Anh tình cờ chạm mặt Thẩm Lâm, người đưa Hứa Hồng Phi về.
Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Dịch Trình vẫn nhận ra Thẩm Lâm, người bạn cùng lớp cấp hai của mình.
"Thẩm Lâm...đó à?"- Dịch Trình không thể tin nổi, không ngờ anh có thể gặp lại Thẩm Lâm ở đây.
Thẩm Lâm sững sờ một lúc mới giải thích: "Cậu ấy say rồi nên tôi đưa cậu ấy về."
Nhìn thấy Dịch Trình sống ở bên cạnh, cậu không ngờ chuyện của Hứa Hồng Phi lại tiến triển nhanh như vậy. Cả hai đều ở cạnh nhau, vậy mà tối nay mày còn dám giả vờ đáng thương với tao.
Ra vẻ tội nghiệp làm cái gì vậy?
Thấy Dịch Trình nhìn chằm chằm Hứa Hồng Phi đang ngủ mê mệt, Thẩm Lâm nói tiếp: "Có cậu ở đây rồi vậy tôi giao người lại cho cậu đấy. Tôi về trước nhé."
Nói rồi vừa nhấc chân định rời đi thì bị Dịch Trình chặn lại: "Chờ đã, cậu cũng uống à? Để tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu, có người đến đón tôi rồi."
Mặc dù vậy, nhưng dưới sự kiên trì của Dịch Trình, Thẩm Lâm không thể từ chối nổi, đành phải đồng ý.
Thẩm Lâm có chút ngạc nhiên, cậu không ngờ sau nhiều năm không gặp, Dịch Trình lại thay đổi nhiều đến vậy. Nếu như là trước đây, Dịch Trình sẽ không bao giờ chủ động nói ra như thế.
Anh ta đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ trừ Hứa Hồng Phi ra, như thể người lạ chớ lại gần.
Hai người đưa Hứa Hồng Phi vào phòng rồi Dịch Trình tiễn Thẩm Lâm xuống tầng dưới.
"Cậu thay đổi nhiều thật."- Thẩm Lâm nói.
Dịch Trình sững lại, hiểu ngay Thẩm Lâm đang nói gì: "Tàm tạm thôi."
"Không ngờ hai cậu lại ở bên nhau lâu vậy."- Thẩm Lâm tiếp tục.
"Không có đâu, chúng tôi... chúng tôi đã tách ra lâu rồi."- Dịch Trình nói.
Thẩm Lâm nhìn anh, không nói gì.
"Tôi tự hỏi liệu lúc đó cậu ấy có quên tôi hay không. Rốt cuộc chúng tôi đã không liên lạc với nhau trong ba năm đó."- Dịch Trình tâm sự.
"Tại sao lại không liên lạc? Không phải công nghệ thông tin hiện giờ rất phát triển sao?"- Thẩm Lâm hỏi.
Dịch Trình lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, có thể là do lớn rồi, môi trường sống thay đổi, vòng tròn tiếp xúc cũng thay đổi, cho nên mới dần dần xa nhau."
Câu này như là một lời giải thích.
"Chỉ là không ngờ sẽ gặp cậu ấy ở đây..."- Dịch Trình lẩm bẩm.
Thẩm Lâm mỉm cười: "Có lẽ là do ý trời."
Dịch Trình không tỏ rõ ý kiến.
Một lúc sau, cả hai vừa ra khỏi cổng thì Dịch Trình đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu sẵn trước cổng.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông. Người này vô cùng nhã nhặn, đường nét thanh tú, khí chất ôn hoà.
Nhìn thấy dáng vẻ say khướt của Thẩm Lâm, người nọ khẽ cau mày. Bởi vì đứng cách rất xa nên Dịch Trình không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng anh có thể nhận ra tâm trạng của Thẩm Lâm thay đổi ngay lập tức sau khi nhìn thấy người đàn ông này, gần như là vẫy đuôi chạy về phía anh ta.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Lâm đột nhiên quay lại và vẫy tay với Dịch Trình.
Dịch Trình gật đầu, chào tạm biệt Thẩm Lâm.
Về đến nhà Dịch Trình nhìn thấy cánh cửa khép hờ của nhà Hứa Hồng Phi, không biết cánh cửa được mở ra từ lúc nào
Dịch Trình vừa mở cửa, thấy Hứa Hồng Phi nằm ngay lối ra vào, không khỏi cau mày hỏi: "Ông làm gì ở đây?"
Hứa Hồng Phi nheo mắt, bởi vì say nên không nhận ra người đứng ở cửa. Nó mơ mơ màng màng nói: "Tìm... tìm người, Dịch... Dịch Trình ở đâu rồi?"
Dịch Trình dở khóc dở cười đứng ở ngoài cửa: "Không phải tôi đang đứng đây sao?"
Hứa Hồng Phi nheo mắt tập trung một chút, để có thể nhìn rõ đường nét của Dịch Trình.
Nó kêu "Ồ" một tiếng đầy đau khổ, rồi cúi đầu không nói nữa, như một chú chó con bị bỏ rơi.
"Nhưng cậu ấy không có ở đây..."- Giọng nói Hứa Hồng Phi như bị bóp nghẹt.
Dịch Trình không nghe rõ: "Không ở cái gì?"
"Tối nay cậu ấy không ở đây, cậu ấy không có đến, tôi đã đợi lâu như vậy..."- Hứa Hồng Phi nghẹn ngào nói.
Dịch Trình im lặng.
"Mọi người đều tới, chỉ có mình cậu ấy không tới..."
Dịch Trình có lẽ hiểu ra Hứa Hồng Phi đang nói đến buổi họp mặt tối nay với bạn học cũ.
Dịch Trình kiên nhẫn giải thích: "Tôi gặp phải tình huống đột xuất bên phía hội sinh viên nên không phải tôi cố ý không đến đâu."
"Tôi đã đợi cậu ấy rất lâu..."- Hứa Hồng Phi tủi thân nói.
"Tôi biết."- Dịch Trình khàn giọng, "Tôi cũng đợi ông rất lâu rồi."
Hứa Hồng Phi không trả lời, có lẽ đang tiêu hoá câu này.
Thấy Hứa Hồng Phi ngồi ở lối ra vào một lúc cũng không ổn, Dịch Trình đành kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng ngồi ở lối ra vào nữa, chúng ta vào nhà đi, được không?"
Hứa Hồng Phi không nói gì.
Dịch Trình vừa dìu Hứa Hồng Phi vào nhà vừa dỗ dành. Hoàng tử bé thấy cuối cùng cũng có người vào, nó kêu meo meo, bước từng bước nhỏ lại gần. Nhưng khi ngửi thấy mùi lạ, nó liền chui vào kẽ hở của ghế sô pha.
Hứa Hồng Phi ở bên cạnh có lẽ đang cảm thấy khó chịu, lẩm bẩm lầm bầm một tiếng.
Dịch Trình vội hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Hứa Hồng Phi không đáp.
Dịch Trình nói tiếp: "Đừng động, để tôi đi pha cho ông ly nước."
Hứa Hồng Phi ậm ừ, không biết có nghe rõ hay không.
Dịch Trình không để tâm đến những thứ khác, đi thẳng vào bếp, lục tung các lọ và tủ để tìm mật ong.
Hứa Hồng Phi sống một mình nên dù cho căn bếp toàn là các thiết bị hiện đại, nhưng cơ bản đều là vô dụng.
Dịch Trình mở tủ lạnh ra với một tia hy vọng có thể tìm thấy. Cuối cùng anh phát hiện ra một lọ mật ong nằm ở một góc trong cùng của tủ lạnh, không biết đã được mở ra bao lâu rồi.
Dịch Trình nhìn hạn sử dụng, sau khi xác nhận vẫn còn hạn thì pha một cốc nước mật ong cho Hứa Hồng Phi.
Ly nước mật ong được đặt trước mặt Hứa Hồng Phi, còn Dịch Trình đang nhẫn nại dỗ nó.
"Ngoan, uống đi, nếu không ngày mai sẽ bị đau đầu đó."
Hứa Hồng Phi ngoan ngoãn uống một hơi.
Dịch Trình định cầm ly nước không rời đi, nhưng vừa đứng dậy thì tay áo anh đã bị kéo lại.
"Ông lại đi à?"- Hứa Hồng Phi hỏi, lời nói của nó khiến Dịch Trình nghi ngờ không biết nó có đang say thật hay không.
"Tôi chỉ đi rửa ly thôi, tôi sẽ không rời đi đâu."- Dịch Trình không khỏi cười khổ.
"Ông lại rời đi lần nữa!"- Hứa Hồng Phi bất mãn, "Lần này cũng vậy, lần trước cũng vậy, ông cứ rời đi mà không nói cho tôi biết, sau đó sẽ lại bặt vô âm tín lần nữa."
Dịch Trình im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không có, trước kia là việc ngoài ý muốn, còn bây giờ thì không, tôi sẽ không đi nữa đâu."
"Vậy vì sao trước kia ông lại không liên lạc với tôi? Tôi đã chờ rất lâu."
"Không phải ông ngừng liên lạc với tôi sao?"- Dịch Trình hỏi vặn lại.
Hứa Hồng Phi không nói nữa, cơn say làm đầu óc nó choáng váng, nhất thời không thể suy nghĩ logic được.
Nó lẩm bẩm: "Tôi không quan tâm, dù sao cũng là lỗi của ông, là ông không liên lạc với tôi trước."
Thật ấu trĩ như một đứa trẻ.
Dịch Trình bất lực xoa dịu nó: "Được được được, là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Ông đừng nhúc nhích nữa được không? Ngoan ngoãn nằm xuống lại nào."
Đáng tiếc là một con ma men sao có thể ngoan ngoãn nằm yên nổi.
Hứa Hồng Phi cao gần 1m9, một người đàn ông trưởng thành như Dịch Trình không thể bế nó vê phòng ngủ.
"Nghe lời nào, chúng ta về phòng ngủ nhé, có được không?"- Dịch Trình nhẹ nhàng nói.
Hứa Hồng Phi khịt mũi, không biết có hiểu hay không.
Dịch Trình nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày, không biết điều gì lại khiến nó uống nhiều rượu như vậy?
Tôi sẽ không bao giờ để ông uống nhiều như vậy nữa.
"Để tôi giúp ông trở về phòng ngủ."- Dịch Trình nắm lấy cánh tay của Hứa Hồng Phi, ra hiệu muốn đỡ nó dậy. Nếu không có Thẩm Lâm giúp đỡ, một mình kéo Hứa Hồng Phi vào phòng thực sự rất khó khăn.
Đúng lúc này, Hứa Hồng Phi chuyển động. Nó chạm vào cánh tay của Dịch Trình, trực tiếp ôm lấy eo của đối phương.
Động tác của Dịch Trình trở nên cứng đờ, nhưng con sâu rượu này quá mạnh, khiến anh không thể thoát khỏi nó.
"Tôi rất nhớ ông..."
Hứa Hồng Phi chỉ đơn giản là vùi mặt vào lòng Dịch Trình.
Vì lý do nào đó, đôi mắt của Dịch Trình bất giác đỏ lên sau khi nghe điều này.
"Tôi cũng vậy..."- Anh nói, "Mấy năm nay tôi đã nhớ ông rất nhiều."
Anh nhìn Hứa Hồng Phi, mặc kệ nó có nghe thấy hay không, anh tiếp tục nói: "Khi học cấp ba, tôi chỉ có một mình, xung quanh tôi không có ai quen biết, và thậm chí cũng không có ai để nói chuyện cùng trong những ngày đầu đi học."
"Trường học quản rất nghiêm. Nơi đó chỉ toàn xoay quanh về điểm số, không hề có bất kì phương tiện giải trí nào. Tôi đã nghĩ rằng thật may ông không đến đây, nếu không ông chắc chắn sẽ không chịu nổi loại áp lực ở cường độ cao như vậy."
"Trường chúng tôi là trường nội trú, mỗi năm không có được bao nhiêu kỳ nghỉ. Tôi còn ít khi về nhà chứ đừng nói đến việc quay về chơi với ông. Nhưng tôi nghe nói ông đã có một khoảng thời gian vui vẻ, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
"Tôi nhớ rằng vào một ngày lễ nọ, pháo hoa được bắn ở bên ngoài trường học và rất nhiều người tụ tập xung quanh bậu cửa sổ để ngắm nó. Tôi không biết tại sao, nhưng vào lúc đó, tôi thực sự rất muốn gặp ông, bởi vì lần cuối cùng tôi nhìn thấy pháo hoa là được ông dẫn đi."
Nói đến đây, đầu mũi của Dịch Trình tràn ngập sự chua xót. Bên dưới lớp vỏ bình tĩnh là sự bất lực xen lẫn buồn bã.
"Tôi không giải thích gì với ông cả, tôi chỉ muốn ông biết rằng tôi rất nhớ ông, thực sự..."
Hứa Hồng Phi đang vùi trong lòng Dịch Trình, như thể đang say ngủ.
Dịch Trình thở dài, xem như là mình đã sai.
"Thôi, ông ngủ đi."