• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cương “Hừ” lên một tiếng, bảo :

- Được lắm, tại hạ đến Lão Gia lĩnh, giải cứu xong Tiêu Sở Quân sẽ rõ chính ai đã bắt muội muội của tại hạ. Nếu chính là các hạ, nhất định phải có tái ngộ lần sau chẳng êm thắm lắm đâu.

Khổng Lượng bật cười sằng sặc :

- Rất mong được tái ngộ với thiếu hiệp là điều vinh dự cho lão phu. Song chỉ sợ thiếu hiệp gặp phải Bích Nhãn Quỷ và Tịnh Không thánh ni thì lão phu không hy vọng còn tái ngộ thiếu hiệp được nữa.

Biết lời nói của Khổng Lượng vừa khích mình, vừa hù dọa mình, nên Bạch Cương chỉ cười lạt.

Chàng lạnh lùng bảo :

- Để rồi ngươi xem, cho dù Bang chủ Thiên Long bang là Thông Thiên Độc Long cũng khó tránh, khi ta cần gặp.

Chàng điểm nhẹ gót chân đã phóng mình đi, theo hướng Điều Hồng bỏ chạy hồi nãy.

Nhưng dù chàng trổ thuật Khinh Thân Đề Khí siêu tuyệt, phóng vèo vèo cả giờ vẫn chẳng thấy hình bóng Điền Hồng đâu cả.

Trong đầu suy nghĩ mông lung, Bạch Cương nghiệm ra việc Điều Hồng bỏ chạy khi nghe tiếng Khổng Lượng cũng đủ biết nàng chính là người của Thiên Long bang.

Trường hợp của nàng cũng giống như Đường chủ Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương có chức phận cao trong Thiên Long bang, nhưng vì tình cảm vẫn sẵn sàng liều hi sinh tất cả để cứu giúp hỗ trợ chàng. Có điều chàng chưa biết là Điền Hồng ở cấp bậc nào trong Thiên Long bang mà còn ngại gặp Hộ pháp Khổng Lượng.

Bạch Cương đang suy tưởng miên man, bỗng nghe tiếng ngựa hí trên cao thì giật mình nhìn lên.

Chàng thấy trên đầu dốc là anh bạn Hà Thông đang cưỡi tuấn mã lao xuống. Bất ngờ và mừng vui, Bạch Cương phóng vèo tới kêu :

- Hà Thông, Bạch Cương đây.

Nhìn thấy Bạch Cương, Hà Thông cũng vui mừng giật cương cho con tuấn mã dừng gấp lại, con ngựa dựng đứng lên, suýt hất Hà Thông xuống đất.

Bạch Cương đỡ Hà Thông xuống ngựa, mỉm cười hỏi :

- Ngươi đi đâu mà gấp thế?

Trừng mắt lên, Hà Thông đáp :

- Đi tìm ngươi chứ còn đi đâu?

Rồi chàng ta nói oang oang :

- Coi bộ Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương nói cũng không nói gạt ta.

Bạch Cương ngạc nhiên :

- Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương thế nào?

Hà Thông hạ bớt giọng :

- Ngươi biết không, Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương vì ngươi mà chống lại Thiên Long bang, gây hiềm khích với Thất Tinh Mãng.

Nghe những lời đột ngột của Hà Thông, Bạch Cương vội hỏi :

- Câu chuyện ấy ra sao?

Hà Thông cười ngất :

- Ngươi dạy ta mới có hai chiêu trong Hổ Phốc của Ngũ Cầm kỳ kinh mà đã có công dụng dữ dội, chờ ngươi dưới núi để ngươi lên Hắc Mãng Trung Đường thì Thất Tinh Mãng xuất hiện đánh ta. Với hai chiêu Hổ Phốc ta đánh hắn ngất ngư. Vừa lúc ấy Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đến ngăn cản ta rồi nâng Thất Tinh Mãng dậy, hắn đã chẳng biết ơn còn gây lộn với Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, suýt đánh nhau. Sau đó Thất Tinh Mãng bỏ đi, Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đoán là ngươi đã đi Quy Sơn rồi, nên chỉ đường cho ta. Dọc đường ta bị một bọn hắc đạo ám toán, nhưng may mắn có Phương Tuệ đến cứu, cô ấy lên lưng Thần điêu để bay lên Quy Sơn trước rồi, ngươi có gặp không?

