Đã không thấy Tiêu Sở Quân ở chỗ Tịnh Không thánh ni, Bạch Cương chỉ còn biết đi tìm Bích Nhãn Quỷ truy vấn.
Bởi thế, lúc Bích Nhãn Quỷ vừa tháo chạy là Bạch Cương đã phóng theo như một mũi tên.
Nhưng Bích Nhãn Quỷ vốn có môn khinh công Tàng Ảnh biến nhanh như cái bóng, đã để hắn thoát rồi, dễ gì đuổi theo kịp.
Bạch Cương lướt đi như cưỡi gió mà vẫn chẳng thấy bóng hình Bích Nhãn Quỷ đâu cả.
Chàng buồn khổ than thầm :
- Ôi, chỉ vì mấy khắc so tài mà ta để vuột một kẻ thù nguy hiểm. Hoàng hôn đã buông phủ vạn vật...
Ngước nhìn trời, Bạch Cương buông một tiếng kêu ai oán :
- Tiêu Sở Quân, muội muội đang ở nơi đâu?
* * * * *
Đường rừng núi thâm u.
Bóng hoàng hôn trùm phủ...
Tìm không thấy Bích Nhãn Quỷ, Bạch Cương đã thất vọng. Bỗng chàng nhớ ra Hà Thông và những người kia còn ở chỗ cũ. Thiết Đảm Cuồng Khách có thể biết chỗ ở của quỷ mắt xanh...
Chàng bật nói :
- Ta đành trở lại hỏi Đinh Hào.
Vừa nhún mình toan phóng đi, Bạch Cương lại nghe tiếng vó câu dồn dập, chân ngựa phóng ào ào.
Trong làn gió, chàng nghe rõ tiếng Hà Thông réo gọi :
- Bạch đệ ơi, đệ ở đâu?
Bạch Cương bật cười, cũng la to :
- Hà Thông ơi, có Bạch Cương đây.
Vừa la chàng vừa chạy tới, nhận ra chỉ có Hà Thông một người một ngựa, chẳng còn ai khác, liền hỏi :
- Bọn họ đâu cả rồi?
Hà Thông đáp :
- Con bé áo lục mắng Thiết Đảm Cuồng Khách một trận rồi bỏ đi. Còn ta vội phóng theo đệ đây.
Trố mắt nhìn Hà Thông, Bạch Cương lại hỏi :
- Vậy Thiết Đảm Cuồng Khách đâu?
Chàng trâu nước lắc đầu :
- Làm sao ta biết, có lẽ lão lại lên núi thôi.
Bạch Cương chán nản bảo :
- Thế là mọi việc coi như hỏng bét rồi.
Hà Thông nhăn nhó :
- Cái gì hỏng?
Vỗ mạnh vào vai anh bạn khờ khạo, Bạch Cương thở dài :
- Thì lên Lão Gia lĩnh vẫn chẳng thấy Tiêu Sở Quân, mà lại làm vuột mất tên Bích Nhãn Quỷ.
Hà Thông nắm tay Bạch Cương an ủi :
- Thôi, đừng buồn nữa. Người ta có số, nếu Sở Quân không đoản mạng thì anh em mình sẽ tìm ra. Bây giờ nhá nhem tối rồi, đệ ngồi dưới gốc cây này nhé, để ta đi tìm cái gì ăn.
Dứt lời Hà Thông phóng vèo đi, lát sau mang về một con chó sói đã bị chàng ta đá chết.
Bạch Cương cảm động thấy Hà Thông tuy ngờ nghệch, nhưng rất tốt bụng và tình cảm quý báu, rất xứng đáng đàn anh của mình. Chàng liền đốt lửa lên, cùng Hà Thông làm thịt sói nướng ăn trong rừng rậm.
Ngủ một giấc ngon lành, sáng ra Hà Thông vươn vai hỏi Bạch Cương :
- Bây giờ ta đi đâu?
Bạch Cương đáp :
- Việc Tiêu Sở Quân thế là đành tạm gác để chờ tìm cho được Bích Nhãn Quỷ. Kỳ hẹn của ta Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan đại huynh đã tới rồi, phải trở về Giang Nam thôi.
