• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Lục Lộc cứng đờ, bộ não trở nên trống rỗng ngay lập tức.

Trong đêm tĩnh mịch, máu huyết sôi trào.

Đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với nụ hôn chuồn chuồn lướt kia ở trong rừng.

Hai người gần đến mức, cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên làn da non nớt của Lâm Hoàn Nhĩ.

Cậu ôm lấy đầu cô cô, đôi môi lại một lần nữa bao phủ, đầu lưỡi ở trên môi cô đảo qua đảo lại, tấn công mãnh liệt.

Nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Mùi vị kia thật mê người.

Nhưng cậu biết rằng trong tình huống như vậy, cần phải kiềm chế.

Cậu nhắm mắt và hơi nhích người lên.

Tiếng thở của Hoàn Nhĩ vẫn đều đều.

Cô đang ngủ, vẫn không tỉnh dậy.

Lục Lộc lật túi nước đá đang chườm lên vết thương ở mắt cho cô, còn túi nước đá trên tay vẫn tiếp tục chườm lên trán cô.

Hành động theo bản năng, không thể tuân theo ý thức.

Đầu ngón tay chạm vào đôi má dịu dàng của cô.

Nhưng cậu không né tránh như trước đây nữa.

Thay vào đó, cậu đưa ngón tay lên, vuốt ve đôi má.

Cậu nhớ những gì cô vừa nói.

Cô nói, cô không còn có thể theo kịp bước chân của cậu.

Cô rõ ràng là muốn khóc, nhưng cô nhìn cậu mà cười đến chảy cả nước mắt, ngay cả khi đang ngủ cũng nỉ non: Lục Lộc, mình phải làm sao đây?

Không biết có phải do cô cười quá nhiều hay không.

Lục Lộc phát hiện, cậu không thích Lâm Hoàn Nhĩ khóc, chỉ cần cô khóc, cậu sẽ hoảng sợ, sau đó lại thấy đau lòng.

Hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Bôi được một lúc thì Lục Lộc lấy túi nước đá ra.

Nhưng người vẫn ngồi bên giường không rời.

Đôi mắt cậu cố định, bất động. Ánh mắt tĩnh lặng, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Sau đó cậu đã làm ra một quyết định.

Vốn dĩ, đây là điều cậu dễ dàng đạt được, dễ dàng thành công.

Nhưng một ngày nọ, cậu đã đi một con đường khác.

Dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Lục Lộc đứng dậy lấy chăn đắp lên người Hoàn Nhĩ.

Sau đó cậu cầm lấy túi nước đá, xoay người bước ra ngoài.

Không có tắt đèn.

—————————————————————————————–

Ngày thứ hai Hoàn Nhĩ mở mắt ra, cảm giác như đã đến trưa.

Cô mở mắt ra, nhưng hai mắt vô cùng nhức nhối, như thể sưng cả lên.

Đặc biệt khó chịu.

Tầm nhìn của cô mờ đi. Cô nhắm mắt lại, một lúc sau, cô lại mở mắt ra, những gì cô nhìn thấy từ từ trở nên rõ ràng.

Đây không phải là phòng của cô.

Trông không quen, nhưng lại có một chút quen thuộc.

Cô cúi xuống, không có tìm dép mà đi ra ngoài bằng chân.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhận ra điều gì đó.

Cô dường như đã đến nơi này …

Là ký túc xá của Lục Lộc!

Trong một khoảnh khắc, cô không thể nhớ tại sao cô lại ở đây.

Chỉ nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua.

Thực ra cô cũng không nhớ rõ lắm.

Cô chỉ nhớ rằng cô đã gọi cho Trương lão sư, sau đó rời ký túc xá và đi bộ đến công ty.

Sau đó? Điều gì xảy ra sau đó?

Dường như cô đã nhìn thấy Lục Lộc, nhưng cô không chắc chắn.

Bởi vì tiềm thức của Lâm Hoàn Nhĩ luôn cho rằng việc nhìn thấy Lục Lộc chỉ là ảo giác.

Nhưng dường như không phải vậy.

Cô mỉm cười, cắn chặt môi cố nghĩ lại, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian mình đã quên——

Nhưng trí não không hoạt động.

Cô thậm chí không nhớ mình đã nói gì.

Cô cũng không nhớ làm thế nào đến được đây.

Những ký ức đó dường như biến mất khỏi tâm trí cô trong không khí mỏng manh.

Hoàn Nhĩ dứng trong phòng khách, nhìn xung quanh.

Cô muốn xem Lục Lộc đang ở đâu.

Nhưng cô đã tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy ai cả, chưa kể đến những ghi chú và những thứ tương tự.

Hoàn Nhĩ đang định gọi điện thoại thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Sau ba tiếng bíp liên tiếp, nó dừng lại.

Cô bước tới, nhìn ra mắt mèo, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Vì vậy, cô đưa tay ra và mở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy người tới, cô liền sững sờ.

Chỉ nhìn qua mắt mèo, cô không thể nhìn rõ, nhưng khi người này đứng trước mặt cô, cô mới nhận ra đó không phải là Lục Lộc.

Đó là người mới tên là Quý Mạt.

Cậu dựa vào khung cửa, hơi nghiêng người, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Và bên cạnh, có một chiếc vali.

“Ôi, có phải tôi đang nhìn nhầm chỗ không?”

Quý Mạt nhìn thấy một người con gái đi ra, cậu cau mày, lấy điện thoại di động ra, mở một tin nhắn.

Sau khi xem thông tin, cậu tra cứu lại số nhà và khẳng định mình không nhầm.

Thế là cậu ta hỏi: “L có đó không?”

Chắc vì hôm nay mặt Hoàn Nhĩ tái nhợt và sưng húp nên Quý Mạt không nhận ra cô.

Cậu chỉ nghĩ đó là bạn gái nhỏ của L trốn trong ký túc xá.

Lúc đó cậu mới thở dài, anh bạn này can đảm quá, dám giấu bạn gái, lại còn giấu trong ký túc xá.

Đúng là óc lợn.

Chắc chắn, người này cho dù vẻ ngoài giống nhau, nhưng da mặt gì đó thì khác nhau vạn dặm.

“Không ở đây.” Hoàn Nhĩ lắc đầu trả lời.

“Ồ.” Quý Mạt đáp, rồi xách vali vào.

Cho đến khi Hoàn Nhĩ phản ứng lại, muốn ngăn cậu ta lại, nhưng người đã vào phòng khách.

Quý Mạt đặt vali sang một bên và trực tiếp ngồi trên ghế sô pha.

“Mệt chết tôi rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Giọng nói lười biếng và tùy ý.

“Này, rót một ly nước có tiện không?” Khóe môi cậu cong lên nụ cười vô hại.

Rất không hợp với giọng nói.

Hoàn Nhĩ liền đứng yên tại chỗ.

“Không tiện.”

Trong tiềm thức cô cảm thấy người tới không tốt.

Quý Mạt cảm thấy giọng nói này cảm thấy hơi quen thuộc.

Nhưng nghĩ lại, lại không nhớ ra.

Quên đi, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng. Quý Mạt buông tay không nói thêm câu nào nữa.

Ngồi được một lúc, Quý Mạt đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Có hai phòng trong ký túc xá này.

Một là nơi Lục Lộc hiện đang sống, còn một căn khác bị bỏ hoang vì thiếu ánh sáng và diện tích nhỏ.

Sau khi Quý Mạt nhìn thấy nó, cậu không thể không nhíu mày.

“Tôi đã vội vã đến đây, nhưng tôi thậm chí còn không có nơi ở. Điều này không phải là làm khó tôi sao?”

Quý Mạt lẩm bẩm không vui.

“Cậu muốn sống ở đây?” Hoàn Nhĩ nghi ngờ hỏi.

Quý Mạt gật đầu không nói gì.

Cậu tiếp tục đi dạo trong phòng.

Hoàn Nhĩ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang định bước về phía trước, nhưng đầu đột nhiên có cảm giác choáng váng, cả người chao đảo ngã xuống.

“Này, này, đừng ngã -” Quý Mạt quay lại thấy có điều gì đó không ổn, liền đưa tay ra đỡ.

“Cô bị sao vậy?” Quý Mạt lo lắng hỏi trong khi cố gắng giữ sức. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lúc đó cậu nghĩ, người này không bị bệnh đột xuất gì chứ, nếu chết ở đây … quả là khó khăn.

“Đây là ngoại thương hay nội thương, thượng thương hay hạ thương, đau ở đâu … Sẽ không chết, đúng không?”

*(Thượng thương, hạ thương: Là QM gấp quá nói bừa thôi á)

Quý Mạt hoảng sợ, cậu đưa tay thăm dò trán cô rồi lại nhéo vào cánh tay cô.

Cho dù người ta không sao, cũng phải bị cậu giết chết mất.

“Hạ đường huyết.” Hoàn Nhĩ phun ra ba chữ, kìm lại cơn tức giận, nói: “Lấy cho tôi chút gì ăn là tốt rồi.”

Cô đã một ngày một đêm không ăn gì.

Quý Mạt đỡ cô ngồi xuống sô pha, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, tìm kiếm hồi lâu cũng chỉ tìm được hai miếng bánh mì nướng.

Cậu quay lại và đưa cho Hoàn Nhĩ.

Hoàn Nhĩ ăn rất nhanh, uống một ngụm nước, sau khi ăn xong hai miếng, người trông bình thường hơn một chút.

Quý Mạt ngẩn ngơ nhìn.

Này sợ là đói đến điên rồi.

“Tại sao lại chảy máu?” Quý Mạt nhìn thấy vết máu chảy ra trên trán của Hoàn Nhĩ, cậu nghĩ tới liền nghiêng người nhìn.

Cửa mở ra.

Lục Lộc xuất hiện ở cửa với một túi đồ.

Theo góc nhìn của cậu, khuôn mặt của Hoàn Nhĩ và Quý Mạt rất gần.

Cậu vội vàng bước tới.

“Cậu là ai?”- Giọng nói vô cùng lạnh lùng, gằn từng chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK