Thực ra Tô Dương cũng khá tốt.
Đoàn Triết nghĩ.
Tô Dương, người vừa được phát "thẻ người tốt", cầm khăn tắm bước ra hỏi: "Cậu tắm trước, hay tôi tắm trước?"
"Hả?"- Đoàn Triết ngẩn người.
"Đi tắm."- Tô Dương giải thích: "Trên người cậu dính đầy bùn đất, không định tắm rửa à?"
Đoàn Triết lúc này mới nhận ra: "Để tôi tắm trước đi."
Cậu cầm lấy khăn, tung tăng đi vào phòng tắm. Tô Dương ở phía sau hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần"- Giọng nói bướng bỉnh của Đoàn Triết biến mất sau cánh cửa.
Phòng tắm chậm rãi truyền đến tiếng nước chảy.
Tô Dương lắc đầu cười, đúng là đồ ngạo kiều, "vịt chết cứng mỏ" (1), thật đáng yêu.
Thấy Tô Dương sững người, Đậu Đậu chạy đến trước mặt Tô Dương bằng đôi chân ngắn ngủn của nó, cầu được vuốt ve.
Tô Dương ôm Đậu Đậu vào lòng: "Con xem kìa, ta đã mang mẹ tương lai của con về rồi."
"Gâu"- Đậu Đậu tỏ vẻ không hiểu.
Tiếng nước trong nhà tắm lớn nên Đoàn Triết không thể nghe thấy.
"Vì sao là mẹ tương lai à? Bởi vì mẹ con hơi ngốc, nhận thức hơi kém, vì vậy..."
Tô Dương còn chưa nói xong, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng đồ bị rớt xuống "Uỳnh".
Tô Dương lập tức thả Đậu Đậu xuống xông vào nhà tắm.
Đậu Đậu đáng thương, vẻ mặt uỷ khuất, quả nhiên con không đáng yêu bằng người mẹ tương lai của con.
Tô Dương đột ngột mở cửa. Hắn thấy Đoàn Triết ngồi bệt dưới đất đang chật vật đứng dậy, rồi lại thấy khi hắn phá cửa xông vào, lòng bàn chân cậu lại trượt xuống.
Thấy cậu sắp ngã, Tô Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu dậy.
Chưa kịp trút cơn giận vừa dâng lên, Đoàn Triết ngay lúc này chỉ thấy xấu hổ.
"Cậu...làm gì đấy?"
Trong phòng tắm đầy hơi nước, sương khói mờ nhân ảnh khiến Đoàn Triết không nhìn rõ mặt Tô Dương. Lúc này cậu cũng không quan tâm đến việc che chắn vị trí nào đó.
"Cậu...cái gì cũng bất tiện nên tôi vào xem thử."- Mặt Tô Dương có chút đỏ lên vì quá nóng.
Không khí nóng ẩm khiến hai người càng thêm ngượng ngùng, Đoàn Triết cảm giác hormone của mình tăng lên nhanh chóng.
"Vậy thì... tôi đi ra ngoài đây."- Tô Dương lùi lại một bước.
Đoàn Triết thuận tay đẩy hắn. Là trời không dung cậu, hoặc có thể là do chỉ có một chân đứng vững, hoặc là vì mặt sàn quá trơn khiến Đoàn Triết lao về phía hắn nhanh như chớp.
Tư thế đó cực kỳ giống như đang muốn giữ Tô Dương lại.
Giờ phút này, trong lòng Đoàn Triết chỉ có, thôi xong rồi.
"Rầm", một tiếng động thật lớn vang lên, là tiếng của các loại dầu gội và sữa tắm đang thi nhau rơi xuống, và là tiếng của cả hai té thật mạnh xuống đất.
Đoàn Triết không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì cậu lúc này đang nằm trên người Tô Dương, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Lúc này, không khí như ngưng tụ lại.
"Này... Cậu không sao chứ?"- Tô Dương hỏi.
"Hả? Tôi... Tôi không sao."- Đoàn Triết muốn đứng dậy ngay lập tức, nhưng không ngờ một bàn chân của mình lại đè lên cánh tay Tô Dương, khiến Tô Dương rít lên.
"Xin lỗi xin lỗi."- Đoàn Triết lập tức nhấc ra.
"Cậu đừng nhúc nhích, để tôi đỡ cậu lên."- Tô Dương đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Đoàn Triết lên: "Thật sự không cần tôi giúp thật chứ?"
"Không không không, không cần không cần."- Đoàn Triết liên tục xua tay: "Tôi tắm xong ngay đây." Đoàn Triết không muốn ở cùng với Tô Dương thêm một giây phút nào nữa.
Tô Dương khịt mũi, lấy ghế đẩu nhỏ cho Đoàn Triết, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Ngồi trên ghế đẩu, Đoàn Triết trầm mặc hồi lâu, sớm biết như vậy sẽ không cùng Tô Dương tới đây. Từ khi gặp Tô Dương, bao nhiêu thứ xấu hổ đều bị phơi bày ra trước mặt hắn.
*
(1) "vịt chết cứng mỏ" là để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Tô Dương ở ngoài cửa, thả mình trên sô pha, vừa rồi hắn cũng trải qua cảm giác hormone của mình bị tăng vọt nhanh chóng.
Hình thể, cơ bụng và vòng eo của Đoàn Triết.
Nghỉ, nghỉ, nghỉ.
Tô Dương lắc đầu, ép buộc chính mình không được nghĩ tới. Người kia vẫn còn chưa nhận ra, không thể cưỡng ép được.
Tô Dương mày tử tế gớm nhỉ.
Ừ, đây tử tế vậy đó. (2)
Cửa phòng tắm bật mở, Đoàn Triết đang mặc bộ đồ ngủ của Tô Dương đi ra.
Đoàn Triết lúc này rất xấu hổ.
"Tôi... tắm xong rồi."
Đoàn Triết mới vừa tắm xong, trên mặt phiếm đỏ, trông thật đáng yêu.
Tô Dương vốn sắp trở thành một tên lưu manh, ngay lập tức liền trở thành một kẻ chính nhân quân tử, hắn nuốt nước miếng: "Được rồi... vậy cậu ngủ phòng kia đi."
Nói xong liền đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
*
(2) Editor: đại loại đoạn này Tô Dương tự bảo mình giả nhân giả nghĩa ý:))))
*
Ngày hôm sau Tô Dương đưa Đoàn Triết đến Bắc Đại, Đoàn Triết có chút tức giận, người so với người lại càng tức hơn. Cùng là hậu bối, hắn có ô tô, nhà lầu, còn cậu lại chỉ có một chiếc xe nhỏ màu vàng, lại còn là loại trả góp.
Không có so sánh sẽ không có đau thương, tức thật.
Khi Đoàn Triết bước ra từ xe Tô Dương, bên cạnh liền có tiếng rì rầm.
"Úi, đây không phải là chủ tịch Đoàn sao? Còn người trong xe có phải là Tô Dương của "trường sát vách" (3) không?"
"Tại sao Đoàn Triết lại bước ra từ xe Tô Dương?"
"Tía má ôi, Đoàn Triết và Tô Dương thật đẹp trai aaaa."
"Chân của chủ tịch Đoàn bị làm sao vậy?"
"Tô Dương còn xuống xe đỡ chủ tịch Đoàn kìa!!"
Đám người xung quanh khiến Đoàn Triết có chút xấu hổ.
Tô Dương nhắm mắt làm ngơ mà đỡ Đoàn Triết đến toà học của cậu.
"Buổi trưa sau giờ học, tôi sẽ đến đón cậu."- Tô Dương nói.
"Không cần, tôi... tôi có thể..."- Đoàn Triết vừa định từ chối liền bị Trần Mặc kéo vào phòng học.
Biểu cảm của Tô Dương cực kỳ giống như ông bố đang gửi con đi nhà trẻ vậy!
"Ông và Tô Dương có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế?"- Trần Mặc hỏi về Tô Dương khi đỡ cậu về chỗ ngồi.
"Ông không thèm quan tâm chân tôi mà lại quan tâm tới quan hệ giữa tôi và Tô Dương á?"- Đoàn Triết trừng mắt nhìn Trần Mặc.
"Đây không phải là coi như ông vẫn ổn à."- Trần Mặc cười nhếch miệng: "Sẽ không phải là do cậu ta chứ?"
Đoàn Triết không nói gì, thu dọn sách mà Trần Mặc mang về.
"Fuck."- Trần Mặc thốt ra câu từ thô tục. Theo phạm trù triết học, câu nói này không bị phủ định, tức nó là khẳng định.
"Hôm qua tôi bị đụng xe."
"Xe gì?"
"Xe đạp."
Trần Mặc câm nín...
Anh trai à, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người bị xe đạp đâm đó.
"Hôm qua Tô Dương đã đưa tôi đến bệnh viện."
Trần Mặc khó mà tin nổi nhìn Đoàn Triết.
"Lúc đó ký túc xá đã đóng cửa sớm nên tôi đành phải qua đêm ở nhà hắn."
Trần Mặc lại tiếp tục kinh ngạc nhìn Đoàn Triết.
"Rồi lại nhân tiện đưa tôi tới trường. Tôi nói này, ông có thể đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế được không?"
"Ờ ờ ờ."- Trần Mặc ngồi thẳng một cách mất tự nhiên.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới Đoàn Triết từng nói rằng mình bị một người đàn ông giở trò lưu manh... Chẳng lẽ là Tô Dương...
Không không không, sẽ không sẽ không, Tô Dương là một người chính trực cơ mà.
Chờ đã, nhưng nếu... Bây giờ không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha...
"Đây là trò chơi nuôi dưỡng bạn trai ư..."- Trần Mặc ở một bên lẩm bẩm.
Đoàn Triết vừa định phủ nhận, nhưng thấy giảng viên đã tới, đành phải nuốt lời định nói vào bụng.
"Lão Đoàn, tôi về trước đây. Em gái tôi vẫn đang đợi tôi."
"Em gái?"
"Ừa, em gái ấm áp của tôi, về đây!"
Nói xong, Trần Mặc liền nhanh như chớp mà mất hút.
Đoàn Triết nhìn bóng lưng của Trần Mặc mà không nói nên lời, bộ dạng như bị bỏ rơi.
Suy nghĩ của Đoàn Triết bị cắt ngang bởi tiếng thét chói tai ở trong lớp.
"Ahhh! Đây không phải là Tô Dương sao? Cậu ấy đẹp trai quá đi."
"Tại sao cậu ấy lại đến Bắc Đại?"
"Tớ vừa nhìn thấy chủ tịch Đoàn bước xuống từ xe Tô Dương sáng nay, có lẽ cậu ấy đến đây để đón chủ tịch Đoàn chăng?"
"Má ơi, cậu ấy đang vẫy tay với chủ tịch Đoàn kìa! "
Đoàn Triết muốn làm lơ người ngoài cửa, nhưng không ngờ cậu mới vừa đi ra đã bị Tô Dương chặn lại.
Người này dùng vẻ mặt đào hoa của mình cười nói: "Đi thôi, đi ăn cơm nào".
(3) Gọi là "trường sát vách" vì mình mới đọc được cái này, thấy dzui dzui nên để luôn: "Hai trường (Thanh- Bắc) tranh đấu lâu năm, sinh viên hai bên đều vừa thân thiết vừa ngạo kiều gọi đối phương là "trường sát vách"." 🤣