• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lộc dưỡng thương mấy ngày nay, đều là Hoàn Nhĩ chiếu cố cậu.

Từ trường học đến tận nhà.

Dù sao cũng là bị thương một tay, làm vướng víu rất nhiều, rất nhiều chuyện làm không thuận tiện.

Nhưng mà điều duy nhất thấy Hoàn Nhĩ may mắn là, cậu bị thương là tay trái, không phải là tay phải.

Bằng không nếu tiết nào cũng bảo cô viết bài, thì thật muốn đem cô mệt chết mất.

Cho nên ngày nào đó từ bệnh viện tái khám trở về, Hoàn Nhĩ rất là cao hứng, trên mặt mang theo tươi cười, không có ngừng lại.

Lục Lộc đều nhịn không được hỏi cô một câu —— “Thế nào cao hứng như vậy?”.

Hoàn Nhĩ muốn nói, về sau cuộc sống cậu có thể tự gánh vác, sẽ không cần vì lý do tay bị thương này mả nô dịch cô.

“Thương thế của cậu tốt lên mình đương nhiên vui rồi.” Hoàn Nhĩ nghiêm cẩn cùng cậu nói, nói xong, còn cúi đầu trộm cười một tiếng.

Lục Lộc nhìn cô chăm chú.

Vừa vặn đem khóe môi cong lên ý cười của cô thu vào trong mắt.

“Cậu nghe được bác sĩ vừa mới nói gì sao?” Lục Lộc cười khẽ, hỏi.

“Nghe được.” Hoàn Nhĩ gật đầu, thật nghiêm cẩn hồi tưởng, nói: “Bác sĩ nói thương thế của cậu dưỡng tốt lắm, tiếp qua không đến hai tuần có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”

“Đây đều là công lao của mình.” Hoàn Nhĩ hồi tưởng xong, tự khen mình.

“Còn có?” Lục Lộc tiếp tục cười hỏi.

Hoàn Nhĩ sửng sốt một chút, không nhớ ra.

Lục Lộc nhẫn nại chờ cô nghĩ, đợi một lát, thấy cô còn không nhớ ra, liền mở miệng.

“Bác sĩ nói, tay mình đây, kế tiếp muốn dưỡng tốt, chỉ cần hơi chút không chú ý, rất có khả năng so với trước kia càng nghiêm trọng.”

Lục Lộc hiển nhiên là trong lời nói có ý tứ khác.

Hoàn Nhĩ mím miệng, cảm thấy cậu không có hảo ý.

Tiếp theo cô nghĩ đến cái gì, lấy ra di động ra, mở máy chụp ảnh, Lục Lộc còn chưa có phản ứng lại, liền cho cậu một tấm hình.

Chuẩn xác mà nói, là cho tay cậu một tấm hình.

“Cậu làm gì?” Lục Lộc nghi hoặc hỏi cô.

“Gửi cho chú Lục nha, ông ấy khẳng định rất lo lắng cho  cậu.” Hoàn Nhĩ nói xong, mở Wetchat, đã đem hình ảnh gửi qua.

“Tốt rồi đương nhiên muốn nói cho chú ấy một tiếng.”

Gửi xong hình ảnh rồi, Hoàn Nhĩ lại gửicái biểu cảm bán manh.

Lục Lộc nhìn vào phần tin nhắn của cô chăm chú.

Thấy phía trước còn có một chuỗi lớn tin nhắn.

Hoàn Nhĩ vài ngày nay luôn liên hệ với Lục Thành Tông, thường thường liền gửi chút tình huống của Lục Lộc qua.

“Xem ra cậu cùng ông ấy  rất quen thuộc.” Lục Lộc nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hoàn Nhĩ tắt điện thoại di động màn hình, gật đầu, không nói gì.

Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, đây chính là bố chồng tương lai của cô, đương nhiên muốn tạo mối quan hệ.

“Cậu xem, ông ấy đã không thể hỏi thăm trực tiếp cạu, liền thông qua mình mà hỏi thăm.”

Hoàn Nhĩ ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Cha con đâu có thù hận gì, hai người cần gì phải luôn như vậy, đúng không?”

Kỳ thực Hoàn Nhĩ cảm thấy, chú Lục rất tốt, chính là có đôi khi… Rất nghiêm túc.

Nhìn bọn họ ở cùng nhau, nửa ngày đều không nói xong một câu.

Hoàn Nhĩ thật sự nhìn một lần là sốt ruột một lần.

Lục Lộc hơi chút giật giật tay trái, cảm giác động tác biên độ không lớn, hoặc là không cần gì khí lực

Trên tay đã không có cảm giác gì.

Cậu mím môi, nhẹ nhàng cười.

Sau đó hướng về phía Hoàn Nhĩ hạ mi, nói: “Lại đây.”

Hoàn Nhĩ nghe lời tiến lên một bước.

Lục Lộc đưa tay đem cô ôm lấy, hai tay vòng qua thắt lưng của cô, nhẹ nhàng đem người ôm ở trong lòng.

“Tay tốt rồi, rốt cục có thể ôm cậu rồi.” Khóe môi Lục Lộc không khỏi càng cong lên.

Bằng không trên tay vướng víu như vậy, động liên tục đều không tiện, đừng nói ôm người.

Còn là như thế này.

Lại thuận tiện lại thoải mái.

Lâm Hoàn Nhĩ quả nhiên vẫn mềm mại, lại gần, một vị hương sữa thoảng qua, chỉ là ngửi, đã khiến cho người  ta không muốn buông ra.

“Nhưng là cậu một bàn tay cũng ôm mình nha.” Hoàn Nhĩ ở trong lòng cậu nói thầm.

Cậu bị thương, lại là vì cô mới bị thương.

Hoàn Nhĩ mặc kệ xuất phát từ thân phận cùng động cơ thế nào, đều nhất định phải chăm sóc thật tốt cậu.

Cho nên mấy ngày nay, bọn họ cơ hồ là như hình với bóng, mỗi giờ mỗi phút đều ở cùng nhau.

Cậu rõ ràng một tay không có tiện, cũng thích ôm cô.

Lục Lộc không tiếp lời của cô, ngược lại là nói: “Này một vòng thịt mềm nhũn, ôm lấy thật là thoải mái.”

Vừa nghe đến cậu nói như vậy, Hoàn Nhĩ sắc mặt lập tức liền thay đổi.

“Không có thịt, không có!” Cô phồng quai hàm, trừng mắt nhìn cậu, có chút tức giận phản bác.

Cô mỗi ngày đều chú ý thể trọng bản thân, cho tới bây giờ đều không có lơi lỏng.

Huống chi mấy ngày nay, công ty bên kia cũng luôn theo dõi thể trọng của cô, cô dám can đảm ăn lại không dám chịu, nếu ăn sẽ bị mắng rất thảm.

“Được được được.” Lục Lộc theo lời của cô gật đầu, cười khẽ phụ họa nói: “Không có.”

Đúng lúc này, di động Hoàn Nhĩ vang lên.

Có người gọi điện cho cô.

Hoàn Nhĩ lui về sau một bước, cách Lục Lộc hơi xa chút, sau đó mở di động, ấn nghe.

Người bên kia đơn giản nói mấy câu.

Hoàn Nhĩ gật đầu, đáp lại nói “Được”.

” Cô Chu bảo chúng ta đến công ty một chuyến.”

Cach lần kiểm tra lần trước, đã hơn một tháng.

Một tháng này, trường học cũng đã tiến hành kiểm tra một lần, cũng đã có thành tích.

Nhưng kết quả lần khảo sát đó, lại chậm chạp không có đưa ra.

Cũng không có nghe được nửa tiếng gió.

Cả trái tim Hoàn Nhĩ cũng luôn treo lở lửng.

Cô luôn suy nghĩ chuyện gì xảy ra, vô duyên vô cớ kiểm tra, lại vô duyên vô cớ không có kết quả.

Giống như đá chìm đáy biển, không có tin tức.

Dù sao chính là hoàn toàn đoán không ra lãnh đạo bên trên này đang nghĩ cái gì. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hoàn Nhĩ còn nghĩ muốn biết từ chỗ Lục Thành Tông.

Sau này nghĩ lại không tốt lắm.

Nên sẽ không hỏi.

Cái này đột nhiên kêu bọn họ đi công ty, Hoàn Nhĩ theo bản năng liền cảm thấy, nhất định là có chuyện gì muốn nói.

Trong lòng vẫn có chút không yên.

Hai người lúc này vừa vào công ty, lại gặp Quý Mạt cũng từ bên ngoài vào.

Hoàn Nhĩ nhìn cậu một cái, hỏi: “Giáo viên gọi cậu đến?”

Quý Mạt gật đầu.

Vì thế ba người cùng nhau vào phòng họp.

Bên trong Thư Tâm cùng Nhược Thủy đã ở.

Còn có mấy cái giáo viên.

Mấy người sửng sốt một chút, ngồi xuống bên bàn hội nghị.

Chu lão sư ngồi ở đầu, cầm máy tính đang xem cái gì, thấy bọn họ tiến vào gật gật đầu, cũng không nói chuyện.

Mấy người trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ không rõ chân tướng.

Chu lão sư ánh mắt ngưng ở trên màn hình máy tính mặt, nhìn xem thật nghiêm cẩn, đại khái năm phút đồng hồ đi qua, cô ngẩng đầu, nói: “Các em xem trang web của công ty một chút.”

Mấy người nhíu mày nghi hoặc, mở di động, vào trang web.

Trang web ông ty trí đỉnh một cái tin tức —— ” Thành viên thần bí mới lộ diện.”

Hoàn Nhĩ xem ảnh chụp của mình, là ảnh chân dung mới chụp khoảng thời gian trước.

Không khỏi kinh ngạc một trận.

“Này…” Cô ngẩng đầu, nhìn Chu lão sư, yết hầu giống bị nghẹn, không biết nên nói gì.

Cô có nghĩ tới khả năng này.

Nhưng lại cảm thấy không sẽ phát sinh, dù sao lúc trước đều chưa từng có tiền lệ như vậy.

Mọi người cũng đã đoán được chuyện, cho nên hiện đang nhìn đến, cũng không có quá mức kinh ngạc.

“Cũng đã có kế hoạch tốt rồi, sắp tới bắt đầu luyện tập vũ đạo mới, sau đó quay MV, vừa vặn có thể chuẩn bị.”

Cô Chu đem chuyện tiếp theo nói một lần.

“Vậy bảo em đến là có ý gì?” Bên này nói xong nói, Quý Mạt buông tay, bất đắc dĩ hỏi.

Cậu vốn đang ngủ, đột nhiên đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, sốt ruột chạy lại, làm hại cậu tưởng đại sự gì.

Quý Mạt người này, luôn cà lơ phất phơ, bình thường cũng không luyện tập tốt, luôn muốn nhàn hạ.

Giáo viên nói cậu vài câu, cậu liền cười đáp ứng, dù sao sau chưa từng chỉnh được.

Mấy giáo viên đều bó tay với cậu.

Cô Chu nhìn cậu một cái, sau đó đem ánh mắt đặt trên người Lục Lộc.

Ánh mắt ngưng lại, liền không nói gì thêm.

Phản ứng này, biến thành mấy người trong lòng hốt hoảng.

“Trước kia các cậu còn chưa có kế hoạch rõ ràng.”

Cô Chu ngừng một hồi lâu, mới mở miệng, nói: “Hôm nay buổi chiều cùng đi chụp ảnh, tiếp theo có lẽ sẽ một tuần.”

“Này không chậm trễ tập luyện vũ đạo mới, các cậu cùng nhau, trước hết đều đi… phòng luyện tập của Lục Lộc đi, nơi đó lớn.”

Cô Chu càng nói càng không thích hợp, càng nói càng làm cho người ta không hiểu.

Mấy người như vậy nghe, xem như triệt để ngơ người.

Trợn tròn mắt, hai mặt nhìn nhau, trong đầu có vô số ý niệm chạy qua, giống như một đoàn tàu lộn xộn vậy, lại không có biện pháp hiểu rõ ràng.

Vẫn là Quý Mạt mở miệng trước, cả kinh nói: “Ý cô là, bảo chúng em gia nhập nhóm nữ?!” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK