- Huynh xem họ là ai.
Lục Văn Phi quay đầu lại xem thì thấy những bóng người mai phục trong màn đêm đều đã đứng cả dậy. Tất cả đều mặc bạch y, đầu đội bạch mão, đều là những quái nhân sắc diện không giống người. Đêm tối nơi hoang sơn xuất hiện những con người hình dáng kỳ lạ như quái vật, thảo nào khiến Vân Nương thất kinh mặt không còn chút máu.
Nữ lang che mặt cùng hai nữ tùy tùng đều có võ công tuyệt thế nhưng cũng đều là nữ lưu nên thất kinh thoái lùi mấy bước.
Lục Văn Phi tay để trên đốc kiếm, vận mục quang xem xét tỉ mỉ, thì cảm thấy bọn bạch y này, đôi chân dường như không thể co duỗi được, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tiến đến gần bên. Trong bóng tối vô hình, một luồng hàn khí trùng điệp phủ đầy lên mặt. Chàng cảm thấy chấn động nhưng dù gì chàng cũng là nam nhân duy nhất trong đám người này, dù bọn người này là cương thi hoạt quỷ chàng cũng phải cứng rắn ngẩng cao đầu, cho nên ngầm vận chân khí lớn tiếng hỏi :
- Các ngươi là người hay quỷ?
Trong đám bạch y nhân không có tiếng trả lời nhưng thoáng chốc cự lý giữa hai bên không hơn ba trượng.
Lục Văn Phi mở to mắt định thần nhìn kỹ, đột nhiên trong lòng sáng tỏ lớn tiếng nói :
- Ta nghĩ ra rồi, thì bọn ngươi là người của Bạch Cốt giáo.
Vân Nương thất kinh đến nỗi hoa dung thất sắc, qua lời nói của Văn Phi nàng đã phần nào lấy lại bình tĩnh, lẹ làng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hét lớn :
- Không sai, bọn chúng là Bạch Cốt giáo chúng ta không cần phải sợ.
Chỉ nghe trong bóng đêm một giọng cười âm u cất lên :
- Bạch Cốt giáo không đáng sợ nhưng mà đêm nay các ngươi muốn bình yên trở về thì không phải là chuyện dễ.
Lục Văn Phi nghe rõ thanh âm của người đó chính là Đào Hàn Sinh, chàng nổi giận nói :
- Dựa vào đám người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ này thì e rằng không đủ để ngăn cản chúng ta đâu.
Người trong bóng tối đó quả là Đào Hàn Sinh chậm rãi bước ra nói :
- Bách Quỷ Âm Phong trận của bản Giáo độc chiếm Trung Nguyên, dù công lực của ngươi thâm hậu đến đâu chỉ cần một khắc bị vây trong trận, nếu không bị binh đao đả thương thì cũng bị khí âm độc lậnh mà chết.
Lục Văn Phi hừ một tiếng nói :
- Lão có thể dựa vào mấy câu khoa trương đó, có thể dọa được Lục mỗ sao?
Đào Hàn Sinh cười rùng rợn nói :
- Bản Giáo chủ có nói khoa trương hay không một lát sẽ rõ. Đào mỗ vốn không dựa vào miệng lưỡi để tranh anh hùng.
Nữ lang che mặt sầm mặt nói với Lục Văn Phi :
- Bất tất đấu khẩu với lão. Hỏi xem lão đên đây là vì ý gì?
Tuy nàng nói với Lục Văn Phi nhưng Đào Hàn Sinh nghe rất rõ ràng, lão cất giọng âm u nói :
- Bản Giáo chủ đến đây không có ác ý, chỉ muốn cùng cô nương hợp tác.
Nữ lang nói :
- Lão muốn hợp tác cách nào?
Đào Hàn Sinh cười ha hả nói :
- Đương nhiên là việc lấy bảo tàng, lão có thể bày trí Bách Quỷ Âm Phong trận ở cốc nội, sau đó chúng ta sẽ dễ dàng đi lấy bảo tàng.
Nữ lang mỉm cười nói :
- Như vậy có thể bảo đảm không có người xâm nhập sao?
Đào Hàn Sinh ngửa mặt lên trời cười nói :
- Từ trước đến nay, bản Giáo chủ chưa từng thấy qua có người thoát được Bách Quỷ Âm Phong trận này.
Nữ lang cố ý lưỡng lự, suy nghĩ một lát :
- Những kẻ khoa trương hầu hết đều nói quá sự thật, lại nữa bản Công chúa là người có thân phận như thế nào mà cùng bọn tà ma người chẳng người, quỷ chẳng quỷ giao hảo. Ta thấy việc này đừng đề cập đến nữa.
Đào Hàn Sinh chậm rãi bước lên hai bước nói :
- Hiện giờ cô nương có nghĩ tới đã bị vây trong trận rồi không.
Nữ lang nói :
- Thuộc hạ của lão rõ ràng đều là người, ngươi lại cố ý nói bọn họ là quỷ, nghĩ qua cũng đã biết kết cục đêm nay rồi.
Đào Hàn Sinh vừa nghe đã biết ý mỉa mai trong lời nói của nàng nên bực tức nói :
- Nói như vậy thì chúng ta không thể hợp tác được rồi.
Nữ lang nói :
- Đúng vậy. Việc này phải thành ý tình nguyện, nói qua nói lại cũng chỉ là đầu môi chót lưỡi mà thôi.
Đào Hàn Sinh trên mặt đã hiện sát khí, cười kỳ quái :
- Xem ra, cô nương chờ đợi sau khi bản Giáo chủ ra tay thì mới quyết định.
Nữ lang không nhẫn nại được nữa mà nói :
- Lão đã sớm an bày trận thế, lúc nào cũng có thể động thủ. Nhưng mà ta muốn thức tỉnh lão, bất luận lão bắt được ta hay không đều khơi lên một trận đại sát giới.
Đào Hàn Sinh vốn là người đa nghi vừa nghe nói đã khẩn trương hỏi :
- Ngươi muốn nói điều gì?
Nữ lang chỉ vào nữ tỳ bên cạnh nói :
- Ngươi hãy nói rõ với lão, bản Công chúa đã hao phí tinh thần ra sao.
Nữ tì vâng lời, bước lên hai bước nói :
- Lão là người thông minh, Công chúa của chúng ta là thượng khách của Hắc Long bang. Bọn họ dễ dàng nửa đêm để chúng ta ra đi à. Đương nhiên, bên trong đã sớm an bày rồi, nay lão cùng chúng ta giao đấu, thất bại thì không nói gì rồi, bằng có thắng thì quần hùng mai phục bốn bề có thể tha cho lão sao? Một Hắc Long bang đâu đáng để lão quan tâm nhưng còn những lực lượng khác thì sao?
Đào Hàn Sinh không phải là người không biết suy nghĩ, đương nhiên hiểu rõ điều này, trong lòng thấy do dự nhưng ngoài mặt vẫn cứng rắn nói :
- Nếu bản Giáo chủ không có kế sách vạn toàn thì đã không ngăn cản các ngươi. Cuộc đàm thoại đêm nay chỉ cần một lời thôi, ngươi đồng ý hay không đồng ý?
Đúng lúc đó, một bóng trắng chớp ngang, con chim anh vũ mỏ đỏ đã đậu trên vai. Nữ tỳ một mặt mở lồng chìm, một mặt hỏi :
- Bọn họ đến chưa? Công chúa đang muốn trở về nghỉ ngơi.
Anh vũ liên tiếp nói :
- Đến rồi, đến rồi.
Đào Hàn Sinh biết sắp mất thời cơ lập tức chuyển người phi thân lên công thẳng vào mặt nữ lang. Nữ lang dùng tay xua loạn xạ trước mặt không theo chiêu thế nào để ứng phó lại Đạo Hàn Sinh, Đào Hàn Sinh lúc này lao đến như một trận hàn phong trên không phủ xuống. Nữ lang ngay cả thân người cũng không nhích động, ngũ trảo như đạn bắn xuất kình phong nghinh đón thân hình Đào Hàn Sinh phủ xuống.
Đào Hàn Sinh thân còn lơ lửng trên không nghe trong tiếng gió có điều khác lạ vội vã đưa tay đánh ra một chiêu, đồng thời hớp một hơi chân khí, thân hình vội vàng đáp xuống. Dù là như vậy cũng không thoát được chỉ phong quét một đường trên vai. Người lão lắc lư mấy cái mới đứng vững được.
Lão là kẻ hung tàn, sau khi trúng một đòn, sát khí phát lên, hét lên một tiếng, thân hình lại bay lên trước nhưng mà hai nữ tỳ bên cạnh của nữ lang không dễ dàng để lão xuất thủ. Song kiếm phát ra trùng trùngkiếm khí phủ trên đầu lão.
Đào Hàn Sinh là kẻ thức thời biết không thể tấn công quân địch, song chưởng vội biến chuyển bay lượn xuất ra ba chưởng liên tục mới tạm thời phong tỏa kiếm khí của hai nữ tỳ. Hai nữ tỳ này dường như chỉ chuyên việc bảo hộ nữ lang nên mới phát kiếm, chỉ cần quân địch vừa lui đã không truy đuổi. Cả hai thu kiếm về, cùng đứng bên cạnh nữ lang.
Lục Văn Phi đứng cạnh một bên, mấy lần định ra tay cứu viện đều bị Vân Nương âm thầm kéo lại, nói nhỏ :
- Vạn bất đắc dĩ chúng ta mới đối đầu với cường địch này.
Lục Văn Phi nói :
- Tại hạ thật không biết, nàng ta dùng loại huyền công gì?
Vân Nương nói :
- Nàng này tất nhiên có lai lịch bất phàm. Nàng không giống kẻ hồ đồ. Chắc là có thâm ý khác.
Đào Hàn Sinh hai lần bị kiếm thế bức bách thoái lui, thập phần phẫn nộ, song chưởng giơ lên định ra tay lần nữa. Chợt bên tai nghe lời nói của Vân Nương trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, nén lửa giận, trầm giọng nói :
- Quả thật cô nương không muốn cùng bản Giáo hợp tác phải không?
Nữ lang che mặt nói :
- Lúc này nếu ta đồng ý chẳng hóa ra vì sợ lực lượng của lão mà phải thỏa hiệp sao, nếu muốn bàn việc này, theo ta nên chờ cơ hội khác.
Đào Hàn Sinh nói :
- Nói như vậy thì cô nương đã đồng ý rồi.
Nữ lang hỏi lại :
- Ai đồng ý? Nhưng mà bản Công chúa có thể suy nghĩ lúc mà có thể cùng ngươi hợp tác ta sẽ phái người đến thông báo.
Đào Hàn Sinh tự biết có miễn cướng cũng vô vọng, lão thừa cơ xuống nước :
- Chúng ta dùng lời này để ước định. Đêm nay bảo Giáo chủ tự nguyện cho các ngươi một cơ hội.
Nữ lang cười lạnh nói :
- Sao ngươi không nói bản Công chúa đã vén lưới tha cho ngươi một lần.
Nàng này thật cuồng ngạo không chỗ nào chịu lép vế, dường như hoàn toàn không để Bạch Cốt giáo vào mắt.
Đào Hàn Sinh bình nhật vốn là hung ma, giết người không gớm tay, đêm nay lại khác với bình thường, trước sau lão không nổi nóng, tay áo phất ra, đám người kỳ quái kia rút lui, còn lão cũng phi thân vào bóng đêm.
Hung đồ của Bạch Cốt giáo tản đi, thì một đám hán tử rầm rộ phi thân đến rồi cùng dừng bước trước mặt nữ lang che mặt. Nữ lang hừ lên một tiếng nói :
- Các ngươi đã đi đâu? Các ngươi thật đáng bị trừng phạt.
Hán từ dẫn đầu khom lưng nói :
- Bọn thuộc hạ đều chờ đợi ở gần đây, chỉ vì không nghe tiếng gọi nên không dám mạo muội đến đây nghinh tiếp.
Nữ lang che mặt khoan thai bước vào trong kiệu, vẫy tay chào Lục Văn Phi và Vân Nương :
- Nhọc lòng nhị vị hộ tống, hiện giờ quý vị có thể về được rồi.
Lục Văn Phi gật đầu nói :
- Cô nương bảo trọng, thứ lỗi tại hạ không tiễn xa.
Vân Nương nhìn chiếc kiệu đi như bay thì nói :
- Người này không muốn chúng ta đi đến nơi của nàng.
Lục Văn Phi nói :
- Thế cũng không nên trách chúng ta cùng nàng vốn không thâm giao, tất nhiên phải phòng bị chứ.
Vân Nương nói :
- Muội lo lắng cho nàng ta, sớm muộn gì nàng cũng gặp phải rắc rối.
Lục Văn Phi cười lạnh nói :
- Điều này có thể nói xem binh thư đã rơi lệ, thay người mà lo toan.
Vân Nương không phục nói :
- Những điều muội nói có điều gì không phải?
Lục Văn Phi cười nói :
- Cô nương thay người ta lo âu như vậy thật phí sức. Nàng ta nếu không có chỗ dựa vững chắc sao dám kiêu căng như vậy?
Vân Nương trầm tư một lát nói :
- Tiểu muội cũng cảm thấy hành động của nàng thập phần khả nghi. Nếu như trên người nàng có giữ mật đồ không thể dễ dàng lộ diện như vậy.
Lục Văn Phi gật đầu, chợt trong bóng đêm vang lên một giọng già nua :
- Các ngươi đêm nay thật là gặp chuyện cực kỳ nguy hiểm. Về sau không được như vậy nữa.
Vân Nương nghe ra thanh âm của Mang Tẩu, nàng cao giọng nói :
- Phụ thân sao cũng có mặt ở đây?
Chỉ thấy bóng người loáng lên, Tuyết Sơn Mang Tẩu đã xuất hiện trước mặt. Lục Văn Phi vô cùng kinh dị cảm thấy lão mù này thật là người phi thường, mù cả hai mắt nhưng còn hơn kẻ sáng mắt.
Sau khi Tuyết Sơn Mang Tẩu xuất hiện, lão trách mắng hai người :
- Hai con thật là quá sơ xuất, sao lại có thể dễ dàng đồng ý việc hộ tống?
Lục Văn Phi nói :
- Nàng là một nữ nhi yếu đuối, đêm tối đi đường nên đưa tiễn nàng một đoạn có điều gì trở ngại?
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười lạnh nói :
- Tiểu điệt có biết bao nhiêu những đôi mắt hổ dữ rình mò nàng trong bóng tối không? Các con khinh xuất đáp lời hộ tống, vạn nhất quần hùng phát động tấn công, hai con sẽ ứng phó thế nào?
Lục Văn Phi nhớ lại việc vừa rồi, cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hối hận lẽ ra lúc đó mình không nên nhận lời như vậy.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lại nói :
- Hạ Long Tường là người sáng suốt, nếu như lão không cảm thấy sự tình gay góc thì cũng là đoán định trên người nàng ta không có mật đồ, cho nên không khinh xuất ra tay mới tỏ vẻ đường đường chính chính như vậy.
Vân Nương nói :
- Phụ thân, mật đồ trên người của nàng cuối cùng là giả hay thật?
Tuyết Sơn Mang Tẩu trầm ngâm nói :
- Tám phần là giả.
Vân Nương nói :
- Sao phụ thân biết được mật đồ của nàng là giả?
Tuyết Sơn Mang Tẩu lắc đầu, cảm khái nói :
- Trên giang hồ không việc gì là không có. Nàng này nếu thật là hậu nhân của Tấn vương, nàng ta không thể đến Thái Hành đúng lúc quần hùng nơi đây tụ hội. Không chừng nàng giả mạo Công chúa hậu nhân của Tấn vương.
Lục Văn Phi nói :
- Nàng dựa vào mật đồ giả mà khuấy động võ lâm không chỉ vô bổ đối với thực tế, còn có thể dẫn dắt mọi người hiểu lầm nàng. Người thông minh tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Tuyết Sơn Mang Tẩu gật đầu :
- Hiền điệt nói như vậy cũng đúng, chỉ vì lúc này chính là lúc quần hùng đấu tranh cắn xé nhau. Hướng đi của nàng tất có thêm nguy hiểm. Chúng ta chờ để xem không quá vài ngày ắt có biến cố.
Lục Văn Phi nhẹ giọng nói :
- Lúc này, vãn bối thật không biết làm gì mới tốt. Nếu vãn bối không có cách lấy lại báu vật đã mất thì phải đắc tội với phụ mẫu dưới cửu tuyền.
Tuyết Sơn Mang Tẩu không phải trong lòng không khẩn trương chỉ vì lão là người lão luyện thông đạt, biết rằng có khẩn trương cũng vô ích, cho nên ôn hòa an ủi :
- Đồ vật đã mất đi, gấp cũng không tác dụng. Lão tin rằng có một ngày sẽ lấy về được.
Trầm ngâm một lát lão lại nói :
- Trời sắp sáng rồi hay là chúng ta trở về tính kế lâu dài. Đứng giữa nơi hoang dã không phải là biện pháp.
Ba người trở về sơn thôn cùng nhau luyện tức dưỡng thần. Lúc sau trời đã sáng rõ. Lục Văn Phi lòng mang tâm sự, sao có thể nằm yên cho được, vận tức một lức, lập tức ngồi dậy, một mình ra khỏi thôn ngoại. Trong lòng không ngừng tính toán cảm thấy việc này chỉ còn cách tìm được nghĩa huynh Vương Tôn mới có thể hỏi cho ra những uẩn khúc trong lòng.
Trong lúc đang lưỡng lự thì thấy một bóng người từ trong rừng phi thân đến chính là nữ tỳ Đông Mai của Vương Tôn. Đông Mai bước đến mỉm cười với chàng :
- Kính chào nhị gia.
Lục Văn Phi như bắt được vàng, bước vội lên hai bước hỏi :
- Chủ nhân của ngươi hiện ở nơi đâu?
Đông Mai đáp :
- Tiểu tỳ phụng mệnh chủ nhân đến thỉnh nhị gia. Mau theo tiểu tỳ.
Lục Văn Phi nói :
- Nàng chầm chậm bước để tại hạ đi thông báo với Công Tôn tiền bối một tiếng.
Đông Mai nói :
- Không cần đâu. Sự tình rất là khẩn cấp.
Lục Văn Phi còn đang chần chừ, suy nghĩ một lát, cuối cùng theo Đông Mai đi lên phía trước. Đi ước khoảng một dặm đường đến một khoảng rừng thanh tịnh hoang vắng. Nhìn thấy Vương Tôn đang ngồi dưới gốc một cổ tùng, vội vã bước lên hai bước cao giọng nói :
- Đại ca, người vẫn bình an chứ?
Vương Tôn thong thả quay đầu lại nói :
- Hiền đệ mấy hôm nay nhất định là thầm mắng ngu huynh là người có tâm xấu xa, đã gạt đi mật đồ của đệ lại không thèm lộ diện.
Lục Văn Phi đỏ mặt ngượng ngùng nói :
- Tiểu đệ từng hoài nghi người giả mạo sư phụ chính là Bạch Hồ đại thúc.
Vương Tôn mỉm cười nói :
- Đệ đoán thật không sai. Chỉ có lão mới đủ tài mạo danh lệnh sư, những người khác không cách gì giả mạo được.
Lục Văn Phi nói :
- Như vậy, mật đồ chính là do lão lấy đi?
Vương Tôn gật đầu nói :
- Đệ đừng nên lo lắng, lão chính là người đang giữ bản mật đồ thứ nhất. Bởi vì hành tích của Tuyết Sơn Mang Tẩu đã lộ, đệ cũng sắp rơi vào nguy hiểm nên mới dùng hạ sách như vậy.
Lục Văn Phi tuy thập phần tôn kính nghĩa huynh nhưng vì sự việc trọng đại, chàng không thể khinh xuất tin tưởng, chậm rãi nói :
- Bạch Hồ đại thúc chính là người đang giữ mật đồ thứ nhất thì có thể nói ra sự thật, hà tất phải dùng thủ đoạn như vậy.
Vương Tôn thở dài nói :
- Nếu như âm thầm giao lại bức mật đồ sao khiến được quần hùng không còn nghi ngờ Mang Tẩu, chỉ còn cách công khai cướp đoạt mới khiến tin tức truyền ra khiến quần hùng tin là sự thật.
Lục Văn Phi nói :
- Đại ca tìm đệ phải chăng vì việc đi lấy bảo tàng?
Vương Tôn lắc đầu nói :
- Nói thì nghe dễ nhưng nếu lấy bảo tàng cũng không phải lúc này.
Lục Văn Phi hỏi :
- Không phải thương lượng việc tìm bảo tàng phải chăng là chuẩn bị trả mật đồ cho đệ?
Vương Tôn hỏi lại :
- Chưa đúng lúc đi tìm bảo tàng, đệ cần mật đồ làm gì?
Lục Văn Phi cười lạnh nói :
- Tiên phụ nhận sự ký thác của cố chủ, lúc lâm chung tha thiết dặn dò đệ hết lòng hoàn thành di mệnh của cố chủ. Tuy đại ca không phải người ngoài, tiểu đệ cũng cảm thấy không yên tâm. Theo đệ, mật đồ phải luôn ở bên mình mới đúng.
Vương Tôn ngẩn người nói :
- Nói như vậy hiền đệ nghi ngờ huynh?
Lục Văn Phi nói :
- Không phải tiểu đệ chí khí hẹp hòi, chỉ vì đây là di vật của Tấn vương, không thể không cẩn thận.
Vương Tôn nói :
- Thế cũng không trách hiền đệ, nhưng mà huynh muốn hỏi đệ một điều, năm đó lúc lệnh sư nhận di mệnh của Tấn vương, Tấn vương có từng nói qua sau này đem di bảo giao cho người nào không?
Lục Văn Phi ngẩn người :
- Điều này chưa từng nói qua. Nhưng chiếu theo tình lý đương nhiên là hậu nhân của người.
Vương Tôn mỉm cười nói :
- Tấn vương thê thiếp rất nhiều thì cuối cùng đệ sẽ giao cho ai?
Lục Văn Phi nói :
- Đương nhiên giao cho thế tử, nếu không có thế tử thì dựa vào trưởng ấu mà phân biệt.
Vương Tôn nói :
- Tạm thời chúng ta khoan hãy nhắc đến chuyện này. Ngu huynh mời đệ đến đây là để báo cho đệ biết việc kinh người, bảo tàng đã bị người ta lấy mất rồi.
Lục Văn Phi nghe nói như sét đánh, hồi lâu mới cất giọng :
- Lời này có thật chăng?
Vương Tôn gật đầu nói :
- Ngu huynh sao dám gạt đệ, nhưng lúc này đệ phải bảo mật không được tiết lộ với Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Lục Văn Phi lấy làm lạ hỏi :
- Sao vậy?
Vương Tôn thở dài nói :
- Sự tình bên trong vô cùng phức tạp, trong nhất thời khó giải thích rõ ràng. Mấy ngày nay ngu huynh đang truy tìm việc này. Nếu đệ đem chuyện mất bảo tàng lan truyền ra ngoài đối phương tất sẽ cảnh giác, như thế rất khó cho việc điều tra.
Lục Văn Phi gật đầu :
- Đã như vậy, tiểu đệ quyết không tiết lộ đến người thứ ba.
Vương Tôn lấy kim bài từ trong người đưa cho Lục Văn Phi nói :
- Bảo tàng đã mất, vật này không còn tác dụng, nếu đệ nhất định muốn lấy về thì cứ cầm đi.
Lục Văn Phi xòe tay nhận lấy kim bài cho vào trong bao kiếm từ tốn nói :
- Năm đó, Tấn vương phân mật đồ thành ba miếng, phó thác cho ba người, theo lý không thể có một bản đồ toàn phần khác. Người cướp đi bảo tàng không biết lấy được mật đồ ở đâu?
Vương Tôn nói :
- Đây là việc mười năm về trước, lúc đó huynh đệ ta đều là hài đồng, bây giờ chỉ dựa vào những việc mông lung đó để truy tìm thì thật tốn nhiều tâm huyết.
Lục Văn Phi nói :
- Trong ba người, tuy tiên phụ mất sớm nhưng Bạch Hồ Tử đại thúc và Tuyết Sơn Mang Tẩu đều kiện an, hai người họ phải biết chứ?
Vương Tôn lắc đầu nói :
- Họ tuy là môn hạ thân tình của Tấn vương nhưng không được tự tiện đi vào nội cung sao có thể biết được bí mật trong phủ?
Lục Văn Phi tỉnh ngộ nói :
- Đại ca cho rằng vấn đề xuất phát từ đám phi tần chăng?
Vương Tôn nói :
- Chúng ta không thể không điều tra từ phía này.
Lục Văn Phi nói :
- Gần đây ở Thái Hành, một vị tự xưng là Công chúa, dường như nàng ta cũng có một phần mật đồ không biết là thật hay giả?
Vương Tôn nói :
- Nàng tự xưng là Công chúa đương nhiên phải có lai lịch, còn mật đồ giả hay thật không ai minh bạch.
Lục Văn Phi nói :
- Tự nàng ta phải rõ.
Vương Tôn mắt sáng long lanh, từ tốn nói :
- Theo ngu huynh đoán định tự nàng cũng cho mật đồ đó là thật.
Vương Tôn cầm một viên đá, ném vào dòng nước trước mặt, cảm khái nói :
- Đừng nên xem Đào Hàn Sinh là người cùng hung cực hiểm có hại cho võ lâm, thực tế cũng giống như hòn đá vừa rồi bị ném vào dòng suối chỉ có thể gợn lên vài sóng nhỏ đâu thể tạo nên phong ba. Cái đáng sợ nhất chính là những đợt sóng ngầm án phục trong lòng nước kia.
Lục Văn Phi biết Vương Tôn đang có một kích động về những chuyện khác mà nói lời này, nhưng chàng không tiện truy vấn, vòng tay cáo từ :
- Tiểu đệ ra ngoài đã lâu, sợ rằng phụ tử Tuyết Sơn Mang Tẩu lo lắng, để phải về thôi.
Vương Tôn nói :
- Nhớ kỹ, trước mặt phụ tử của lão nhất thiết không được đề cập đến việc gặp ngu huynh. Lão này thường tự cho mình thông minh nhưng đôi lúc cũng lỡ việc.
Lục Văn Phi nói :
- Tiểu đệ không nhắc đến là được rồi.
Chàng về đến nơi trú ngụ thấy Mang Tẩu và Vân Nương đang chờ đợi trong thảo đường. Vân Nương vừa gặp mặt chàng đã trách :
- Vừa sáng sớm đại ca đã đi đâu vậy cũng không cho hay một tiếng khiến người ta lo muốn chết.
Lục Văn Phi mỉm cười :
- Tại hạ đâu phải đứa bé, sao phải lo sợ như vậy?
Mang Tẩu nói :
- Tình hình lúc này hiểm ác cũng không trách Lục hiền điệt lo lắng.
Lục Văn Phi không tiện nói nữa, mỉm cười ngồi xuống cạnh bên Mang Tẩu, nhấp trà không nói gì đến nghĩa huynh.
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Lão hủ nhiều lần suy nghĩ, cảm thấy mật đồ trong người của nữ lang che mặt hết tám phần là thật.
Lục Văn Phi giật mình nói :
- Tiền bối dựa vào đâu để mà đoán đinh đó là mật đồ thật?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Tấn vương là thân vương không thể không có phi tần, càng không thể không có nữ nhi.
Lục Văn Phi nói :
- Sao tiền bối lại nói đến chuyện thê thiếp của Tấn vương, e rằng đã đi xa vấn đề.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lắc đầu :
- Không, không đây chính là việc chúng ta cần hiểu rõ, sao lại cho rằng lạc đề?
Lục Văn Phi trước sau cũng ngơ ngác không hiểu vì sao lão đề cập đến chuyện này.
Tuyết Sơn Mang Tẩu thở dài nói :
- Vậy cũng không trách được, các con tuổi trẻ nông cạn tự nhiên khó hiểu được đạo lý bên trong.
Lão cao giọng nói :
- Năm đó, Tấn vương không đem hậu sự phó thác cho gia nhân mà giao cho môn hạ chúng ta, chính vì sợ rằng bọn con cháu phi tần sinh lòng tranh chấp.
Lục Văn Phi cười nói :
- Lẽ nào Tấn vương muốn các vị tiền bối đứng ra chia phần cho bọn họ.
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Đương nhiên là muốn chúng ta thay người an bày. Về sau tránh đi một trường tranh đoạt.