Chuyện kể của Hà Thông làm Bạch Cương bồi hồi lo lắng cho Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, còn Phương Tuệ đến Quy Sơn toan tiếp tay cho chàng lại gặp phải Điền Hồng, sinh chuyện rắc rối, sau này chắc chàng sẽ phải tốn nhiều công phu giải thích.

Thấy gương mặt Bạch Cương ngây ra, Hà Thông lắc mạnh cánh tay chàng và hỏi :

- Còn ngươi thế nào? Có tìm được Tiêu Sở Quân không?

Bạch Cương đáp :

- Muốn tìm ra Tiêu Sở Quân thì ta phải lên Lão Gia lĩnh...

Hà Thông giật mình :

- Sao lại phải lên chỗ ghê gớm đó?

Vỗ vai Hà Thông, Bạch Cương giải thích :

- Bởi Sở muội đang ở trên đó, trong tay của Bích Nhãn Quỷ và Tịnh Không thánh ni.

Cặp mắt lại trợn trừng, Hà Thông kêu lên :

- Ối chao, chỉ đến được Lão Gia lĩnh cũng đủ mướt mồ hôi. Vậy mà còn phải đương đầu với những nhân vật ghê gớm ấy.

Bạch Cương thở dài :

- Ta đã chẳng cứu được mạng của Hổ thúc thúc để đền ơn sâu, nay Tiêu Sở Quân là con gái duy nhất của chú ấy tình cảm sâu nặng với ta, lại bị bắt đi, ta lẽ nào tham sống sợ chết mà không đi cứu. Vả lại, cứu Tiêu Sở Quân cũng là tiếp tục tìm cho ra thủ phạm đã ám hại Hổ thúc thúc.

Chàng nắm tay Hà Thông :

- Chuyến đi này sẽ hết sức nguy hiểm, vậy tùy ngươi... Nếu không muốn đi cứ việc trở về.

Hà Thông đấm mạnh vào lưng Bạch Cương một cái và vênh mặt lên, hỏi lớn :

- Hừm, ngươi coi ta là cái gì vậy? Đừng coi thường ta chứ. Ta mà trở về thì sau này mặt mũi nào trông thấy Sở muội.

Bạch Cương bật cười :

- Vậy thì đừng than thở nữa nhé.

Hà Thông mạnh dạn gật đầu :

- Ta sẽ học thêm của ngươi mấy chiêu nữa. Dù gặp bọn cao thủ nào ta cũng sẵn sàng giao đấu.

Cảm động vì tính khí bộc trực của Hà Thông, Bạch Cương vừa cười vừa khoác tay :

- Vậy thì chúng ta sang sông tìm quán trọ.

Tỏ vẻ ngạc nhiên, Hà Thông hỏi :

- Bên này ở dưới tiểu trấn kia cũng có quán trọ, sao phải qua sông làm gì chứ?

Bạch Cương đáp :

- Ta qua bờ bên kia để sáng mai lên đường đến Lão Gia lĩnh cho tiện một hướng, phải chi một mình ta thì có thể phi hành sang sông, nhưng còn ngươi với con ngựa thì phải đi đò.

Thế là hai người với con tuấn mã xuống bến sông, đi đò qua Trường giang, đến Hán Cao trấn.

Mới nhìn thấy phố xa, Hà Thông cảm thấy đói bụng, lập tức trỏ tay kêu lên :

- Đằng kia có tửu điếm, anh em ta đến đó vừa ăn nhậu vừa ngủ qua đêm được đấy.

Hai người lên lưng ngựa phóng về phía tửu lâu.

Bỗng Bạch Cương bấm vào lưng Hà Thông, hỏi nhanh :

- Ngươi thấy cái gì kia không?

Hà Thông nhìn thẳng, vừa kịp nhận ra có hai bóng người lừng lững từ trên cao đáp xuống sân tửu lầu. Chớp mắt một cái đã vào phía trong mất dạng.

Hà Thông gật gù :

- Hẳn là hai cao thủ của môn phái nào đó, chúng ta phải đề phòng.

Ghìm cương ngựa trước tửu lâu, Hà Thông giao tuấn mã cho tên điếm hỏa, miệng la :

- Kiếm cỏ tươi cho tuấn mã của ta ăn, rồi ta thưởng bạc.

Bạch Cương vui vẻ :

- Hay nhỉ, lúc này ngươi ăn xài phong lưu như công tử?

Hà Thông trừng mắt :

- Chứ còn gì nữa, ngươi biết nhà ta là trại hòm, gần đây Ma giáo lộng hành, quần hùng hục hặc, ngày nào cũng có người chết nên quan tài của gia đình ta đóng không kịp bán, lời lãi rất nhiều, ta ăn xài thỏa thích.

Hai người vừa bước vào trong, Bạch Cương nói nhỏ :

- Thôi, trong tửu lầu đông người, nên kín miệng.

Hà Thông vừa im tiếng thì Bạch Cương bỗng cảm nhận được một luồng kình khí thổi bay vạt áo mình lên. Chàng nói nhanh :

- Hà Thông đề phòng...

Còn chàng ngầm vận công vào song chưởng, sẵn sàng phát chiêu. Mắt vội quét ngang các bàn thực khách, Bạch Cương đã nhận ra luồng kình khí phát xuất từ bàn rượu ở góc trong cùng, phía sau chậu cây cảnh lớn.

Nhưng chàng lại thở một hơi nhẹ nhõm, kêu lên vui mừng :

- Tưởng ai, thì ra người nhà của mình thôi.

Quả thật ở bàn rượu đó là Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu và Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên ngồi sẵn.

Bạch Cương liền kéo Hà Thông bước tới bên bàn rượu, tươi cười nói khẽ :

- Đại huynh và đạo trưởng thảnh thơi ăn uống, còn làm bộ thử sức bọn đệ nữa sao?

Đạo sĩ râu đỏ Âu Dương Kiên cười ngất, trỏ tay qua Thượng Quan Thuần Tu :

- Đó là trò chơi của Thượng Quan Thuần Tu đại hiệp.

Thượng Quan Thuần Tu cũng tươi cười kéo ghế ra :

- Lâu ngày không gặp Bạch đệ, ta trêu ghẹo một tí, xin chịu phạt ba chung rượu lớn nhé. Song trước hết hai đệ phải ngồi đã.

Hà Thông chẳng đợi mời lần thứ hai, kéo Bạch Cương ngồi xuống ghế rồi quơ chiếc đùi gà gặm liền.

Bưng bình rượu lên, Thượng Quan Thuần Tu tự rót phạt mình ba chung lớn, rồi rót mời Bạch Cương và Hà Thông.

Hớp một ngụm rượu, Bạch Cương ngó qua Âu Dương Kiên :

- Chúng ta tạm biệt ở Quy Sơn, đạo trưởng đi đâu mà hội ngộ với Thượng Quan Thuần Tu ở đây hay quá vậy?

Thượng Quan Thuần Tu trả lời thay cho Âu Dương Kiên :

- Việc của huynh và đạo trưởng vẫn là tìm con cháu Địch gia và phát giác những điều bí mật trong nghi án võ lâm, nơi đây là điểm hẹn của bọn ta, không ngờ lại gặp hai đệ.

Âu Dương Kiên vuốt bộ râu đỏ, mỉm cười nói tiếp :

- Bọn ta vừa vào tửu lầu, đang nói chuyện về hai đệ thì thấy đã dẫn xác đến. Bạch đệ đã rõ ràng tin tức về Tiêu Sở Quân chưa?

Bạch Cương liền thuật lại những lời mà Điền Hồng và luôn cả lời nói của Khổng Lượng với chàng bên triền núi.

Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên bảo :

- Ta ở Liêu Đông đã lâu, mọi chuyện khá rành, Tịnh Không thần ni là người đức cao vọng trọng. Miền bắc có Liễu Không tăng, miền nam có Tịnh Không thần ni. Lẽ nào bà ta ở chung với Bích Nhãn Quỷ và bắt cóc Tiêu Sở Quân?

Thượng Quan Thuần Tu gật đầu :

- Đạo trưởng nói có lý, Tịnh Không thần ni không cứu người thì thôi, có bao giờ bà hại người.

Vừa uống chung rượu Bạch Cương vừa nói :

- Đệ cũng nghĩ như thế, trong lá thư của Điền Hồng ở khách điếm, nàng có ghi rằng Tiêu Sở Quân đã được giải cứu. Vậy là Tịnh Không thần ni đã cứu Tiêu Sở Quân về Lão Gia lĩnh. Lúc giáp mặt đệ, Điền Hồng còn nói hôm cứu Tiêu Sở Quân có một người mặt mũi hung tợn chận Khổng Lượng lại để một bóng người áo xám đưa Tiêu Sở Quân đi. Vậy người có gương mặt hung dữ ấy không phải Bích Nhãn Quỷ đâu. Việc Bích Nhãn Quỷ đánh môn hạ của lão và cướp Tiêu Sở Quân chỉ là do Khổng Lượng bịa đặt, vậy thì bây giờ muốn tìm Tiêu Sở Quân cần phải hỏi Tịnh Không thần ni, còn điều tra rõ kẻ nào ám hại Tiêu thúc thúc thì cứ nắm đầu Bích Nhãn Quỷ.

Âu Dương Kiên gật đầu :

- Có lý.

Thượng Quan Thuần Tu liền bảo :

- Võ công của Bạch đệ đã lỗi lạc, nội lực của đệ càng sung mãn vì đã ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, việc đến đòi người ở Lão Gia lĩnh tuy khó khăn nhưng không ngoài sức, nhất là vị chủ trương nơi đó là Tịnh Không thần ni.

Hà Thông vọt miệng nói :

- Còn tại hạ là Thiết La Hán cũng đâu phải đồ bỏ? Ta mới chỉ học hai chiêu của Bạch Cương mà đã đánh ngã được Thất Tinh Mãng, mọi người còn chưa thấy sao?

Thượng Quan Thuần Tu bật cười :

- Đúng vậy, Hà huynh đệ có sức khỏe trời cho... Nếu rèn luyện thêm võ công có thể đạp bằng Tổng đàn Thiên Long bang không khó. Vậy thì phen này Hà đệ nên cùng Bạch đệ đến Lão Gia lĩnh đòi lại Tiêu Sở Quân.

Hà Thông vênh mặt :

- Chứ sao, thân nhau hơn ruột thịt, đệ nhất định sẽ sống chết với Bạch Cương không rời.

Âu Dương Kiên bảo :

- Bần đạo và Thượng Quan Thuần Tu đại hiệp hành tẩu nơi Đại Giang này dò xem tình hình của Thiên Long bang. Bạch thiếu hiệp cùng Hà huynh đệ đi Lão Gia lĩnh lo việc cô gái họ Tiêu. Hẹn ba tháng sau chúng ta gặp lại nhau ở Tâm Đình hồ.

Bạch Cương gật đầu :

- Đạo trưởng bàn rất phải. Chúng ta ăn uống nghỉ ngơi đêm nay, sáng mai là chia thành hai nhóm.

Cuộc hội ngộ thật vui vẻ, cả bốn người ăn uống no say, sáng ra trời mới rạng đông đã tạm biệt lên đường.

Hà Thông cầm cương cho ngựa chạy, Bạch Cương ngồi sau, con tuấn mã lao đi vun vút...

Khi ánh hoàng hôn buông phủ, Hà Thông trỏ roi về phía xa nói lớn :

- Anh em mình đói bụng rồi, đằng kia có một trang viện, khói đang bốc lên, đến đó có thể tìm ra cái gì lót bao tử.

Chẳng đợi ý kiến của Bạch Cương, Hà Thông cứ cho ngựa phóng vào khuôn viên trang viện.

Bỗng một toán tráng đinh ùa ra thét to :

- Hai người đi đâu, chưa có lệnh của Trang chủ sao dám tự tiện?

Bạch Cương sợ tính nóng nảy của Hà Thông dễ gây mích lòng, nên chàng vội xuống ngựa nói nhỏ nhẹ :

- Anh em chúng tôi trên đường xa, cần nghỉ ngơi, mong được gặp Trang chủ để thỉnh ý.

Bọn tráng đinh vừa tản ra thì có một vị lão nhân quắc thước tiến đến, bên cạnh ông còn có một người trung niên cụt chân chống cây nạng thép. Hai người đầy phong độ, có vẻ biết võ công.

Vị lão nhân thái độ hào phóng, vừa đến gần người lạ đã cúi mình nói trước :

- Lão phu là Liễu Khôn Sơn, Trang chủ nơi đây, thiếu hiệp và quý hữu từ đâu tới?

Khi ấy Hà Thông cũng đã rời lưng ngựa, Bạch Cương vòng tay cúi đầu đáp lời lão nhân :

- Bẩm tại hạ là Bạch Cương, cùng người anh em kết nghĩa tên là Hà Thông, có việc lên Lão Gia lĩnh, bởi lỡ lộ đường, xin Trang chủ vui lòng cho vào nghỉ tạm qua đêm.

Lao nhân Liễu Khôn Sơn vui vẻ :

- Thế thì hay lắm...

Ông trỏ sang người cụt chân nói :

- Đây là Độc Cước Thành Thụ Nhân Dương Xuân, bạn của lão phu, cả hai sắp có việc lên Lão Gia lĩnh. Nếu các vị cũng lên đó là chúng ta có bạn đường, xin mời vào trong đàm đạo.

Hà Thông lẩm bẩm :

- Ta đang cần cơm rượu, đàm đạo cái gì.

Bạch Cương trừng mắt ra giấu cho Hà Thông giữ ý, nhưng Liễu Khôn Sơn dường như đã nghe câu lầm bầm của Hà Thông.

Ông ta cười tươi :

- Cơm rượu đã làm sẵn, mời nhị vị vào cùng nhau đối ẩm cho vui.

Thế là Trang chủ Liễu Khôn Sơn cùng Độc Cước Dương Xuân đi trước, Hà Thông với Bạch Cương theo sau.

Vào đến sảnh đường, Hà Thông chỉ chú ý vào mâm cơm rượu. Nhưng Bạch Cương thì bàng hoàng trân trối nhìn vào bức họa truyền thần treo giữa sảnh đường. Bức họa hai người mặc võ phục, mà một trong hai ngươi đó là Tiêu Tinh Hổ.

Ánh mắt Bạch Cương không qua được cái nhìn kín đáo của Liễu Khôn Sơn, ông ta liền hỏi :

- Xin thứ lỗi, thiếu hiệp có biết người trong hình sao?

Bạch Cương rơi lệ, nói chưa nên lời thì Hà Thông đã lẹ miệng :

- Phải, phải... Người bên phải là Hổ thúc thúc của hắn đó.

Liễu Khôn Sơn kêu lên :

- Ôi, thì ra là cũng người nhà cả...

Ông kéo những chiếc ghế ra, nắm tay Bạch Cương và Hà Thông :

- Xin mời ngồi, ta vừa ăn uống vừa nói chuyện thăm hỏi nhau cũng được mà.

Bốn người ngồi yên chỗ, Hà Thông vui vẻ ăn uống vô tư, còn Bạch Cương thì gần như nuốt không nổi, mắt cứ nhìn vào bức truyền thần Tiêu Tinh Hổ với một người chàng chưa biết là ai.

Chàng chỉ mong ăn uống mau xong, để được hỏi về bức truyền thần ấy. Vì chàng mong rằng đây là đầu mối cho chàng có thể phăng được huyết án bí mật ngày nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK