- Hay là chúng ta tìm sai chỗ?
Quỳnh Châu nói với Yên Sơn :
- Gia sư dặn dò huynh muội tiểu nữ tìm kiếm Bích Vân công chúa. Còn Công chúa hiệu là Yên Sơn chắc rằng bọn tại hạ đã lầm người. Tiểu nữ xin cáo từ.
Yên Sơn công chúa “hừ” một tiếng khoát tay :
- Đi đi!
Ô Văn Hoa lại khom người thi lễ, rồi cùng Quỳnh Châu chậm rãi bước ra khỏi nội thất, đang định phi thân lên mái nhà đột nhiên thấy trên mái hiện có bốn tên hắc y nhân đang đứng. Mỗi một tên trong tay đang cầm một thanh cương đao sáng lấp lánh, bất giác ngẩn người.
Hắc y nhân cười âm u nói :
- Đêm nay đến kỳ anh em ngươi gặp tử thần, mau lên đây gặp ta mà nhận số mạng.
Ô Văn Hoa phẫn nộ, trường kiếm rút ra. “Vù” một tiếng phi thân lên mái nhà. Quỳnh Châu cũng phi thân theo.
Yên Sơn công chúa trong nội thất nhướng đôi mày ngài dặn dò :
- Mấy tên này truy đuổi Ô Văn Hoa, không thể để bọn chúng sống sót trở về.
Hai nữ tỳ đồng thanh vâng lời. Song song từ phía cửa sổ sau bay ra. Lục Văn Phi cũng phi thân lên mái ngói. Chàng biết huynh đệ Văn Hoa võ công kỳ ảo, muốn xem bọn họ cách nào đối phó với Loan đao.
Song phương đang ở thế “kiếm bạt cung trương”. Huynh đệ Văn Hoa lấy hai chống bốn. Lục Văn Phi thấy thức cử đao của Hắc y nhân giống hệt như hai nữ tỳ đã truyền dạy cho mình, bất giác chấn động, lại nhìn kiếm thức của huynh muội Văn Hoa khác lạ.
Chàng đã nhìn thấy thủ thế của hai người tuy nghiêm ngặt nhưng không đủ để ứng phó một kích lôi đình, nhưng chàng không dám lên tiếng chỉ điểm bọn họ vì sợ làm phân tán lực chú ý của Văn Hoa.
Thình lình, Hắc y nhân hét lên một tiếng. Một người bên tay phải xông lên trước. Loan đao cử lên lượn vòng trên đầu Văn Hoa bổ xuống.
Ô Văn Hoa cũng hét to một tiếng, huy động trường kiếm nghinh đón, chỉ nghe mấy tiếng chan chát của binh khí va chạm nổi lên rồi hai người phân ra. Ô Văn Hoa lảo đảo thối lui ba bước. Một mảnh khăn trên đầu đã bị cắt đứt, cánh tay cũng bị nhuộm đỏ.
Sau khi Hắc y nhân xuất kích một đao, nhanh nhẹn lui về. Tên Hắc y nhân thứ hai lại cử đao lên tấn công về phía Quỳnh Châu.
Lúc Quỳnh Châu thấy Văn Hoa gặp phải thế công kích tới, kiếm thức của nàng vội thay đổi từ thủ trở thành công. Trường kiếm vẽ lên một đạo hào quang bổ về phía Hắc y nhân thứ hai, hầu như song phương đồng thời xuất thủ, chỉ thấy đao quang chập chùng, một tiếng “vù” nổi lên, trường kiếm trong tay Quỳnh Châu chấn động rơi xuống. Còn may thân thủ nàng uyển chuyển uốn người theo thế đao từ trong bóng đao quang trùng trùng phi người trở ra.
Hắc y nhân thứ ba và thứ tư đã đứng trước mặt hai Hắc y nhân vừa thoái hồi, song đao nhất cử, đồng lượt tấn công Ô Văn Hoa.
Lục Văn Phi biết huynh muội gã đã bị thương, khó bề chống đỡ một kích của song đao. Lập tức trường kiếm tuốt ra, bay người đến hắc y nhân thứ ba mà nghinh chiến, đồng thời với lúc Văn Phi gia nhập vào trận chiến cũng có hai bóng người đáp xuống mái ngói, chính thức vội thay đổi từ thủ trở thành công.
Trường kiếm vẽ lên một đạo là Lộng Ngọc và Thái Phồn.
Thái Phồn lăm lăm trường kiếm trong tay đỡ đao của Hắc y nhân thứ tư. Còn Lộng Ngọc tấn công về phía hắc y nhân thứ nhất và thứ hai.
Chỉ nghe một tiếng la thảm thiết, Hắc y nhân thứ nhất đã bị một kiếm của Lộng Ngọc đâm ngã. Tên thứ hai phẫn nộ hét to một tiếng, song đao cử lên, dũng manh lao về Lộng Ngọc.
Thân pháp Lộng Ngọc uyển chuyển như liễu, uốn người theo thế tấn công của đối phương mà nhập nội.
Hắc y nhân đâm vào khoảng trống đã bị mất đà, sao đỡ được một kích nhập nội của Lộng Ngọc, một tiếng kêu thê thảm lại vang lên, gã đã bị trường kiếm đâm sâu vào ngực.
Cạnh bên, Lục Văn Phi ứng thí với Hắc y nhân thứ ba. Tên này tự kiêu Loan đao vô địch có xem Lục Văn Phi ra chi, hắn hét to một tiếng cử đao đâm thẳng.
Lục Văn Phi thấy lực đạo của gã thập phần dũng mãnh, chàng vội cử kiếm điểm tới đồng thời hất lên. Một kích lôi đình vạn quân của đối phương đã bị kiếm này hóa giải. Mũi đao lệch sang bên để lộ sơ hở.
Lục Văn Phi lần đầu thử kiếm pháp đã thu được kết quả, tinh thần phấn chấn, hét to một tiếng, một chiêu thức phóng thẳng phía trước. Một tiếng thét vang lên, trường kiếm đã đâm thẳng vào ngực Hắc y nhân. Tả chưởng của chàng nhẹ nhàng phất lên, Hắc y nhân văng ra, rơi nhào xuống đất.
Ba Hắc y nhân gần như đồng thời chết cùng một lúc. Tên thứ tư Loan đao vừa cử định tấn công Thái Phồn, đột nhiên nghe phía sau mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, quay đầu lại xem thấy ba tên đồng bọn đã nằm sóng sượt dưới đất, không giấu vẻ kinh hoàng, run rẩy thu đao lại, quay đầu chạy mất.
Thái Phồn trường kiếm rượt theo. Từ nội thất truyền ra giọng nói của Yên Sơn công chúa :
- Tha cho hắn, không cần truy đuổi.
Lúc này, huynh đệ Văn Hoa song song chạy đến, nét mặt kích động nói :
- Tại hạ nhất thời bất cẩn bị chúng đả thương, thật hổ thẹn quá mức.
Lục Văn Phi an ủi :
- Thắng bại là lẽ thường tình, Ô huynh bất tất để trong lòng.
Ô Văn Hoa ra vẻ chưa phục hừ một tiếng nói :
- Đao pháp bọn này tà khí, sớm tối tại hạ cũng nghĩ ra cách phá giải chúng.
Dứt lời cùng Quỳnh Châu phi thân vào bóng tối.
Lục Văn Phi biết gã nhất định vô cùng buồn bã, chàng không nén được thở dài một tiếng.
Lúc này, Yên Sơn công chúa chậm rãi bước ra thong thả nói :
- Các người tuy đã giải được đao pháp của bọn chúng, nhưng chăng qua đây chỉ là nhân vật hạng ba, hạng tư. Những tay cao thủ vẫn còn chưa lộ diện.
Thái Phồn còn chưa hạ được một Hắc y nhân trong lòng bất phục nói :
- Sao Công chúa không cho tiểu tỳ truy đuổi gã?
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
- Lưu lại một tên sống sót để truyền tin cũng tốt, cho chúng biết chúng ta có cách phá giải Loan đao. Chí ít cũng thâu được chút hiệu quả khiến bọn chúng phải nể sợ.
Lục Văn Phi nhìn sắc trời, cáo từ nói :
- Tại hạ phải đi đây.
Yên Sơn công chúa nghiêm mặt nói :
- Hiện thời, thù bạn chưa phân. Địch nhân có thể bất ngờ ra tay. Hành động sau này càng nên chú ý.
Lục Văn Phi nghiêng người nói :
- Chẳng dám phiền Công chúa dặn dò, tại hạ tự biết cẩn thận.
Yên Sơn công chúa lại nói :
- Về sau không cần đa lễ như vậy. Chúng ta nên giảm đi điều lễ nghĩa để có thêm chút tình thân mật.
Lục Văn Phi nói :
- Công chúa là kim chi ngọc diệp, tại hạ vốn là kẻ sơn dã thô nhân, sao dám như vậy.
Yên Sơn công chúa nét mặt hiện vẻ thất vọng cảm khái nói :
- Từ nhỏ, những người tôn xưng ta là Công chúa, nhưng ta tự cảm thấy cũng giống như những người xung quanh đâu có gì khác nhau, sao cứ cố phân biệt cao quý với thấp hèn thật không công bằng.
Lục Văn Phi tiếp lời :
- Chỉ vì trời đã sắp đặt thân phận cô nương đã là Công chúa.
Yên Sơn công chúa thở dài một tiếng nói :
- Một người sinh trưởng thuộc vương hầu khanh tướng không nhất định là vận phúc. Ngươi thấy có đúng không?
Lục Văn Phi không muốn đàm luận với nàng những điều này nên gật đầu :
- Lời Công chúa cũng có lý.
Yên Sơn công chúa lại nói :
- Phụ thân ngươi vì chuyện của bản cung mà gặp hại, ta nhất định nghĩ cách phục thù.
Lục Văn Phi cảm kích nói :
- Đa tạ tâm ý của Công chúa. Nhưng báo phụ thì chính là việc của nhi tử đâu dám phiền đến người khác.
Yên Sơn công chúa nói :
- Cũng được nhưng ta sẽ giúp ngươi vang danh lập nghiệp trên giang hồ.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Tại hạ bình sinh không ham danh lợi. Có thể báo được phụ thù thì đã lấy làm mãn nguyện, nào dám cuồng tưởng xưng bá xưng tôn.
Yên Sơn công chúa khoát tay nói :
- Việc này sau hãy bàn tiếp, ngươi đi đi.
Lục Văn Phi khom người nói :
- Cáo từ.
Chàng vội quay người chạy nhanh ra ngoài, bên tai còn thoáng nghe tiếng thở dài của Yên Sơn, trong lòng cảm thấy không hiểu nghĩ thầm :
“Nàng từ nhỏ được nuôi nấng yêu chiều, tính tình cao ngạo cực kỳ, vì sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi, biến thành đa sầu đa cảm như vậy?”
Lục Văn Phi ra khỏi cổ tự, phi thân về phía Hắc Long bang.
Hắc Long bang Hạ Long Tường đang cùng Trịnh Trọng Hổ, Dịch Hiểu Thiên nghị sự, nhìn thấy chàng đến vội vã mời ngồi, rồi hỏi :
- Lục huynh đệ khẩn trương đến tệ Trang tất có sự cố?
Lục Văn Phi vòng tay thi lễ ngồi xuống rồi nói :
- Quả thật, tại hạ có việc mới đến quý Bang.
Hạ Long Tường cũng ngồi xuống :
- Lục huynh đệ có việc gì cứ nói thẳng đừng ngại.
Lục Văn Phi gật đầu nói :
- Tại hạ đến đây là phụng mệnh Yên Sơn công chúa.
Hạ Long Tường lộ vẻ hoài nghi hỏi :
- Yên Sơn công chúa mà Lục huynh đệ nói là ai?
Lục Văn Phi nói :
- Chính là nữ lang che mặt.
Hạ Long Tường trầm tư một lát nói :
- Nàng cử chỉ cao quý, thông minh trí tuệ hơn người tất có lai lịch, không ngờ rằng là hậu nhân Tấn vương.
Lục Văn Phi nói :
- Nàng tự xưng là Công chúa, nghĩ rằng không thể sai.
Hạ Long Tường suy nghĩ một lát, bỗng đứng dậy nói :
- Khoan đã, việc này có chỗ kỳ quặc. Chúng ta không nên khinh suất tin bừa.
Lục Văn Phi nghe nói, tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao?
Hạ Long Tường thong thả nói :
- Nghĩ đến Tấn vương, tuy địa vị thuộc hàng thân vương, nhưng từ lúc cung vi khởi biến, triều đình đã coi là phản thần, dù có hậu nhân cũng mai danh ẩn tích, tránh phải vạ lây. Ngày nay nữ lang này công nhiên tự xưng là Công chúa, muốn cho mọi người biết rõ đương nhiên là việc khác thường, ai chẳng sinh lòng nghi ngờ.
Lục Văn Phi suy nghĩ hồi lâu thấy lời này cũng có lý nhưng nghĩ đến việc nàng truyền thụ võ công lại không phải là giả nên đem hết những chuyện truyền thụ đạo phápmà nói ra một lượt.
Hạ Long Tường cười nhạt nói :
- Chỉ sợ, Lục huynh đệ lịch duyệt giang hồ còn ít, dễ dàng bị người lợi dụng.
Lục Văn Phi không phục nói :
- Quả thực, tại hạ đã học được cách phá giải Loan đao, nếu nàng có dụng tâm khác đã không cho tại hà truyền thụ đến người khác.
Hạ Long Tường hồi lâu mới thở dài nói :
- Tại hạ từ lâu đã nghe Tấn vương là nhất đại hiền vương nhưng chỉ là tai nghe chưa từng mắt thấy. Môn hạ thực khách của người trùng trùng như mây, kỳ năng dị sĩ cực nhiều, tất cả đều là thượng khách. Từ mặt chính diện mà nói, người lễ hiền đãi sĩ có phong cách Mạnh Thường Quân nhưng từ mặt phản diện mà nói có thể đang có dụng tâm khác.
Lục Văn Phi vì phụ thân là môn hạ của Tấn vương, đương nhiên tâm lý nghiêng về phía Tấn vương cho nên lắc đầu nói :
- Việc này có liên quan gì đến Tấn vương, Bang chủ nói quá xa rồi.
Hạ Long Tường gật đầu nói :
- Tại hạ nhận định như vậy tự biết là việc không nên, chỉ vì lão và huynh đệ chưa từng thấy qua Tấn vương những người khác cũng vậy nên rất khó bình luận, nhưng có một việc tuyệt đối không phải giả là Tấn vương thiên tính thông minh, người nhiều mưu kế lại đã từng thu thập rất nhiều võ công các phái, sau đó vận dụng tài trí bổ sung, sửa đổi thành một cuốn bí kíp kinh người.
Lục Văn Phi nói :
- Việc này tại hạ đã nghe qua rồi, đây chỉ có thể chứng minh Tấn vương yêu chuộng võ công, việc này không có hại đến nhân cách.
Hạ Long Tường thở nhẹ một tiếng nói :
- Đế vương đa nghi từ cổ đến nay đó là điều tự nhiên. Tấn vương gặp họa này là lẽ tự nhiên, nhưng từ sau ông ta chết cũng không có một người nào giải oan hay phục thù, xét ra thật đáng nghi ngờ.
Lục Văn Phi nói :
- Bang chủ càng nói càng xa vời, quả thật tại hạ càng nghe càng hồ đồ.
Hạ Long Tường nói :
- Việc này chúng ta có hai cách giải thích: một chánh diện mà nói, đó là vì Tấn vương muốn bảo toàn thanh danh, trước khi lâm chung đã nghiêm khắc cảnh cáo thuộc hạ không được cuồng động. Theo mặt phản diện mà thấy, người đã âm thầm an bày trong bóng tối ra lệnh thuộc hạ một mặt nuôi dưỡng cô nhi, một mặt chiêu binh mãi mã, bồi dưỡng thực lực. Sau khi đã lo liệu chu toàn, lực lượng hùng mạnh nổi dậy một lần dựng lên đại nghiệp.
Lục Văn Phi cười lạnh nói :
- Đây cũng là thường tình con người, Bang chủ không nên dị nghị.
Hạ Long Tường nói :
- Nhưng trở lại lời nói vừa rồi, chúng ta không thể không cho rằng việc ngộ nạn của Tấn vương là do người mang dị tâm, nhưng đột biến Thái Hành ngày nay cũng là người của phủ Tấn vương, ý muốn Đông Sơn tái khởi, đầu tiên tạo thành một thế lực vững mạnh trong võ lâm.
Lục Văn Phi có chút tỉnh ngộ hỏi :
- Hay là Bang chủ hoài nghi Yên Sơn công chúa là giả mạo?
Hạ Long Tường nói :
- Không chỉ là giả mạo mà còn là đồng đảng với người trong cổ lăng. Bọn chúng muốn mượn nữ lang này làm tai mắt, dò xét xem lòng tôn kính trung thành của võ lâm đối với Tấn vương như thế nào. Như các phái võ lâm còn có lòng hoài niệm Tấn vương, nhất định đối với hậu nhân của người thập phần tôn kính. Vì vậy, nàng ta mới dùng thủ đoạn này khiến người trong võ lâm trở thành chỗ sở dụng của nàng ta.
Lục Văn Phi suy nghĩ một lát nói :
- Bang phái võ lâm như rừng, dù nàng ta được sự đồng tình của một số người nhưng không thể chiếm được toàn bộ.
Hạ Long Tường nói :
- “Nhược tử cường tồn” vốn là chân lý bất di bất dịch trên giang hồ. Ngoài chuyện nàng mượn danh hiệu của Tấn vương ra có thể có một thế lực hùng hậu hậu thuẫn, chờ đến lúc mọi người phát giác ra thì đã không còn cách nào cứu vãn.
Lục Văn Phi cảm thấy giận dữ nói :
- Nói như vậy tại hạ đã bị nàng ta lợi dụng?
Hạ Long Tường vội vã khoát tay nói :
- Chẳng qua, tại hạ xét đoán như vậy, Lục huynh đệ đừng quá kích động, chỉ cần chúng ta âm thầm lưu tâm quan sát nhất cử nhất động của nàng ta là được rồi.
Lục Văn Phi bớt giận, suy nghĩ một lát cảm thấy lời nói của Hạ Long Tường đã có sự cân nhắc cẩn thận, chàng nhất thời hạ giọng nói :
- Bất luận Bang chủ tính toán như thế nào, nàng ta đã dặn dò tại hạ đem cách phá giải Loan đao truyền cáo với Bang chủ. Tại hạ phải theo lời nàng mà hành sự.
Dứt lời, chàng bước tới lấy một tấm giấy và một quản bút vẽ lại mấy chiêu kiếm pháp. Vừa xong, đưa cho Hạ Long Tương rồi nói :
- Bang chủ xem xem.
Hạ Long Tường tiếp lấy, vừa xem qua sắc mặt biến đổi nói :
- Nữ lang này người cả sở học, kiến thức võ học thâm sâu quả nhiên khác thường. Nếu đem những chiêu kiếm pháp này ra mà nghị luận thì phải thừa nhận là loại kiếm pháp thượng thừa.
Lục Văn Phi nói :
- Nếu là kiếm pháp thông thường, sao phá giải được Loan đao bá đạo kia.
Hạ Long Tường trầm ngâm một lát thở dài nói :
- Tại hạ càng lúc càng cảm thấy việc này khả nghi. Xem ra trường tranh đoạt của võ lâm không thể nào tránh khỏi.
Lục Văn Phi tròn mắt hỏi :
- Phải chăng Bang chủ không được yên tâm với nàng ta.
Hạ Long Tường gật đầu nói :
- Nữ lang này không chỉ võ công siêu quần, trí tuệ cũng cao siêu hơn người. Nếu là một đồng đảng của Cổ Lăng, quả thật chúng ta không có cách kháng cự lại nàng ta.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
- Hiện giờ, nàng cùng chúng ta chung một đich nhân, sao lại nói là đông đảng của Cổ Lăng?
Hạ Long Tường nói :
- Chỉ mong điều nghi ngờ của tại hạ không phải là sự thật.
Lão trầm tư một lát, ngoảnh đầu qua dặn dò Trịnh Trọng Hổ :
- Hiền đệ mau tập trung bang chúng đến Phân đàn nghe nghị sự.
Trịnh Trọng Hổ khom người vâng lời, vội vã ra khỏi klhách đình. Hạ Long Tường dặn dò Dịch Hiểu Thiên :
- Dịch Đường chủ cùng bổn tòa đến cổ tự. Bổn tòa muốn cùng nàng ta nghị luận, đồng thời thừa cơ thăm dò nàng ta.
Lục Văn Phi đột nhiên thấy lão quyết định như vậy, giật mình kinh ngạc, khẩn trương hỏi :
- Bang chủ định vậy là có ý gì?
Hạ Long Tường lãnh đạm cười nói :
- Đến lúc đó tự biết giờ này không tiện nói rõ.
Trịnh Trọng Hổ đã cùng mấy người chủ yếu và mấy Đường chủ trong bang nội cùng nhau đi vào đại sảnh. Hạ Long Tường lại dặn dò :
- Hiền đệ thống lãnh mấy người này mai phục bốn bề cổ tự, nghe ám hiệu của ta mà hành sự.
Lão lại nói với Lục Văn Phi :
- Lần này lão phu đến cổ tự, Lục huynh đệ cùng đi chăng?
Lục Văn Phi không biết lão muốn sanh sự gì, lưỡng lự nói :
- Nếu tiện tại hạ xin đi trước xem thử.
Hạ Long Tường mỉm cười :
- Sao lại không tiện. Việc không thể chậm trễ. Ta đi mau.
Dịch Hiểu Thiên khom người nói :
- Lục huynh đệ, mời!
Lục Văn Phi cũng vội vã khom người nói :
- Dịch Đường chủ là tiền bối, sao lại khách khí quá vậy!
Dịch Hiểu Thiên mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp là quý khách của bổn Bang, không cần khiêm nhường.
Ba người đều là cao thủ võ lâm, hành động nhanh nhẹn như gió, chỉ thấy ba bóng người nhoáng lên phi thân theo triền núi, chớp mắt đã đi bốn, năm dặm. Thời gian không quá một tuần trà đã đi đến cổ tự, nơi cư ngụ của Yên Sơn công chúa.
Hạ Long Tường đột nhiên thấp giọng nói :
- Không xong, chỉ sợ chúng ta đến trễ.
Lục Văn Phi đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy bốn bề cổ tự bóng người trùng điệp, hiển nhiên cổ tự đã bị vây chặt mà trong cổ tự toàn một màu tối đen, tịnh không có một chút động tĩnh, trong lòng chấn động nói :
- Hay là Bang chủ đã dự biết, có người tấn công cổ tự.
Hạ Long Tường nói :
- Đây là chuyện đương nhiên. Chúng ta mau qua đó xem thử.
Ba người cùng nhau bước đến cổ tự, không có một người lộ diện ngăn cản. Hạ Long Tường giơ tay gõ vào cửa cũng không có chút tiếng động nhưng bên trong dường như thấp thoáng bóng người. Hạ Long Tường nói :
- Chúng ta theo tường mà vào.
Dứt lời, lão nhón người vọt qua khỏi bức tường. Lục Văn Phi và Dịch Hiểu Thiên cũng phi thân theo.
Lục Văn Phi đối với cổ tự này đã thông thuộc đường lối nên giành bước lên trước, đi về phía lạc viện của Yên Sơn công chúa. Xa xa đã thấy bóng người thoáng động, mà ngọa phòng của Yên Sơn công chúa không chút sáng đèn.
Chàng là người vốn dễ bị kích động nên nói :
- Không xong, chắc là bọn Ngũ Độc bang đã phát động thế công.
Hạ Long Tường cười nhạt nói :
- Đừng gấp, xem bọn này là ai.
Lúc ba người vào đến Lạc viện, chỉ thấy đứng trong viện là nhóm người Xuyên Tây Trương môn và Kim Lăng Tạ gia nên vô cùng kinh ngạc...
Nhóm người này cũng đã nhìn thấy mấy người của chàng. Trương Nam bước lên trước nói :
- Tin tức của Hạ bang chủ nhanh thật.
Hạ Long Tường cười ha hả nói :
- Nói hay, nói hay. Không phải quý Môn càng nhanh hơn tại hạ sao?
Trương Nam nhất thời không đáp lời, chỉ cười sang sảng. Lúc này, Lục Văn Phi đã xem qua một lượt nhóm người ở hiện trường, trừ người của Trương, Tạ hai nhà ra còn có rất nhiều người chàng không biết.
Mỗi người đều căng thẳng đứng trong viện không biết đang chờ đợi điều gì. Hạ Long Tường chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Thanh Văn vòng tay nói :
- Tạ huynh, nữ lang này có ở nội thất không?
Tạ Thanh Văn lạnh lùng nói :
- Hạ huynh đến đây phải chăng là để cứu giá?
Hạ Long Tường biết lão nói châm biếm, ha hả cười nói :
- Tạ huynh nghĩ như thế nào cứ nói như thế ấy, tại hạ không có gì để nói.
Tạ Thanh Văn “hừ” một tiếng :
- Nàng ta hiện ở nội phòng, Hạ huynh cứ tự tiện.
Hạ Long Tường đã sớm nhìn ra tình thế có vẻ sóng yên gió lặng nhưng thật ra đang ẩn chứa bão ngầm nên mỉm cười nói :
- Lúc này không vội. Chờ đến lúc cùng nhau đi vào, đương nhiên tại hạ sẽ có chuyện nói với nàng ta.
Tạ Thanh Văn cười, nghĩ thầm trong lòng :
- Họ Hạ này đã sớm cấu kết cùng yêu nữ, hôm nay cố ý giả vờ không biết, để ta xem cử động của lão thế nào.
Bọn người này không hẹn mà cùng nhau đến tất có mục đích nhưng không ai nói rõ ra.
Hạ Long Tường với Tạ Thanh Văn vốn xung khắc với nhau, qua lại vài câu đã lui ra. Trương nhị tẩu tính nóng, nhìn thấy dồng bọn đứng yên bất động, không còn nhẫn nại được nữa châu trượng hoành ngang, cười lạnh nói :
- Ả ẩn nấp không chịu xuất hiện, lẽ nào chúng ta chờ mãi nơi này.
Trương nhị tẩu nộ khí đùng đùng xông thẳng vào tự xá. Trương Nam thầm sợ Nhị tẩu gặp rủi ro vội vã nắm đầy ám khí Mai Vũ kim mang đuổi theo nói :
- Nhị tẩu cẩn thận, bọn chúng ám toán.
Trương nhị tẩu cười lạnh một tiếng, giơ cao châu trượng đập mạnh vào hai cánh cửa chạm khắc hoa văn đang đóng chặt. Sức lực của hai tay Nhị tẩu rất hùng hậu, một cú đập trượng không dưới ngàn cân, dù cho thiết môn cũng không chịu nổi kích này, cánh cửa đã được mở rộng. Từ trong cuốn ra một luồng ám kình, châu trượng như sấm sét của Nhị tẩu chạm phải ám kình giống như chạm phải tường sắt bị đẩy vội lại. Trương Nam, Nhị tẩu cũng không dừng được phải thối lui hai bước.
Trương Nam chỉ sợ đối phương thừa thế tấn công, nắm Kim mang trong tay vội vàng ném đi, chỉ nghe bên trong cửa vang lên một giọng cười ha hả, đồng thời lại kích ra một luồng chưởng phong cuốn Mai Vũ kim mang bay loạn xạ trên không trung rồi từ từ rơi xuống đất. Cùng một lúc một bóng người nhoáng lên, bước ra một lão già cao lớn kỳ quái, hai tay chấp sau lưng, lạnh lùng “hừ” nói :
- Bọn hoang dã phương nào đến đây phá giấc ngủ của người ta?
Trương Nam ngẩn người, mặt hơi chút biến sắc. Trương nhị tẩu hoành ngang châu trượng tiến lên hai bước nói :
- Ngươi là người gì của yêu nữ?
Lão già liếc nhìn Nhị tẩu, cười nhạt nói :
- Xuyên Tây Trương môn tự xưng võ lâm tứ đại thế gia. Danh uy lực trọng. Ngày nay vừa gặp gỡ qua khiến lão phu vô cùng thất vọng.
Trương nhị tẩu vừa rồi đụng phải một chưởng của lão đã biết võ công đối phương cực cao, bà ta tuy tính tình nóng nảy cũng không dám đơn độc đối địch, nên tuy đối phương xuất ngôn bất kính cũng không dám ra tay.
Trương Nam nói :
- Tôn giá biết được Xuyên Tây Trương môn, liệu rằng không phải kẻ vô danh, xin thỉnh vấn tôn tính đại danh.
Lão già lãnh đạm nói :
- Lão phu từ lâu đã không đi lại trên giang hồ, danh tánh đã không còn nhớ nữa, đừng nhắc đến làm gì!
Hạ Long Tường sải bước đi lên, vòng tay cười ha ha :
- Thì ra là Đinh đại hiệp, thất kính, thất kính!
Lão già liếc Hạ Long Tường hỏi :
- Tôn gía là ai sao biết được Đinh mỗ?
Hạ Long Tường nói :
- Tại hạ, Hạ Long Tường, hai mươi năm trước Đinh đại hiệp một thời hành hiệp Quan Đông, tại hạ từ lâu ngưỡng vọng.
Lão già suy nghĩ một chút chợt tỉnh ngộ nói :
- Thì ra là Hạ bang chủ, đã lâu không gặp.
Lúc này, quần hùng mới nghĩ đến một người, thì ra lão già này chính là người hai mươi năm trước nổi tiếng một thời ở Quan Đông, ngoại hiệu là Cửu Hiện Thần Long danh tánh Đinh Long, không biết vì sao hôm nay trở thành hộ vệ của nữ lang che mặt.
Hạ Long Tường ha hả cười nói :
- Đinh đại hiệp đến Thái Hành từ lúc nào? Tại hạ một chút cũng không biết, thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi!
Đinh Long đôi mắt lạnh lùng nhìn chung quanh lãnh đạm nói :
- Chư vị đang đêm đến đây ý muốn làm gì?