. Sau khi bận rộn đề nghị kết thân và đưa sính lễ xong thì đã đến tối.
Buổi tối, ngoại trừ Tả Xu Nhàn, người một nhà đều ngồi cùng nhau, ăn một bữa gia yến.
Tả Xu Tĩnh sợ bị lộ nên chỉ cúi đầu ăn cơm, gần như không nói chuyện, cũng may, có lẽ là vì mọi người cho rằng Tả Xu Tĩnh đột nhiên phải gả đi nên trong lòng không nỡ, cũng không nghi ngờ. Tả Hạo Vũ vừa quay về đã rất bận rộn, trước mắt đã xử lý xong sính lễ, cũng đã nhìn thấy muội muội của mình, vì thế không khỏi cảm thán hai câu: "Lần trước A Nhàn thành thân, khi huynh quay về A Tĩnh còn chưa cập kê, bây giờ chớp mắt đã sắp gả đi rồi, còn gả cho Hoài Vương... Hai nữ tử Tả gia chúng ta sinh ra, một trở thành thái tử phi, một trở thành Hoài vương phi, đúng là khiến người khác bất ngờ. Nói đến đây, hiện giờ ngoại trừ nương và A Ninh, chức quan phẩm cấp của huynh là thấp nhất rồi."
Nguỵ Ninh ở một bên cười nói: "Phụ thân của thiếp chỉ là quan Bát phẩm, ban đầu khi biết thái tử phi điện hạ sắp gả cho thái tử thì rất kinh ngạc, hiện giờ biết A Tĩnh lại sắp gả cho Hoài Vương thì càng chấn động kìa."
Ôn Xảo Giai thở dài, nói: "Đối với hai nữ tử bọn nó, chức quan phẩm cấp chỉ là hư danh thôi, người làm mẹ như ta cũng chỉ hy vọng chúng nó hạnh phúc, Hoài Vương điện hạ đương nhiên rất tốt, nhưng ngài ấy mãi không thành thân chung quy có vài nguyên do. Hôm qua khi ta và Tưởng phu nhân giúp A Tĩnh lựa đồ cưới, bà ấy nói, bà ấy nói..."
Hửm?
Tả Xu Tĩnh vừa cúi đầu ăn cơm vừa nghiêm túc lắng nghe, muốn biết vị Tưởng phu nhân kia đã nói gì.
Nhưng Tả Văn Đạo lại ngắt lời bà, nói: "A Tĩnh còn đang ở đây, bà nói vớ vẩn gì thế? Ta và Hoài Vương điện hạ có duyên gặp mặt vài lần, ngài ấy nhìn rất chính trực, bà đừng có nghe người khác nói bừa."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Ôn Xảo Giai gắp thêm rau vào bát Tả Xu Tĩnh, nói: "Đúng vậy, Hoài Vương điện hạ nhất định rất tốt, là a nương nghĩ nhiều rồi, A Tĩnh đừng để ý."
Tả Xu Tĩnh lắc lắc đầu, nói: "Không sao, có điều a nương, vị Tưởng phu nhân đó rốt cuộc đã nói gì?"
Tả Văn Đạo nhíu mày: "A Tĩnh."
Tả Xu Tĩnh gượng gạo làm nũng, nói: "Cha, con muốn biết mọi người nói gì về Hoài Vương mà..."
Ôn Xảo Giai liếc Tả Văn Đạo một cái, thấy vẻ mặt bất lực của ông liền nói: "Tưởng phu nhân nói, e rằng Hoài Vương điện hạ là đoạn tụ."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Tả Văn Đạo dở khóc dở cười nói: "Mấy phu nhân các bà, một ngày toàn nghĩ cái gì thế?!"
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, trùng hợp quá, nàng cũng từng nghi như vậy.
Tả Hạo Vũ lại cười đến mức cầm đũa không vững nữa, Nguỵ Ninh ở bên cạnh cũng lén cười, Tả Hạo Vũ nói: "Chuyện này lại là vì sao? Hoài Vương điện hạ chinh chiến quanh năm, vô tâm với nhi nữ tình trường là chuyện rất bình thường, không thể vì ngài ấy mãi không thành thân mà nói là đoạn tụ được. Cũng may chúng ta đã cho hạ nhân lui, bằng không lời này để người ngoài nghe được thì thật là..."
Thấy người giận người cười, còn có Tả Xu Tĩnh ngốc nghếch uống canh, Ôn Xảo Giai chỉ đành nói: "Mấy người có biết Tưởng phu nhân là ai không?"
Tả Văn Đạo nói: "Không phải là phu nhân của Tưởng đô uý sao?"
"Đúng vậy, nhi tử của bà ấy cũng là phó hiệu uý, từng cùng Hoài Vương điện hạ đánh Tháp Đạt. Hắn nói quan hệ giữa Hoài Vương và Thường tướng quân rất không bình thường." Ôn Xảo Giai nói: "Nói rằng lúc đó ở trong quân đội, hắn từng thấy Thường tướng quân đến lều của Hoài Vương lúc nửa đêm. Hắn không dám nói bừa, chỉ là một lần uống say lỡ miệng nên bị Tưởng phu nhân nghe thấy, Tưởng phu nhân cũng không dám nói bừa, chỉ nói cho ta."
Tả Văn Đạo buồn cười nói: "Thường tướng quân quen biết với Hoài Vương điện hạ từ nhỏ, sau này vào sinh ra tử với ngài ấy, quan hệ tất nhiên không bình thường! Mấy phu nhân các bà đúng là! Người khôn ngoan chỉ dừng lại ở lời đồn, cũng chỉ có các bà tiếp tục lan truyền!"
Tả Xu Tĩnh cắn đũa, nhớ đến vị Thường tướng quân kia. Người này tên Thường Cao Nghĩa, hiện được phong làm Vân Huy tướng quân, nhỏ hơn Hoài Vương một hai tuổi. Trước kia khi lập đại công hắn cũng được hoàng thượng gọi tới gia yến, lúc đó hắn theo sau Hoài Vương, chỉ thấp hơn Hoài Vương một chút, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, màu da ngăm đen, nhìn có vẻ hơi đầu gỗ, chỉ ngây ngốc gọi một tiếng thái hậu nương nương rồi xoay người chạy về vị trí của mình, sau đó hoàn toàn không mở miệng nữa, nửa đường hoàng thượng gọi tên thì hắn mới chậm rãi mở miệng nói vài câu.
Khi đó Tả Xu Tĩnh còn cảm thán, con người Hoài Vương ngay thẳng, vì thế bằng hữu cũng đều là người thành thật trung thực, trong lòng vô cùng yên tâm. Kết quả, không ngờ còn có cả tin đồn về quan hệ giữa hai người này, chỉ là không biết khẩu vị của Hoài Vương có thật sự đặc biệt như vậy không, suy cho cùng dù là đoạn tụ thì theo lý cũng không nên nhìn trúng người như Thường Cao Nghĩa...
Chuyện này cứ thế bị bỏ qua, Tả Văn Đạo còn cảnh cáo Ôn Xảo Giai một hồi, bảo bà không được phép nói bừa ra bên ngoài. Ăn cơm xong, mọi người tự giải tán, Tả Xu Tĩnh được tỳ nữ thân cận Châu Nhi hầu hạ đi ngủ.
Mấy ngày sau đều như vậy, Tả Xu Tĩnh cố gắng hạn chế nói chuyện với người Tả gia để tránh bị lộ, vẫn may Tả Văn Đạo rất bận rộn, Tả Hạo Vũ rời nhà nhậm chức bên ngoài từ sớm, không có quá nhiều chuyện để nói với Tả Xu Tĩnh, Nguỵ Ninh thì càng không thân với Tả Xu Tĩnh. Chỉ có Ôn Xảo Giai khá lo lắng cho Tả Xu Tĩnh, nhưng có lẽ là vì biết trong lòng Tả Xu Tĩnh có người khác, nên Ôn Xảo Giai cũng không nỡ đối diện với nữ nhi này, vì thế một ngày thường chỉ tới một lúc, kéo tay Tả Xu Tĩnh, nói vài câu hình thức, cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian còn lại Tả Xu Tĩnh đều học lễ nghi với một cô cô của Hoài vương phủ, lễ nghi trong Hoài vương phủ không nhiều bằng trong cung nhưng vẫn là có, mặc dù bản thân Hoài Vương không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng mấy thứ này vẫn phải học. Cô cô tới dạy Tả Xu Tĩnh kinh ngạc phát hiện ra Tả Xu Tĩnh học lễ nghi vừa nhanh vừa giỏi, liên tục khen ngợi Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh vừa miễn cưỡng cười vừa thở dài, mấy lễ nghi phức tạp hơn thế này nàng còn học từ năm năm trước rồi.
Bốn ngày chớp mắt trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hai tám tháng ba.