Hà Thông gật đầu lia lịa :
- Đúng, đúng, gặp Thuần Tu đại huynh có thể ta được biết nhiều việc, Bạch đệ còn có thể tái ngộ Bích Hà.
Lời nói của Hà Thông làm Bạch Cương nhớ đến Hoàng Phủ Bích Hà, rồi Điền Hồng và Cữu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương nữa... Ôi sao trong đời chàng lại lắm nữ nhân có cảm tình đến thế, ngay cả dì cháu Phương Tuệ và Cát Vân Thường cũng dành cho chàng những trái tim yêu...
Thấy Bạch Cương ngẩn ngơ, Hà Thông đập nhẹ vào vai chàng :
- Mộng mơ gì nữa, đi thôi chứ.
Bạch Cương tự cười mình, rồi cùng Hà Thông nhảy lên ngựa cho phi về hướng Giang Nam.
Mấy ngày sau, qua khỏi những đoạn đường rừng núi, hai chàng trai vào đến một thị trấn thì trời đã sụp tối.
Trỏ tay chỉ vào khách điếm, Bạch Cương bảo :
- Ta vào đó nghỉ qua đêm, sáng mai hãy tính.
Hà Thông chưa kịp trả lời, bỗng có một bóng áo xám xẹt ngang lưng trời xuống một thung lũng sát bên thị trấn. Hình ảnh người ấy không rõ, song đôi mắt người ấy chiếu sáng khủng khiếp.
Bạch Cương kêu lên :
- Bích Nhãn Quỷ.
Hà Thông lắc đầu :
- Lãnh Thế Tài mặc áo đen, đâu phải áo xám?
Cười lạt, Bạch Cương bảo :
- Hà huynh sao đơn giản quá, lão ta thay áo mấy hồi.
Chàng lại nói nhanh :
- Hà huynh vào khách điếm trước, đệ phải truy tìm bóng xám này mới được.
Chưa dứt lời, Bạch Cương đã tung mình rời lưng ngựa phóng vèo xuống thung lũng như một cánh chim.
Thung lũng rộng bao la, không có cây to nhưng cây gai rậm rịt. Bạch Cương cẩn thận dò từng bước, mắt đảo quanh tìm kiếm bóng áo xám và nhân dáng chàng vừa thoáng thấy lúc nãy.
Đột nhiên...
“Ầm” một tiếng, cả thung lũng như muốn bật lên bởi luồng kình khí khủng khiếp, đất đá và từng bụi cây gai bay tung, chưởng đạo khí bí ẩn đã quật thẳng vào Bạch Cương tựa sóng trào.
Chàng vội phóng mình lên, song chưởng đẩy mạnh lưỡng chiêu Long Phi Hổ Tấn nhanh như chớp...
“Bùng...”
Hai luồng chưởng đạo giao thoa...
Cây gai theo gió bay tứ tán, đất đỏ bị đào xới phủ chụp lên những bụi gai còn lại, trông như những bựng máu rợn người.
Thung lũng chao đảo tựa võng đưa.
Bạch Cương cảm thấy chấn động ngũ tạng. Chàng thầm nghĩ :
- Tên này cũng vào hàng siêu tuyệt đây.
Ý nghĩa của chàng chưa dứt thì một đạo kình phong lại ập đến cùng những tiếng nổ choáng óc.
- “Bình bình...”
Nhảy vọt lên theo bộ Lộc của Ngũ Cầm kỳ kinh, Bạch Cương lách qua sóng chưởng của đối phương, rồi quật lại một chiêu Lộc Du Thảo Địa như bão táp, hàm chứa tám thành công lực.
Sức chấn động làm cảm thấy như núi đồi quanh vùng đang nứt toác ra. Kình khí ào ào di chuyển rất lâu mới thả thung lũng về tĩnh lặng.
Trụ bộ vững trên một mô đá, Bạch Cương thét lớn :
- Bích Nhãn Quỷ, mau xuất đầu lộ diện. Đừng để thiếu gia phải đào bới cả thung lũng này lên.
Một giọng cười u vọng tới :
- Ha ha... Tiểu tử nhà ngươi học được ở đâu vài chiêu khá đấy. Nhưng hẳn ngươi mới xuất đạo giang hồ như chim non mới ra ràng. Bởi vậy đã thấy Lộ Tuyệt khinh công của ta mà còn lầm lẫn với con quỷ mắt xanh.
Nghe giọng nói khác lạ, Bạch Cương biết mình lầm. Nhưng lại muốn nhân cơ hội này nhận diện thêm một cao thủ võ lâm, nên chàng nói :
- Nếu không phải Bích Nhãn Quỷ thì bậc cao nhân nào đó xin cho tại hạ được diện kiến.
Giọng nói lần này như gầm gừ :
- Hừm, ta đang bận chuyện lớn, không có thời gian đối diện với thằng bé con. Ngươi đã dám khuấy động thung lũng nơi ta luyện pho bí kíp. Hãy cút đi, kẻo tan xác bây giờ.
Lời mắng mỏ của kẻ bí mật nào đó làm Bạch Cương nổi giận. Thính lực của chàng rất tinh tế, chỉ nghe thanh âm đã biết chính xác bóng người kia núp sau bờ gai cuối cùng của thung lũng. Lập tức song chưởng giương lên, chàng vỗ về hướng đó lưỡng chiêu Hắc Hổ Song Phi với mười thành công lực.
Bóng chưởng xòe rộng, kình khí ào ào, đất đá như bị hút theo chưởng đạo đánh vào mục tiêu dữ hơn sấm sét.
“Ầm... Ầm...”
Hàng cây gai kéo dài trước mắt bật tung gốc rễ, đất đỏ dội lên, rơi xuống như một cơn mưa máu.
Trong luồng bụi đỏ mịt mù ấy Bạch Cương trông rõ một người áo xám có gương mặt choắt, vóc dáng gầy gò cùng những tiếng thét vang :
- Tiểu tử, có ngày ngươi phải nộp mạng cho ta.
Bạch Cương liền phóng vèo về hướng ấy như một mũi tên. Nhưng bóng áo xám đã không còn nữa.
Bạch Cương lẩm bẩm :
- Lão này chẳng những chưởng pháp mãnh liệt, mà khinh công cũng hết sức kỳ ảo. Rất tiếc ta chưa biết danh tánh lão là gì... Câu nói cuối cùng của lão đầy oán hận, chắc sẽ có phen lão lại tìm gặp ta thôi.
Đang nói một mình, đột nhiên Bạch Cương nghe ào ào như có luồng kình phong ập tới. Chàng vội trụ bộ, thủ thế... Nào ngờ đó chỉ là con thiên lý mã đang sải tới. Trên lưng ngựa là anh chàng trâu nước. Trời đã tối sẫm mà hai người vẫn thấy nhau rất rõ bởi bầu trời đầy sao.
Hà Thông la lên :
- Cái gì mà ầm ầm ở đàng này vậy?
Bạch Cương mỉm cười :
- Đệ đánh nhau với lão áo xám mặt choắt.
Ngựa đã dừng vó, Hà Thông tắc lưỡi :
- Tiếc quá, ta không được thấy, thật uổng. Nhưng lão đâu rồi?
Bạch Cương phẩy mạnh cánh tay :
- Lão biến rồi. Tuy lão không phải Bích Nhãn Quỷ, nhưng chưởng lực rất dữ, mà khinh công cũng thuộc hạng thượng thừa. Theo lời lão thì ta đã khuấy động lão trong lúc đang luyện bí kiếp dưới thung lũng này. Lão hẹn sẽ có ngày bắt ta nộp mạng.
Hà Thông bật cười :
- Bị đánh tả tơi lão còn dóc tổ.
Bạch Cương lắc đầu :
- Có lẽ lão đang có việc cần kíp, nếu giao đấu một lúc nữa không chừng đệ cũng khá mệt với lão.
Liếc nhìn bầu trời đầy sao, Bạch Cương bảo :
- Thôi, huynh đệ mình cùng tới khách điếm, muộn rồi.
Chàng nhảy phóc lên lưng ngựa, ngồi phía sau, để Hà Thông cầm cương cho con tuấn mã phi vèo vèo vào thị trấn.
Tầng dưới của khách điếm là quầy cơm rượu. Bạch Cương và Hà Thông kêu rượu thịt ăn uống no nê. Chàng vẫy tên điếm hoả, bảo lo thu xếp một phòng nghỉ rộng rãi.
Tên điếm hỏa khom mình vâng dạ, lát sau đã trở lại vòng tay :
- Kính mời nhị vị...
Tuấn mã đã gởi vào chuồng ngựa, Hà Thông an tâm cùng Bạch Cương lên lầu khách điếm, trên đó đã sẵn một phòng thoáng rộng, có cửa sổ nhìn ra phong cảnh núi đồi.
Uống rượu đã say, Hà Thông lăn ra giường toan ngủ. Nhưng Bạch Cương cứ ngồi lắng nghe ngóng, dường như có tiếng người rù rì nói chuyện trong đêm...
Chàng bảo Hà Thông :
- Hà huynh ngủ đi, đệ ra hành lang một lát sẽ vào...
Thoáng như chiếc bóng, Bạch Cương đi qua hai dãy hành lang và phát hiện cuối hành lang thứ ba có một phòng ánh sáng hắt ra. Theo thính lực tinh tường, chàng biết tiếng rù rì phát ra từ căn phòng ấy...
Nhẹ nhún mình, Bạch Cương phóng lên mái ngói, rút một viên và nhìn xuống căn phòng...
Chàng nhận ra Hỏa Tinh Báo Minh Xung, Đường chủ Thiên Long bang đang ngồi uống rượu với một người... chính là lão già mặt choắt đã giao đấu với Bạch Cương dưới thung lũng.
Lão già mặt choắt tay nâng chung rượu, miệng cười khà khà :
- Minh huynh nhờ Quá Phiêu nên đã làm rõ chuyện ai ăn trái Chu Đằng Thủy Quả. Hùng mỗ xin mừng Minh huynh một chung.
Dứt lời, lão ngửa cổ nốc cạn chung rượu. Minh Xung cũng uống một chung và bảo :
- Chuyện Chu Đằng Thủy Quả dính líu tới Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương. Việc cô nàng liên hệ với người ngoài đã được khám phá từ lâu, lẽ ra cô ả chịu cực hình rất đúng với bang quy. Song trình lên Bang chủ thì ngài cứ dùng dằng mãi. Cho đến bây giờ mọi sự quá rõ, nên Bang chủ mới phê chuẩn hạ ngục Cửu Vĩ Hồ Ly...
Nghe Hồ Diễm Nương là người ơn, và người dành cho mình nhiều tình cảm thắm thiết nay sắp bị hành hình, Bạch Cương giật mình chăm chú lắng nghe thật kỹ.
Lão già mặt choắt mỏ nhọn lại bật cười :
- Có gì lạ đâu... Nếu Minh huynh được nếm một chút chua ngọt mê ly của Cửu Vĩ Hồ Ly thi huynh sẽ hiểu vì sao Bang chủ do dự chưa muốn hành quyết ả ta.
Lời nói của lão già mặt choắt mỏ nhọn làm Minh Xung giật nẩy mình. Hắn dáo dác nhìn quanh, biết chẳng có ai, nên mới yên tâm và nói khẽ :
- Ấy chết, chuyện này đâu thể nói đùa. Nếu đến tai Bang chủ, kẻ hèn này sẽ khó tồn tại trong bang. Xin Hùng huynh cẩn ngôn một tí.
Người được gọi là Hùng huynh cười rung cả tấm thân gầy còm. Lão gật gù nói :
- Ôi, chuyện ấy ai chẳng giống nhau. Hồ Diễm Nương lại hấp dẫn và nghe nói ả ta có môn Nhiếp Thần Mê Tâm độc đáo... Hẳn Minh huynh còn lạ gì, là Đường chủ với nhau, hoạt động cận kề người đẹp. Nếu Minh huynh chưa được ăn thịt dê thì cũng được húp nước canh dê chứ nhỉ?
Có lẽ rất khó chịu, nhưng Minh Xung vẫn nể nang người đối diện, nên hắn chỉ nói :
- Hùnh huynh vui chén rượu nên đùa thái quá. Vả lại chúng ta vừa trải qua cuộc hành trình mệt nhọc, mời Hùng huynh cạn bầu rượu rồi ta đi nghỉ. Chuyện trò xin vắn tắt thôi.
Lão già mặt choắt mỏ nhọn bỗng nghiêm giọng :
- Kìa, Minh huynh tưởng ta say đấy à? Không đâu, ta rất tỉnh táo. Huynh đã muốn vắn tắt thì ta hỏi rất ngắn gọn nhé, Cửu Vĩ Hồ Ly hiện đang bị giam giữ ở ngục nào?
Trên mái ngói, Bạch Cương căng tai nghe, chàng rất muốn biết Hồ Diễm Nương bị giam nơi nào để đến giải cứu đáp cái ơn mấy lần cứu chàng.
Nhưng lúc đó Minh Xung chỉ nhăn mặt :
- Xin lỗi Hùng huynh, điều này đệ không thể nói ra.
Lão già mặt choắt lớn tiếng :
- Tại sao vậy?
Gương mặt căng thẳng. Minh Xung đáp ngay :
- Nguyên nhân vì Bang chủ đã có lệnh phải giữ kín, nếu tiết lộ nơi giam giữ Hồ Diễm Nương với người ngoài thì phải chịu sự trừng phạt khắc nghiệt của bang quy.
Giọng lão già bỗng đầy giận dữ :
- À, thì ra từ Bang chủ đến các huynh đều coi Hùng Lão Tam này là người ngoài sao? Cám ơn Minh huynh nói ra, lão phu mới biết thân phận của mình chỉ là kẻ đánh thuê. Khi xong việc hẳn sẽ bị vứt bỏ?
Hỏa Tinh Báo Minh Xung không ngờ câu chuyện trở nên trầm trọng, vội vã chống chế :
- Ấy chết, Hùng huynh đừng nghĩ sai vấn đề như thế. Sự thật Bang chủ và huynh đệ chúng tôi đều kính trọng Hùng huynh, nên mới đến tận Hoàng Sơn thỉnh cầu huynh hợp tác với Thiên Long bang. Tuy nhiên...
Hùng Lão Tam cướp lời :
- Không tuy tiếc gì cả. Minh huynh đừng rào đón với lão Tam này. Ta chỉ cần hỏi nơi giam giữ Hồ Diễm Nương ở đâu, Minh huynh có chịu trả lời không?
Mặt mũi Minh Xung lúc ấy nhăn nhó như kẻ bị bệnh táo bón. Nhưng rồi y cũng phải gượng cười đáp :
- Cung kính không bằng vâng lời... Hùng huynh đã muốn biết thì đệ xin nói. Nhưng yêu cầu huynh đừng lộ chuyện cho kẻ thứ ba. Nếu không thì sẽ xảy ra một cuộc rối lọan ghê gớm...
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Hùng Lão Tam hỏi :
- Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương tuy là một Đường chủ, nhưng đã phạm môn quy và có lệnh Bang chủ hạ ngục. Bây giờ dù ai muốn xẻ da lóc thịt ả cũng dễ dàng, có gì phải sợ rối loạn?
Minh Xung nghiêm giọng đáp :
- Như vậy là Hùng huynh chưa biết về Hồ Diễm Nương. Trước kia ả ta là môn đồ của Mai Phong Tuyết Lão, nhưng đòi học Phiên Vân chưởng quá sớm nên bị Tuyết Lão trục xuất khỏi môn hộ... Dù ả là cháu Cát Ngọc Đường.
Lén nghe tới đây, Bạch Cương gật gù trên mái ngói và nói thầm :
- Hừm, chẳng trách Hồ Diễm Nương vừa thấy Mai Phong Tuyết Lão đã bỏ chạy trốn. Ả là cháu Thần Kiếm Thủ Cát Ngọc Đường thì lại có họ hàng với Cát Vân Thường và Phương Tuệ... Thật không ngờ...
Càng ngạc nhiên, Bạch Cương càng áp sát mái ngói lắng nghe. Bên dưới, Hỏa Tinh Báo Minh Xung nói tiếp :
- Cũng vì chuyện trục xuất Hồ Diễm Nương mà dẫn đến sự bất hòa giữa Cát Ngọc Đường và Mai Phong Tuyết Lão. Trước kia Thần Kiếm Thủ Cát Ngọc Đường với Mai Phong Tuyết Lão là đôi tình nhân, nhưng Bạch Mi lão lão xen vào đoạt lấy tình cảm của Thần Kiếm Thủ. Dù vậy hai người đối với nhau còn chút tình nghĩa. Chỉ đến khi Hồ Diễm Nương bị trục xuất, Cát Ngọc Đường mới trở mặt với Mai Phong Tuyết Lão.
Thuở đó, Hồ Diễm Nương xấu hổ, ả không dám quay về nhà cậu là Cát Ngọc Đường, mà ra giang hồ. Sau đó chẳng rõ cô ta học được võ công ở đâu, trở nên cao thủ. Bang chủ bổn bang gặp được, bèn mời ả về phong chức Đường chủ với biệt danh Cửu Vĩ Hồ Ly... Ả có môn ám khí tối độc, chỉ bứt lông luyện thành phi châm, gọi là Âm Mao Nhiếp Hồn châm, kẻ nào trúng phải mấy cọng ám khí ấy là chết không kịp ngáp.
Nằm trên mái ngói, Bạch Cương càng lắng nghe càng rõ những chuyện xảy ra trước đây. Chàng hiểu vì sao Mai Phong Tuyết Lão bắt Cát Vân Thường và buộc Bạch Mi lão lão phải đến gặp. Đồng thời chàng cũng thương cảm số phận long đong của Hồ Diễm Nương. Tuổi ả ta bây giờ chưa tới ba mươi, chỉ vì đòi học bí kíp quá sớm, phạm vào điều tối kỵ của võ lâm... Nhưng Mai Phong Tuyết Lão cũng ác. Phải chi bà ta đưa Hồ Diễm Nương về giao tận tay Cát Ngọc Đường thì cô ta đâu đến nỗi trôi dạt giang hồ sa vào chốn tà đạo.
Lúc đó, dưới phòng Hùng Lão Tam lại hỏi tiếp :
- Dù lý lịch của Hồ Diễm Nương ra sao, tài nghệ của ả tới đâu, nay đã bắt nhốt được rồi, còn ngại gì nữa?
Hỏa Tinh Báo liền đáp :
- Hùng huynh tưởng đơn giản sao? Tuy Hồ Diễm Nương là đệ tử đã bị trục xuất, nhưng Mai Phong Tuyết Lão là kẻ có tự ái rất lớn, nếu nghe tin Cửu Vĩ Hồ Ly bị hại sẽ đến gõ cửa ngay. Còn cậu của ả ta là Cát Ngọc Đường nữa chứ. Bạch Mi lão lão và Mai Phong Tuyết Lão già khú chưa chết, thì Thần Kiếm Thủ Cát Ngọc Đường chắc gì đã chết. Bổn bang hành quyết Hồ Diễm Nương thì dễ, nhưng sẽ gặp khó khăn với Cát Ngọc Đường. Vì thế ta còn phải điều tra kỹ xem Cát Ngọc Đường chết chưa, rồi mới quyết định hành xử Cửu Vĩ Hồ Ly.
Bạch Cương đang say mê nghe chuyện bí mật, bỗng phía sau có tiếng lạo xạo ở mái ngói và “bụp” một tiếng giống kẻ leo trèo bị hụt chân.
Chàng giật mình quay lại, thì nhận ra chàng trâu nước Hà Thông ạch đụi leo lên mái ngói suýt bị trượt chân. Chàng vội trườn tới đỡ lấy tấm thân bồ tượng và khẽ gắt :
- Huynh lên đây làm gì?
Hà Thông cười méo xẹo :
- Một mình ta ở dưới phòng buồn quá, nên tìm xem đệ coi trò gì mà mê mải ở trên này?
Bạch Cương trầm giọng :
- Đệ đang nghe chuyện bí mật võ lâm. Huynh nằm đó chơi chút đi, đừng nói ồn ào kinh động phía dưới...
Hà Thông gật đầu, nằm nín khe.
Song dưới phòng Hỏa Tinh Báo đã quát to :
- Dường như trên mái có người...
Hắn rướn mình, giương cao song chưởng.